Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 25: Quý nhân


Mặt trời lên cao tận đỉnh đầu, mấy cây chuối bên tường việnđãbị nắng thiêu đến mức héo rũ. Ánh nắng chói chang xuyên qua phiến lá dày chiếu xuống mặt đất tạo thành bóng nắng lung linh lay động như sóng nước.
Ngụy gia đại thiếu gia tóc quấn nho khăn,trênngười mặc chiếc áo gấm màu lam còn mới đưa tay gạt chiếc lá chuốiđangrủ xuống trước cửa tròn sangmộtbên, dẫnmộtthiếu niên mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớnđivào phía trong trong. Thi thoảng cậu lại dừng lại, giới thiệu cho thiếu niên kia phong cảnh trong viện, cườinói, “Năm nay ít mưa nên nóng bức, ngoài đình hóng gió ở bên hồ mát mẻ hơnmộtchút.”
Thiếu niên mặcmộtbộ trường bào xanh đen họa tiết kỳ lân cõng lụa, eo mang thắt lưng, chânđiủng, sống lưng thẳng tắp,đitheo phía sau Ngụy đại thiếu gia, trầm mặckhôngnóimộtlời.
Ngụy đại thiếu giakhôngbiết thiếu niên cứ thế này là vui haykhôngvui nữa, cậu lo đến toát mồ hôi. An Quốc Công phủkhônggiống những công thần quý thích khác. Hoàng thân quốc thích, dù có diễu võ dương oai đến thế nào, cùng lắm cũng chỉ đượcmộthai đời nhưng An Quốc Công phủthìkhác. Từ khi khai quốc đến nay, Hoắc gia vẫn luôn là gia tộc tôn quý nhất. Đan thư thiết khoán Thái Tổ Hoàng đế ban chohiệnvẫn cònđangđược thờ ở An Quốc Công phủ kia kìa. Xuất thân người ta hiển hách như thế, Ngụy gia nhà cậu làm sao có thể đắc tội nổi. Tuy rằng mẹ cậu và An Quốc Công phu nhân có quan hệ họ hàng nên Ngụy gia và Hoắc gia cũng có thể coi như là thân thích, nhưng trước kia hai nhà chưa từng tiếp xúc, tới tận mấy năm nay gần đây mới năngđilại với nhau. Người ta còn chịu nhận thân thích cũngđãlà ngoài dự kiến của Ngụy đại nhân cha cậu rồi.
An Quốc Công lão phu nhân gần đây thường xuyên tới chơi nên số lần Hoắc nhị thiếu gia tới đây cũng ngày càng tăng lên. Lần nào cậu cũng phải tiếp đón người ta. Gặp nhau nhiều lần như thế mà cậu còn chưa được thấy cái người nghe đồn là mười hai tuổiđãlên chiến trường này cườimộtlần nào.
rõràng cậu còn lớn tuổi hơn Hoắc Minh Cẩm nhưngkhôngbiết tại sao ngay từ đầu cậuđãsợ ông em họ xa này đến thế.
Người hầu trong nhà vừa mới tưới nước cho hạ nhiệt, cậuđangmải suy nghĩ, lỡ chân dẫm vào vũng nước trong bụi hoa, vạt áo liền bị nước bắn lên vừa ướt vừa bẩn. Mặt đỏ lên, cậu lúng túngnói: “Biểu đệ ngồi đây chơimộtlát, tasẽtrở lại ngay.”
Hoắc Minh Cẩm trả lời: “Biểu huynh cứ tự nhiên.”
Ngụy đại thiếu gia vội vàng rờiđi.
Hoắc Minh Cẩm nhấc chân bước lên thềm đá còn chưa khô, phía sau bỗng truyền đến tiếng sột soạt của váy áo quệt vào cành lá. Chàng từnhỏđãtập võ, tai thính mắt tinh, phản ứng nhạy bén, giờ nghe thấy vậythìmi mắt nhướn lên.
Khóe miệng vô thức cong cong.
Cây hoa quế trong vườn cành lá sum suê. Ngườiđangngồitrênđó có lẽ cònđangcảm thấy mình trốn rất kỹ nhưngkhôngbiết tua rua gắntrênngọc bội đeo bên ngườiđãxuyên qua tầng lá, hơi rủ xuống, tua rua lay động theo gió, cọ vào phiến lá phát raâmthanh sột soạt khe khẽ.
Chàng quay đầu ra hiệu cho đám người hầu kẻ hạ cách đókhôngxa lui ra ngoài, từ từđiđến dưới gốc cây.
mộtcôbé ăn mặcyêukiềuđangtrốntrêntán cây, ôm chặt thân cây, đôi mắt mở to, căng thẳng nhìn ngó xung quanh, ánh mắt ấy vừa hay bắt gặp ánh mắt chàngthìgiật mình ngẩn ra.
Chàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, mắt thấy hai má nàng đỏ rực lên, đỏ như lửa, đỏ như hoa lựuđangnở rộ trong viện, nàng cuống quýt đến mức sắp khóc, lúng túng ngập ngừng lên tiếng: “Minh Cẩm ca ca, huynh tới rồi.”
“Xuống đây.” Chàng bước tới gần vài bước, dang hai tay ra.
Nàng cắn môi,khôngdámnóigì, chiếc giày thêu đế cao mò mẫn thăm dò tìm chỗ đặt chântrênthân cây, từ từ tụt xuống.
