Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 43


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Vương đầu tiên của ĐạiCànvốn đề caođạo cần kiệm,nhưngtheothờigiandầntrôi,đếnĐức Vinh Đế hiện tại, rồilạihoàntoàntráingược. Bình thường trongcungđiệnđã cócộtvàngngóilưu ly, bảo thạch dạminhchâuvô số kể,ngaycả nơi đại điện* của đếvương, lạicànghếtsức xa hoa, vàng sonlộnglẫykhí thế hào hùng dường như cóthể khiếnngườilóamắt.
(*大殿nơitiếpcác đạithần và sứthần ở kinh đôthời phong kiến.)
Sắc trời còn chưa sáng rõ, toàn bộcungnữ công công trong Hoàngcungdĩ nhiên đã bắtđầuđâu vào đấy đểtiếnhànhchuẩnbị trướckhi yến hội bắtđầu.
Bởi vì đâylà Đức Vinh Đếlần đầutiêntổchứcthọ yếnchẵntuổi,mộtngàynày,toàn bộ Kim Lưu Điệnngượclại so vớingàythườngcònmuốnrựcrỡhơn.
DướihiênKim Lưu Điện, bày Thanh Hòa triều nhạc(1); mà phía trong cửa, lại bàyĐanBệ đại nhạc*. Nhất thời tiếngnhạclễ không dứt bên tai, ngược lại cũng làmột cảnh tượngtuyệtdiệu.
(*中和韶乐 âm nhạc của hai triều Minh Thanh dùng cho tế tự, triều hội, yến hội của Hoàng gia. Đan bệ đại nhạc 丹陛大乐 cũng tương tự.)
Trongđiện, chỗngồicủaVươngcông*, đại thần nhất – nhị phẩm dựa theo cấpbậc,vănvõ chia thành hai hàng theo thứ tự;mà phía dưới,thì bố tríchỗngồicho sứ thần củacácnướcchư hầu Bắc VựccùngMiêuCương; dựyếncòn có mộtvàiĐại nho mặc dùcấp bậc không cao nhưng đức cao vọng trọng, hoặc là Hoàng thương** phúgiápnhấtphương(*giàucó một phương),chỗngồilà dưới bậc thềm ngoài điện.
(*Vương công: quan to thuộc dòng họ vua – Tiếng gọi vị quan được phong tước Vương.)
(**Hoàng thương: đời Thanh phàm là cung đình, chính phủ cần đặt mua vật tư, tổng là do hộ bộ quản lý, Hoàng thương tương đối thịnh thời Minh – Thanh.)
Ngănnắp gọn gàng, một chút cũng không được phép phạm sai lầm.
“Trà là dùng loại nào?”Hoànghậu cầm danh sách,mộtbên nhìn mộtbênhỏi chuyện Lý ma ma,làm xác nhận cuối cùng,Lý ma ma nghe xong,lậptức nói: “Dùng là Quân Sơn Ngân Châm*.Lúc đầu là muốn dùng Phương Sơn Lộ Nha,nhưng mấy ngày gần đâythấy Hoàngthượng dường như đặcbiệtthích Quân Sơn Ngân Châm này cho nêntạmthời sửa lại.Nương nương người xem cóthỏa đáng?”
(*君山银针 Một loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc, trồng nhiều ở Hồ Nam.)
(**方山露芽 vốn là cống, trà đầui tiên của Phúc Kiến.)[
Hoànghậusuy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”
Lý mama thấy Hoànghậu khôngcó ýkiếngì, liền tiếp tục nói: “Đồ ănlà Hiền phi quyết định, chọn quả khô tứphẩm,mứtkẹo tứ phẩm, bột bộttứ phẩm,rau ngâm tứ phẩm, khai vịthấtphẩm(2).Dùnglà quả điều ngũ vị,đậuphộngbọcđường, cùng…”
“Được rồi,không cần đọc nữa,Bổn cungtự nhìn.”Hoànghậu phất phấttay,thản nhiên nói một câu,“Hiền phi làm việctừtrước đến nay đều ổnthỏa,đây cùng lắm chỉ là vài món ăn dùngtrên yếntiệc,sẽ không có gì sai sót.”
