Hai người đang trò chuyện thì một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào, dáng cao thanh, đôi mắt sáng, khuôn mặt người ấy toát lên nét điềm đạm và phúc hậu. Đặc biệt nụ cười của ông có một mãnh lực mê đắm lòng người không thua gì một nữ nhân. Hồ Nam lờ mờ đoán ông là trang chủ của Tống gia trang này. Ông đến bên cạnh, bắt mạch rồi tỉ mỉ xem đi xem lại từng vết thương của Hồ Nam. Xong, ông nở nụ cười hiền:
– Ổn rồi! Thật may mắn cho chàng trai trẻ, phước đức của cậu quả thật hơn người đấy. Hôm trước nếu không phải ta phát hiện ra cậu ngất xỉu trước cửa nhà ta mà đưa vào đây cứu trị thì quả là nguy. Giờ thì ổn rồi, chỉ cần nghỉ dưỡng ít lâu các vết thương sẽ hồi phục lại thôi.
Hồ Nam vô cùng cảm kích:
– Xin đa tạ ơn cứu mạng của bá phụ, ơn đức ấy Hồ Nam con xin nguyện khắc cốt ghi tâm. Chẳng hay bá phụ đây có phải là trang chủ hay không?
Người đàn ông cười phúc hậu:
– Không sai, ta chính là chủ nơi này, họ Tống tên Hải Hà. Chàng trai trẻ mới tỉnh dậy chưa khỏe hãy cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, những chuyện khác sau này hẵng nói!
Hồ Nam vội ứng tiếng:
– Vâng!
Tống trang chủ quay lại con gái, từ tốn bảo:
– Lan nhi, hãy cho người chăm sóc tốt cho công tử, ta có việc phải ra ngoài ít hôm mới quay về được, trong thời gian đó có gì, con hãy hỏi mẹ con hay nhờ người giúp chứ không được tự ý hành sự, đã rõ chưa…
Nhật Lan phụng phịu:
– Con rõ rồi, con gái của cha đã lớn chứ đâu còn là trẻ con nữa mà cha cứ dặn đi dặn lại hoài câu ấy, thiệt là…
– Là thế nào?
Nhật Lan dẩu môi:
– Cha cứ xem con còn bé mãi hay sao? Nhưng mà cha ra ngoài lần này phải chăng bên ấy có biến cố gì rồi?
– Không có, con gái đừng quá lo.
– Nếu vậy thì con yên tâm.
– Con gái ta khéo lo xa quá đi mất.
Nói rồi Tống Hải Hà bật cười, bước nhanh ra ngoài. Nhật Lan gọi với theo:
– Cha đi ngay hôm nay sao?
Tống lão gia không quay lại chỉ “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục rảo bước chân ra cửa. Nói là rảo bước như vậy nhưng sự thật Tống lão gia chỉ quay lưng, rồi thoáng cái bóng ông đã khuất ngoài vọng cửa. Hồ Nam nhìn theo, trong lòng kinh ngạc vô cùng: “Thật không ngờ ở trong một gia trang cao sang như thế này lại có nhân vật võ công cao cường như thế, thật đúng là hổ nấp rồng nằm ở mọi nẻo mọi nơi, mắt thường khó ai biết được… ”.
Hồ Nam đang miên man nghĩ về vị thế tục cao nhân họ Tống ấy thì Nhật Lan đã cất tiếng gọi phá tan dòng suy nghĩ của chàng:
– Công tử người hôn mê đã mấy ngày, giờ tỉnh lại chắc là cảm thấy đói rồi, để tôi cho người làm thức ăn cho công tử, không biết người thích ăn gì…
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi Hồ Nam cảm thấy ruột gan cồn cào vô cùng khó chịu, quả thật chàng thấy đói, chàng cười ngượng:
– Tùy tiểu thư ra ơn như thế nào, tôi xin nhận như thế ấy…
Nhật Lan vừa định đi ra thì nàng nữ hầu A nô cũng từ ngoài bước vào, trên tay là một chiếc khay với hai cái chén, nàng mang chiếc khai đặt cẩn thận lên bàn xong rồi mới nhẹ giọng:
– Tiểu thư, đây là đơn thuốc của lão gia kê cho Hồ công tử, em vừa sắc xong. Còn đây là chén cháo đào hồng phu nhân vừa dạy em làm, tẩm bổ cho công tử nhanh chóng bình phục lại…
Nhật Lan mỉm cười hiền hậu, nụ cười nàng đẹp vô cùng:
– A nô em thật là chu đáo. Được rồi hãy để đó cho ta.
