Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 20: Anh Hùng Hội


Đổi thay! Đã nghĩ thì phải làm, Phụng Nga bắt đầu tự thay đổi chính mình. Mái tóc suôn mượt và đen óng ả dài quá thắt lưng bị chủ nhân vô tình cắt đi hơn một nửa. Phần còn lại chỉ ngắn độ nửa lưng, cô tự nhủ thầm như thế mới gọn nhẹ! Phần tóc phía trước cũng được cô cắt tỉa khác đi, để khi xõa xuống nó trở thành một bức “màn che” hoàn toàn nửa bên mặt trái, soi mình vào bóng nước quả nhiên đã có chút phong trần.
Xong phần tóc tai, cô bắt tay vào tìm một vài thứ thảo dược, trộn chúng lại với nhau nấu thành một thứ nước thuốc. Nga tắm rửa với thứ nước thuốc ấy liên tục ba hôm. Chỉ cần ba hôm thì đã có thể thấy được công dụng của nó, nó là thứ thuốc có khả năng làm cho làn da trắng nỏn nà và cả khuôn mặt non tơ mơn mởn dễ sạm đen khi ra nắng do dùng quá nhiều phấn son trang điểm của cô có thể chống lại cái nắng oi ả của đất trời. Đồng thời thứ thuốc ấy làm cho da của cô đen lại một cách tự nhiên, nhìn vào cô có thể ai cũng nghỉ cô xuất thân bần nông suốt ngày lam lũ cùng sương nắng. Từ bây giờ, nếu những người mà cô đã quen trước đó có bất ngờ gặp lại có lẽ không một ai còn có thể nhận ra kỹ nữ Phụng Nga sắc nước hương trời một thuở nữa rồi. Phần chuẩn bị diện mạo bao nhiêu đó xem như đã xong.
Tiếp theo là trang phục, Phụng Nga đến một tiệm may đặt may cho mình một bộ võ phục màu tím, giày tất màu tím và sợi dây lụa cột tóc cũng bằng lụa tím. Xong đâu vào đấy, cô mua cho mình một con hắc mã, nó là con ngựa duy nhất cô ưng ý khi tìm khắp các nơi buôn ngựa, màu lông nó đen huyền và tất nhiên ngựa đẹp giá cũng rất đắt. Nhưng cũng may số tiền Kiệt đưa sau khi tiêu xài vào những thứ khác phần còn lại vẫn đủ chi trả. Phần chuẩn bị hoàn tất, số ngân lượng còn lại cũng chẳng bao nhiêu. Phụng Nga bắt đầu lên ngựa ngao du, với bộ dạng mới mẻ ấy quả nhiên đã không còn một ai có thể nhận ra nàng nữa.
Rời khỏi vùng phụ cận Tiên Sơn, Phụng Nga dong ngựa về hướng kinh thành, nàng muốn biết nơi đó phồn hoa đô hội thế nào, vì sao ai cũng ngợi khen. Khi đến nơi, cô mới nhận ra quả nhiên nơi ấy náo nhiệt hơn những vùng khác gấp trăm lần, dường như tất cả những con người giàu sang nhất, những gì đẹp đẽ nhất điều tập trung lại nơi đây. Nhưng kinh thành phồn hoa đô hội cũng không làm Phụng Nga thích thú, cô lại tiếp tục đi lên phía bắc, phía bắc kinh thành chỉ có một vài huyện nhỏ và một thị trấn, qua hai nơi đó là đến biên giới với Bắc quốc. Phụng Nga không có ý định chu du khắp thế giới nên cũng chẳng cần bước chân qua Bắc quốc làm gì.
Cô đến biên giới của hai nước rồi cứ thế đứng lặng nhìn, nơi ấy không có nhà cửa của bất kì một ai. Cô cũng đã từng nghe người ta nói hai quốc gia: Quyển quốc mà bản thân mình đang sống đây và Bắc quốc kia rất thường xuyên xảy ra xung đột, mỗi lần như vậy vùng đất biên giới này sẽ trở thành chiến trường thảm khốc với xương trắng máu tanh nên không một ai dám ở lại nơi này. Hiện giờ biên giới chỉ là một cánh đồng cỏ bao la xanh biên biếc.
