Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Lan cầm bátthuốc vàophòng, chẳng qua làvừatới phòngngoài, liền nghe thấy bêntrong truyền đến tiếng nói chuyệntrầmthấp.Cáchrèm,âm thanhngheđượccũngkhôngquárõ ràng, nhưnggiọngnóitrongtrẻolạicó chút lạnh lùng kia, rồi lạivừangheliềnbiếtngaythuộcvề người nào.
Hơingẩnra,ngay sau đóhaimắt sánglên,bướcnhanh qua vội vàng vénrèmlên,ngẩng đầu đưamắtnhìn sang,liềnthấylúcnày Lạc Kiêucùng Văn Nhân Cửu đangngồicùngmộtchỗ,Lạc Kiêu đangthấp giọngnóicái gì đó,Văn Nhân Cửutựa ở đầu giườnglắngnghe,thỉnhthoảngcólẽlàcó ý kiến,liềnmởmắtnhìnhắn đáptrảmộtcâu.
Nàng ở đâylẳnglặngnhìn, lạibỗngnhiên cảmthấyhaingườikiaở cùng mộtchỗ,có một loại cảm giác nóikhông ralời.
Sau khi suy nghĩ mộtlúclâu,chớpchớpmắt:Có lẽchính làBá Nha cùng TửKỳ* mà Thái tửđã từng nhắc đến?
(*Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang, mà điều khiến hai người hạnh ngộ và nên tri âm tri kỷ xuất phát từ những cung đàn điệu nhạc. Lại một câu chuyện ngược luyến tàn tâm;))
Tuyrằng so sánh,Thếtử được xemlàthầntửcủa Điệnhạ,thời điểm ởchung với Điệnhạ,mặc dùthái độ đối với Điệnhạ không khépna khépnép* giốngnhư đámngười bọnhọ,nhưngcũng không đếnmứcthâncận giốngnhư bạn bè,nhưngmà ——
(*Nguyên văn Tất cungĩ tất kính: lễ độ cung kính; khép na khép nép; kính cẩn lễ phép; khúm na khúm núm.)
Văn Nhân Cửuliếcmắtnhìn Mặc Lan đang bưng khay,rồilạingẩnngười đứngtrướcrèmnhìnmìnhcùng Lạc Kiêu,thảnnhiênnói: “Đứngngốc ởnơi đólàm gì?Thuốccũngmuốnnguội.”
Mặc Lan chớp chớp mắt, vành mắt cóchútphiếmhồng, nhưng khóe môi rồilạikhôngtự chủ được cong lên: “Chỉ làthấyĐiệnhạ cùng Thế tửnóichuyện, sợkhông cẩnthậnquấyrầymà thôi.”Bưngkhaybướcnhanhtới,đặtkhayxuốngbàn,đưatay cầm bát thuốc lên, nói, “Điện hạ ngủmộtgiấcnày lâu như vậy, nhađầuMặc Liễu bên kia đêmđêmđều sẽ lénlútkhóchai hồi…lúcnày nàng cùng Trươngcôngcôngvẫncòn bên phòng bếp, đợi lát nữanàngtớiđây…”
Tronglúcnói,dừngmộtchút,thở dàimộthơi,nhìn Văn Nhân Cửu,rồilạinởnụcười: “Nếunàngcólàm gì vôlễtrướcmặtngười,Điệnhạnhưngtrămngànlầncũng đừngnêntráchtộinàng.”
Văn Nhân Cửucùng Lạc Kiêuliếcnhìnnhau,sau đó giốngnhưnghĩtớicái gì,trênmặtcóchút bất đắc dĩ,trongmắtnhưnglạihiệnlên ýcười.
“Thuốc đưa chota là được.”Lạc Kiêu duỗitay,nhậnbátthuốctừtay Mặc Lan,khẽ mỉm cười nói: “Ngươi ra sau gọi Trương công công cùng Mặc Liễu đến đây đi.”
Mặc Lan vén áothi lễ, cười nói: “Nô tỳlập tức đingay!”
Lạinóimộtngàynày,sau khi Tri Nhã vội vàngra khỏichỗ Như Mạt,trựctiếp đithẳng đếnchỗ Thục phi.Tiểucungnữ đứngcanhtrướccửa phòngthấy Tri Nhã đến,cóchútngạcnhiênnhìn phía saunàng,thấp giọnghỏi: “Như Mạttỷtỷ đâu?”
