Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 18: Bình An


Ngày hôm ấy là một ngày mưa gió bão bùng, khách đến Linh Lung Lầu vắng hẳn. Không có khách để tiếp, Phụng Nga đứng trầm tư bên vuông cửa sổ đang mở toang nơi góc phòng, ánh mắt nàng hướng vọng xa xăm. Nhưng nàng không nhìn cảnh vật trước mắt, nàng đang nhìn về quá khứ của mình, một quá khứ bi thương, nào là sinh ly, nào tử biệt, phiêu bạt khắp nơi, ngủ cùng sương, tắm cùng nắng gió… Phụng Nga nhớ về những gì mình từng nếm trải, chợt nghe đôi môi mình mằn mặn, thì ra nàng đã khóc. Khóc cho số phận, khóc cho khoảng đời truân chuyên trắc trở đã qua, lênh đênh vô định mà tương lai lại càng mịt mờ hơn.
Bỗng bên ngoài cửa có tiếng xôn xao, Phụng Nga yên lặng lắng tai nghe nhưng tiếng mưa to quá át cả tiếng người. Nàng nhắm mắt lại, vận tụ chân khí nghe thử xem người vừa vào Linh Lung Lầu là ai lại đến giữa lúc mưa gió thế này. Một phần do trong lòng nàng hôm nay có cái gì xôn xao lạ lắm. Tiếng nói rất khẽ:
– Tâu vương gia, nô tài nghe mọi người đồn đây chính là nơi có một nàng kỹ nữ rất đẹp.
Tiếng gắt cũng khẽ:
– Đã bảo đừng gọi là vương gia kia mà. Quên cả rồi sao?
– Nô tài xin lỗi.
Một tiếng hắng giọng. Một tiếng nói khác vang lên, vẫn cách nói cung kính ban nãy:
– An lão gia, thuộc hạ nghe nói Linh Lung Lầu có một nàng con gái có sắc đẹp thiên hạ vô song đấy ạ.
Giọng người gắt khẽ vừa rồi giờ đã to hơn, nhưng hơi trầm lại:
– Vậy à? Ta cũng muốn xem xem nàng ta đẹp đến mức độ nào mà làm cho cả Đại Quyển quốc phải xôn xao suốt gần cả năm qua.
– Lão gia, nếu nàng ta không đẹp đến mức như lời đồn thì sao ạ?
– Thì tất thảy các ngươi đều có tội.
– Sao lại quy tội cho bọn thuộc hạ, chủ đích đến đây là của An lão gia mà.
– Chứ chẳng lẽ ta bắt tội chủ lầu à?
– Vương… vương… An lão gia, nơi đây hôm nay dường như hoang vắng có lẽ họ biết người đến nên cố ý nhượng người.
– Các ngươi bị ngu à. Là trời hôm nay mưa to nên vắng khách!
– Dạ, dạ phải. Lão gia xin hãy ngồi đợi ở đây để nô tài… ấy chết, thuộc hạ quên… thuộc hạ sẽ vào tìm Dịch ma ma ngay.
– Vào nhanh đi, rề rà mãi.
Phụng Nga mở mắt mỉm cười, một vương gia và một đám bát nháo lại đến nơi đây trong một ngày mưa gió! Đường đường là một vương gia mà cũng đến đây thật chẳng ra thể thống gì nữa!
Nghe tiếng gọi Dịch Nhi phục phịch chạy xuống lầu, mồm mép bà ta quả là luôn luôn ngọt lịm như đường, đon đả chào mời. Từ trước đến giờ bà ta luôn luôn như vậy, khách không muốn vào cũng phải vào, không muốn chờ cũng phải chờ, bà ta tài tình như thế đấy. Nhưng những thủ thuật lời lẽ của bà ta Phụng Nga đã nhàm chán lắm rồi, nàng không ngưng thần lắng nghe nữa, nàng lại hòa mình vào mưa, lại nghĩ suy, mưa vẫn cứ rơi dày.
Một lúc sau có hai cô gái đến gõ cửa phòng của Nga. Nàng nhẹ giọng:
– Vào đi.
Cả hai bước vào, đầu tiên là cung kính cúi chào Phụng Nga. Tuy họ lớn tuổi hơn nàng nhiều nhưng Dịch Nhi bảo họ phải gọi Phụng Nga bằng tỷ tỷ, họ buộc lòng phải làm theo.
– Phụng Nga tỷ tỷ, bên ngoài có một vị khách muốn gặp tỷ.
