Mộthồi ép buộcnày so vớitưởngtượngcònmuốnlâuhơn,cho Văn Nhân Cửu uống balượtthuốc,nhưngthẳng đếnlúchoànghôn,người vẫnchưatỉnhlại.
Đám người Trương Hữu Đứctuy rằngthấytìnhhuống của Văn Nhân Cửuthì cảmthấy lo lắng,nhưng nhìn Lạc Kiêu đứngtrước cửa phòng Văn Nhân Cửu,bộ dạng mặt khôngbiểutình con ngươithâmtrầm,rồi lại không dámtiến lênhỏi nhiều,không duyên không cớ chọchắntâm phiền,đành phải nhịn lại,thẳng đến khi miệng đều nghẹn rahỏa.
Lúc Mặc Lancầm đènlồngtrởlại,thấyhaingười Mặc Liễucùng Trương Hữu Đức đứngtrong sân,nhíunhíumày,hỏi: “Nhưthếnàohaingười đều đứng bênngoài?Hóngmát sao?”
Mặc Liễungẩng đầutrừngmắtnàng: “Saolúcnàytỷ vẫncòntâmtưnói giỡn!”
Mặc Lanthấy bộ dạngcủa Mặc Liễu,chậmrãi đitới,đặt đènlồnglên bàn đátrong sân,thở dàinói: “Bằng khôngthìcòncóthểnhưthếnào?”
Ba người ngồi đó vây quanhbàn đá,hồi lâu,Trương Hữu Đức ngẩng đầu nhìn nàng: “Đã đưa Tiềnthái y ra ngoài?”
“Đã đưa ra ngoài.”Mặc Lan gật đầu một cái,“Dọc đường đi đã cẩnthận quan sát,không có người nào chú ý đến.”
Ngaysau đó lạilà một hồi trầm mặc.
Mấyngười đềunhìnchằmchằm vàomặt bànngẩnngười,bỗngnhiên,Mặc Liễurũmắtnhẹnhàngmởmiệng,trong giọngnóimangtheochútrunrẩy: “Banngày Tiềnthái y đãnói Tháitử sẽtỉnh,nhưnghiệntại đếnlúcnày,rồilại ——haingườinói,nếu,nếu Tháitử điệnhạthật sự ——”
“Mặc Liễu!”Mặc Liễu còn chưa nói xong đãbị Trương Hữu Đức nghiêm nghị cắt đứt,“Ngươi cũng là kẻ sống lâutrong nội cung này,lời nào nên nói,lời nào không nên nói,tự ngươi vẫn không rõ ràng sao?”
Mặc Liễungẩng đầunhìn Trương Hữu Đức,lậptứccắncắnmôi,cúi đầu khônglêntiếng.
Ngồibên cạnh Mặc Liễu, Mặc Lan đưataynhẹ nhàngvỗ vỗbàntay nàng:“Đừnglo lắng,rồi cũng sẽ tốtthôi.” Sau đóđứnglên,nói,“Đềuđã đến canh giờnàyrồi,đi bảo phòng bếp chuẩn bịchútđồ ăn đưatới cho Thế tửa.”
Trương HữuĐứccũngđứnglên,thở dài nói: “Hai ngày này đámhạ nhân chúngta mặc dùlo bận chuyện Thái tử điện hạ,ngược lạiít nhất còn cólúcnghỉngơi.Nhưng màThế tử cũng đãhai ngày hai đêm chưa chợp mắtrồi,đồ ăn đưađếncũngkhôngđộng… Tiếp tục như vậynữa,đừngnóiĐiệnhạ còn chưa tỉnh, Thế tửbên này rồi lạimệtngã.”
“Công công cùng Mặc Lantỷtỷ nghỉ ngơi đi,ta đến phòngbếpbên kia một chuyến,”Mặc Liễu nghe vậy,vội vàng duỗi ốngtay áo lau lau khóe mắt,đứng lên liền nói.
Trương HữuĐứccùngMặc Lan nhìn Mặc Liễu, lập tứccườicười: “Dùsaođi nữa cũng lànhànrỗi,cùngđi thôi.”
Trongphòng, Lạc Kiêu ngồi mộtbên,dướiánhnến lập lòe chậm rãiđánhbóngvậtnhỏ đã thành hình trong tay, mặt ngoài của sắc gỗcó màu ngăm đenkỳ dị dưới ánhnếnmơ hồhiệnlênánh sáng mờ mờ.
—— này rõ ràng là một cái nỏ.
Nhưngso với loại nỏbìnhthường lại càng tinh xảokhéoléo,cũngchỉnhỏ bằng một bàn tay, nhỏgọnđến độ dường như cóthể giấu trongống tay áo.
Lạc Kiêuhơinhíumày,cẩnthận kiểmtrachỗliên kết giữanỏ và ốngtay áo,thỉnhthoảng pháthiệnchỗ không đúng,liềnmímmôimộtcái,lạilậptức bắt đầucẩnthận sửachữalại.
Khôngbiết quabao lâu,chỉ nghe phía sautruyền đếntiếng quần áo sột soạt,sau đó,còn chưa đợihắn quay đầu lại,một giọng nói lạnh lùngtrongtrẻo quenthuộc chợttruyềntới đây,còn có chút khàn khàn khi vừabệnh dậy: “Trêntay ngươi là cái gì vậy?”
Lạc Kiêu sững sờ,lậptức quay đầulại.