“Đangbệnh.”Tri Nhã nhìn nàng,nói: “Vừa vặn,ngươi đợi lát nữatrở về,nhớ rõ gọi đại phu đến nhìn chotỷ ấy một cái.”
“Muộibiết rồi.”Tiểu cung nữ gật đầu,vội vàng nói,“Đúng rồi,lúc nãy muội nghethấybêntrongtruyền ra chút độngtĩnh,có lẽ Nương nương cùng Thánhthượngbên kia đãthức dậy,Tri Nhãtỷtỷ vẫn là mau vào phònghầuhạ đi.”Lại liếc nhìn nàng một cái,“Muội đây ra ngoàitrước?”
Lúc này đãlà giờ mẹo canh ba,so với lúc trước đãlà muộn.
Tri Nhãhơihạmi,khoáttay áo,một bên vội vàng đi vào phòngmột bênnói khẽ: “Đi đi.”
Chỉ có điều có lẽ là đi quá gấp,không để ý,lạitrựctiếp đụng phải Đức Vinh đế đangtừtrongbước ra.Cũng không nâng mắt,chỉ là khóe mắt quét qua chất vải vàng sángtrênthân ngườitới kia,khuôn mặt Tri Nhã lậptứctrắng xanh,sợtới mứctrựctiếp quỳ rạp xuống đất liềnhô xintha.
“Hoàngthượngthứtội!Hoàngthượngthứtội!Nôtỳ,nôtỳ…”
Trênmặt Đức Vinh Đếnhưng lạikhông chút biểu hiện củasự tức giận, chỉ làhạ mắt như cóđiềusuy nghĩ nhìn cung nữ đang runlẩybẩy quỳ rạp dưới đấtkia,nói:“Ngẩng đầu lên.”

Thânthể Tri Nhã cứng đờ,lậptức chậm rãi ngẩng đầu lền, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tràn đầykinhhoảng, tuy rằng không đến mứctuyệt sắckhuynh thành,nhưngcũngtuyệt đốiđộnglòngngười.
Ánh mắt Đức Vinh đế lóe lên mộttiahứngthú: “Trẫm nhớ ngươi là nha đầuhầuhạbên cạnh Thục phi…Tri Nhã đúng không?”
Tri Nhãnhìntrong ánhmắt Đức Vinh Đếlóelên vẻ kỳ quái,hámiệngrunrẩy gật đầu.
Đức Vinh Đếtiếnlênnửa bước,khomlưnghíthà bênngười Tri Nhã,lạinởnụcườitrầmthấp: “Ngươi dùngloạihương gìa,mùinàyngượclại vôcùngmêngười.”
Tri Nhã khẽ giậtmình,cảngườicứngngắc giốngnhưtảng đá,nhưng sau đó,rồilại giốngnhư ýthức đượccái gì,bàntaychống dưới đất khôngtựchủnắmchặt,ánhmắttheo bảnnăngnhìnthoáng qua ốngtay áo đựng góihươngliệu kia.
“Nô…nôtỳ là…”
“Hoàngthượng,bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”Trong phòng,Thục phi vén rèm đi ra,ngước mắt nhìntình cảnhbên ngoài,ánh mắt lạnh lẽo,lậptứctiến lêntrước,mềm mại không xươngtựa vào người Đức Vinh Đế,không để lại dấu vết mà kéo ra khoảng cách với Tri Nhãbên kia,“Là nha đầu kia đụng phải Hoàngthượng?”
Đức Vinh Đế ôm Thục phi,cườicười: “Khôngcó gì đángngại,cũng khôngtráchnàngta.”Rồi sau đónhìn Tri Nhã,vừacười vừanói: “Saotrước kiatrẫm không biếtnơinàycủa ái philạicómộtnha đầuchunglinh dụctú*nhưthếnày?”
(*ý là nơi linh khí ngưng tụ trong thiên địa, sinh ra nhân vật ưu tú.)!
Lời vừanóira,haimắt Thục philạicànglạnhhơn,chẳng quatrênmặt vẫnlànụcườinhưtrước: “Chỉlàmộtnha đầuthô kệch,nơinào xứng đáng vớilờitán dươngnàycủa Thánhthượng?”Quay đầuliếcnhìn Phúccôngcông phía sau,sau đómớinũngnịu đẩy Đức Vinh Đếmộtcái,hờn dỗinói: “Hiệntại đã khôngcòn sớm,Thánhthượng vẫnlàmaulêntriều đia.Lạicònchậmtrễnữa,thầnthiếp khảnăng bị đámngôn quan kiamắngchochếtrồi.”
