Bạch gia trang.
Trong ngoài Bạch gia trang đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, người làm chạy tới chạy lui chuẩn bị hỷ sự cho đại tiểu thư rất là nhộn nhịp, ai nấy nói cười vui vẻ. Chỉ mai này thiên kim của Bạch gia – Bạch Kim Cúc sẽ xuất giá, nàng sẽ chính thức trở thành dâu hiền vợ thảo của Hồ gia.
Bên ngoài nhộn nhịp là thế, duy chỉ có tư phòng của tân nương thì lại khác, một người con gái đẹp đang ngồi, y phục tân nương càng tôn thêm phần rực rỡ cho dáng dấp yêu kiều đầy mị lực của nàng, nhưng gương mặt nàng thì vô cùng tiều tụy, dường như đã mấy ngày rồi nàng chẳng ăn uống chút gì. Đôi mắt nàng chừng như luôn luôn ngấn lệ, nàng đang khóc!
Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà chậm rãi đến trước mặt vị tân nương rồi thở dài, buồn giọng:
– Lại khóc. Ngày mai đã là ngày hôn lễ của con với Hồ công tử rồi, sao con cứ khóc hoài như thế? Mấy hôm rồi lại chẳng chịu ăn uống chút gì. Mẹ thật lòng không hiểu nổi con, tuy cuộc hôn nhân này là do cha mẹ định đoạt cho con, nhưng mẹ đã nói với con hàng mấy trăm lần rồi: Bất cứ điều gì cũng vậy, trước lạ sau quen, con hà tất quyết tâm phản kháng như thế này. Về với Hồ công tử, con sẽ được yên ấm cả đời, ngày qua ngày tình yêu sẽ phát sinh…
Kim Cúc nhẹ lắc đầu, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
– Không, con không muốn gả cho Hồ gia, con không thể yêu vị Hồ công tử đó đâu. Con van mẹ hãy hủy hôn sự này đi.
Bạch phu nhân cau mày, gằn giọng:
– Không được. Ngày tháng Hồ gia đã định, ngày mai đã là ngày rước dâu, làm sao có thể nói hủy là hủy. Con đừng làm khó mẹ nữa có được không?
Kim Cúc khóc ròng:
– Nhưng mà con..
– Con làm sao?
– Con… không muốn gả vào Hồ gia. Con đã có người yêu rồi.
Bạch phu nhân đanh giọng:
– Ngu ngốc, không chấp nhận thành hôn với Hồ Nam giàu sang, danh vọng, lại muốn được ăn đời ở kiếp với tên cùng đinh. Con thương tên Thanh Phong nghèo kiết xác đó đến thế sao?
Kim Cúc giật bắn mình, run run giọng hỏi:
– Mẹ đã biết hết rồi sao?
Bạch phu nhân lạnh lùng:
– Đừng nghĩ rằng bọn mi lén lút thì không ai biết, không việc gì của con qua mắt được người làm mẹ như ta đâu.
Kim Cúc cúi đầu lí nhí:
– Đời này kiếp này con chỉ yêu duy nhất con người đó mà thôi. Mẹ, hãy cho con được sống với chàng…
Kim Cúc chưa nói hết câu, Bạch phu nhân quát lớn:
– Câm miệng! Thanh Phong là một tên khố rách áo ôm, nó lo cho bản thân còn không xong, đi theo nó con sẽ khổ. Đừng bướng bỉnh cãi lời cha mẹ.
Kim Cúc ấp úng:
– Nhưng mà con đã…
– Con đã sao?
Kim Cúc im lặng một lúc mới nói ra:
– Con đã… mang cốt nhục của người ta rồi…
– Con vừa nói cái gì?
Bạch phu nhân nghe xong giật bắn mình. Kim Cúc lí nhí lặp lại:
– Trong người con đã có giọt máu của Thanh Phong.
Bạch phu nhân bàng hoàng đến lặng người, bà dẫu có biết mối quan hệ của cả hai, nhưng bà không hề nghĩ mọi chuyện lại trở nên như thế, bà thật sự bất ngờ! Vừa lúc Bạch lão gia từ ngoài bước vào, ông nghe tròn lời thú tội của con, lửa giận bùng lên:
– Súc sinh, ta đánh chết mi…
Vừa nói ông vừa hùng hổ lao vào, vung tay định đánh Kim Cúc thật, Bạch phu nhân thấy thế giật mình giữ tay chồng lại, kêu lên:
– Ông muốn đánh chết con mình thật sao? Dù gì nó cũng là con của chúng ta mà.