Có lẽ là do chột dạ, nàng trượt chân, loạng choạng, suýt nữa ngã lộn cổ xuống dưới, cành cây rung lên bần bật.
Hoắc Minh Cẩm đưa tay cầm lấy tay nàng, ngón taynhẹnhàng ấn lên cổ tay lạnh lẽo của nàng, “Đừng sợ, ta đỡ muội.”
“Muộikhôngsợ.” Nàngnóirồi từ từ lấy lại thăng bằng, lấy tay chàng làm điểm tựa, nhảy xuống. Tiếp đất rồi, nàng thở phàomộthơi, nghĩ lại cảnh vừa rồi vẫn thấy sợ hãi. Sửa sang lại váy áo và ngọc bội bên eo, nàng ngẩng đầu cười với chàng, cố ý lấy lòng, “Minh Cẩm ca ca, đừngnóicho mẹ muội huynh thấy muội trèo cây, đượckhông?”
Hoắc Minh Cẩm cúi xuống nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, nóng đến toát mồ hôi,khôngbiếtđãởtrêncây bao lâu, “Sao muội lại trốntrêncây?”
Nàng đưa mắt nhìn xung quanhmộtvòng, thấykhôngcó aithìthở dài chán nản, hừmộttiếngnói: “Muội cãi nhau với cácanh, bọn họ chê cười muội, muộikhôngmuốnnóichuyện với họ nữa.” Nàng ngừng lạimộtchút, nhấn mạnh, “Muội tức giận lắm lắm luôn ấy, cực kỳ tức giận luôn.”
“Cho nên muội liềnđitrốn?” Hoắc Minh Cẩm đưa tay gỡ mấy chiếc láđangvướng vào tóc nàng, chần chừ giây lát rồi lấy khăn lụa ra, lau mồ hôi bên thái dương cho nàng.
“Lúc muội ởmộtmình vẫn thường leo lên cây ngồi chơi đó, có khi còn ngủ trưatrênấy luôn.” Nàng cười ra tiếng, ưỡn thẳng ngực về phía trước. Như vậy chàng càng dễ dàng lau mồ hôi cho nàng hơn. Tới khi chàng đưa tay về, nàng làmmộtlễ vạn phúc đúng tiêu chuẩn với chàng, tươi cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, ngọt ngàonói, “Đa tạ Minh Cẩm ca cađãgiúp đỡ.”
Hoắc Minh Cẩm rất ít cười nhưng khi đối diện với nàng lại luôn mỉm cười trong vô thức. Chàng khẽnóivới nàng bằng giọng điệu dịu dàng mà chính chàng cũngkhôngpháthiệnra: “Bên ngoài nắng nóng, muội về phòng sớmmộtchút.”
Nàng vângmộttiếngthậtto, gật đầu, “Minh Cẩm ca ca, muội về đây.”
Nàngđiđượcmộtquãng rồi, chàng vẫn dõi mắt trông theo.
Lát sau, Ngụy đại thiếu gia cũngđãtrở lại, đưa chàngđidạo quanh vườn, ngồi đình hóng mát thưởng trà. Tới tận lúc trời gần tối, chàng mớiđivề phía viện của Ngụy phu nhân Nguyễn thị đón bà nội. Đứng ngoài cửa sổ, chàng nghe thấy tiếng Nguyễn thị ngập ngừng: “Lão phu nhân thíchanhtỷ nhi… đó là may mắn của con bé… Nhưng màanhtỷ nhikhôngcó duyên có được cái may mắn này. Hồi con bé cònnhỏ, nhà cháu vẫn còn ở phủ Giang Lăng, cha nó khi ấyđãđính hôn cho nó với tiểu quan nhân Thôi gia, là đồng hương với nhà cháu… Hai nhà ngày đóđãbàn với nhau, đợi tới khi Thôi tiểu quan nhân thi đỗ, lấy được công danhthìsẽchuẩn bị hôn lễ cho hai đứa…”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, An Quốc công lão phu nhân nãy giờ vẫnkhôngnóigì.
Nguyễn thị mỗi lúcmộtlo lắng thấp thỏm, đến giọngnóicũng run rẩy, “Quan nhânnóituy Thôi gia giờđãsa sút nghèo túng, nhưng chúng cháukhôngthểnóikhônggiữ lời…”
Hoắc Minh Cẩm đứng ngoài cửamộtchốc, trời mùa hè nóng như thiêu, đến tượng đá trong sân viện cũng bị nung, nóng đến bỏng tay nhưng chàng lại thấy người mình lạnh ngắt.
Vài tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng đóng chặtđãmở ra, Nguyễn thị và đám bà tửđangtiễn lão phu nhân ra ngoài.
Chàng im lặng bước tới đỡ bà.
Ngụy Tuyển Liêm và Nguyễn thị vẫn chưa hoàn hồn, kính cẩn đưa hai bà cháu ra khỏi phủ. Đợi họđirồi, hai vợ chồng mới nhìn nhau, lặng lẽ thở phàonhẹnhõm.
Ngụy phủ nằm trongmộtngõnhỏ. Chờ xe ngựa ra khỏi ngõ, An Quốc Công lão phu nhân mới vỗnhẹlên tay Hoắc Minh Cẩm, từ áinói: “Minh Cẩm, Hoắc gia chúng ta gia phong đoan chính,khôngphải hạng ỷ thế bức người. Nếu nhưanhtỷ nhiđãđính thân, chuyện này đành thôiđivậy. Nãi nãisẽchọn người khác cho con.”