Xong, nàng quay lại nhìn Hồ Nam, dịu giọng:
– Công tử đã mấy hôm không có gì vào bụng rồi, giờ ăn ít cháo rồi hãy uống thuốc…
Hồ Nam còn đang nghe tâm tư mình lâng lâng xao xuyến vì nụ cười nàng thì bất ngờ bàn tay trắng nõn của nàng đã luồn dưới vai chàng nhẹ đỡ người chàng ngồi dậy, Hồ Nam giật mình:
– Tiểu thư…
Nhật Lan nhoẻn miệng cười:
– Tôi giúp công tử ngồi dậy…
Nhật Lan vẫn treo nụ cười rạng rỡ trên môi, bàn tay nàng như có pháp lực nhiệm mầu đỡ lấy tấm vai chàng nâng chàng từ từ ngồi dậy. Hồ Nam cảm thấy như bao đau đớn của vết thương trên mình giây phút ấy đều tan biến hết. A nô nhanh nhẹn lấy chiếc gối mềm lót dưới lưng chàng cho chàng ngồi được dễ chịu và vững vàng hơn.
Nhật Lan múc từng muỗng cháo nóng thổi nguội rồi tẩn mẫn đút cho chàng, được vài muỗng Hồ Nam ái náy kêu lên:
– Tiểu thư không cần quá chu đáo với tôi như thế, việc nhỏ nhặt này hãy để tôi tự làm lấy thì hơn.
Chàng định đưa tay lên đón lấy chiếc muỗng trên tay Nhật Lan, nhưng vừa cử động vết thương lại buốt đau làm chàng nhăn mặt. Nhật Lan khẽ lắc đầu và dịu giọng:
– Công tử bị thương không nhẹ, vết thương không cho phép công tử hoạt động nhiều. Hãy để tôi giúp công tử mấy ngày này, ít hôm nữa thương thế thuyên giảm rồi tôi sẽ để công tử tự làm lấy. Có được không…
Hồ Nam bối rối, ngượng ngùng:
– Đa tạ tiểu thư… vậy… đành nhờ tiểu thư…
Nhật Lan nhoẻn miệng cười lại tiếp tục múc vài muỗng cháo đút cho chàng. Xong, nàng lại đút thuốc cho chàng, nàng tẩn mẫn tỉ mỉ vô cùng. Hồ Nam thấy thế không khỏi áy náy trong lòng.
– Tiểu thư thật tốt, ơn của nàng biết đến bao giờ tôi trả xong đây.
Nàng chỉ cười hiền:
– Tôi giúp công tử chỉ vì cảm thấy mình nên làm như thế chứ nào phải vì cần người báo đáp hay trả ơn. Công tử không cần nói mãi lời ân nghĩa vậy đâu!
Hồ Nam không chịu:
– Nhưng tôi thấy mình đang ngày càng mang nợ tiểu thư…
A nô cười khúc khích nói chen vào:
– Đúng rồi, công tử mang nợ tiểu thư tôi nhiều lắm đó, chắc công tử không biết đâu, mấy hôm công tử hôn mê, tiểu thư tôi rất lo lắng cho người, tỷ ấy đã thức suốt mấy đêm ròng để chăm sóc cho công tử đó. Dù như thế, tiểu thư tôi cũng không kể lễ câu nào hết…
Nhật Lan chợt quay phắt lại gắt cô tiểu tỳ:
– A nô.
A nô cúi đầu im bặt nhưng môi vẫn chúm chím nụ cười. Nhật Lan bực mình, gắt A nô:
– Em hãy ra ngoài đi!
A nô dạ nhỏ rồi lui ra. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Nam im lặng ấm áp quan sát người con gái đang đối diện mình, nàng thật đẹp có thể nói là hoàn hảo nhất trong những người con gái chàng từng quen biết. Nàng cũng đưa mắt nhìn chàng, ánh mắt trong sáng nhưng chứa đầy mị lực cuốn hút mọi người làm Hồ Nam chỉ biết nhìn đáp lại chứ không nói được lời nào.
Mãi lúc sau, nàng nói khẽ:
– Công tử chưa khỏe, hãy nghỉ ngơi nhiều cho mau lại sức.
Nói rồi nàng nhẹ đỡ chàng nằm xuống. Xong, thoáng cái nàng cũng đi ra cửa không để cho Hồ Nam kịp nói thêm điều gì. Hồ Nam vô cùng kinh ngạc:
– Thật không ngờ nàng cũng có một thân công phu tuyệt thế! Tống gia này thật sự là ai?
Chàng nằm suy nghĩ miên man một lúc rồi đem những điều thắc mắc về Tống gia trang theo vào giấc ngủ.