Bạch lão gia nóng nảy:
– Nhưng mà, nó làm ta tức chết rồi, nhục ơi là nhục…
Kim Cúc vẫn cúi đầu, thút thít khóc và nhỏ giọng van cầu:
– Con van xin cha mẹ đừng ép buộc con phải thành hôn với Hồ công tử kia. Con không thể lấy hắn đâu.
Bạch lão gia quát lớn:
– Nói bậy, ngày giờ đã định sẵn rồi, hôn sự này không thể hủy.
Kim Cúc ngước mặt nhìn cha, đôi mắt nàng đẫm lệ, giọng nàng bỗng trở nên cương quyết:
– Vậy thì cha mẹ hãy chờ xem, ngày hôn lễ đừng mong có mặt đứa con này.
Bạch phu nhân run giọng:
– Con muốn làm gì?
– Đời này kiếp này không được cùng Phong ca kết thành phu phụ, con sẽ tự sát để giữ chữ chung tình.
Bạch lão gia giận đến tái mặt, ông gằn từng tiếng:
– Được, được lắm, đồ bất hiếu này mi muốn chết đến vậy ta cho hai đứa chúng bây toại nguyện. Người đâu, bắt tên Thanh Phong đó đem lăng trì cho ta.
Lăng trì chính là cực hình xẻo thịt cho đến chết. Kim Cúc nghe xong tái mặt gào lên:
– Cha, đừng mà.
Bạch lão lạnh giọng:
– Không phải con nhất quyết muốn chết sao, ta để tên tạp chủng đó bồi táng theo con.
Bạch lão nói rồi quay lưng bỏ đi không thèm nhìn con gái thêm lần nào nữa. Kim Cúc hốt hoảng gọi với theo:
– Cha, cha, đừng làm vậy mà.
Bạch phu nhân thở dài.
– Cha con giận thật rồi.
– Mẹ, cha sẽ giết Phong ca thật sao?
– Con thừa biết tính cha con rồi còn hỏi mẹ làm gì, trước nay ông ấy nói là làm. Kim Cúc con nói thật cho mẹ biết, con rất yêu Thanh Phong sao?
– Đúng vậy, con yêu anh ấy, đời này kiếp này con chỉ yêu mình anh ấy. Nhưng con không muốn vì con mà anh ấy bị hành hạ cho tới chết như vậy, con không muốn chàng phải chết. Mẹ, có cách gì cứu được Phong ca hay không?
Bạch phu nhân thở dài:
– Cha con một khi đã giận rồi khó mà khuyên ngăn được. Nhưng nếu con đồng ý gả vào Hồ gia, mẹ có thể vì con cố gắng năn nỉ ông ấy bỏ qua cho thằng nhỏ.
Kim Cúc khóc nghẹn. Bạch phu nhân vuốt ve con gái nói tiếp:
– Ngoài cách đó ra mẹ không nghĩ được cách gì khác.
Kim Cúc run giọng:
– Nhưng con đã có thai với Phong ca làm sao gả cho người ta được.
Bạch phu nhân dịu giọng:
– Phá đi là được.
Kim Cúc lắc đầu khóc lóc.
– Không, con không muốn mất đi đứa con này.
Bạch phu nhân thở dài:
– Được rồi. Để ta tìm đại phu bốc thuốc cho con hoãn ngày hạ sinh đứa con này. Người của Hồ gia suốt ngày đánh đánh giết giết chắc không hiểu biết gì về thai nghén đâu. Tân lang thì đêm tân hôn ai cũng say túy lúy ra, con khéo léo một chút là qua mặt họ được chứ gì.
Kim Cúc gật đầu:
– Mẹ giúp con ngăn cha đừng làm hại đến Phong ca.
– Con bằng lòng gả vào Hồ gia rồi đúng không?
Kim Cúc nghẹn ngào đáp:
– Con bằng lòng.
Trong mắt Bạch phu nhân ánh lên ý cười nhưng mặt bà vẫn giữ vẻ nghiêm trọng. Bà đứng dậy nói nhanh:
– Để mẹ tìm cha con ngăn ông ấy lại ngay nếu không e không kịp. Con cũng chuẩn bị trang điểm đi, trưa mai đàn trai đến rước dâu rồi đấy.
Bạch phu nhân ra cửa gọi người hầu vào trang điểm cho Kim Cúc, còn bà vội vàng ra đại sảnh tìm chồng. Vừa thấy vợ, Bạch lão hỏi nhanh:
– Thế nào rồi?
