Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 3: Tống gia


Trở lại hôn lễ của Hồ Nam.
Cả ngày tân hôn Hồ Nam chỉ vùi đầu trong men rượu, chàng chỉ muốn say cho quên tất cả mọi thứ trên đời. Và chàng quên thật, chàng cứ say rồi ngủ vùi không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa.
Khi Hồ Nam giật mình tỉnh dậy thì nắng lên cao, trong đầu chàng bây giờ lại lởn vởn những hình ảnh kỳ lạ trong mơ, chàng mơ thấy Hạnh Nguyên chết. Vừa bật dậy, bên ngoài có người mang chậu nước và khăn vào.
– Tướng công, chàng tỉnh rồi! Nào, rửa mặt đi. Sắc mặt của chàng thật kém, trong mình có chỗ nào khó chịu sao?
Hồ Nam giật mình ngẩn người ra, đang định hỏi người con gái xa lạ này là ai thì chợt nhớ hôm qua là hôn lễ của mình, cô gái này hẳn là Bạch đại tiểu thư, vợ mới vào cửa của mình. Chàng ậm ừ một lúc mới đáp:
– Hôm qua ta uống nhiều rượu nên cảm thấy có chút đau đầu.
Kim Cúc dịu dàng:
– Hay là để thiếp làm cho chàng chén canh giã rượu…
Hồ Nam xua tay:
– Không cần đâu, nàng hãy ra ngoài để ta ngồi yên tĩnh một lúc là được…
Kim Cúc lầm lũi ra khỏi phòng. Hồ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người thì một người thanh niên bước vội vào, kêu lên:
– Thiếu gia ơi, xảy ra chuyện không hay rồi!
Hồ Nam hỏi gấp:
– Chuyện gì… đã xảy ra chuyện gì sao cậu hốt hoảng như vậy?
Người vừa bước vào tên Hải Bằng, là một người hầu thân tính của Hồ Nam, từ nhỏ cả hai chơi chung đã xem nhau như anh em ruột thịt, hoạn nạn có nhau. Hải Bằng thở hổn hển, kêu to:
– Hạnh Nguyên cô nương… xảy ra chuyện rồi.
Hồ Nam đứng bật dậy:
– Hạnh Nguyên làm sao?
– Hạnh Nguyên cô nương đã qua đời rồi…
Hồ Nam như chết lặng, lúc lâu mới mấp máy môi:
– Nhưng tại sao… tại sao cô ấy lại…
Hải Bằng thở dài:
– Hôm qua huynh bảo đệ đến đó nhưng hôn lễ lu bu, đệ không đi được, hôm nay lúc đệ đến nơi thì người trong làng Thượng nói, hôm qua cô ấy lên rừng treo cổ tự vẫn, mẫu thân cô ấy thấy xác con hét lên rồi ngã ra tắt thở. Khi đệ đến người trong làng đã hỏa thiêu mẹ con họ xong rồi.
Hồ Nam thẩn thờ ngồi phịch xuống ghế, lẩm nhẩm một mình:
– Sao mọi chuyện lại trở thành thế này… Sao nàng lại làm như vậy? Trời ơi, tất cả tội lỗi là ở ta…
– Thiếu gia.
– Ta phải đến nhà nàng, ta không thể để nàng ra đi trong uất hận như thế được…
Vừa nói Hồ Nam vừa đảo chân lao mau ra cửa. Cũng may Hồ Nam vừa lao đi, Hải Bằng đã chụp tay chàng kéo phắt lại, kêu lên:
– Thiếu gia không thể đi trong lúc này.
Hồ Nam gắt:
– Không phải lúc này thì đợi lúc nào?
– Kể từ bây giờ thiếu gia không thể đến đó nữa!
– Tại sao?
– Cô ấy đã chết rồi, thiếu gia có đến thì được gì? Dân làng Thượng đang rất oán hận thiếu gia bội bạc, nếu thiếu gia đến đó họ không tha cho cậu đâu.
– Không, dù bất cứ giá nào ta cũng phải đến đó, ta không phải hạng người tham sanh quý tử, lòng dạ của ta mà cả cậu cũng không hiểu nữa hay sao?