Hoắc Minh Cẩm vẫn im lặng,khôngnóilời nào.
An Quốc Công phu nhân bị chàng chọc tức đến bật cười, gõ ngón tay lên trán chàng, giận dỗi: “Ngoan cố y như cha con!” Rồi bà thở dài,nóitiếp, “Trước đây ta cũngđãhỏi thăm rồi, Thôi gia kia nhiều năm nay cũngkhôngqua lại với Ngụy gia nữa, mẹanhtỷ nhi lần này cố ý lấy Thôi gia làm cái cớ thôi. Ban đầu ta còn coi thường dòng dõi Ngụy gia, nếukhôngphải con thíchanhtỷ nhi như thế, ta cũngsẽkhôngvác cái mặt già này mấy ngày lại qua Ngụy giamộtlần đâu, nào ngờ người ta còn chê,khôngmuốn kết thân với nhà chúng ta nữa là đằng khác. Ngụy Tuyển Liêm quả là vị quan thanh liêm, cháu trai ta xuất thân cao quý như vậy, nhân phẩm lại xuất chúng như thế, vậy màhắncũngkhôngđộng tâm chút nào.”
Bà ngừng lạimộtchút, nhíu mày: “Ỷ thế bức người, đoạt việc hôn nhân của người kháckhôngphải chuyện hay ho gì. Cha con cònđangnắm binh quyền, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đấy! Nếu để cái đám ngôn quan cả ngày chỉ hở ra là bới móc người khác kia biết đượcthìlớn chuyện, có khi đến chức quan cũngkhônggiữ nổi. Hơn nữa, con cònnhỏ, bây giờ con cảm thấy tiểu biểu muội nhưanhtỷ nhi rất đángyêu, nhất nhất muốn cưới về nhà. Thêm vài tuổi nữa, biết đâu con lạikhôngcòn thích con bé nữa. Ngụy gia chỉ cómộtđứa congáibảo bối, ta thấy người ta cũngkhôngmuốn gảanhtỷ nhi vào mấy gia đình quyền cao chức trọng, sau này nhỡ có bề gì lại bị liên lụy. Lần này dùkhôngcó chuyện hôn ước với Thôi giađinữa, họ cũngsẽkhôngđồng ý đâu. Con đừng thương nhớ con bé đứa, tội gì phải vìmộtchuyện hôn nhânkhôngthành mà khiến mình phải lúng túng, khó xử.”
“Consẽkhônglàm nàng bị liên lụy.” Hoắc Minh Cẩm quả quyết.
An Quốc công lão phu nhân giật mình, phì cười, “Conthậtsựthích con bé nhà họ Ngụy kia lắm hả?” Chẳng lẽ thằng cháu từ trước đến nay chỉ biết vũ đao lộng thương của bà cuối cùng cũngđãhiểu chuyện rồi? Nó còn bao nhiêu biểu tỷ muội xinh đẹp diễm lễ, sao tự nhiên lại thích đúnganhtỷ nhi chứ?
Mặt Hoắc Minh Cẩm lạnh tanh,khôngnóikhôngcười.
An Quốc Công lão phu nhân nín cười: “Thôi được rồi, cũngkhôngphảikhôngthể xoay chuyển tình thế. Nãi nãi có cách khiến Ngụy gia đồng ý.”
Hoắc Minh Cẩmkhôngbiết bà nội chàngnóicó cách là cách nào, khi ấykhôngbiết, sau này… lạikhôngcó cơ hội biết.
An Quốc Công lão phu nhânđãlớn tuổi. Chỉmộtđợt nhiễm phong hàn cảm mạo bình thường, người trong nhà còn cho rằngkhôngcó việc gì nên vẫn mời thái ý tới kê đơn cho lão phu nhân như thường lệ, vậy mà thái y bắt mạch xong lại lắc đầu thở dài.
Nửa tháng sau lão phu nhân qua đời. Chàng để tang cho bà còn chưa đượcmộttuần, tin người Thát Đát xâm phạm biên giớiđãtruyền về, chàng khoác áo giápđitheo cha và cácanhđiTây Bắc,đimấy năm liền.
Trong mấy năm ấy, biết bao chuyệnđãxảy ra.
Lúc đầu họ thắng nhiều bại ít, sau đó lại bất ngờ bị người Thát Đát đưa vào bẫy, cha và cácanhhọ chàng mắc bẫy tử trận. Chủ tướng bỏ mình, trong khoảnh khách, mấy vạn đại quân hoảng loạn, thất bạiđãở ngay trước mắt. Binh sĩ tử vong ngàymộtnhiều hơn. Khi ấy chàng mới mười mấy tuổi lại phải nhận nhiệm vụ khó khăn này. Giữa lúc tình thế nguy cấp, chàng phất lên lá cờ chủ soái, chính khoảnh khắc dài bằngmộtcái chớp mắt ấy, chàng dường nhưđãtrưởng thành.khôngcòn thời gian để khâm liệm cho cha và cácanhnữa, chàng nhanh chóng quyết định đơn độc xông lên, chỉ huy đại quân lui về thành.
Người Thát Đát thắng thế, ngày đêm dùng chiêu khích tướng để nhục mạ, châm biếm họ là lũ hèn nhát. Các tướng sĩ nghe vậy cũng bị kích động, chàng ra lệnhkhôngai được hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó, người Thát Đát đem thi thể của cha và cácanhchàng tới dưới tường thành, giày xéo lên thi thể họ ngay trước mặt chàng.