– Nó chịu rồi.
– Còn chuyện cái thai bà tính sao?
– Mai là ngày rước dâu rồi, chúng ta muốn làm gì cũng không kịp nữa. Hy vọng con bé vì tính mạng của Thanh Phong, không để lộ chân tướng ra ngoài.
_o0o_
Tân hôn pháo đỏ rượu nồng.
Lễ rước dâu đường hoàng trang trọng. Nhưng tuyệt nhiên không có mặt tân lang, đó quả là một điều hi hữu trong hôn sự đương thời. Trót phóng lao thì phải theo lao, nhà gái cũng thủ lễ đưa dâu cho tròn hôn sự.
Ai có biết trong nỗi vui hôn lễ ngày hôm ấy, người người đưa dâu môi rực rỡ nụ cười, lại có một người âm thầm đưa tiễn tân nương bằng nước mắt. Người đó là một chàng trai tuổi độ đôi mươi, dáng dấp cần lao, gương mặt có chút anh tuấn nhưng cũng đã sạm đi vì nắng gió, chàng lặng lẽ theo sau kiệu cưới nhưng không dám đến gần. Kiệu hoa vẫn đi dần về hướng Hồ gia, người thanh niên ấy vẫn đi theo mãi. Mọi người có lẽ không ai biết chàng ta là ai, chỉ trừ người trong kiệu cưới.
Bỗng, người trong kiệu hoa bất ngờ vén rèm kiệu phía sau. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, toàn thân chàng trai chấn động, ánh mắt chàng phút chốc sáng lên, đôi chân chàng như có sức mạnh vô hình thúc đẩy, chàng vụt chạy bay theo chiếc kiệu đang ngày một xa dần. Chàng trai gào lên:
– Trả Kim Cúc lại cho tôi, các người mau trả Kim Cúc lại cho tôi. Kim Cúc, xin em đừng đi.
Kim Cúc khóc òa.
– Phong ca ca, đừng như vậy mà. Mau về đi. Em xin lỗi, là em phụ anh, hẹn kiếp sau em trả cho anh gấp bội.
Thanh Phong gào lên:
– Không, anh chỉ cần em của kiếp này, đừng bỏ anh mà đi. Hãy quay về bên anh.
Chàng trai ấy là Dương Thanh Phong người mà Kim Cúc yêu thương!
– Anh về đi!
Nàng gào rất to nhưng chàng không nghe theo, chàng vẫn lao bổ vào đoàn người đưa dâu, chàng toan cướp tân nương về lại cho mình! Nhưng chàng chưa thể đến gần nàng đã bị cú đấm như trời giáng, lập tức té nhào. Thanh Phong gượng đứng lên lại lao theo kiệu cưới, miệng vẫn gọi tên nàng. Ngay sau đó chàng bị một đám rất đông người vây lấy, đánh không thương tiếc, đến lúc họ buông chàng thì kiệu hoa đã đi xa, nhưng ánh mắt nàng vẫn mãi nhìn về phía sau, ánh mắt đau đớn nhìn chàng.
Thanh Phong lại định vùng lên đuổi theo nhưng sức lực không còn nữa, chàng đành nằm phủ phục trên mặt đất, nước mắt ứa ra. Cùng với nước mắt là máu, toàn thân chàng rỉ máu làm ướt đẫm chiếc áo chàng đang mặc. Đoàn đưa dâu đi mỗi lúc một xa dần, Thanh Phong chỉ còn biết rên rỉ tên người con gái mà chàng yêu thương trong đau đớn.
Chàng nghiến răng tự nhủ với lòng “Hôm nay nàng không thuộc về ta, nhưng sẽ có một ngày ta giành nàng lại bên mình, Kim Cúc hãy chờ ta…”. Lòng tự nhủ nhưng ý thức dần tan theo những cơn đau của linh hồn và thể xác, trước lúc mê đi chàng còn trông thấy một người bước đến bên mình, một người y phục toàn đen, vóc người xa lạ. Thanh Phong nằm phục dưới đất nên không nhìn rõ mặt được, dường như người kia có nói gì nhưng Thanh Phong chưa kịp trả lời thì chàng đã lịm đi, không còn biết gì nữa.