Nhìn đến chán, Phụng Nga thúc ngựa quay trở về Nam, dọc đường đi nếu lỡ không may gặp phải chuyện bất bình cô không ngần ngại ra tay can thiệp; sáo ngữ, cách cư xử của chốn giang hồ cô cũng học được rất nhiều. Những người được cô giúp đỡ thì gọi cô là Tử cô nương, kẻ gian ác bị thanh trừng thì gọi cô là Tử thần, bởi vì cô ra tay khá là tàn nhẫn, đa phần kẻ hung đồ gặp cô đều bị giết. Về sau chỉ cần nghe thấy ai đó nói Tử cô nương hay Tử thần đang ở gần nơi nào đó thì những phường trộm cướp nơi đó lập tức âm thầm lặng lẽ chuồn đi tránh họa sát thân. Cũng có những kẻ muốn đối phó với cô nhưng thủ đoạn của chúng quá kém, so chiêu không đến ba chiêu đều bị cô hạ gục, cạm bẫy cơ quan, độc dược, mê hương đều không làm tổn hại tí gì đến cô.
Phụng Nga cảm thấy vui tai khi nghe người khác gọi mình là Tử cô nương nên tự nghĩ ra cho mình một cái tên mới Huyết Tử. Huyết là máu, Tử là màu tím, cũng là màu của độc dược khi hòa vào máu, là màu của ước mơ mãi mãi không thành hiện thực giữa cuộc đời. Không lâu sau danh tiếng của Huyết Tử vang khắp xa gần trong Đại Quyển Quốc.
Mọi người đã dần quên cô nàng kỹ nữ Phụng Nga. Cái tên Lệ Quyên thì lại bị chính chủ nhân của nó vùi chôn vào quên lãng. Giờ chỉ còn lại Huyết Tử, cô gái thần bí, võ công ngụy dị cao cường, là tử thần của phường gian ác. Ngày tháng bình yên trôi, Huyết Tử lang thang khắp chốn, một mặt giúp những người sức yếu thế cô một mặt dò la tin tức về Kiệt và phụ mẫu nhưng mãi cũng không lần ra được chút manh mối nào.
_o0o_
Một ngày bình yên, Huyết Tử đang lang thang quanh một thị trấn gần kinh thành thì chợt nghe mọi người bàn tán xôn xao về “Biệt Sơn” – “một băng cướp mới hình thành không lâu nhưng đang hoành hành vô cùng bá đạo, cướp của, giết người, hiếp dâm trinh nữ không việc gì chúng không dám làm. Ước gì Tử cô nương kia cũng đến đây giúp chúng ta thanh trừng bọn chúng thì tốt.”
Huyết Tử nghe xong máu nóng lập tức dâng lên, hỏi thăm mọi người thì người ta bảo cứ đi về hướng Tây độ hai dặm đường là đến nơi. Huyết Tử nghĩ thầm cướp của giết người thì không thành vấn đề nhưng còn làm hại những cô gái chân yếu tay mềm thì không thể tha thứ được, ta không để bọn mi nhởn nhơ thêm được nữa…
Huyết Tử giục ngựa theo hướng Tây, chưa được một dặm đường thì đến một tiểu trấn. Thị trấn nhỏ nhà thưa thớt là lẽ đương nhiên nhưng người nơi đây lại đông một cách kinh ngạc, kẻ qua người lại phải nói đông gấp mười lần sức chứa những căn nhà. Huyết Tử còn chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì có người chạy ào qua vừa chạy vừa hét lên: “Bọn họ bắt đầu rồi, chúng ta mau đi xem!”
Mọi người nghe xong đổ xô về một hướng, nơi đó tiếng binh khí va chạm nhau vang lên chát chúa. Sự tò mò làm cô tạm gác chuyện tìm bọn cướp Biệt Sơn, Huyết Tử rảo bước theo mọi người, một đoạn thì đến trước một đấu trường. Giữa có hai người đang giao chiến, chung quanh có mấy trăm người đứng vây quanh quan sát không ngừng bình luận. Đây là một cuộc tỷ võ, mục đích là gì? Huyết Tử tò mò định hỏi xem bọn người này là ai, tỷ võ làm gì thì bất ngờ nhìn thấy bên trên đài đấu có treo hai tấm vải đỏ bên trong viết hai câu: “Anh hùng hội tỷ võ tìm tân Tổng Đà chủ”; “Tân Tổng Đà chủ sẽ thống lĩnh quần hùng thanh trừng Biệt Sơn trại”.
Nhìn dòng chữ Huyết Tử không khỏi nhoẻn miệng cười. Hỏi qua mới biết Tổng Đà chủ đời trước bị Thủ Lĩnh của bọn cướp Biệt Sơn sát hại. Cuộc tỷ võ tìm Tân Tổng Đà chủ này nói là để tìm người lãnh đạo mọi người thanh trừng bọn cướp trừ hại cho dân, thực chất chính là trả thù.
