Sau ngày Phụng Nga gặp được Bình An không lâu, Linh Lung Lầu lại xuất hiện một người khiến cho nàng phải chú ý. Đó là một chàng trai mang vẻ bề ngoài tuấn nhã nho phong. Sự xuất hiện của chàng làm cho biết bao nữ nhân Linh Lung thanh lâu rung động, họ tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao. Có nhiều kẻ kháu nhau: “Nếu được chàng rước đi sẽ nguyện suốt đời nâng khăn sửa túi”.
Kỳ lạ nhất là, điều khiến cho những nữ nhân nơi này muốn có được chàng trai ấy lại rất đơn giản, chỉ vì dung mạo chàng ta trông rất được. Nhưng đó chưa phải là điều khiến Phụng Nga để ý, điều khiến nàng để mắt đến chính là chàng ta vào thanh lâu nhưng không hề gọi bất kì một cô gái nào đến bồi tiếp mình mà chỉ gọi rượu và thức ăn. Ngày hôm sau, hôm sau nữa chàng trai cứ đến và cũng như ngày đầu chàng chỉ gọi rượu và thức ăn. Chàng ngồi một mình vừa uống rượu vừa ngắm nhìn. Đêm tàn, chàng lại ra đi.
Đêm thứ bảy. Trong đầu Phụng Nga không biết từ khi nào ẩn hiện một suy nghĩ kỳ quái: “Là do anh ta không tiền nên không dám gọi người đến mua vui ư? Mà nếu không tiền thì vào nơi đây để làm gì? Điều này không thể nào! Vậy gã này vào thanh lâu không làm gì khác ngoài uống rượu và nhìn quanh có thể vì điều gì đây?”
Phụng Nga không còn nén được sự tò mò, cô chủ động đến làm quen với chàng.
– Dường như thời gian gần đây công tử rất thường xuyên đến nơi này?
Chàng cười hoà nhã, đáp:
– Đúng vậy.
– Nhưng có vẻ như công tử đến chỉ để uống rượu?
– Không. Tại hạ đến đây để ngắm nhìn một người!
Phụng Nga cười tà mị hỏi:
– Công tử có thể nào cho thiếp biết người may mắn được công tử để mắt là ai không?
– Nàng ấy là nữ nhân đẹp nhất nơi đây. Người đó chính là cô nương.
Phụng Nga nhoẻn miệng cười, vờ e thẹn:
– Công tử thật biết cách làm cho người ta ngượng ngùng mà! Nhưng công tử đã thích ngắm nhìn thiếp đến vậy sao không nói với ma ma cho thiếp tiếp chuyện người, lúc đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
– Cô nương đã dạy, tại hại nhất định nghe theo.
– Dám hỏi cao danh quý tánh của công tử là gì?
– Tại hạ là Tuấn Kiệt, Hạnh Văn Tuấn Kiệt.
– Hạnh Văn? Họ của công tử thật lạ.
– Đó là họ của mẫu thân tại hạ…
Phụng Nga có chút ngẩn người, suy tư. “Chàng cũng mang họ mẹ ư, chàng cũng như ta sao, sinh ra không cha nên phải mang họ mẹ?”. Phút giây ấy Phụng Nga nghe như trái tim mình và chàng trai nọ xuất hiện một sợi dây liên kết vô hình.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói thêm điều gì thì tên nàng bị Dịch Nhi réo ầm lên. Phụng Nga cúi người hôn phớt lên bên má của Kiệt, dịu giọng từ giã:
– Thiếp cũng rất muốn tiếp công tử nhưng hôm nay thiếp có khách rồi, hẹn hôm khác sẽ ở bên công tử được nhiều hơn.
Kiệt nở nụ cười hiền.
– Tại hạ thật vui vì đã được cô nương lưu tâm.