Kiệu cưới cuối cùng cũng đến ngưỡng cửa Hồ gia. Tân lang Hồ Nam miễn cưỡng ra tiếp đón gia đình nhà gái. Chàng gượng cười gượng nói đón tiếp các vị thúc thúc bá bá đến dự hôn lễ của mình. Chàng không hề ngờ được, cũng chính giây phút ấy, nơi một góc khuất của con đường có một người con gái đang đứng lặng, ánh mắt buồn thăm thẳm hướng thẳng về phía Hồ gia. Nhìn chàng cười cười nói nói, tay trong tay âu yếm với tân nương họ Bạch, người ấy bật khóc thê lương.
Khi bóng Hồ Nam khuất sau làn cửa sơn son có nhiều đèn hoa đang treo rực rỡ, người con gái ấy lập tức bỏ chạy, nàng chạy điên cuồng không định hướng, không cần biết con đường sẽ dẫn về đâu. Nàng là Hạnh Văn Hạnh Nguyên!
Hồ Nam đưa Kim Cúc vào trong sảnh đường, nghi lễ bái đường cũng bắt đầu. Dù thâm tâm cả hai đều không muốn làm công việc ấy, nó là hành vi phản bội người tình, nhưng đến nước này rồi dù có muốn đổi thay cũng không còn kịp nữa. Cả hai đành miễn cưỡng làm theo những gì mà người trưởng tộc xướng lên: “nhất bái thiên địa… nhị bái cao đường…”.
Thể xác họ bái đường là thế, nhưng linh hồn thì đã tiêu diêu tận miền xa, trong tâm tư đôi trai gái trẻ giờ còn một ý niệm duy nhất, bái đường hôm nay mục đích trước tiên là cho cha mẹ vui lòng và sau đó thì… không còn gì nữa cả.
Bái đường xong, Hồ Nam vùi mình trong men rượu cho quên cả đất trời. Nên chàng hoàn toàn không hay biết, trong ngày hôm ấy ở một nơi khác xảy ra một chuyện kinh hoàng.
Hạnh Nguyên sau khi chứng thực Hồ Nam đúng là thiếu chủ Chấn An tiêu cục, hôm nay cũng chính là hôn lễ của chàng. Nàng cảm thấy mình đang chạy, hình ảnh chung quanh cứ mơ hồ, nàng chỉ có cảm giác muốn tránh càng xa càng tốt cảnh tượng đau lòng ấy, không cần biết sẽ chạy đến đâu. Nàng chạy thục mạng đến lúc cảm giác đôi chân mỏi nhừ nàng mới dừng lại, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn cây cối xanh xám một màu. Hóa ra nãy giờ nàng chạy rất xa, đã đến bìa rừng, leo lên một đoạn đường dốc chính là nơi lần đầu nàng gặp Hồ Nam.
Quá khứ lẫn hiện tại giày xéo tâm tư, Hạnh Nguyên khóc đến tê tâm liệt phế. Cuối cùng, nàng lấy trong người ra xấp vải trắng, đây là tất cả những gì nàng đã chuẩn bị cho chuyến đi xa như mẹ chàng mong đợi. Vắt xấp vải lên cành cây cao, nàng quỳ xuống hướng về làng Thượng lạy ba lạy.
Chiều tà, một vài tiều phu vào rừng kiếm củi về ngang trông thấy vội vàng cắt dây thả nàng xuống, Hạnh Nguyên giờ chỉ còn là thể xác không hồn, thân người nàng rủ ra quằng quại, ai cũng lắc đầu thở dài, chỉ đành vác thi thể nàng về cho mẫu thân nàng. Vừa nhìn thấy thi thể con gái, mẹ nàng kêu lên một tiếng thương tâm rồi ngã vật ra, khí tuyệt thân vong.
Người trong làng ai cũng biết rõ gia cảnh nhà này vốn dĩ mẹ góa con côi, nhìn cảnh ngộ đau lòng này ai cũng xót thương, cũng muốn mua cho họ mỗi người một cỗ áo quan, nhưng Làng Thượng lại là một làng nghèo, người trong làng quanh năm sống bằng nghề đốn củi đốt than không ai khá giả, góp mãi vẫn không làm sao đủ tiền để mua hai cỗ quan tài, lại chẳng thể tìm ra được món gì có giá trị trong căn nhà của mẹ con bọn họ. Sau cùng, ông lão có tuổi nhất trong làng đưa ra một quyết định đóng bè thả trôi sông. Vì làng Thượng nằm ngay cạnh sông Tương.