– Ăn mặc thế nào?
– Xoàng lắm.
Phụng Nga chép miệng:
– Vậy à, cải trang để đi hưởng thụ à? Thôi thì ta cũng mặc đơn giản để tiếp đãi vậy.
Phụng Nga mỉm cười tà mị, cô vừa nói vừa khoác lên mình một chiếc áo lụa màu lam nhạt, trông nàng lúc này đơn giản hơn mọi ngày gấp vạn lần. Với lớp phấn mỏng còn vương trên má, nàng không trang điểm gì thêm đã bước nhanh ra khỏi căn phòng. Như mọi khi, Phụng Nga ra đến ngưỡng thang lầu để đi xuống phòng tiếp khách nàng thường dừng lại một lúc để nhìn toàn cảnh căn phòng bên dưới.
Hôm nay, dù đang lúc giữa trưa, nhưng bên ngoài mây đen kéo mịt mù, trong căn phòng rộng ánh đèn vẫn làm cho mọi thứ lung linh như trời vừa chập tối. Giữa căn phòng rộng, một người thanh niên niên kỷ có lẽ đã ngoài đôi mươi ngồi thong thả, xung quanh chàng là bốn năm người đang đứng ra dáng người hầu. Phụng Nga nhìn thẳng vào gương mặt người thanh niên đang ngồi, có chút gì già dặn phong sương, cũng nho nhã tuấn tú, một chút khí chất của người quyền quý. Mặc dù bộ y phục chàng ta đang mặc trông rất xoàng xĩnh và trên khuôn mặt tuấn tú đó cô còn nhận thấy một điều nữa, đó là sự sầu muộn.
Gã luôn nhìn xuống nên không nhận ra Phụng Nga đã xuất hiện ở đầu trên của thang lầu, chỉ có những thuộc hạ của gã là nhận ra, nhưng chúng lại đăm đắm nhìn nàng. Chúng ngây ngất đến mức không thốt được lời nào để báo cho chủ nhân rằng người gã cần đã đến.
Không như mọi ngày, Phụng Nga chào khách từ trên đầu cao của cầu thang ấy rồi mới từ từ bước xuống. Hôm nay nàng vừa nhìn quanh khung cảnh của căn phòng liền bước nhanh xuống đến trước mặt người thanh niên rồi cúi đầu chào khẽ:
– Thiếp là Phụng Nga, xin ra mắt đại gia!
Nàng nói thật dịu dàng và ngọt ngào nhưng chàng trai vẫn cứ nhìn xuống, mặt y hơi cúi xuống ra vẻ bất cần. Phụng Nga hơi lấy làm lạ nghĩ thầm: “Gã này đang muốn gì ở mình đây?” Chợt nàng mỉm cười thật tươi, cúi đầu thật sâu, dịu giọng:
– Vương gia đại giá quan lâm, tiện nữ chậm tiếp nghênh thật muôn vàn đắc tội.
Những tên thuộc hạ xung quanh bỗng tái mặt. Dịch Nhi cũng thoáng lộ vẻ kinh hoàng. Chàng thanh niên lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, có lẽ vì câu nói ấy của nàng ngoài sự mong đợi của y. Y đăm đắm nhìn Phụng Nga, cô cũng nhìn đáp trả, môi treo một nụ cười duyên dáng có chút gì đó bí ẩn.
Giờ nàng đã nhìn kĩ gương mặt con người ấy, ông ta không còn là thanh niên nữa, ông ta đã ngoại tam tuần. Nhưng ông ta không như những người khác, Phụng Nga không tài nào đoán được tuổi. Gã vương gia trầm giọng:
– Vì sao nàng lại biết ta?
Phụng Nga cười hiền đáp nhỏ:
– Vừa vào đến cửa, các vị đã gọi nhau ầm lên rồi lại trách vì sao người ta lại biết, là nghĩa làm sao?
Gã đưa mắt nhìn bọn thuộc hạ, tất cả bọn chúng đều cúi đầu, vương gia lại hỏi:
– Khi vào đây ta đâu thấy nơi đây có bóng người, sao lại có người nghe được bọn nô tài này và ta nói chuyện? Vì sao nàng nghe được cuộc nói chuyện ấy?