Đối với người khác khi nhìn thấy chàng cười sẽ cảm thấy thế nào thì Phụng Nga không biết, nhưng với nàng nụ cười ấy như có một ma lực huyền bí khiến nàng lưu luyến chẳng muốn rời. Ánh mắt đôi môi kia rơi vào tâm trí nàng như tia sét, đánh cho trái tim nàng lỗi nhịp, mê mẫn đến ngẩn ngơ.
Dịch Nhi phải réo đến lần thứ hai Phụng Nga mới hoàn hồn, nàng mỉm cười cúi đầu chào Kiệt rồi nhanh chóng quay lưng. Chàng nhìn theo đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn thì đứng dậy rời đi. Lúc sau, Phụng Nga liếc nhìn lại chiếc bàn ban nãy, nhận ra chàng ta đã biến mất, tim nàng bất chợt hẫng đi một nhịp như vừa đánh rơi thứ gì quan trọng lắm.
Thế nhưng sau ngày hôm đó, chàng trai ấy không đến Linh Lung Lầu nữa. Ba hôm sau, bất ngờ Dịch Nhi lập ra cho Phụng Nga một chế độ làm việc hoàn toàn khác trước, từ giờ đến hết hai tháng sau nữa nàng chỉ có thể đón tiếp một vị đại gia vô danh nào đó. Nghe xong Phụng Nga chợt cảm thấy buồn: “Vậy là mình không thể gặp lại chàng ta sao? Chúng ta không có duyên với nhau sao?”
Đêm. Đêm này Phụng Nga phải tiếp một con người xa lạ không phải chàng. Tuy chưa thể nói là quen biết vì ngoài cái tên Tuấn Kiệt ra nàng chưa biết gì về chàng cả nhưng nghĩ đến việc không thể gặp lại, trong lòng Phụng Nga dâng lên cảm giác buồn buồn!
Dịch Nhi đích thân trang điểm cho nàng, bà cho nàng biết vị đại gia nàng sắp sửa tiếp đãi ấy rất giàu là một người như thế này, như thế nọ… Bà ta huyên thuyên còn Phụng Nga thì không quan tâm một chút nào, nàng nhắm mắt hồi tưởng lại dung mạo người thanh niên mình đã gặp hôm trước. Lúc sau, Tiểu Lan vào báo:
– Ma ma, người ấy đến rồi!
Dịch Nhi gật đầu:
– Ừ… Phụng Nga…
– Con biết rồi.
Phụng Nga đứng lên, không nén nỗi thất vọng, nàng thở hắt ra một hơi rồi bước theo sau Tiểu Lan đến trước một căn phòng. Tiểu Lan dừng lại nhẹ giọng:
– Người ấy đang đợi bên trong. Đáng lẽ hôm nay người mà tỷ phải tiếp là Mã lão gia, nhưng vị đại gia này đã trả gấp ba số tiền đặt cọc của Mã lão gia, nên Dịch ma ma đã đồng ý.
Phụng Nga chỉ khẽ “Ừm” rồi bước vào phòng.
Giữa căn phòng có một người đang đứng quay lưng về phía cửa nên Phụng Nga không thể nhìn rõ mặt. Dáng người ấy cao thanh, khoác trên mình bộ y phục toàn đen đầy huyền bí. Phụng Nga theo lễ cúi chào, khẽ giọng:
– Thiếp là Phụng Nga… xin ra mắt đại gia.
Người kia từ từ quay lại, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau Phụng Nga như chết lặng. Vị đại gia mà nàng phải tiếp hôm nay lại khăng khăng giấu tên giấu tuổi không ai khác chính là chàng, Hạnh Văn Tuấn Kiệt. Chàng quay lại trên môi điểm một nụ cười đầy mị hoặc. Phụng Nga cũng nở nhẹ nụ cười:
– Thì ra là công tử!
– Cô nương không vui khi gặp lại ta sao? Ta đã làm theo những gì cô nương yêu cầu rồi đấy!
Phụng Nga nở nụ cười tươi, dịu giọng:
– Bổn phận của thiếp là tiếp khách. Được tiếp công tử thiếp cầu còn không được sao dám nói không vui.