Đức Vinh đế đưataynhéonhéománàng,trong giọngnói xenlẫnchútnóngnảy: “Rồi sẽcómộtngày,trẫm sẽ xửtửhết đámlão già suốtngày ởtrêntriềunóinàynóinọ vớitrẫm!”Nói xong,nhếchmôi,cũng không để ý đến Tri Nhã đang quỳ dưới đất,phấttay áomộtcái,mangtheochút không vui bướcracổnglớn.
Phúccôngcôngngượclạivẫn là cười hípmắt,ánhmắt từ Thục phiđếntrênngườiTriNhã đang quỳ dưới đất, bất động thanh sắc(*tỉnh bơ không biến sắc)một vòng, ngay sau đócũngkhôngnóilời nào, chỉ làtheochâncủaĐức Vinh đế, nhanh chóngđuổitheo.
Đợi đến khihoàntoàn khôngcònnhìnthấy bóng dángcủa Đức Vinh Đế,Thục phimớihạmắtnhìn Tri Nhã,cườilạnhmộttiếng: “Ngươi quỳ ởchỗnàylàm gì?Đã đếnlúcnày,còn khôngmautiến vàotrang điểmcho bổncung!”
Tri Nhãrunrun đáptrả,lấytaychống đất đứng dậy,cúi đầu đitheo Thục phitiến vào phòngtrong.
Thụcphi trực tiếp ngồi xuốngtrướcbàntrangđiểm, cầmlượcgỗ chải mái tóc dàicủamình,nhìnquagươngđồngthấyTriNhã tiến vào, liền nhàn nhạt hỏi: “Bổn cung nhớ rõngàyhômnay phân công vào phòng rõ ràng làgiaocho Như Mạt, như thếnàolại đổi thành ngươi?NhưMạt đâu?”
Tri Nhã đứng phía sau Thục phi,haitay xoắn góc áo,vội kểlạitừ đầu đếncuốichuyện Như Mạt sinh bệnhnặngcho Thục phi,Thục phinghe xong,nhíumày,quay đầunhìn Tri Nhã,congmôicườinói: “Là vậy,nàyngượclạicũng vừa vặn.”
Lậptức đặtlược gỗ xuống bàn: “Tới đây,giúp bổncungchảimột Song đao kế(1).”
Tri Nhã đáp vâng,vộitiếnlêncầmlược gỗchảitóccho Thục phi.
Thụcphi lặng lẽ nhìn khuôn mặt củamìnhtrong gương, ngay cả khisắcnướchươngtrời, kiều diễm nhưtrước, nhưng suy cho cùng tuổi tácđã lớn, chínhlà nhan sắc vừavặn,cũnglà khôngđọ được tuổi trẻ tươi mát, cóthể cho Hoàng đế cảmgiácmớilạ.
“Tri Nhã ngươi ởbên cạnhbổn cung cũng đượcba năm rồi đi?”Thục phi cười khẽ,“Trước kia còn chưa pháthiện,ngàyhôm nay Hoàngthượng nóibổn cung mới cảm giác được,Tri Nhã cũng cóthể xinh đẹp đến độ này —— cho dù làbộ dạnghay làtưthái,chính là so với mấytú nữ kia cũng không chênh lệch làbao.”
Tri Nhãnhìn đôimắttăngthêm vài phần âm độccủa Thục phitrong gương đồng,tâmhoảnghốt,độngtáctrêntay không khỏinặngmộtchút,đau đến Thục phinhíuchặtmày,trởtayliền đánhngườingã xuống đất.

“Cũng chỉ được Hoàngthượng ca ngợi một câu,đã liền xem mình như chủtử,ngay cảbúitóc cũng khôngbiết chải sao?”Thục phi cười lạnh mộttiếng,đi đếnbên người Tri Nhã,hunghăng đá một cái vàobụng nàng,nhìn Tri Nhã ômbụng đau đến mặt vặn vẹo,cảmthấy sảng khoái mấy phần,cao giọnghô,“Ngườitới,lôi đứatiệntỳ khôngbiếttốt xấu này xuống dưới,phạt mười lăm gậy!”
“Nương nương!”Tri Nhãhoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thục phi,ngay cả phầnbụng đau cũng không để ý.
“Kéo ra ngoài!”Thục phi cau mày một cái,hướng về phíahai ma mato khỏe vừatiến vào,nghiêm nghị nói.