_o0o_
Bốn tháng qua nhanh. Hồ Nam đã bình phục lại gần như trước. Chàng được Nhật Lan dẫn cho đi dạo xung quanh, giờ thì chàng đã biết nơi đây hoang sơn vắng vẻ vô cùng, vậy mà Tống gia dám cư trú tại đây quả thật cũng là những con người biệt dị bất phàm.
Đêm. Đêm nay là đêm cuối cùng Hồ Nam lưu lại nơi đây, nhưng trong lòng chàng không hề muốn rời xa. Bóng tối cứ buông dần, Hồ Nam còn ngồi trước đèn tần ngần hồi ức lại hình ảnh người con gái mới quen nhưng cận kề chàng suốt mấy tháng qua: Tống Nhật Lan. Nàng thông minh, xinh đẹp, một chút mị hoặc lạ kỳ. Khi bên chàng, nàng thục hiền nhu nhã, làm cho chàng muốn từ biệt ra đi lòng lại đầy lưu luyến, không muốn rời xa.
Khuya, bên ngoài chợt có tiếng bước chân, rồi tiếng gõ cửa. Hồ Nam giật mình hỏi:
– Là ai vậy?
– Là tôi.
Hồ Nam bước ra mở cửa, một dáng dấp thân quen khiến chàng có phần kinh ngạc:
– Đã khuya rồi, tiểu thư còn đến tìm tôi hẳn có việc gì quan trọng? Mời tiểu thư vào.
Nhật Lan thong thả bước vào:
– À. Cũng không có gì là quan trọng, mai công tử trở lại Bình An Trấn phải không?
– Phải, món nợ ân tình của tiểu thư và cái ơn tái tạo của trang chủ tôi hứa ghi nhớ suốt đời không quên, nhất định sau này sẽ báo đáp thâm ân.
– Báo đáp hay không điều đó không quan trọng, chỉ xin người đừng quên cuộc hạnh ngộ bất ngờ này.
Hồ Nam cười ấm áp.
– Tôi làm sao có thể quên.
– Ngày mai công tử đi rồi, tôi có chút quà mọn biếu cho công tử, ít lộ phí với lương khô mong công tử nhận cho tôi vui lòng có được không?
– Đa tạ tiểu thư. Ngày mai xa rồi, tôi thật lòng không nỡ…
– Công tử không nỡ điều chi?
Hồ Nam hít một hơi sâu, thở nhẹ ra rồi mới nói:
– Tôi không nỡ xa tiểu thư!
Nhật Lan Khẽ cúi đầu, nhỏ giọng:
– Công tử… sao lại nói ra như thế?
– Đó là lời nói thật lòng, tôi thật tình không muốn cách xa tiểu thư. Từ giây phút gặp nhau ánh mắt nàng như trói chặt trái tim này… Nhật Lan tiểu thư…tôi yêu nàng.
– Công tử…
– Nàng có yêu tôi chút nào không?
– Tôi cũng yêu công tử. Thật lòng… tôi cũng không muốn xa công tử.
Hồ Nam có chút bất ngờ.
– Nàng vừa nói… nàng cũng yêu ta?
Nhật Lan gật đầu thừa nhận. Hồ Nam nhẹ dang tay ôm cơ thể mảnh mai của người con gái đối diện vào lòng, tay mân mê làn tóc mượt:
– Nàng cũng yêu ta, vậy nàng có đủ kiên nhẫn để chờ ta quay về mang lễ vật trở lại hỏi cưới nàng không?
– Nếu chàng hứa còn có ngày quay lại… thiếp sẽ chờ.
– Được, vậy nàng hãy đợi ta, ta nhất định sẽ quay trở lại nơi này để hỏi cưới nàng.
– Thiếp sẽ chờ…
– Còn bây giờ…
– Sao cơ?
Hồ Nam không nói gì, đôi bàn tay bất ngờ ghì chặt lấy đôi vai mảnh mai của Nhật Lan, chàng từ từ cúi xuống. Nhật Lan ngẩng mặt lên, đôi môi nàng mọng đỏ như mời gọi, đôi môi chàng chạm thật nhẹ vào đôi môi nàng. Một cảm giác lâng lâng mê mẩn, bàn tay chàng khẽ lướt trên cơ thể mền mại ngà ngọc của nàng. Rồi bỗng, chàng bế thốc nàng lên. Nhật Lan giật mình:
– Công tử làm gì thế?