Phụng Nga chỉ cười tủm tỉm không nói gì nữa. Vương gia ra chiều suy nghĩ, chốc chốc nhìn nàng vẻ thắc mắc tò mò. Lúc sau, Phụng Nga ngọt giọng:
– Vương gia, bên ngoài trời mưa lạnh, căn phòng này lại quá trống trải vốn tiện tiếp nhiều khách nhân. Nhưng hôm nay khách chỉ có mình ngài, thiếp mạn phép mời ngài lên phòng để tiện tiếp đãi, cũng ấm cúng hơn.
Không chút ngần ngại gã vương gia ấy chấp nhận ngay, có lẽ ông ta cũng đang có nhiều điều tò mò, thắc mắc về cô nên muốn nhân lúc chỉ có hai người tiện bề khám phá. Phụng Nga đi trước, ông ta theo sau, cả hai cùng đến phòng của nàng. Phụng Nga ân cần mời ông ta vào, trong phòng đã chuẩn bị sẵn mâm thức ăn, trước khi ra ngoài Phụng Nga đã dặn người làm sẵn và mang vào cho nàng. Cả hai vào phòng, Phụng Nga khép cửa phòng lại. Không gian giờ chỉ còn lại hai người, một cái lạnh ghê người. Vị vương gia cứ nhìn mãi Phụng Nga. Nàng nhoẻn miệng cười:
– Mời vương gia ngồi!
Ông ta ngồi xuống, Phụng Nga cũng ngồi xuống đối diện với ông ta. Ông ta vẫn cứ nhìn đăm đăm vào Phụng Nga nhưng chẳng nói gì, nàng nhẹ nở nụ cười rồi lên tiếng trước:
– Ngài là một vị vương gia quyền cao, danh vọng. Vì sao lại đại giá quang lâm nơi này, thật khiến cho người ta khó hiểu.
– Nàng tên là Phụng Nga?
– Vâng.
– Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại về nàng.
– Thế nào cơ?
– Một giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước khuynh thành.
Phụng Nga vờ kinh ngạc:
– Ôi, thiếp vang danh từ khi nào vậy nhỉ?
– Vì vậy ta đến đây để chứng thực xem nàng có được như lời đồn đại đó hay không.
– Vậy khi đến rồi vương gia thấy sao? Phải chăng là thất vọng?
– Ta không tin những lời đồn đó, trước khi đến ta đã vẽ trong đầu hình ảnh nàng, một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Nhưng đến khi gặp rồi ta chợt nhận ra, nàng đẹp hơn ta nghĩ.
Phụng Nga mỉm cười và rót rượu, gã vương gia tiếp:
– Nhưng sắc đẹp của nàng chỉ là sắc hương của hoa đồng cỏ nội.
– Vâng. Tuy nhiên được một lần trò chuyện với vương gia cánh hoa đồng nội của thiếp cũng đủ vinh hạnh cả đời rồi.
– Nàng… hay lắm…
– Mời vương gia cạn với thiếp chung rượu đầu tiên!
Phụng Nga nâng ly mời gã vương gia. Gã cũng nâng ly, cả hai cùng uống cạn hớp rượu. Phụng Nga ngọt giọng:
– Thật ra, từ trước đến giờ chưa ai đòi hỏi thiếp phải tiếp đãi ban ngày cả.
– Nhưng Bình An ta thì phải khác chứ!
– Vâng, ngài rất khác. Ngày mưa gió thế này mà vương gia hạ cố đến đây thật là vinh hạnh cho Linh Lung Lầu của thiếp.
– Nàng…
– Mời vương gia!
Phụng Nga lại mời rượu. Bình An lại uống.
– Nàng năm nay bao nhiêu tuổi?
– Thưa vương gia thiếp năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.
– Vì sao nàng lại làm kỹ nữ thanh lâu?
– Vương gia bận tâm về điều ấy sao?
– Nhìn nàng giống một tiểu thư khuê các hơn một cô gái lầu xanh, ta đoán chắc nàng bị người ta gạt bán.
– Phải.
– Sao nàng không trốn?
– Trốn ư, thiếp là thân liễu yếu thế này trốn khỏi đây biết làm gì để sống, không chừng còn bị vùi dập hơn phải sống ở đây.
– Nhưng ta tin nàng sống được.
– Vì sao người tin như vậy?
– Nàng có võ công!
– Sao vương gia biết?
– Mưa gió thế này, tiếng mưa át cả tiếng người, kẻ không võ công không tài nào ở trong phòng mà lắng nghe được lời nói của người ngoài cửa.
Phụng Nga mỉm cười không nói gì.
– Nàng thừa nhận chứ?
– Vâng!