– Lầu xanh, ta không quen đến, nhưng vì lời đồn thổi hơi quá ta không kềm lòng nên bước vào đây. Ta không nghĩ rằng cô nương đẹp đến vậy. Ta quả thật rất muốn ngắm nhìn nụ cười của cô nương. Ta từng nghe nói trên đời này đẹp nhất là tiên nữ, nhưng với ta, tiên nữ dẫu đẹp có lẽ cũng ngang bằng khoảnh khắc nàng nở nụ cười mà thôi.
– Công tử đã quá khen rồi.
– Những gì ta nói đều là thật lòng.
Giờ hai người đã ngồi ở tư thế đối diện nhau, Phụng Nga nở nụ cười quyến rũ, nhẹ giọng hỏi:
– Chẳng lẽ công tử giành thiếp trọn đêm nay chỉ để ngồi tán gẫu như thế này sao?
– Nàng không thích tiếp chuyện với ta sao?
– À không, đêm nay công tử là khách của thiếp thì dù chàng muốn gì thiếp cũng chiều cả.
– Ta muốn hỏi nàng một chuyện.
– Công tử cứ hỏi.
– Ta trông nàng cũng là một người con gái tốt! Vậy tại sao nàng lại sa chân vào chốn bụi trần này?
– Thì cũng như bao người con gái khác.
– Nàng có muốn được tự do không?
– Thiếp đương nhiên rất muốn được tự do. Càng mong muốn cả đời này được bồi tiếp công tử. Chàng sẽ mang thiếp rời khỏi nơi này sao?
Tuấn Kiệt mỉm cười không nói gì nữa.
Rồi không biết từ bao giờ đã thành lệ, ngày nào chàng cũng đến chấp nhận trả một cái giá cao ngất ngưỡng chỉ để được trò chuyện cùng nàng. Đúng vậy, chỉ để trò chuyện chứ chàng hoàn toàn không yêu cầu nàng phải làm bất cứ điều gì. Trong những ngày đó, Phụng Nga thích làm gì thì làm, những trò nghịch, đàn, múa, hát hay thổi sáo gì chàng cũng không phản đối cũng không yêu cầu, không chê cũng không khen bất cứ lời nào. Trên môi chàng chỉ luôn nở một nụ cười đầy huyễn hoặc, không quá ấm áp không quá lãnh đạm!
Thế nhưng càng lâu, vắng chàng một hôm, Phụng Nga thấy nhớ, nếu vắng hai hôm là nàng thấy lo lắng bồn chồn. Những giây phút được bên chàng lại là những phút giây lòng Phụng Nga cảm thấy bình yên, thanh thản nhất. Dần dần sự thanh thản đó trong nàng hoá thành niềm khát khao được yêu thương mãnh liệt. Nhưng chàng vẫn cứ như thế, không nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm thờ ơ, khiến cho Phụng Nga muốn tiến cũng khó muốn lùi cũng không xong.
Trong những lần tâm sự, chàng có kể nàng nghe một vài chuyện về cuộc đời mình. Chàng cũng như nàng sinh ra không cha, sống trong tình thương của mẹ, cũng mang họ mẹ. Chàng hoàn toàn không biết tên họ cha mình, như thế thì nàng diễm phúc hơn chàng một chút vì ít ra cũng từng gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy một lần. Tuy nhiên, những gì chàng nói có là thật hay không cũng không ai biết được, nhưng nếu là nói dối thì chàng nói dối như vậy để làm gì? Hoàn toàn không có chút lợi ích nào cho chàng cả, vậy hẳn là chàng không nói dối!
Một khi đã biết được hoàn cảnh của nhau, Phụng Nga không thể nào ngừng suy nghĩ về chàng. Tháng ngày cận kề, càng lâu dài hai trái tim dường như càng quyện chặt vào nhau, đến một ngày Phụng Nga cảm giác mình không thể nào im lặng được nữa, cuối cùng nàng cũng đã nói ra:
– Kiệt, thiếp muốn làm người của chàng. Chàng hãy đưa thiếp rời khỏi đây đi.