– Hiểu thì tôi hiểu cho thiếu gia, nhưng còn mọi người ai chịu hiểu cho cậu đây? Thiếu gia đừng quên hiện giờ bên cạnh cậu còn có Bạch tiểu thư, trên danh nghĩa nàng đã là thê tử của cậu. Bá phụ nàng là quan triều đình đến tận nhị phẩm, nếu nàng biết được người hôm trước vừa bái đường với mình hôm sau người đó đã chạy tới nhà người yêu cũ thì việc gì sẽ xảy ra? Thủ cấp của cả nhà ta rơi xuống đất đó, thiếu gia có biết không? Hôn lễ vừa tổ chức hôm qua, họ hàng của Bạch tiểu thư chưa về hết. Việc thiếu gia đến đó nếu bại lộ, cả Hồ gia ta sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này… Thiếu gia có nghĩ tới điều đó hay chưa vậy… Thiếu gia đã là một kẻ phụ tình rồi lại cam tâm tròng vào cổ mình thêm cái tội bất hiếu nữa hay sao?
Hồ Nam cứ thế đứng lặng, rất lâu sau chàng mới thở dài:
– Phải, cậu nói phải. Ta đã làm một kẻ vong ân phụ nghĩa rồi, không thể tiếp tục làm một đứa con bất hiếu nữa. Nhưng còn Hạnh Nguyên, chẳng lẽ cậu muốn ta suốt đời chịu sự dày vò của lương tâm hay sao? Vì ta mà cô ấy chết tức tưởi, ta biết phải làm gì để bù đắp lại phần nào tội lỗi mình đã làm. Hải Bằng, cậu hãy làm ơn nghĩ cách giúp ta có được không?
Hải Bằng im lặng, lúc sau mới đáp:
– Được rồi. Tôi sẽ thay thiếu gia tổ chức cho nàng một tang lễ thật đàng hoàng, cho nàng dẫu ra đi cũng được phần nào thanh thản.
– Mang tro cốt của nàng về đây.
– Thiếu gia…
– Giúp ta.
– Được.
Hải Bằng đi rồi Hồ Nam vẫn đứng lặng, gió bên ngoài vẫn thổi vi vu, có cơn mưa nào vừa chợt đến chợt đi cho lòng người càng thêm ray rứt…
_o0o_
Hôn lễ hai nhà Hồ – Bạch diễn ra êm đềm như những gì cha mẹ hai nhà mong ước, không một ai mải mai nghi ngờ về những biến cố trước, trong và sau cái ngày “định mệnh” ấy.
Cuối cùng những ngày mùa hạ cũng qua đi, đó là những chuỗi ngày Hồ Nam vùi mình trong thứ men cay để quên đời, quên mình và những nổi đau.
Đêm, Kim Cúc và chàng cũng chung giường như bao nhiêu đôi tân lang tân giai nhân khác, nhưng chàng thì lại không bao giờ chạm vào nàng. Trong cơn say chập chờn chàng hay mớ gọi Hạnh Nguyên, Kim Cúc biết đó là tên người con gái trong lòng chàng, cũng như nàng mãi nhớ đến Thanh Phong. Những lúc đêm về nàng chỉ biết âm thầm rơi lệ, khóc cho chàng và cho bản thân mình. Nàng chọn cách im lặng, lầm lũi làm tròn trách nhiệm của kẻ làm vợ làm dâu. Những lúc chàng tỉnh rượu cả hai cũng chỉ đối diện nhau trong im lặng chẳng hề nói với nhau điều gì, Kim Cúc luôn luôn tôn trọng những khoảng lặng ấy của chàng. Sau đó chàng lại say, lại mơ màng gọi người con gái ấy, Kim Cúc chỉ biết nhìn chàng rồi thở dài. Nhìn Hồ Nam cứ chìm mãi trong cơn say khiến Kim Cúc càng nhớ Thanh Phong da diết và nghĩ đến kết quả của tình yêu nồng mặn bấy lâu giữa nàng và chàng, một giọt máu đã tượng hình, dù xảy ra bất cứ chuyện gì nàng cũng thề phải bảo vệ giọt máu ấy đến hơi thở sau cùng.