Binh sĩ trong thành gào khóc, gọi tên cha và cácanhhọ chàng,yêucầu chàng dẫn binh nghênh chiến. Mấy phó tướng mắt đẫm lệ, mắng thẳng vào mặt chàng rằng chàng nhát gan như chuột, tham sống sợ chết,khôngxứng làm đàn ông Hoắc gia.
Nhưng chàngkhôngdao động. Chàng đứngtrêntường thành, trơ mắt nhìn thi thể cha mình,anhmình bị người Thát Đát cưỡi ngựa giẫm lên nát bấy.
Mấy tháng sau, viện binh mới tới nơi.
Tới khi chàng báo xong thù cho cha và cácanhrồi trở về kinh thành, nha hoàn của lão phu nhânnóivớihắn, tiểu nương tử Ngụy gia sắp kết hôn rồi.
Trong nháy mắt, dường nhưđãtrải qua mấy kiếp.
Cuối cùng chàng cũngđãhiểu vì sao Ngụy gia uyển chuyển từ chối lời cầu hôn của Hoắc gia. Vinh hoa phú quýthìcó là gì đâu, nàng là hòn ngọc quýtrêntay Ngụy Tuyển Liêm, từnhỏđãđược nuông chiều, hẳn là nên gả chomộtngười ôn tồn lễ độ, sốngmộtcuộc lời bình đạm vui vẻ chứkhôngphải giống như con dâu Hoắc gia lúc nào cũng phải sẵn sàng thủ tiết thờ chồng.
Tết Đoan Ngọ năm ấy,mộtngười bạn cũ kéo chàng tới phủ Định Quốc Công uống rượu, chàng lại vô tình nhìn thấy người xa cáchđãlâu kia.anhtrai nàng cưới cháugáicủa Định Quốc Công, nàngđivới chị dâu về nhà thăm người thân.
Nàng trưởng thành rồi nhưng mặt mày dường như vẫn giống trước kia, chỉ có điềukhôngcòn hay cười như trước. Mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen nhánh, cử chỉ ôn nhu hiền thục.
Chàng gọi tên nàng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, đôi lông màyđangnhíu lại bỗng giãn ra, cuối cùng nàng cũng nhận ra chàng, nhưng lại khách khí, xa lạ hơn nhiều, nàng gọi chàng là “Minh Cẩm ca”.
Từ khi An Quốc Công lão phu nhân qua đời, chàng theo cha xuất chinh, Hoắc gia và Ngụy giađãkhôngcòn qua lại với nhau nữa.
Ngàynhỏ, nàng vẫn cười gọi chàng “Minh Cẩm ca ca”, kéo tay chàng, dẫn chàngđixem cây hoa nàng tự tay trồng. Chàng về, nàngsẽđưa chàng tới trước cửa viện, rồi bắt chước người lớnnóilời tạm biệt với chàng, “Lần sau lại tới chơi nhé!”
Giờ nàngđãsắp cập kê rồi, những chuyện của quá khứ, chắc hẳn nàngđãquên từ lâu.


“Nhị gia.” Ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng gọi của tùy tùng, “Nhị gia, tới nơi rồi ạ.”
Hoắc Minh Cẩm mở mắt, đôi mày kiếm hiên ngang nhíu lại, mấy ngày bôn ba, đôi mắt sáng của chàng cũng nhòađirồi.
Chàng bước lên cầu thang, tiến về phía mũi thuyền, bến tàu đông như trẩy hội, tiếng ngườinóiồn ào.
oOo
​Trúc lâu rất náo nhiệt, tiếng cười tiếngnóikhôngdứt. Phụ nữ người nào cũng mặc lụa là gấm vóc, đầu ai cũng cài châu ngọc vàng bạc, đàn ông ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tóc quấn nho khăn, lưng đeo thắt lưng lụa. Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc, người tađãhiểu những người nàykhôngphải dân chúng bình thường.
Cộng thêm nha hoàn, bà tử hầu hạ xung quanh, khung cảnh nhìn quađãthấy toàn người là người.
Phương Tuế chưa từng thấy nơi đông đúc như thế, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khẽ hỏi Liên Xác, “Quý nhân mà nhị thiếu gianóilà ai vậy?”
Liên Xác chỉ về phíamộtngười đàn ôngđangbị mọi người vây quanh, đua nhau tâng bốc nịnh nọt, “Chính là ông ta.”
Phó Vânanhnhìn theo hướng ngón tayhắnchỉ, nơi này đông người, nàng nhìnkhôngrõtướng mạo người nọ, chỉ thấy đượcmộtgóc áo của ông ta.
Ngay lúc ấy, thị nữđangche khuất tầm nhìn của nàng tránh ra, cuối cùng nàng cũng nhìnrõ, hóa ra ngườiđangthu hút mọisựchú ý của tất ca mọi người trong phòng lúc này làmộtông lão tầm hơn sáu mươi tuổiđangngồi chính giữa. Ông ta mặcmộtbộ đạo bào bằng lụa Tùng Giang màu đỏ nhũ bạc, tóc bạc da mồi, dáng ngườinhỏbé, lúcnóichuyệntrênmặt luôn mang vẻ tươi cười.
“Đó là Triệu đại quan nhân, mọi người đều gọi ông ta là Triệu sư gia.” Liên Xác khẽnói. “Nhà họ rất có thế, sinh ra rất nhiều cử nhân, thậm chí tiến sĩ cũng vài người, congáinhà họ còn ghê gớm hơn, là chính thê (vợ cả) của thủ phụ Thẩm đại nhân.”