Cứ nghĩ chàng sẽ không đáp ứng, nhưng không ngờ khi chàng nghe xong liền nở nụ cười âu yếm đáp:
– Được.
_o0o_
Ngày hôm sau Phụng Nga chính thức được tự do!
Tuấn Kiệt đã đến ngã giá với Dịch Nhi để chuộc nàng, mặc dù cái giá hoàn toàn không hề thấp. Vậy là Phụng Nga đã được ở bên chàng như những gì nàng hằng mong đợi. Người trong Linh Lung Lầu ai nấy đều trầm trồ thán phục, thầm ngưỡng mộ sự may mắn của nàng.
Tuấn Kiệt đã cứu rỗi cuộc đời Phụng Nga bằng tình yêu hòa dịu ấy. Chưa một phút giây nào trong cuộc đời nàng cảm thấy mình hạnh phúc và vui sướng hơn ngày hôm nay. Nàng tự nhủ với lòng: “Chàng chấp nhận chuộc ta ra khỏi thanh lâu với bất cứ giá nào, vậy chàng hẳn là người thật lòng yêu ta! Từ nay dù chàng có đi đến chân trời góc biển ta cũng nguyện theo chàng không rời một bước, ta sẽ theo chàng đến hơi thở sau cùng!”
Rời khỏi Linh Lung thanh lâu, Tuấn Kiệt đưa Phụng Nga đến một khách điếm ở tạm. Phụng Nga có chút kinh ngạc: “Tại sao lại ở tạm trong khách điếm? Anh ta không có nhà sao?”. Tuy thắc mắc nhưng nàng không dám hỏi, nàng im lặng đợi chàng tự nguyện nói ra.
Ngày đầu tiên ở trọ, Tuấn Kiệt đưa Phụng Nga ra phố mua sắm mấy thứ vụn vặt. Đêm đó chàng không ngủ lại mà rời đi. Nàng không nén được tò mò hỏi chàng ban đêm ra ngoài để làm gì? Chàng vừa cười vừa nói “ta đi làm việc để có ngân lượng nuôi sống thê tử của mình”.
Sáng hôm sau chàng trở về với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Phụng Nga mang cho Kiệt tách trà giải khát. Kiệt choàng tay kéo nàng ngồi vào giữa lòng mình. Hơi thở chàng phả vào bên tai nàng ấm nóng, giọng chàng phiêu đãng như ru.
– Nếu thời gian tới ta phải đi làm ăn xa, nàng một mình ở lại đây liệu có ổn không?
Phụng Nga kinh ngạc hỏi:
– Chàng làm việc gì, sao phải đi xa? Chàng định đi bao lâu thì về?
Kiệt cười nói:
– Tạm thời ta chưa thể nói cho nàng biết ta đang làm gì. Hãy trả lời ta, nếu ta không ở cạnh nàng năm hoặc mười ngày nàng sống có ổn không?
Phụng Nga cười dịu dàng:
– Chàng yên tâm, thiếp không sao đâu.
Ngày hôm đó Kiệt ở lại ăn trưa với Phụng Nga, sau đó chàng đưa nàng túi bạc rồi lại từ giã rời đi. Đi lần ấy đằng đẵng đúng mười hôm khiến cho Phụng Nga phải mòn mỏi đợi chờ.
Ngày thứ mười chàng trở về. Chàng tặng nàng chiếc hộp vừa to vừa nặng, Phụng Nga định mở ra thì bị chàng ngăn lại. Chàng nói:
– Chúng ta cùng nhau dạo phố trước đã, đợi khi trở về hãy mở ra xem cũng không muộn.
Phụng Nga đành phải nghe theo, nàng đem cất chiếc hộp rồi theo chân Kiệt xuống phố. Bọn họ vừa đi vừa ngừng nên tốn rất nhiều thời gian, vì đến hàng quán nào chàng cũng hỏi han xem nàng có muốn mua gì không, muốn ăn thứ gì không. Phụng Nga chỉ cười lắc đầu.