Chỉ hơn một tháng sau nàng cho cha mẹ chồng biết mình có thai. Quả nhiên Hồ gia suốt ngày chỉ làm bạn với kiếm đao nên Hồ lão và phu nhân không nghi ngờ cô dâu “thảo hiền” này đang giở bài lừa dối, cả hai lại chỉ mong đến ngày có cháu để ẵm bồng. Phần Hồ Nam vẫn suốt ngày làm bạn với men cay, dù Kim Cúc có làm gì chàng cũng chẳng quan tâm. Ngày tháng cứ thế dần qua, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo riêng của chúng. Nỗi vui cưới sinh, nỗi đau ly tình rồi cũng dần lắng xuống. Trong Hồ gia không một ai nghi ngờ Kim Cúc đã có thai trước khi về với Hồ Nam, chỉ trừ cha mẹ ruột của nàng.
Bốn con người, bốn định mệnh trái ngang, kể từ bây giờ tất cả gần như đều trở thành một miền quá khứ kinh hoàng!
_o0o_
Sau ngày hôn lễ của đôi vợ chồng trẻ Kim Cúc và Hồ Nam đúng nửa năm, Hồ Vân Sơn và phu nhân cùng tải một chuyến tiêu xa. Và chuyến tiêu đó cả hai đã vĩnh viễn không thể quay về, giấc mộng bồng con bế cháu không bao giờ thực hiện được nữa. Chuyến tiêu ấy cả hai vận chuyển lô hàng có giá trị liên thành nhưng chẳng may chạm trán với băng cướp khét tiếng ở khắp Quyển Nam, ai nghe cũng kinh hoàng run sợ. Chuyến tiêu bị cướp, người cũng không còn một ai sống sót.
Sau tang lễ, Hồ Nam cố gắng chấn định tinh thần, nửa tháng sau chàng chính thức lên thay vị trí của cha – Tổng tiêu đầu của Chấn An tiêu cục. Kể từ đó, chàng vùi đầu vào công việc, không chút đoái hoài đến người vợ chính danh là Kim Cúc bên cạnh mình. Chàng cũng không còn suốt ngày chỉ rượu chè trác tán, chàng mở môi chỉ nói toàn công việc và công việc. Nhờ vậy, Chấn An tiêu cục chẳng những không lụi tàn mà còn nhanh chóng phất lên. Hồ Nam kết minh với anh hùng hào kiệt khắp nơi trong thiên hạ, thù nhanh chóng được báo, băng cướp bị đánh tan. Tiếng tăm của Hồ Nam và tiêu cục ngày càng vang dội, hơn cả lúc Hồ Vân Sơn còn sống. Một điều đáng kinh ngạc, Hồ Nam đã làm nên điều đó trong khoảng thời gian cực ngắn, chỉ vỏn vẹn đúng một năm sau ngày chàng chính thức làm Tổng tiêu đầu.
Cuối mùa hạ năm đó, Hồ Nam nhận một chuyến tiêu xa, đến vùng núi Nam Sơn, nơi đó có Nam Sơn trấn được biết đến là một nơi âm u và huyền bí nhất Quyển Nam, nơi ấy có nhiều truyền thuyết ly kỳ, về ma quỷ cũng có, về thần linh cũng có.
Về địa lý, Trấn Nam Sơn là một thị trấn nằm trực diện phía Nam của Đại Quyển quốc, bao bọc xung quanh là những khối núi hùng vĩ, vô cùng hiểm trở. Từ Bình An trấn muốn đến được Nam Sơn trấn phải đi thẳng theo hướng Đông Nam, khi đến nơi phải vòng qua các hẻm núi mới vào được bên trong thị trấn. Nơi ấy trăm năm qua là nỗi khiếp sợ của thương nhân và bảo tiêu vì nạn cướp bóc hoành hành khủng khiếp.