Từ khi hành tẩu giang hồ đến nay, Huyết Tử cũng được nghe mọi người nhắc đến Anh hùng hội mấy lần nên cũng có chút hiểu biết về họ. Anh hùng hội là tập hợp những kẻ lang bạt hành hiệp trượng nghĩa lại với nhau kẻ đứng đầu là Tổng Đà chủ nghe nói kẻ ấy là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nay nghe ra thì y đã bị giết, hóa ra thần long thấy đầu không thấy đuôi là do bị người ta chặt đầu và đuôi chia làm hai khúc rồi.
Dưới quyền Tổng Đà chủ là các Đà chủ quản lý một nhóm người nhất định ở những khu vực nhất định nào đó. Thành phần của Anh hùng hội cũng rất đa dạng, người là tiêu sư, kẻ là danh môn chính phái, có kỹ nữ, có sát thủ, cái bang, và những tầng lớp xã hội khác. Họ chỉ có chung đặc điểm là có võ công và không chịu được khi nhìn kẻ yếu bị ức hiếp. Tuy nhiên đôi khi sức một người không đấu lại những cao thủ nhất đẳng, họ tụ lại thành một nhóm người. Bình thường việc ai nấy làm, khi giang hồ xuất hiện tay tặc tử tàn ác vô lương nào đó họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, một người khử không được, Đà chủ hoặc Tổng Đà chủ sẽ điều động thêm người tiếp ứng. Họ thường ra tay xử lý những tay sát thủ bị truy nã mà quan phủ phải bó tay, tuy nhiên xử lý đây chính là giết chứ không phải bắt giao cho quan phủ, nên họ càng không chút dính líu gì đến quan phủ.
Hành động hôm nay của bọn họ chính là hành động điển hình nhất của Anh hùng hội, chỉ có một điều khiến Huyết Tử không ngờ là cố Tổng Đà chủ lại bị chính thủ lĩnh Biệt Sơn sát hại. Hôm nay, họ tập hợp nơi này để tỉ võ tìm ra một người lãnh đạo thật sự có tài. Khi trận đấu cuối cùng kết thúc mọi người sẽ theo sau người chiến thắng tiến thẳng hướng tây tiêu diệt Biệt Sơn trại. Thời gian cứ trôi dần, cuộc tỉ thí chỉ còn lại trận đấu cuối cùng của hai người được gọi là Trác nhị ca và Tôn đại ca, họ là hai Đà chủ, nghe nói võ công của họ rất khá, một trong hai ai chiến thắng chính là Tân Tổng Đà chủ.
Tình hình thực tế, họ Trác tuổi đã ngoại ngũ tuần, còn họ Tôn có lẽ chỉ ngoài hai mươi tuổi, gã còn rất trẻ, sức lực sung mãn nên chiến đấu rất hăng. Họ Trác dường như từ đầu đã có ý nhượng bộ nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong và nhận thua. Huyết Tử chỉ mỉm cười: một người lãnh đạo còn trẻ như thế thì cơ hội thành công của cuộc tập kích được bao nhiêu? Trong khi y võ công cũng chẳng phải cao cường gì! Huyết Từ tự nhận xét rồi khẽ thở hắt ra một tiếng mọi người reo hò ầm ĩ, Huyết Tử quay lưng định bước đi thì chợt nghe giọng họ Tôn cất lên:
– Mọi người có ai phản đối tại hạ là người lãnh đạo trận chiến thanh trừng Biệt Sơn trại hay không?
Không hiểu sao lúc này Huyết Tử lại dừng bước.
– Ai chấp nhận tại hạ thì giơ tay lên chúng ta cùng thề đồng lòng quyết chiến trong trận chiến này để giành lại thái bình cho bách tính nơi này.
Những người vây quanh ai cũng giơ cao tay chấp nhận, gã họ Tôn đưa mắt lượt khắp mọi người chợt dừng ngay Huyết Tử, vì mỗi mình cô đang mỉm cười nhìn y, cánh tay cô đưa ra nhưng không phải tán đồng với y mà là nắm tay vả trỏ ngón cái xuống đất, ý khinh miệt rất rõ ràng. Gã họ Tôn bước về hướng cô đứng cất tiếng hỏi:
– Dám hỏi điều gì ở tại hạ làm cô nương không hài lòng mà lại tỏ thái độ thế này. Cô nương cho rằng ta không thể thống lĩnh Anh hùng hội thanh trừng Biệt Sơn trại sao?