Cả hai đang đi trên đường bỗng có tên hành khất lao ra cướp lấy túi bạc trên tay Kiệt rồi bỏ chạy. Phụng Nga định đuổi theo thì bị Kiệt ngăn lại. Chàng bảo nàng về khách điếm trước, để chàng đuổi theo. Nói rồi, Kiệt phóng người lao vút đi. Hoá ra chàng có võ công, khinh công cũng rất cao cường.
Phụng Nga trở về quán trọ chờ đợi nhưng đợi mãi lại không thấy người về. Tối đó nàng mở hộp quà chàng tặng nàng ban sáng, bên trong đầy ắp bạc và một bức thư, bìa thư vỏn vẹn là ba từ cực kỳ bắt mắt “thư từ biệt”.
Phụng Nga chỉ còn biết ngẩn người lẩm nhẩm mãi dòng đầu tiên trong thư của Kiệt:
“Phụng Nga, hôm nay đã đến lúc chúng ta phải xa nhau rồi.”
– Tại sao vậy? Tại sao chàng muốn rời bỏ thiếp, tại sao chàng ra đi lại không chịu nói lời từ biệt mà chỉ để lại thư?
“Nàng đừng buồn, ta thật lòng muốn mãi mãi bên nàng nhưng thời gian của ta đã hết. Ngân lượng đó nàng giữ lấy mà tiêu xài, về sau hãy tìm công việc lương thiện làm kế sinh nhai. Hãy tìm người thích hợp mà gả đi, đừng nhớ về ta nữa. Hãy xem như chúng ta có duyên mà không có nợ, nên kiếp này không thể bên nhau. Việc ta làm, con đường ta đi vô cùng nguy hiểm, ta không thể làm liên lụy tới nàng. Chia tay hôm nay, chúng ta có lẽ không còn cơ hội gặp nhau được nữa. Phụng Nga, nàng hãy xem như chúng ta chưa từng gặp, chưa hề quen, cũng đừng bao giờ tìm kiếm người mang tên Hạnh Văn Tuấn Kiệt. Ta biết, ta đột ngột rời đi sẽ khiến nàng đau lòng. Nhưng tiếc rằng ngoài việc mang lại tự do cho nàng, ta không thể cho nàng điều gì được nữa. Càng không muốn làm hại cuộc đời nàng! Cám ơn nàng đã bước vào cuộc đời ta, những ngày bên nàng là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Vĩnh biệt!”
Nàng đọc đi đọc lại đến thuộc làu nội dung bức thư từ biệt vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Nàng không tin, đúng hơn là không muốn tin Kiệt đã thật sự rời đi, nàng đinh ninh rằng chàng đang đùa bỡn để thử lòng nàng.
Phụng Nga ở lại quán trọ ba tháng, số bạc Kiệt đưa nàng cũng tiêu gần hết mà người chẳng thấy quay về. Cuối cùng nàng cũng biết chàng từ biệt ra đi là thật. Nàng quyết định không đợi nữa, nàng rời đi, nàng phải đi tìm chàng hỏi cho ra lẽ. Đã không muốn bên nhau rồi còn gieo vào lòng nhau hạt mầm hy vọng để làm chi. Phút giây Phụng Nga quyết định không chờ đợi nữa, sâu trong lòng nàng như có một cái gì đột ngột vỡ tan.
_o0o_
Rời khỏi khách điếm, Phụng Nga trở lại Tiên Sơn, những kí ức của thời trẻ thơ bỗng hiện lên, những niềm vui, những nỗi buồn. Sơn ca? Hiện giờ anh đang ở đâu, anh còn sống trên thế gian này hay không? Cha, mẹ, ông bà, mọi người hiện giờ đang ở đâu?