Bước chân Phó Vânanhkhựng lại, hóa ra là người nhà mẹ đẻ các lão phu nhân Triệu thị.
Thôi Nam Hiên là học trò của Thẩm Giới Khê, nàng thườngđicùnghắntới Thẩm phủ dự tiệc. Nghenóitrước khi lấy chồng, vị các lão phu nhân này làmộtđại tài nữ. Tuy vậy văn thơ của tiểu thư khuê các sao có thể được truyền ra ngoài nên mọi người chỉ cho là có người muốn lấy lòng Thẩm Giới Khê nên mới tán dương như thế.nóicho cùng, Triệu thị chưa bao giờ thểhiệnrằng bà là người từng được học hành.
Nhưng nàng biết Triệu thịthậtsựlà người tài hoa, ngày ấy nàng ngồi xem kịch với Triệu thị, nghe bà thuận miệng chỉ ra mấy từ hátkhôngthuận miệng trong đó, sửa chữamộtchút, lời ca liền có nhịp điệu, hát lên cũng trôi chảy hẳn.
Triệu gia là thông gia với Thẩm gia…
Nàng muốn về rồi.
“Sao thế, sợ à?” Tiếngnóivang lên sau lưng nàng, trong trẻo, mang theo tiếng cười, Phó Vân Chương từ từ bước lên trúc lâu, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu cũngnhẹnhàng hơn, “Đừng sợ, thầy rất dễ gần, chút nữa muội viết mấy chữ cho thầy xem là được.”
Phó Vânanhmím môi suy nghĩmộtchút rồi gật đầu. Nàng có thể đoán được tính toán lần này của Phó Vân Chương. Mọi người ở đây, từ tri huyện đến chủ bộ đều cố lấy lòng Triệu sư gia, có nghĩa là thân phận của người này chắc chắnkhôngchỉ làmộtsư gia đơn giản thôi đâu. Nếu Triệu sư gia tán thưởng nàng trước mặt mọi ngườithìít nhất là ở huyện Hoàng Châu, sau này nào ai dám chỉ trỏ, bàn tán về nàng nữa.
Kết cục của cả nhà Vinh Vương, nhà Định Quốc Công hay Ngụy gia nhà nàngnóicho cùng đều do vướng vào hoàng quyền tranh đấu, Thẩm gia có làm gìđinữathìcũngkhôngliên quan đến người Triệu gia. Nàngkhôngnên sợ hãi như thế.
Phó Vânanhtự trấn an,đitheo sau Phó Vân Chương vào nhã gian được trang hoàng tráng lệ.
Phó Vân Chương phong thái xuất chúng nên y vừa xuấthiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên người y.
Trong đám người truyền ra tiếngthìthầm của các tiểucônương. Có mấycônương ngượng ngùng nấp sau bình phong nhìn lén Phó Vân Chương, cũng có mấy người to gan hơnmộtchútthìmượn cớ đứng lên, giả vờnóichuyện với người lớn trong nhà nhưng toàn bộsựchú ý vẫn đặttrênngười y.
Phó Vân Chươngđãquen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng lãnh đạm, tự nhiênđivề phía ông lão tóc bạc nọ, “Thưa thầy, đây làmộtvị muội muội trong tộc của con.”
Phó Vânanhnghe vậy cũng thi lễ với Triệu sư gia.
Triệu sư gia ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhưđangtỉ mỉ đánh giá Phó Vânanhrồi cườinói, “Ngươiđãcố ý đưa nàng tới gặp ta vậythìchắc hẳn nàng phải có chỗ hơn người.”
Phó Vân Chương trả lời: “Tất nhiên rồi ạ.”
Liên Xác mang giấy bút và mựcđãđược chuẩn bị sẵn lên, Triệu sư gia chỉ vào chiếc bàn dài trước mặt, “Viết mấy chữ cho ta xem nào.”
Người trong phòng đều thểhiệnvẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt dành cho Vânanhlập tứcđãthay đổi.
Phó Vânanhthầm nghĩ vở kịch này Triệu sư gia và Phó Vân Chương diễn quá dở. Triệu sư gia vừa gặp nàng, chưa hỏi han gìđãbảo nàng viết chữ. Thế này chẳng phải bóc trầnsựthậtrằng ông tađãtừng nghenóivề nàng từ trước hay sao?
Phó Vân Chương đứng bên cạnh nàng, thấy nàngkhôngđộng đậy, nghĩ là nàng lo lắng liền cúi đầu an ủi: “anhtỷ nhi,khôngsao đâu, cứ như bình thường thôi.”
Nàng mỉm cười,điđến trước bàn dài, hít sâumộthơi, cầm bút chấm mực.
Triệu sư gia ban đầu ngồi từ xa nhìn nàng viết chữ nhưng tới khi nàng viết đến chữ cuối cùng, lông mày ông tađãhơi nhướn lên, đáy mắthiệnlênmộttia vui mừng, đột ngột đứng dậy,đimấy bước cạnh bàn, nâng tờ giấy còn chưa khô mực lên nhìn, tấm tắc: “Quả đúng là có tiềm năng, ngươithậtsựkhônglừa ta.”
Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên, liếc nhìn Phó Vânanhmộtcái đầy khen ngợi. Phó Vânanhcũng ngẩng đầu,trênmặt như viết mấy chữ “hóa ra nhị ca cũng biết lừa người ta”.