– Nàng cũng là một người tài, sao không chịu ra phò vua giúp nước mà lại vùi mình giữa chốn nhuốc nhơ trong mắt mọi người này?
– Thiếp là nữ nhi, dù có lòng… nhưng không đủ sức!
– …
Một sự trầm mặc, lúc lâu sau gã vương gia mới lại cất tiếng:
– Nàng có thể đoán tuổi của ta không?
– Vương gia thật biết cách làm khó thiếp mà.
– Nếu sai cũng không sao.
Phụng Nga nhắm mắt, trong tiềm thức nàng chừng như có một tia linh quang nào đó chợt hiện lên. Giống với cái lần Minh Tâm sắp bị giết hại, nàng không biết đó là gì nhưng vẫn tin theo. Phụng Nga nhoẻn miệng cười và nói:
– Ba mươi bảy!
Gã vương gia lập tức vỗ quạt vào tay đánh bốp một tiếng, tán dương:
– Tuyệt diệu.
Phụng Nga cũng có chút ngạc nhiên, nàng vội hỏi lại:
– Ôi, thiếp đoán như vậy mà cũng đúng sao?
– Nàng đã đúng, vì sao nàng đoán được?
– Nhìn dung mạo thì không thể, nhưng còn ánh mắt, bao nhiêu tuổi là bao nhiêu chiều sâu kinh nghiệm trong ánh nhìn. Ánh nhìn của vương gia rất sâu, sâu tận tâm.
Bình An bật cười:
– Nếu nói nhìn tuổi qua ánh mắt như nàng, ta không cho rằng nàng mười bảy tuổi. Nhưng ta tin nàng mười bảy tuổi.
– Vương gia khéo đùa.
– Ta còn nghe nói nàng đàn rất hay và cũng múa rất đẹp!
– Vương gia thích xem chứ?
– Ta đang muốn xem điệu múa nàng ưng ý nhất.
– Vậy mời vương gia bắt đầu thưởng thức, thiếp sẽ múa một bài cho vương gia xem nhé.
Căn phòng của Phụng Nga rất rộng, chiếc bàn bày thức ăn được đặt sang một góc nên vẫn còn chừa một khoảng trống lớn cho nàng có thể đứng múa, Phụng Nga đứng lên tiến về phía đó. Bình An cũng đứng lên, xòe chiếc quạt cầm trong tay từ nãy giờ và phe phẩy quạt, mặc dù trong phòng đang không hề nóng nực.
Phụng Nga tiến đến khoảng trống, khi đã đến vị trí thích hợp, nàng quay lại khẽ cúi đầu chào khách như thường lệ và bắt đầu múa, hôm nay nàng múa không cần nhạc đệm. Một lúc sau, dường như có tiếng vỗ tay đều đều của Bình An theo nhịp điệu của nàng. Bài múa kết thúc, Phụng Nga lại cúi đầu chào khách lần nữa, Bình An vỗ tay nhưng không mở lời khen. Ông đến chìa tay ra đỡ lấy tay Phụng Nga, dìu nàng lại chiếc bàn, nàng yểu điệu bước theo. Cả hai lại trở về vị trí, ngồi đối diện nhau. Phụng Nga dịu dàng nói:
– Chút tài mọn thật làm nhọc lòng vương gia, thiếp thật có lỗi!
– Không, ta rất thích!
Vẫn không một lời khen.
– Vương gia muốn nghe thiếp đàn chăng?
– Ta đang lắng nghe.
Phụng Nga mỉm cười đặt bàn tay lên dây đàn khẽ liếc mắt nhìn Bình An, lại một nụ cười, nàng nhận ra Bình An đang say đắm, không rõ đó là thật sự hay giả vờ.
Tiếng đàn ngân vang, du dương, lẫn chút gì buồn bã, một khúc tấu không có trong bài cổ hoặc tân. Đang đàn, Bình An chợt đặt tay lên bàn tay Phụng Nga, tiếng đàn ngay lập tức im bặt.
– Đây là tâm sự của nàng sao? Chia ly và bi thương quá.
– Thiếp lại làm vương gia buồn rồi, thiếp thật có lỗi.
Bình An chợt nhìn xoáy vào Phụng Nga, ánh mắt ông chừng như muốn xuyên thấu tâm can của nàng. Phụng Nga nhìn đáp trả, nụ cười trên môi biến mất. Bình An thở hắt ra rồi nói:
– Nàng là một người con gái đặc biệt, một phút giây quen biết không ai có thể nào khám phá được con người nàng.