Khi Hồ Nam không ngần ngại nhận lời tải chuyến tiêu ngang vùng ấy đã có người khuyên ngăn nhưng chàng vẫn nhất quyết không nghe. Có lẽ vì Hồ Nam vẫn còn là một chàng trai trẻ hiếu thắng, cứ cho rằng mình không thua thiên hạ, chỉ cần đoàn bảo tiêu bình yên ngang qua nơi đó hoặc may mắn tiêu trừ được một trong vài đảng cướp nơi ấy thì danh tiếng Chấn An tiêu cục sẽ ngày càng được lẫy lừng hơn. Chàng quyết định đi lần này vì danh nhiều hơn vì lợi!
Như một định mệnh, đến nơi Hồ Nam chạm ngay vào bọn cướp, võ công chàng tuy cũng thuộc hàng cao thủ, chuyến đi ấy lại có một vài bằng hữu giang hồ theo cùng góp sức, nhưng rốt lại đoàn bảo tiêu không địch lại bọn cướp đó, chúng không những võ công cao cường mà còn đông người. Đoàn bảo tiêu của Hồ Nam bị chặn đánh tan tác, hàng mất người chết kẻ bị thương. Trong cơn hoảng loạn mạnh ai nấy lo thân, Hồ Nam ôm vết thương chạy lạc đến một nơi hoàn toàn xa lạ với mình, nói là một nơi nhưng đúng hơn là một vùng hoang sơn, xung quanh cây cỏ bạt ngàn không một bóng người.
Hồ Nam lê bước chân cố tìm lối thoát ra nhưng lòng vòng mãi vẫn không ra khỏi được khu rừng rậm ấy. Đói, khát, vết thương trên người hành hạ, chàng ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, sức tàn lực kiệt. Hồ Nam than thầm: “Vậy là mình phải chôn xác ở nơi này… Hạnh Nguyên, có lẽ ta sắp đến gặp nàng dưới cửu tuyền rồi.” Lần sau cùng chàng ngất đi dường như là phía trước một trang viện nguy nga nằm ẩn kín giữa khu rừng bao la bạt ngàn cây cỏ đó.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi có thứ ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào khe mắt, Hồ Nam mới từ từ mở mắt ra. Đối diện chàng có một nụ cười tươi như nụ hoa xuân, ánh mắt đẹp nửa xa lạ nửa thân quen, là của một người con gái tuổi tròn trăng. Hồ Nam nửa mê nửa tỉnh bật người dậy kêu lên:
– Hạnh Nguyên, Hạnh Nguyên?
Một bàn tay dịu dàng ấn chàng nằm xuống, âm thanh rất khẽ cất lên:
– Công tử mới tỉnh đừng vội ngồi dậy, động vết thương thì lâu lành lại lắm…
Giọng nói ấy ngọt ngào và ấm áp làm sao, nghe một lần rồi thì người nghe lập tức đắm mê không làm sao quên được. Hồ Nam lập tức đê mê ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt chàng mờ đi, chàng hôn mê trở lại.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai, Hồ Nam nghe môi mình khô khốc toàn thân đau buốt muốn mở mắt ra để nhìn lại cho kĩ dung mạo người con gái ban nãy nhưng chàng không tài nào mở mắt ra được. Hồ Nam chỉ có thể rên lên:
– Nước…
Vẫn giọng dịu dàng đến đê mê ban nãy cất lên:
– A nô, mau rót nước!
Có tiếng dạ khẽ của nàng nữ hầu, lúc sau một dòng nước ấm ấm thơm nồng từ đôi môi chàng thấm sâu vào trong, thần trí chàng dần tỉnh táo trở lại. Hồ Nam mở to mắt nhìn chầm chầm người con gái đối diện mình, quả thật nàng rất giống Hạnh Nguyên nhưng nàng không phải là Hạnh Nguyên. Phía sau nàng là một nữ hầu tuổi cũng độ tròn trăng, trông cách ăn mặc của chủ lẫn người hầu có thể đoán biết nàng là tiểu thư con nhà danh giá.
Nàng nhìn chàng, chàng cũng nhìn nàng, cả hai cứ thế nhìn nhau, một cái gì rất lạ vừa len lỏi giữa tim người con gái trẻ. Lúc sau nàng nữ hầu A nô chợt cất tiếng hỏi:
– Tiểu thư, vị công tử này đã tỉnh lại rồi, có cần cho lão gia biết hay không?