Lại nghĩ đến cái thanh danh của “thiếu niên cử nhân, Phó gia nhị lang” nho nhã tuấn mỹ, bác học đa tài truyền đượcđixa như thế, chắc hẳn phải do có người Phó gia tích cực đưa đẩy, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Nha đầu!” Triệu sư gia làm sao cam tâm bị bỏ quên,đitới bên cạnh Phó Vânanh, cúi xuống đối mặt với nàng, “Ta nhận ngươi làm học trò đượckhông?”
Cả phòng ồ lên, có ngườikhôngnén nổi kích động còn kêu thành tiếng. Từmộtgóc nào đó còn vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất.
Ngay cả Phó Vân Chương cũng ngẩn ramộtlát.
Phó Vânanhtắm mình trong đủ loại ánh mắt của mọi người, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có kinh ngạc nhưng nàng vẫnnhẹnhàng cười, uyển chuyển từ chối Triệu sư gia, “Cháuđãbái nhị ca cháu làm thầy rồi, ngài là thầy của nhị ca, nếu cháu cũng bái ngài làm thầythìchẳng phải là rối loạn bối phận hay sao ạ?”
Triệu sư gia phồng râu trợn mắt, “Ngươi với nhị ca ngươi là cùngmộtthế hệ, làm sao lại kém bối phận được?”
Phó Vânanhung dung trả lời: “Nhị ca là nhị ca của cháu, cũng là thầy của cháu, cháuđãlàm lễ bái sư rồi, vậythìxét theo bối phận vẫn là thầy trò.”
trênmặt Triệu sư gia khó nén nổisựthất vọng, chăm chú nhìn nàngmộtlúc, xua tay, “Thôi thôi, dưa xanh háikhôngngọt,khôngép ngươi nữa.”
Lúc này, Phó Vânanhcó thể cảm thấy có lẽ người trong nhã gian này đềuđangthầm mắng nàng, cứ nhìn sắc mặt quái lạ của họ là biết rồi, chắc chắn họđangmắng nàngkhôngbiết điều.
Phó Vân Chương cũng trầm mặc trong giây lát, hàn huyên với Triệu sư gia vài câu rồi dắt tay Phó Vânanh, đưa nàng ra khỏi đó.
“Vì saokhôngchịu bái sư?” Lúcđixuống thang trúc, y hỏi nàng, “Muội có biết thầy là người như thế nàokhông?”
Phó Vânanhcũng đoán ra rồi. Vị Triệu sư gia này rất có thể là thầy dạy của Triệu thị, nàng từng nghe thái thái nhà mấy vị quan lớn khác bàn tán rằng Triệu thị được người lớn trong nhà dạy đọc sách viết chữ, vị kia cả đờikhôngthi đỗ tiến sĩ nhưng tài năng uyên bác, được người trong Triệu gia tôn kính.
Thảo nào trước mặt Triệu sư gia, Trần tri chuyện cũng phải cung kính như thế, thầy dạy của các lão phu nhân. Địa vịhiệngiờ của Thẩm gia, của Triệu gia hay danh tiếng của chính Triệu sư gia, chỉ cầnmộttrong những yếu tố đó thôi cũngđãđủ để cho quan lại lớnnhỏcủa huyện Hoàng Châu này phải cung kính tôn trọng.
Nếu như nàng có thể trở thành học trò của Triệu sư gia, sau này lúc bàn chuyện hôn nhân, chỉ cần bà mốinóinàng là đồng môn của các lão phu nhân Triệu thị, người tới cầu thân chắc chắn có thể san bằng bậc cửa Phó gia luôn ấy chứ.
Phó Vân Chương muốn tốt cho nàng, nhưng nàngkhôngmuốn có liên quan tới người nhà họ Triệu.
“Nhị ca, huynh là thầy của muội là tốt lắm rồi.”
Nàng nhảy xuống bậc thang cuối cùng, vung tay lên, hào hứngnói, “Sau này muội thành danh, là thầy của muội, huynh thể nào cũngsẽnổi danh bốn bể.”
Phó Vân Chương biết nàngđangnóiđùa, lắc đầu bật cười, xoa đầu nàng. Dù saođinữa, mục đích nhờ Triệu sư gia giúp đỡđãđạt được, sau này người Phó giasẽkhôngcòn dámnóiranóivào chuyện nàng theo y học đọc sách viết chữ nữa. Bái sư haykhôngchỉ là chuyện bên lề, cứ chiều theo ý thích của nàng là được rồi.
“Đừng trở về bên đó nữa, ta cũng thuêmộtgian nhã gian, ở ngay lầumột,khôngchỉ có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc thi đấu mà còn có thể xem Trần tri huyện phát thưởng cho đội chiến thắng, muội ở đây xem thi đấu với tađi. Mẹ takhôngtới đâu…” Y ngập ngừngmộtlúc rồi mớinóitiếp, “Có thể gọi cả mấyanhchị của muội tới luôn, càng đông càng vui.”
Phó Vân Thái và Phó Vân Khảikhôngbiếtđãchạyđiđâu, dù sao hai người họ căn bản cũngkhôngngồi yênmộtchỗ được, Phó Vânanhnói, “Nếu như huynhkhôngphiền, muội gọi Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi tới đượckhông?”
Phó Vân Chương ừmộttiếng, bảo Liên Xác, “đimời hai người họđi.”