Phụng Nga một mình lang thang trên đỉnh Tiên Sơn. Tiên Sơn tuy không thấp bé, cũng không cao to như đỉnh Thái Sơn, nhưng cũng có được một vài con suối. Vậy mà trước nay cô đã vô tình không nhận ra, có lẽ sau khi sáng mắt cô và nghĩa phụ đã ra đi quá vội.
Phụng Nga đến ngồi trầm tư bên một con suối, nước suối trong veo in bóng cô xuống dòng nước biếc. Phụng Nga miên man nhớ đến Kiệt, nhớ những lời anh nói, những lời anh khuyên,… Tất cả chúng đều chan chứa những ân tình. Kiệt cũng yêu cô, nhưng tại sao anh ra đi không chút gì lưu luyến mà lại có phần vội vã như vậy?
“Chàng có võ công vậy mà trước giờ vẫn luôn che giấu ta, vì sao chứ? Có phải chàng cũng đang trốn chạy số phận như ta nên mới bảo rằng không muốn làm liên lụy đến ta? Tuấn Kiệt, chàng là người trong chốn giang hồ sao? Nếu ta muốn tìm chàng chẳng lẽ ta cũng phải tham gia vào chốn ấy?”
“Trước khi chết nghĩa phụ từng căn dặn mình nên tránh triển lộ võ công trước mặt người đời, vậy mình có nên gia nhập vào chốn giang hồ hay không? Gia nhập thì nguy cơ lộ thân phận rất cao, còn nếu không gia nhập thì có thể vĩnh viễn không tìm thấy Kiệt. Nghĩa phụ, con nên làm sao bây giờ?”
“Ngày hôm đó trong thư chàng viết là “Vĩnh biệt!” Tại sao lại là vĩnh biệt? Là vĩnh viễn không trùng phùng sao? Chàng sẽ trốn tránh sao? Chàng nhất quyết không muốn gặp lại ta sao?”
Nghĩ đến đây lòng Phụng Nga trầm hẳn xuống.
Nước suối trong như một tấm gương không tì vết, hình bóng của cô trong nước trẻ trung, thuần khiết… Tự ngắm mình một lúc Phụng Nga bất chợt thở dài tự thán: “Đã đến lúc mình lại là mình rồi! Không phấn son, không áo rộng. Đã rời Linh Lung Lầu, ta đã có thể trở lại là chính ta – là Tống Lệ Quyên… Nhưng không! Lệ Quyên cũng đã không còn trên đời này nữa, nàng sẽ hồi sinh khi nào gặp lại được mẹ, cha. Từ nay ta chỉ có thể là cánh chim vô danh bay giữ bầu trời đầy giông bão, Lệ Quyên đã mất mát nhiều rồi ta không thể dùng cái tên đó, đày đọa nó. Lệ Quyên không thể tiếp tục chịu thêm những nổi đau, nàng sẽ gục ngã trước khi tìm thấy những người thân thuộc của mình. Còn Phụng Nga, cái tên ấy cũng không dùng được, mọi người sẽ nhận ra ta bước ra từ Linh Lung Lầu, cũng sẽ chẳng được yên thân. Vả lại, Phụng Nga chỉ có thể là của Kiệt, mãi mãi là của anh, chỉ mỗi anh… Nhưng nay, Kiệt không còn bên ta, thì ta không là Phụng Nga cũng không là Lệ Quyên…”
“Ta có nên hành tẩu giang hồ vào lúc này hay không hay tiếp tục ẩn thân?”
Phụng Nga ngẫm nghĩ và cuối cùng quyết định: “Có lẽ bây giờ đã đến lúc ta phải làm gì đó. Dù không tìm thấy anh thì ta vẫn phải tìm lại phụ mẫu của mình. Đúng vậy, ta còn phải tìm phụ mẫu, bước chân vào giang hồ có thể ta sẽ tìm được chút tin tức về họ. Nhưng bây giờ nếu mình cứ đi ra ngoài với bộ dạng này, chắc chắn mọi người sẽ nhận ra mình, như vậy không hay chút nào, phải thay đổi một chút mới được.”