Sau đó, chỉ thấy thiếu niên đãngủtrêngiường trọn vẹnhaingàygiờ khắc này đang hơi nâng người hướng về phía hắn. Đôiconngươiđentuyềnkhông mộtchútdaođộng,chỉchớpmột cái, nheo lại nhìn thẳng về phía vậttrong tayhắn,quahồi lâu, tầm mắt củangười kialạichậmrãi chuyểnlênngườihắn, sauđó nởmộtnụ cười như cónhư không:“Cũng không nghĩ Thế tửlại biết vài món kỳkĩ dâm xảo* này? Việc củathợmộc ngươicũngcó thể làmđược.”
(*奇技淫巧 kỹ nghệ cùng chế phẩm vô cùngtinh xảo như vô ích khiến người mê muội.)
Lạc Kiêurũmắtnhìn đồ vậttrongtay,sau đóliềncất vào vậtchỉmớilà bánthành phẩm,nhànnhạtcườinói: “Cũng không phảiaicũngcóthế khiếnthầncamtâmtìnhnguyện đilàmnhữngloại đồnày.”
“Vậy sao?”Văn Nhân Cửuthu vàotoànbộhiểutình của Lạc Kiêu vào đáy mắt,quỷthần xui khiếnhỏi một câu,“Vậytư cách của Cô đã đủ rồi chăng?”Lời này vừa nói ra,Văn Nhân Cửu liền cảmthấy có chút không ổn,nhưng nói cũng đã nói rồi,thật sự cũng không đến mứchốihận,quay đầu qua nhìn,liền nhàn nhạt mở miệng phân phó: “Đỡ Cô dậy.”
Lạc Kiêu gật đầu,vàibước đitới,giúp y kê đệm ở sau lưng,nhẹ nhàng nói: “Thânthể Điệnhạ còn chưatốt,hiệntại vẫn nên ởtrên giường nghỉ ngơi,có chuyện gì phân phóthần đi làm là được rồi,Điệnhạ cũng đừng nhúc nhích.”
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu không trả lờicâuhỏi kia của mình, tuy rằng không phải cái gìquantrọng, nhưng trong lòng liền khôngkhỏisinhra vài phần không sảng khoái.Hai mắt rũxuống, lặp lạimộtlần:“Ngươi đilàm?”, dựađệm,hípmắt nhìn hắn, bỗng nhiênhơi cong khóe môi, cũng là mộtnụ cười,phốihợp với ánh mắtlóesángbốn phía,chínhlà khôngkhỏicó chút mùi vịquyếnluyến: “Cô muốn đinhà xí, Thế tửcũngcó thể haysao?”
Lạc Kiêu khẽ giậtmình.Lờinàynóiratừmiệngcủa Văn Nhân Cửu,không biết vì sao,ngượclại bỗngnhiên khiếnhắn sinhramộtloạilỗi giác bịchọc ghẹo.
Nângmắtnhìn bộ dạngtrongcaynghiệtlại xenlẫn vài phầnlười biếng do bệnhmanglại kiacủa Văn Nhân Cửu,chínhlà dở khóc dởcười,tronglúcnhấtthờicũng không biếtnên dùng biểutình gì để đáplạilờinói vôtâmnàycủa Văn Nhân Cửu.
Thầmthở dài một hơi, đứng dậycầmkhănlau mồ hôitrêntránchoy: “Đi vàonhàxí mànói,mặcdù thần muốn giúp Điện hạ, cũng thực làhữu tâm vôlực(*cólòngnhư kcó sức),nhưngmà ——” Nói đếnđây,hơidừnglại,âm cuối phát radàithêmmấy phần,nhìndướiánh nến, hàng mi dàithỉnh thoảng khẽ run củaVănNhânCửu,đáy lòng giốngnhư bị mộtmảnhlôngvũ xẹt qua, rõràngmềmmại đến độkhông cảmthấychútlựcnào,rồi cố tình lại sinhra một loại cảm giác têdại khiếnngườimuốnthờơ bỏqua cũng khó, khóe môi cong lên, hạmi nói: “Muốnthần ôm Điện hạđi,hay là tựđi.”
Văn Nhân Cửu cólẽ khôngnghĩtới Lạc Kiêu cóthểđáp trả lời nàyđếntận đây, nhất thời nhìn qua hắn, lông mày nhướng lên, nhưnglại là imlặng.
Lạc Kiêuhiếm có khi nhìnthấy Văn Nhân Cửu nghẹn lời,tâmtình rấttốt mà nhìn nhiều môt chút,sau đó mới ngồi xuống giường,thở dài mộthơi: “Điệnhạ một giấc này,ngủ được nhưng lạithật sự quá dài.Từ sau khi Hoànghậu cùng Thục phi rời đi,đều đã quatrọn vẹnhai ngày…”Dường như nghĩ đến điều gì,cười lắc đầu,“Thật sự là khiến cho đám nha đầu cùng vị công công kia đều vô cùng lo lắng.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, đưamắtnhìnLạc Kiêu,thảnnhiênnói:“Bọnhọ trungtâm,Cô dĩnhiên hiểu được.”
Tuy rằng giọngđiệukhôngchútphậpphồng, nhưng nhìn qua rõrànglà vô cùng hàilòng. LạcKiêunhìnVănNhânCửu cười nhẹ một tiếng, nhưngcũngkhôngnóira.
“Nhưng mà,tuy rằng Điệnhạhiệntại đãtỉnh…Chỉ sợ việc này vẫn chưathể kếtthúc.”Lạc Kiêu nghĩ đến một chuyện khác,giọnghơitrầm xuống,ngưng mắt nhìn Văn Nhân Cửuthật sâu,sau đó gằntừng chữ một,“”—— ngày mai,chính làthọ yến của Hoàngthượng rồi.”