Giọng Hồ Nam ấm áp vô cùng:
– Ta yêu nàng…
Chàng bế nàng đặt lên giường, lại tiếp tục cúi xuống hôn nàng. Nhật Lan khẽ tránh nhưng không thoát khỏi cái hôn từ bao giờ đã trở nên tham lam của chàng, môi nàng lại chạm phải đôi môi chàng. Sức lực nàng như tan biến không còn phản kháng gì được nữa. Nàng rên lên:
– Công tử, xin đừng… đừng như vậy mà…
– Ta yêu nàng, ta yêu nàng lắm…
Đôi tay chàng mơn trớn, Nhật Lan thở gấp vì cảm giác đê mê, không còn ai nói với ai điều gì nữa. Không gian chỉ còn lại những tiếng thở dập dồn.
Tiếng gà báo sang canh lần thứ ba réo rắt cất lên.
Nhật Lan rỉ vào tai Hồ Nam:
– Chàng hứa đi rồi sẽ quay lại tìm ta chứ?
– Ta hứa, một ngày gần nhất ta sẽ trở lại nơi này, sẽ chính thức hỏi cưới nàng.
Nhật Lan dúi vào tay chàng miếng cẩm thạch màu tím, nàng nói khẽ:
– Giữ lấy nó và đừng bao giờ quên lời chàng đã hứa.
– Ta không bao giờ quên nàng, ta sẽ giữ kỹ miếng ngọc này…
– Trời sắp sáng rồi, thiếp phải trở lại phòng.
Nàng ngồi dậy, mặc áo thật nhanh. Xong, thoáng cái bóng nàng biến tan vào màn đêm tĩnh mịch. Không gian lại chìm vào im lặng, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì trong gian phòng ấy. Dẫu có chăng chúng chỉ phản phất như một giấc mơ.
Trời sáng hẳn, cuộc chia tay cũng chính thức diễn ra êm đềm như dòng nước chảy xuôi. Chỉ có điều Hồ Nam ra đi như bóng chim tăm cá, biến mất, hòa tan, mãi không quay lại như lời đã hứa.
Nhật Lan ngày ngày chờ đợi, nàng dần cảm thấy có cái gì đang thay đổi trong người. Lười uống biếng ăn, cái bụng ngày một to lên, nàng biết là không hay nên suốt ngày chỉ ở trong phòng. Nhưng cũng chính vì vậy cha mẹ nàng lại càng chú ý, rốt lại Nhật Lan cũng không thể che giấu cha mẹ mình mãi được. Tống Hải Hà và phu nhân cuối cùng cũng nhận ra, Nhật Lan đành nói ra sự thật.
Mẹ nàng chỉ biết ngậm ngùi khóc hận cho đứa con gái duy nhất của Tống gia này, nhưng phản ứng của Tống lão gia lại mạnh hơn, ông đã tát tai đứa con gái mà từ trước tới nay ông luôn thương yêu như vàng như ngọc. Nỗi đau thể xác hòa lẫn nỗi đau của linh hồn, uất hận, xót xa. Chưa bao giờ cha nàng đánh nàng đau như vậy, cảm giác như bị tất cả bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, đau đớn. Nhật Lan thấy mình không còn thiết sống trên thế gian này nữa.
Đêm, ngay trong cái ngày định mệnh ấy, Nhật Lan đau buồn nghĩ quẩn, nàng ra phía sau nhà củi lấy dây buộc lên trần nhà, nàng quyết định tự chấm dứt cuộc đời đau khổ của chính mình. Nàng khóc nhiều và gọi tên chàng cũng nhiều, nàng yêu con người hạnh ngộ bất ngờ ấy và cũng hận thấu xương, trời khiến xui chi cho họ gặp nhau rồi phân lìa không hẹn ngày gặp gỡ. May thay, nàng vừa treo mình A nô kịp trông thấy hô hoán lên, mọi người ngay lập tức chạy đến, trong đó có cả Tống lão gia và phu nhân. Tống lão gia phất tay, kiếm khí xẹt qua cắt đứt sợi dây. Nhật Lan rơi ngay xuống. Tống phu nhân nhẹ nhàng bế gọn lấy thân thể đứa con gái ruột của mình, bà xót xa ứa lệ.
Tống lão gia cất tiếng thở dài lẩm bẩm:
– Thật không ngờ, đứa con gái này của ta lại ngốc nghếch đến như vậy.
Lúc sau, ông quay lại xua những người làm trong sơn trang về phòng nghỉ ngơi, trong gian phòng hoang vắng giờ chỉ còn lại bốn người: Tống lão gia, phu nhân, Nhật Lan còn đang hôn mê và nữ hầu thân tín nhất của Nhật Lan là A nô. Căn phòng đã vắng lặng lại càng thêm hoang lạnh vì không một ai nói với ai điều gì.