Nghe tiếng hỏi cả hai cùng giật mình, vị tiểu thư nhẹ gật đầu:
– Ta quên mất, em sang báo cho cha ta hay đi để người định liệu.
A nô cúi đầu nhận lệnh rồi đi mau ra ngoài. Căn phòng trống trải giờ chỉ còn lại hai người. Nàng lại đăm đắm nhìn chàng, chàng cũng nhìn trả, cả hai lại cứ thế nhìn nhau. Lúc sau, chàng bỗng cảm thấy khó chịu trước cái nhìn gần như xuyên thấu tâm can của nàng, chàng khẽ cựa mình làm chấn động vết thương, đau quá chàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng cười hiền và vội vàng ngăn lại.
– Ấy, công tử đừng động đậy, thương thế của người khá nặng, bây giờ cử động nhiều sẽ rất đau…
Chàng ngước mắt nhìn nàng, trong phút giây bốn mắt chạm vào nhau ấy, Hồ Nam cảm giác như vừa có cái gì xuyên thủng trái tim mình. Ánh mắt nàng hồn nhiên trong sáng làm sao, ẩn ướt có chút gì ủy mị làm Hồ Nam bất giác ngẩn ngơ, mãi lúc sau chàng mới có thể cất tiếng hỏi:
– Đây là đâu? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi vậy, có phải tiểu thư là người đã cứu tôi chăng?
Cô gái mỉm cười, nàng cất giọng êm ái như ru:
– À không phải tôi, là cha tôi phát hiện công tử bị thương ngất xỉu trước nhà nên đưa vào đây cứu trị. Người đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm rồi lại luôn mê sảng, tôi trông mà lo sợ cho công tử vô cùng. Giờ người đã tỉnh lại rồi tôi mới thấy nhẹ nhõm trong lòng…
Hồ Nam ngập ngừng:
– Nhưng đây là…
Cô gái lại nhoẻn miệng cười, nụ cười nàng tươi tắn hơn đóa hoa xuân:
– Đây là Tống gia trang do cha tôi làm chủ, tôi tên Nhật Lan. Nói chuyện nãy giờ tôi chưa biết công tử tên gì, vì sao hôm trước người lại lạc bước đến chốn này, tại sao người lại bị thương?
Hồ Nam ngập ngừng một lúc mới đáp:
– Tôi họ Hồ tên chỉ một chữ Nam. Tôi vốn là tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn, hôm trước tôi áp chuyến tiêu ngang qua địa phương này nhưng chẳng may gặp thổ phỉ, chúng không những cướp hàng mà còn tàn sát những anh em của tiêu cục, gần như tất cả đều bỏ mình, chỉ có tôi là thoát chết…
Cô gái nheo mắt nhìn chàng:
– Ra là vậy. Thương thế của công tử quả thật không nhẹ, chắc là không thể hồi phục nhanh được. Gia trang của tôi cũng khá là an toàn, theo tôi công tử nên ở lại đây dưỡng thương, công tử bằng lòng chứ?
Hồ Nam vô cùng cảm kích:
– Ơn cứu mạng của cô nương tôi chưa biết báo đáp thế nào, thì tiểu thư dạy sao tôi xin nghe vậy…
Nhật Lan nở nhẹ nụ cười tươi:
– Công tử nói quá lời rồi, người cứu công tử thật ra là gia phụ chứ nào phải là tôi…
– Dù là cô nương hay gia phụ cô nương cũng như nhau cả, tôi đã nợ Tống gia một mạng, không biết đến bao giờ mới đáp đền được cái ơn cứu tử cao sâu này!
Nhật Lan cười nhẹ:
– Công tử cứ hãy dưỡng thương cho mau bình phục trước đã, còn báo đáp thế nào công tử đừng lo lắng, cha tôi cứu người có bao giờ cần đền đáp gì đâu.
Hồ Nam cảm kích:
– Đa tạ thịnh tình của tiểu thư. Ơn cứu mạng của Tống gia cao sâu như tái sinh Hồ Nam này lần nữa, cái ơn đó dù nói thế nào sau này tôi cũng nguyện đáp đền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.