Thấy khuôn mặt y lộ ra vẻcôđơn, giữa hai chân mày hơi u ám,khôngnhẹnhàng tự tại như khi nãy, Vânanhgiật giật tay áo y, “Nhị ca, những người như Triệu sư gia đều rất kiêu ngạo, ông ta đồng ý giúp đỡ như thế, có phải huynhđãđồng ý với ông ta cái gì rồikhông?”
“Gì cơ?” Phó Vân Chươngđangthất thần,khôngngherõcâu hỏi.
Phó Vânanhđành nhắc lại.
Phó Vân Chương cười cười, “khôngcó gì, chỉ là thầy muốn huynh đánh với thầy ván cờ mà thôi.”
Triệu sư gia thích đánh cơ, nhưng mà cái nết đánh cờ của ông tathậtkhôngthể nuốt nổi, tính tìnhthìngang ngược, suốt ngày đòiđilại, người Triệu gia sợ nhất là phải đánh cờ với ông ta.
Kỹ thuật đánh cờ của Phó Vân Chương cũngkhôngphải đặc biệt xuất sắc nhưng y lại có khả năng khiến cho những người chơi cờ cùng y cảm thấy đánh cờ làmộtviệc hết sức vui vẻ. Nếu người đối diện giỏi đánh cờ, y có thể thi đấu sòng phẳng với họ,khôngđặt nặng thắng thua. Nếu người đối diện đánh cờkhôngtốt, y cũngsẽkhôngđánh cho họkhôngcòn mảnh giáp, chắc chắnsẽlưu cho họ vài con đường sống nhưng cũng khéo léo,khôngđể lộ cho họ thấy yđangcố ý nhường cờ.
Triệu sư gia rất thích đánh cờ với Phó Vân Chương bởi mỗi lần đánh cờ với y, Triệu sư gia đều đạt được cái ảo giác rằng bản thân ông ta chắc chắn làmộtcao thủ tuyệt đỉnh làng cờ.
“khôngcó gì khác chứ?” Phó Vânanhép hỏi.
Phó Văn chương hơi nhăn sống mũi, điệu bộ này làm cho y trông trẻ ra ít nhiều, thực ra y cũng chỉ là thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi mà thôi, “khôngcó gì nữa, ngũ muội muội của ta ạ.”
Phó Vânanhbấy giờ mới thả lỏng, gật đầu.
Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng,côbé này vẫyđangmím chặt môi, mặt mày nghiêm túc.hắnnhướn mi, trong lòng thấy có chút buồn cười, người ta đềunóiy là ông cụ non, sao y còn thấyanhtỷ nhi mới có mấy tuổi mà còn xứng làm “cụ” hơn cả y thế này?
oOo​
Kinh sư.
Hoàng thượng thích phô trương xa xỉ nên từ giữa tháng ba, ngườiđãlệnh cho Chung Cổ Tư tập ca múa để tổ chức lễ mừng Đoan Ngọ chothậtlong trọng, định nhân dịp này chung vui với dân chúng.
Quan viên Lễ Bộ từtrênxuống dưới bận rộn suốt hơnmộttháng mới dựng đượcmộtsân khấu dài mười dặm, dự định phải huy động tới mấy vạn cung nhân để hoàn thành toàn bộ nghi thức tế trời. Ai ngờ ông trời vẫn chẳng chiều lòng người, tới đúng Đoan Ngọ, trờiđangquang mây bỗng thấy sét đánh đì đùng rồi mưa tí tách rơi xuống.
Lễ mừng được mong chờ trong suýt hơnmộttháng tan thành mây khói. Trong cung, Hoàng thượng nổi giận dùng đùng, quan viên Lễ Bộ ăn mắng té tát đành quay lại Tả Thuận Môn trực ban, luôn miệng thở vắn than dài.
Mưa càng lúc càng lớn, trong tiếng mưa rơi ào ào,mộtthanh niên mặc quan phục màu xanh đẩy cửa ra, tùy tùng nhanh chóng bung dù che mưa chohắn.
Có người chắp tay chào hỏihắn: “Thôi đại nhânđivề ạ? Chiều naykhôngcó việc gì sao?”
Thanh niên cười nhàn nhạt.
Quay trở lại Thôi phủ, quản gia lo lắng chạy ra đón, đưa chohắnmộttấm danh thiếp: “Lão gia, người này xông vào phủ, giờđangđợi ngài ở thư phòng, tướng táhắnhung thần ác sát, võ nghệ lại cao cường, hộ vệ trong phủthậtsựkhôngngăn cản nổi…”
Thôi Nam Hiên liếc qua tấm danh thiếp, mặtkhôngđổi sắc, gương mặt thanh tuấnkhôngbiểuhiệnmộtchút tức giận nào,nói: “khôngsao.”
hắnbảo quản giađilàm việc khác, cởi áo choàng ra rồiđivào thư phòng.
Trong thư phòng,mộtngười đàn ông cao lớnđangđứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn về phía màn mưa trước mái hiên. Chỉmộtbóng lưng mà khí thế như thể thiên binh vạn mã.
“Hoắc tướng quân.” Thôi Nam Hiên lên tiếng.
Người đàn ông xoay người, liếc mắt nhìnhắn, ánh mắt giống như lưỡi dao lướt qua gương mặthắn, hỏi thẳng, “Nàng sống hay chết?”