Huyết Tử khẽ cười:
– Ta không nói Tôn huynh không thể thống lĩnh những huynh đệ Anh hùng hội. Chỉ có điều huynh thống lĩnh họ làm gì thì được, còn mang họ tấn công vào Biệt Sơn chỉ là đem họ đi chết mà thôi.
Gã họ Tôn nghe vậy cau mày:
– Cô nương nói vậy là có ý gì?
– Ý ta chính là như vậy. Vốn là khách lãng du, lạc bước đến đây vô tình chứng kiến cuộc tỷ võ của các vị. Thiết nghĩ bản thân không phải là người trong hội thì dù ta có nói gì cũng không ảnh hưởng đến việc làm của các vị đâu. Lời ta chỉ có vậy, các vị hiểu sao thì hiểu?
Huyết Tử nói rồi định quay đi. Gã họ Tôn cao giọng:
– Cô nương xin dừng bước, tại hạ hy vọng cô nương giải thích rõ ràng câu nói vừa rồi, xong rồi hãy rời đi.
Huyết Tử nhướng mày, nhẹ nhàng đáp:
– Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi, không cần nói thêm gì nữa. Cáo từ!
– Đứng lại!
Gã họ Tôn không nhẫn nhịn được nữa nên quát lớn.
– Hôm nay không nói rõ ràng, tại hạ sẽ không để cô nương rời khỏi nơi này!
Gã lướt người đến đứng chắn trước mặt Huyết Tử. Gã này có vẻ trước nay luôn rất tự cao nên không để tâm chuyện giang hồ cho lắm, nên hắn hẳn không biết cô là ai. Y thấy Huyết Tử không nói gì chỉ bình thản đứng đó thì cao giọng:
– Cô nương nếu không nói rõ ràng đừng trách tại hạ không khách sáo!
Huyết Tử vẫn giữ vẻ thản nhiên hỏi:
– Tôn huynh có điều gì chưa rõ?
– Cô nương nói nếu ta thống lĩnh huynh đệ tấn công vào Biệt Sơn chính là tìm chết là có ý gì?
– Ta không nói các người tìm chết, mà khẳng định sẽ chết! Không phải cố Tổng Đà chủ các người được xưng tụng là người một mình chiến được thiên binh vạn mã hay sao? Vậy mà lão lại chết trong tay Biệt Sơn trại chủ, các người nghĩ võ công của mình có thể mạnh gấp mấy lần cố Tổng Đà chủ? Nếu không hơn thì vào đó không bị giết cũng bị đánh cho tan tác.
– Ý của cô nương ta đã rõ rồi. Cô nương cho rằng võ công chúng ta thấp kém không thể đánh lại lâu la Biệt Sơn trại, có đúng vậy không?
Huyết Tử im lặng. Gã họ Tôn gầm lên:
– Cô nương là ai mà dám nói những lời như vậy? Đó là lời sỉ nhục đối với Anh hùng hội, tại hạ hiện là người đứng đầu bang hội không thể tha thứ cho những lời lẽ ấy được.
– Không tha thứ thì làm gì được ta?
Gã họ Tôn quả thật còn khá trẻ, có lẽ chính vì vậy gã không tự kiềm chế được mình, một câu nói của Huyết Tử đủ chọc cho gã tức đến muốn phát điên lên. Huyết Tử vừa dứt lời thì gã lập tức rút thanh trường kiếm đang giắt bên lưng lao vào tấn công cô. Huyết Tử nhìn hắn chỉ khẽ nhếch môi, không là một nụ cười mà là sự miệt khinh.
Mọi người thấy gã họ Tôn tấn công vũ bão không khỏi lộ nét lo lắng trên mặt, họ lo cho tử y nữ tử bị làm hại một cách lãng xẹt. Hung đồ chưa diệt, máu người vô tội lại đổ là một điều không lấy gì làm hay ho. Trong khi ai cũng chắc chắn rằng nữ tử kia sợ quá nên cứ đứng yên như thế thì thanh kiếm của Tôn đại ca kia hẳn chém cô làm hai mảnh, nhưng ngay khi lưỡi kiếm thép đã cận kề thân thể cô mọi người mới thấy thân người tử y nữ tử hơi nhích động, vụt cái bóng người nữ tử ấy biến mất, lưỡi kiếm vừa rồi của gã họ Tôn chỉ đâm vào không khí! Gã họ Tôn còn chưa kịp nhận ra vị trí sau khi di chuyển của đối phương thì nghe sau gáy mình mát lạnh, một ngọn dao nhỏ đã kề vào, y sững người:
– Cô… cô nương là… Huyết Tử?