Sau một hồi được mẫu thân dụng công chữa trị, Nhật Lan cựa mình tỉnh lại, nàng thật sự kinh ngạc trước những ánh mắt đang nhìn mình, đều là những ánh mắt âu yếm thân thiết chứ không còn là oán giận, cũng chẳng phải căm hờn. Tống phu nhân dịu giọng:
– Con gái của mẹ, sao con lại khờ như vậy, chuyện xảy ra tuy không ai mong muốn nhưng cũng đâu đến nổi phải tự tận như thế này. Con làm mẹ lo lắng chết đi được, con có biết hay không?
Nhật Lan òa khóc ôm chầm lấy mẹ, mẹ nàng cất giọng hiền hòa:
– Lan nhi, con chết đi đứa trẻ mới tượng hình kia cũng chết, nó có làm chi nên tội mà con lại nhẫn tâm. Không được sinh ra nó sẽ oán hận con đời đời kiếp kiếp.
Nhật Lan khẽ đưa mắt nhìn cha, gương mặt ẩn ướt niềm sợ hãi. Tống phu nhân nhẹ nhàng an ủi:
– Sáng này cha con quá tức giận nên mới nặng lời chứ cha mẹ nào lại chẳng thương con. Hùm tuy dữ cũng đâu nỡ ăn thịt con mình. Con đừng lo sợ mà nghĩ quẩn như vậy nữa nghe chưa?
Hải Hà cũng buồn giọng:
– Lan nhi, con đừng giận cha, cha mẹ chỉ có mỗi mình con, con chết đi rồi ta và mẹ con biết sống với ai đây.
Nhật Lan chỉ khóc và khóc, một lúc sau nàng mệt mỏi gục lên vai mẹ ngủ thiếp đi. Tống lão gia và phu nhân chỉ nhìn nhau không ai nói với ai điều gì nữa. Tống lão gia bế Nhật Lan về phòng của nàng, căn dặn cho A nô chăm sóc. Đêm không bình yên cũng chầm chậm tàn dần để chào đón một buổi bình minh rực rỡ.
Sau ngày hôm đó, Nhật Lan trở nên mạnh mẽ kiên cường, nàng không nhắc tên người đàn ông bội bạc kia lần nào nữa.
Mười tháng sau, cái bào thai tròn ngày đủ tháng, một đứa trẻ chào đời.
Hôm ấy là một ngày đất trời mưa gió bão bùng, như báo hiệu cuộc đời của đứa trẻ thơ rồi đây sẽ có những chuỗi ngày phong ba giông tố. Đứa trẻ ấy sinh ra cũng thật khó khăn, Nhật Lan đau đớn vô cùng. Cha nàng nói đứa trẻ sau này hẳn rất bướng bỉnh ngang tàng. Đó là một bé gái, sinh ra không có cha, ông bà ngoại cô bé quyết định lấy họ ngoại đặt cho cô bé là Tống Lệ Quyên, là giọt lệ đớn đau, giọt lệ thương sầu nhung nhớ của Nhật Lan.
Đứa trẻ đáng thương mới chào đời đã sống kiếp mồ côi, nhưng đổi lại cô bé rất được mẹ và ông bà ngoại cưng yêu. Theo thời gian Lệ Quyên khôn lớn, càng lớn khôn cô bé càng trở nên xinh xắn đáng yêu, hơn thế Lệ Quyên càng tỏ ra là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Chưa tròn ba tuổi, ông bà ngoại đã tranh nhau dạy võ công cho cô bé. Lệ Quyên tiếp thu rất nhanh còn tỏ ra rất có hứng thú với võ công. Hải Hà cứ nhìn cháu rồi lẩm bẩm: Đứa trẻ này lớn lên hẳn là một kỳ tài võ học.
Về phần Nhật Lan vẫn ngày chờ đêm đợi bóng dáng người xưa, nhưng người đi có lẽ không bao giờ trở lại, nàng ngày một mỏi mòn. Nhật Lan có đôi lần cũng muốn bế con cất bước tìm chàng nhưng rồi lại thôi, nàng sợ phải gặp lại người nhưng trong một hoàn cảnh éo le nào đó thì thật phũ phàng. Ngày tháng cứ thế lặng lẽ qua mau. Những nỗi đau tình lắng xuống, nước mắt xót xa cũng cạn khô theo năm tháng.
Đây có thể tạm gọi là cái kết thúc của tấn bi kịch tình yêu giữa bốn nhà: Hồ, Hạnh, Bạch và Tống. Nhưng cũng là khởi đầu cho tất cả những chuyện rối rắm sau này.