Lý mama nghe vậy, có chút ngượng ngùngnở nụcười.
Nói đến chuyệnyến hội mừng thọ củaHoàng thượng lần này, tâm tình củaHoàng hậukhông sảng khoái ngược lại cũng không có gìkỳ quái. Rõ ràng lúctrước nàng đãbắt tay vào chuẩn bịhơnmột năm, mỗi một sựvụ lớn nhỏđềuhao tâm tổn trímà chuẩnbị đầy đủ,lạicố tình mấy tháng trước,Hiềnphi lại được Hoàng thượngchính miệng chỉ điểm, nói làphụ giúp nàng tổ chức thọyếnlần này.
Baonỗlực vất vả khổcựclàmra dướimộtcâunóinhẹ bẫngcủa Hoàngthượng dườngnhưhóathànhhư ảo,tronglòng Hoànghậucócảmtưởng gìthật sựcũng không khó phỏng đoánrồi.
“Hoàngthượng là không nỡ để Nương nương vất vả,mới gọi Hiền phitới đây giúp Nương nương mộttay a.”Đi quabóp vai cho Hoànghậu,Lý ma ma cười nói: “Hoàngthượng nhưng là đau Nương nương a!”
Hoànghậuliếcmắt nhìn Lý mama, trên mặt hiện lên mộttiachâmchọcnhànnhạt:“Những lời anủi này cầnphảinóicho Bổn cung nghe sao, cuối cùng làvì cái gì, trong lòng Bổn cung rõràngnhất.” Tiện tayđặtdanhsáchxuốngbàn,mắtvừa nhấc,nhìnLý ma ma hỏi: “An nhi đâu?”
“Điệnhạ?”Lý ma ma suy nghĩ một chút,“Lúc nãy đã cho người đi gọi,hiệntại sợ là còn chưa rửa mặt,có lẽ qua một lúc nữa liền sẽtới.”
Hoànghậugật đầu, ngay sau đódường nhưnghĩtớiđiềugì, nói: “Trongcungnhiều người hỗn tạp, bảođámhạ nhân kia trông chừng Điện hạ chotốt,đừngđể nó tạithờiđiểmnàykhiếnBổncunggặp phải rắc rối gìđó, nghe rõ chưa?”

Lý mama gật đầu, vội nói: “Nôtỳ đã rõ.”
Mà ởbên kia, ThanhLưu Điện.
Văn Nhân An khẽnhíumàynhìncungnữ mama đang theo sát mình phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn kéocăng, trong mắt cũng lộra chút không kiên nhẫn,đưa tay đẩy racungnữ gần nhất, tức giận nói: “Toàn bộcácngươiđềuchenthànhmộtđống,trước cùng sau, cóphiềnhaykhông? Cảntrởđườngđi của ta, cútngay!”
Cungnữ kia bị đẩylùi về saunửa bước,chẳng qualàngay sau đólạilậptứctiếnlên: “Điệnhạ,nhưngmà Nươngnươngnói…”
“Mẫuhậu,mẫuhậu!Bổn điệnhạ dĩ nhiênbiết rõ Mẫuhậu nói gì,không cầnbọntiệntỳ các ngươi nhắc lại.”Trong mắt ánh lên mộttầngbạo ngược,“Mẫuhậu là chủtử của các ngươi,chẳng lẽta không phải?Tại Thanh Lưu Điện này,việc gì mà làm không được,chẳng lẽta muốn xửtrí một cung nữthái giám,còn có kẻ nào dám nói gì sao?”Cười lạnh mộttiếng,“Hay là các ngươi nghĩ rằng Nương nương sẽ che chở cho đám người các ngươi?”