– Vương gia đang bận việc gì sao? Người không định lưu lại đây ít hôm sao?
– Ta hiện giờ còn công việc chưa giải quyết xong. Nàng có bằng lòng chờ ta không? Nếu có thể, vài tháng nữa ta quay lại, ta hứa đến lúc đó ta nhất định giải thoát cho nàng.
Phụng Nga nhoẻn miệng cười.
– Thiếp tin một hai lần nói chuyện vương gia thừa ngân lượng trả. Nhưng để mang thiếp đi thì e là…
Nàng nói đến đó thì bỏ dỡ câu nói cùng nụ cười đầy ý vị.
– Nàng khinh ta không đủ khả năng ư? Đừng quên ta là vương gia…
Phụng Nga cười cười, dịu giọng phân bua:
– Không phải thiếp khinh vương gia mà thiếp e vương gia xót tiền.
– Nàng coi ta là loại người nào kia chứ?
– Thiếp chỉ đùa, vương gia đừng giận.
Phụng Nga tủm tỉm cười, Bình An cau mày:
– Nàng khá lắm, rất lém lỉnh.
– Đa tạ vương gia quá khen.
– Nàng tuy đẹp, rất thông minh, tuy nhiên chỉ bằng một nửa của hoàng hậu nương nương.
Phụng Nga nghe vậy không khỏi giật mình:
– Ôi, thiếp chỉ là cánh hoa đồng nội sao dám sánh cùng bậc mẫu nghi thiên hạ. Được vương gia đánh giá bằng một nửa nương nương thiếp quả thật cảm thấy vô cùng vinh dự.
– Còn gặp lại lần sau ta nhất định buộc nàng làm phi tử của ta.
– Ồ! Vậy nếu thiếp không bằng lòng, vương gia sẽ dụng hình với thiếp sao?
– Đương nhiên là không rồi!
Bình An nói rồi nở nụ cười ấm áp, Phụng Nga cũng nở nụ cười kiều mị. Cả hai vẫn còn ngồi trò chuyện thêm nhiều điều nữa. Gà báo sang canh đã gáy vang, thoắt cái đêm đã tàn, mưa bên ngoài cũng tạnh từ bao giờ không rõ. Chất men cũng làm con người ta ấm lòng. Phụng Nga lại đàn thêm một bản đàn, lại trò chuyện, gà lại gáy sang canh. Tàn canh năm, Bình An đứng lên:
– Sáng rồi, đến lúc ta phải đi.
– Thiếp xin tiễn vương gia!
– Hãy chờ ta vài tháng nữa ta quay lại rước nàng.
– Thiếp cảm ơn vương gia!
Bình An ra đi. Ánh mắt Phụng Nga nhìn theo lưu luyến, đây là lần đầu tiên nàng có cảm tình với một gã đàn ông, nhưng Bình An lại là một vị vương gia cao cả, nàng nhìn lại mình rồi chợt thở dài, tự nhủ:
“Thiếp chỉ là một cánh hoa đồng nội nơi rừng thẳm, liệu xứng đáng với người chăng?”
Chợt Phụng Nga nhớ lại lời nghĩa phụ cô đã từng có lần nói rằng:
“Nơi nào quyền lực càng cao, nơi đó càng tanh tưởi, nó oai nghiêm nhờ biết bao nhiêu là máu những người vô tội lẫn có tội đổ ra. Nó là khởi nguồn của bất nhân bất nghĩa, mỗi khi lòng người ở vị trí cao cả kia sinh tâm bất chính…”
Phụng Nga rùng mình xua tan mọi suy nghĩ, nàng đã thức nhiều rồi, cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngã người xuống giường khép mắt ngủ thiếp đi, khi nàng thức dậy đã là chạng vạng.
Những tháng ngày sau đó, Phụng Nga vẫn tiếp khách, vẫn đon đả chào mời, lả lơi đưa đẩy. Như thâm tâm có một chút chờ đợi sự trở lại của vị vương gia tên Bình An kia. Nhưng dường như, những kẻ quyền cao chức trọng lại là – chúa của những lời hứa suông, ngày tháng cứ thế trôi đi, hạ sang thu, thu tàn rồi đông đến, khách bao lượt đến rồi đi, Phụng Nga không thấy vị vương gia kia trở lại. Cô chỉ khẽ thở dài, thả trôi lời hứa kia cho nó chìm vào quên lãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.