Bè chưa kịp đóng xong, một người đàn ông trung niên bất ngờ đến ngăn lại. Người đó nói mình là đạo sĩ, nghe theo tiếng khóc của linh hồn người con gái mà đến. Ông ta nói: “Cô gái này dương số chưa hết, lại chết trong tức tửi, mang cả đứa con trong bụng chết chung, oán khí xung thiên, nếu thả trôi sông, oán niệm sẽ kết thành quỷ hồn làm lật thuyền những người qua lại trên sông”.
Mọi người nhao nhao bàn tán, định sẽ hỏa thiêu, người đàn ông tiếp tục ngăn lại:
– Vậy càng không được, như ta đã nói, cô gái này chết trong tức tửi, oán khí xung thiên, hỏa thiêu ở đây, làng này từ nay sẽ không được giây phút yên bình.
Ai nấy nghe xong phát hoảng, xôn xao:
– Vậy chúng tôi phải làm sao?
Người đàn ông bình tĩnh đáp:
– Mọi người cứ lập một giàn hoả, đặt hai thi thể này lên đó. Xong rồi mọi người hãy về nhà, ta sẽ ở đây làm phép, khuyên linh hồn cô gái này rời đi không ở lại quấy nhiễu mọi người. Còn nữa, khi ta làm phép mọi người không được lén xem, nếu ai dám đến nhìn lén, bị cô ta theo ám lúc đó đừng trách ta sao không nói trước.
Mọi người nghe vậy không muốn tin, cũng phải tin, vì ai cũng không muốn rước họa vào mình, mẹ con Hạnh Nguyên lại không mấy thân thích với họ, nên ai nấy bàn nhau cứ để mặc pháp sư kia muốn làm gì thì làm.
Khi mọi người đã đi hết người đàn ông bế xác Hạnh Nguyên vào nhà, đặt lên giường. Giữa trán ông ta bỗng xuất hiện ấn ký kỳ lạ màu đỏ thẫm, toàn thân ông ta cùng lúc sáng bừng lên ánh sáng màu xanh lục. Ông ta cúi người viết vào giữa trán Hạnh Nguyên chữ “Sinh”, chữ đó lưu lại trên trán nàng dạng ánh sáng màu lục. Ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ và lấp lánh. Bàn tay người đàn ông đặt cách thân thể Hạnh Nguyên độ một gang tay, ánh sáng từ người ông rơi xuống phủ cả người nàng. Ông ta chầm chậm rải thứ ánh sáng đó lên khắp thân người Hạnh Nguyên. Chỉ lúc sau, Hạnh Nguyên từ từ mở mắt, nàng ngồi dậy, nàng ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt, trời đã tối, người kia lại được bao phủ trong ánh sáng xanh huyền hoặc, cả người nàng cũng vậy. Hạnh Nguyên kinh ngạc hỏi:
– Ông là Diêm Vương sao? Tôi đã chết rồi phải không?
Người kia khẽ lắc đầu:
– Ta không phải Diêm Vương, ta là Thiên Cầm, người duy nhất trên đời có thuật cải tử hồi sinh. Cô cũng chưa chết, nói đúng hơn ta vừa mang cô từ cõi chết trở về.
– Tại sao lại cứu tôi?
Ông ta đáp:
– Dương số của cô nương chưa tận.
– Tại sao không để cho tôi chết đi, tôi đã không còn lối thoát, cuộc sống với tôi bây giờ còn ý nghĩa gì đâu…
– Đứa trẻ trong bụng cô nương vô tội.
– Nhưng tôi không còn con đường nào để lựa chọn.
– Hãy theo làm đệ tử cuối cùng của ta!
– Người muốn thu nhận tôi sao?
– Nếu cô nương muốn.
Hạnh Nguyên run giọng:
– Sư phụ…
– Hãy ra ngoài nhìn mặt mẹ con lần cuối, bà ấy vì đau lòng cho con mà mất mạng, nhưng ta không cứu được, dương số bà ấy đã tận.
Hạnh Nguyên giờ chỉ biết nhào đến ôm lấy thi thể mẹ mình, nàng không còn nước mắt để khóc thương. Sư phụ khuyên nàng đừng quá thương tâm, cuối cùng nàng cũng buông tay, tự mình thiêu xác mẹ, lửa tàn trời cũng hừng đông. Hạnh Nguyên thu tro cốt mẹ mình vào hủ, rồi theo sư phụ rời làng. Khi đi, nàng không từ biệt bất kỳ ai, cứ để họ và Hồ gia nghĩ rằng nàng đã chết cũng tốt, mà vốn dĩ nàng đã chết rồi, cuộc sống mới này là sư phụ ban cho.