Văn Nhân An lạingẩng đầulénnhìndo dựlóelên trongmắt của mọi người, vẻ mặtkhoan khoái vài phần, nhưng tronglòngcũnghiểurõ, kể từkhi ytự tiện chạy tới Đông Cung bịMẫuhậu biết được,chỉ sợ trong khoảngthờigiandài,y cũng sẽkhôngcó cơ hộimộtmìnhra ngoài nữa rồi.
Cho dù không phải đámngườinày,chung quyrồi sẽcónhómngười sau.
Nếu như cóthểgiếtchếttoànbộ những ngườinày,vậy liền rất tốt.
Chỉtiếc,hiệntại y vẫnchưacó được quyềnlợinày.
Ánhmắt Văn Nhân An bao phủmộttầng sươngmù,quaylưnglại khoáttay áonói: “Cácngươi,cách xataramộttrượng.”
Nói xong,nhếchmôi,sảibướcra khỏi điện.
*
Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu điđến Kim Lưu Điện. Đãgầntrưa,vừalúc dươngquangđangthịnh, rọi thẳng xuống dưới,lộ ratoànbộ Kim Lưu Điện tráng lệ, giăng đèn kếthoa,bêntrongđiệncungnữ thái giám bưng khay đựng đồ ănqua lại không ngừng,cuốicùnglà cảnh tượngvui vẻ xahoa.
Lạc Kiêu ngẩngđầu nhìn khungcảnhrầm rộ trước mắt, cóchútsợ run, nhất thời lại sinh ramộtloạilỗi giác khôngbiếtđêm nay làđêmnào*.(*Nguyênvăn 今夕何夕 kim tịch hàtịch: lớngớ kbiếtlúcnày là lúcnào,đêmnay là đêmnào…)
“Xảy ra chuyện gì vậy.”Văn Nhân Cửu nhậnthấy Lạc Kiêutrầm mặc khácthường,quay đầu nhìnhắn,nhàn nhạthỏi,“Bị chấn động?”
Lạc Kiêu hạ mắt, cười nói: “Nhiều năm như thế, thần chưa baogiờthấyqua nơi xahoahơn so vớiHoàng cung ĐạiCànnày.Chỉ có điều nóira,thậtsự khiến Điện hạ chêcười.”
Văn Nhân Cửu cười màkhông cười nhìn hắn, nhưng cũng không chê cười hắn cáigì,hất đầu rahiệu: “Đithôi.”
Lạc Kiêu đáp lại, theo sát phía sauy, liền bước vào cổng Vạn ThọcủaKim Lưu Điện.
“Cũng phải nói,ngươi vào cung nhiều ngày như vậy rồi,ngược lại cũng chưa gặp qua cáchuynh đệ khác của Cô đi?”
Đangđi, bỗng nhiên,mộtgiọngnóinhànnhạtvanglên bên tai, Lạc Kiêu quay đầunhìnVănNhânCửu vẻ mặtthảnnhiên, dường như một chút cảmxúccũngkhôngcó,cườinói:“Quảthậtchưatừnggặp qua.”
“Ngươi muốn gặp không?”Văn Nhân Cửu đột nhiên quay đầu lại,nhìn Lạc Kiêu,lông mày khẽ nhướng,“Cáchuynh đệ của Cô,các vị mẫu phi củahuynh đệ Cô,từng người một,dường như đều vô cùnghứngthú với Thếtử.”
Lạc Kiêu nghe xong lời này, cũng không đáp, chỉ cười khẽ: “Lời này củaĐiệnhạ lại khiến ngườita nghĩ rằng người là ăndấm chua của thần, hiện tại chính là đang nổigiận.”
“Thếtử ởtrong Đông Cung của Cô mấy ngày,công phu khác chưathấy,chẳng qua là da mặt,ngược lại càng dàythêm.”Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêuthật sâu,sau đó không chút nào để ýtiếptục mặt khôngbiểutình đi lêntrước,“Nhớ rõtrênbàn nên làm cái gì,không nên làm cái gì,chớ nên ném đi mặt mũi của Cô cùng Bình Tân Hầu Phủ.”