Haimama kianhận đượclệnh,vội vàng kéo Tri Nhã xuống.Thục phingồingốctrong phòng,nghe bênngoàilàtiếng kêuthảmthiết đứt quãnghòa vớitiếng gậytrầm đụcnện xuốngthânthể,mộthồilâu,tronglòngmớicảmthấy sảng khoái.
Mặc dù TriNhãlà cung nữ, nhưng ởtrongcung, sinh hoạt sovới tiểu thư nhà phúquýbìnhthường còn muốntinhtế hơn. Gậy lần lượt đánh xuống, chỉ mới vàicái,người liền ngất đi.
Đợi đến khi đượcngườicho uốngchútnướctỉnhlại,nàng đã đượcngườimang đến việntửcủamình,bêncạnhlà Như Mạt đangchiếucốnàng.
Trênmặt Như Mạt vẫnkhông chút huyết sắc nhưtrước, nhưng tinh thần rồi lại tốthơn,ngược lạilà Tri Nhã, mấy canh giờtrước vẫncònhoạtbát vui vẻ, lúcnàyrồi lại nằm bệttrêngiường hơi thởmỏngmanh.
Trênmặt hiện ra vàiphầnbấtđắc dĩ, cầm khăn đếnlaulau khóe miệngTri Nhã, nhẹ nhàng nói: “Muộibìnhthường tuyrằngtínhtìnhtùytiệnbốc đồng,nhưngnóichungvẫnbiếtđượcnặngnhẹ,như thế nào hômnaylại chọc giận tới Nương nương,chọcngười phát rahỏa khí lớn nhưthế!”
Tri Nhãnhìn Như Mạt,chớpchớpmắt,nướcmắtlăn xuốngtừng giọt,nghẹnngàonói: “Muội…muội khôngcó…khôngcó dụ dỗ Hoàngthượng..muội khôngcó!”
Như Mạt nhìn Tri Nhã, thởdài:“Nhưng màNương nương làchủtử, chủ tửsẽ khôngsai.”Duỗitaynắm bàn tay củaTriNhã,“Hơnnữa,Nươngnương luôn kiêng kỵnhững việc này, mặcdù muội chịu được qua hôm nay, chỉsợ sau này ở tại Phong Hà Điện nàycũng—— “
Tri Nhãcắnchặtmôi,nướcmắtrơicàngnhiều: “Như Mạttỷ,Như Mạttỷ,muội đâynênlàm gì bây giờ?”
Như Mạt đứng lên, giả nhưđanggiặtkhăntrong chậu gỗ,rũ mắt xuống,dướiđáy mắt cóánhsángchớpđộng.
“Cóthể làm sao?Chỉ cóthể chịu đựng màthôi…Aibảo chúngta chỉ làhạ nhân,trời sinh chỉ cóthể để cho những quý nhân kiatùy ý chà đạp”Quay đầu lại,nhìn Tri Nhã,trên mặthiện lênthươngtiếc,“Tuy rằngta nói những lời này,nhưng mà,nếu nhưhôm nay muộithật sự được Hoàngthượng nhìntrúng,vậy nói không chừng ——”lắc đầu,lại nóitiếp,“Hôm nay muộibịthương rất nặng,cũng đừng lộn xộn nữa.Trong phòngta còn có chútthuốc mỡ Nương nươngthưởng cho,thuốc mỡ kia nghe nóibên ngoài cống lên,dùngtốt cực kỳ.Ta đây liền đi lấy quabôi cho muội.”
Nói xong,lo lắng nhìn nàng, chậm rãi đira ngoài.
Nằm bệt trên giường,TriNhã lăng lăng nhìn theo bóng lưng đi racủa Như Mạt, qua hồilâu,cố hết sức lấyra gói hương liệu nhét trongtay áo đãcó chút nhăm nhúm.
Hươngthơmnhànnhạtnhưcótính xâmlượngtrựctiếptruyềnthẳng đếntấtcả xươngcốttứchi,trong đầunhẹ bẫng,dườngnhưtừngchỗ đautrênthânthể đềutê dại vài phần.
Hạnhânchínhlàtrời sinh bịchà đạphay sao?Chủtửlạicóthểhưởngcẩm yhoa phục,đượcngườingườihầuhạ?
—— Như vậy dựa vào đâu,nàng cớ gì phải làm mộthạ nhân!
………………………………………………
(1) Song đao kế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.