– Chính ta, giờ đã nhận ra rồi sao?
Cảm giác mát lạnh chưa tan khỏi tâm trí gã họ Tôn thì y đã thấy Huyết Tử đứng trước mặt, gã hơi giật mình cảm thán: “Nhanh quá!” Trong võ học khi một cao thủ giao đấu họ hoàn toàn không tốn sức, chỉ cần đạt được tốc độ nhanh tuyệt đối và ra chiêu chuẩn xác thì đối thủ trước mắt không là gì cả. Tốc độ là một điều khó đạt được nhất, người muốn có tốc độ nhanh hơn đối thủ thường tìm học các loại khinh công giúp người di chuyển nhanh. Có người có thể đi nhanh đến mức những người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy một vệt mờ. Tuy là nhanh thật nhưng kết hợp tốc độ với ra chiêu là một điều rất khó, thường thì ai luyện được khinh công thượng thừa lại kém các môn công phu khác, khó thể đánh chuẩn và mạnh. Cũng có thể đối với cao thủ về khinh công mà nói chỉ cần mình chạy nhanh thì không một ai đuổi kịp để giết nên không cần luyện tập nhiều môn khác. Ai nấy đều nghĩ đến điểm này, cùng trố mắt nhìn, miệng râm ran bàn tán: “Cô gái trẻ này… thật đáng sợ!”
Huyết Tử lại khẽ cười:
– Tôi thật lòng khuyên các vị đừng đến Biệt Sơn, nghe theo hay không còn tùy vào các vị. Cáo từ!
Gã họ Tôn không nhịn được buộc miệng hỏi:
– Cô nương định đi đâu?
– Biệt Sơn trại. Ta sẽ quét sạch bọn chúng giúp các người.
– Cô nương đến đó chỉ một mình thôi sao?
– Đúng vậy.
– Cô nương vừa mới bảo chúng ta tuy đông vẫn không thể làm gì được bọn cướp man rợ ấy, giờ cô nương lại một mình đến đó, tuy võ công cô nương cũng thuộc hàng cao thủ nhưng cô có chắc một mình đến đó không nguy hiểm tính mạng hay không?
– Nếu thấy không yên tâm, ngày mai các người có thể đến đó kiểm chứng.
Huyết Tử vừa nói vừa xoay người phóng lên lưng con hắc mã của mình, vung roi thúc ngựa phi thẳng hướng tây. Bỏ lại sau lưng cả đám người Anh hùng hội còn đang đứng ngơ ngác nhìn nhau, lúc sau tiếng bàn tán vang lên:
– Cô ta cứ thế mà đi à?
– Huyết Tử dạo gần đây nghe đâu cũng có chút tiếng tăm. Nhưng chỉ mới có chút danh tiếng mà cô ta đã ngông cuồng như vậy, thật không biết trời cao đất rộng là gì! Một mình đến Biệt Sơn chắc không thể sống trở về.
– Vậy mới thực sự thành Tử thần được chứ.
Ai đó trào phúng, cả đám cười xòa. Gã họ Tôn cau mày suy nghĩ lúc lâu mới ổn định mọi người lại rồi nói:
– Các vị, cô gái vừa rồi chính là Huyết Tử danh chấn thiên hạ thời gian gần đây, các vị có lẽ cũng đã nhận ra. Hẳn ai ở đây cũng nhận ra cô ta tuy võ công khá hơn chúng ta một chút nhưng cô ta vẫn chỉ là một đứa trẻ con ngông cuồng, đơn thân độc mã tiến nhập Biện Sơn khác nào tự đi tìm chết. Anh hùng hội chúng ta lập ra cũng vì mục đích giúp kẻ thế cô, giờ gặp tình huống này có lẽ mọi người cũng không nỡ ngoảnh mặt làm ngơ. Theo ý của tại hạ, chúng ta vẫn theo kế hoạch ban đầu, tại hạ cùng mọi người tiến vào Biệt Sơn, thanh trừng ác tặc đồng thời cứu mạng cô bé ngông cuồng kia. Ý kiến của mọi người thế nào?
Khí thế hừng hực ban đầu có vẻ bị lời nói của Huyết Tử lay động, một số tán đồng, một số lại không chấp nhận đi cùng. Cuối cùng chỉ hai phần ba số người có mặt chấp nhận theo gã họ Tôn tiến vào Biệt Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.