“Xin nghetheo lời dạybảo của Điệnhạ.”Lạc Kiêu cười đáp lại,ở phía sau Văn Nhân Cửu nửabước,hơi cúi đầu nhìn gò mátrắng nõn của người kia,suy nghĩ lại có chúttan rã.
Thờiđiểmnày của đời trước, hắn đang nghĩ cái gì?Đanglàmgì? Lại gặp được cáigì a?
Sau đó trong lòng khẽ động.
Nhữnghuynh đệkia của Văn Nhân Cửua.
Trongconngươiâm trầm có cáigì đó sôitràomãnhliệt, nhưng ngay sau đó,rồilại bị cưỡng épđè xuống.
Cổng điệnchậmrãi đẩyra,quangcảnh xahoalãng phítrong Kim Lưu Điệntừngchúttừngchút đập vàomắt.
Lạc Kiêu quét mắt một vòng, sau đómới dừng lại, rồi sau đótầm mắt mới rơivàobóngngườinhonhỏ mặc ybào Hoàngtử ngồi ởđằngxa kia. Ngây thơ, đáng yêu, giống hệt trong trí nhớ, người hắn từng yêu – Thất điện hạ vẫncònnhỏ.
A,đúng.
Bàntay giấutrong ốngtay áocủa Lạc Kiêu dầnnắmchặtthành quyền,nhưngtrongconngươirồilạimộtmảnhthanhminh*.(*trấntĩnh,thanhthản.)
“Hoànhảo sao?”
Giọngnóikhẽ như thầm thì cách không truyềntới,Lạc Kiêu đưa mắt nhìn khuôn mặt băng sương như tuyết của vịTháitử bên người, sau đó, mỉmcườilắcđầu:“Không cóviệcgì.”
Ừ, đúng rồi.
Kiếptrước, hắnvà Văn Nhân An, lầnđầutiêngặp mặt chính là tạithọyến của Đức Vinh Đếnày.
…………………………………………………….
(1)Thanh hòa triều nhạc + Đan bệ đại nhạc

(2)Này là một trong những món ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch – đại tiệc triều đinh Hán Thanh.
– Kiền quả tứ phẩm – 4 loại quả khô: nãi bạch tảo bảo-奶白枣宝 món j đó liên quan đến táo đỏ và sữa ;D, song sắc nhuyễn đường-双色软糖 kẹo mềm 2 màu, đường sao đại biển-糖炒大扁 hạt dẻ rang đường, khả khả đào nhân-可可桃仁 đào nhân bọc ca cao.
– Mật tiễn tứ phẩm – 4 loại mứt kẹo: mứt dứa-蜜饯菠萝, mứt quả hồng-蜜饯红果, mứt nho- 蜜饯葡萄, mứt củ mã đề- 蜜饯马蹄
– Bột bột tứ phẩm – 4 loại bánh bột mì: bánh ngọt cuộn-金糕卷, bánh đậu đỏ-小豆糕, bánh hạt sen-莲子糕, bánh đậu vàng-豌豆黄
– Tương thái tứ phẩm – 4 loại dưa muối: quế hoa muối cay???- 桂花辣酱芥, tử hương khô (紫香: hình như tử hương là củ cải tím)-紫香乾, mười loại rau thơm-什香菜, dưa leo ngâm dầu-暇油黄瓜
– Tiền thái thất phẩm – 7 món khai vị: phượng hoàng giương cánh-鳳凰展翅, thịt cua gì đấy-熊貓蟹肉, măng rải tôm bột-蝦籽冬筍, rau câu bào sợi-五絲洋粉, cá mè ngũ vị-五香鱖魚, dưa leo chua cay-酸辣黃瓜, thịt bò vỏ cam-陳皮牛肉


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.