Thôi Nam Hiênđiđến trước bàn, tự rót cho mìnhmộtly trà.hắnmớiđitừ bên ngoài về,mộtbên tay áo bị nước mưa xối ướt, để lạimộtvệt nướctrêngóc bàn, “Hoắc tướng quân ngàyđinghìn dặm,khôngngủkhôngnghỉ,đitớiđilui giữa kinh sư và Hồ Quảng là vì người vợđãkhuất của tại hạ hay sao?”
Hoắc Minh Cẩm mặtkhôngcảm xúc. Bởi mệt mỏi, khuôn mặt chàng càng thêm xanh xao lạnh lẽo, “Theo ý ngươithìlà vì sao?”
Ly trà men sứ trắng xanh tỏa ra làn khói mờ, ngón tay Thôi Nam Hiênnhẹnhàng gõtrênmặt bàn, im lặngkhôngnói.
“Phanh”mộttiếng, Hoắc Minh Cẩm rútmộtchiếc thẻ bài ra, ném tới trước mặthắn, “Thôi thi lang, ta là người học võ, chỉ thíchnóithẳng, ngươikhôngnên giở tròâmmưu quỷ kế vòng vèo trước mặt ta làm gì, ta chỉ hỏi ngươimộtcâu, nàng còn sống hayđãchết?
Thôi Nam Hiênkhôngnói.
“Takhôngđược kiên nhẫn như văn nhân các ngươi.” Hoắc Minh Cẩm cười cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, “mộtnén nhan sau, nếu ngươi cònkhôngmở miệng, ta chỉ còn có thể mời Thôi thị lang tới Bắc Trấn Phủ Tymộtchuyến.”
Bắc Trấn Phủ Ty [1] có thể tự giám sát, điều tra và xét xử vụ việc. Hơn nữa, phủ ty này chỉ làm việc cho Hoàng thượng, có quyền uy rất lớn. Quan viên trong triều chỉ cần nghe tới tên Bắc Trấn Phủ Ty làđãsợ chết khiếp
[1] Bắc Trấn Phủ Ty: Cơ quan nằm dướisựquản lý của Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ ra đời dưới thời Minh, là thân quân trong cung cấm, cảnh vệ của riêng Hoàng đế, là vệ đội duy nhấtkhôngtrực thuộc Đô Đốc Phủ. Dưới Cẩm Y Vệ có Nam – Bắc Trấn Phủ Ty. Nam Trấn Phủ Ty phụ trách hình pháp trong nội bộ Cẩm Y Vệ. Bắc Trấn Phủ Ty xét xử, điều tra phạm nhân (chủ yếu là tù nhân chính trị), trực tiếp hành động theo lệnh của Hoàng đế,khôngcần thông qua trình tự Tam pháp ty (Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện). Ở đây, dokhôngcần thông qua các cơ quan khác trong bộ máy quan lại, Hoắc Minh Cẩm dọa đưa Thôi Nam Hiên tới Bắc Trấn Phủ Ty là có thể thầnkhôngbiết quỷkhônghay thẩm vấn Thôi Nam Hiên. Hơn nữa, Bắc Trấn Phủ Ty nổi tiếng với những dụng cụ tra tấn tàn khốc nhất thời xưa.
Thôi Nam Hiên cười, bình tĩnh: “Từ khi nào Hoắc tướng quân có thể nhúng tay vào chuyện xét xử, hạ ngục rồi?”
Hoắc Minh Cẩm cũng cười, “Chuyện nàykhôngquan trọng.” Chàng quay đầu nhìn ra phía mấy cây đinh hươngđangchìm trong màn mưa ngoài cửa sổ, dường nhưđangtính toán thời gian.
Tử khí đông lai, mấy sân viện của Thôi phủ đều trồng cây đinh hương [2], chỉ có mình nơi nàng ở là trồng cây hoa quế chừng mười mấy năm tuổi.
[2] Tử khí đông lai: Khí tía (tím) từ phía đông tới. Đây là loại khí mang lại may mắn, bình an. Đinh hương nở hoa màu tím (tử) nên cây đinh hương cũng được cho là mang lại may mắn.
Thôi Nam Hiên khẽ khép mắt lại,mộtlát sau mới khẽnói: “khôngbiết.”
hắndường nhưđangnóivới Hoắc Minh Cẩm, cũng dường như lànóivới chính mình.
Ầm vangmộttiếng, sấm sét từtrêntrời đánh xuống, vừa đúng lúc átđicâu trả lời củahắn.
Nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn ngherõmấy chữ này. Chàng siết chặt nắm tay lại, môi run lên nhènhẹ,khôngbiết có phảiđangcười haykhông, “khôngbiết?”
Thôi Nam Hiênkhôngbiết nàng rời kinh sư từ khi nào, cũngkhôngbiết nàngđiđâu, nànghiệngiờ ở đâu…hắnkhôngbiết gì hết.
Trực giácnóichohắnbiết nàngđãkhôngcòntrênđời này nữa nhưng nàng chết như thế nào, chết khi nào,hắnkhôngbiết được.
thìra nàng lại dứt khoát đến thế, tới tận khi chết cũng phải cắt đứt toàn bộ quan hệ vớihắn.
“Trước khi nàngđiđãcố ý tung ramộtlời đồn,nóitrước khi tiên hoàng hậu lâm chungđãđưa cho Định Quốc Công thứ gì đó. Thầy tađãphủ nhận lời đồn này nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng…” Thôi Nam Hiên khẽnóitiếp, “Tạm thời đến giờkhôngai biết lời đồn này là do nàng tung ra, nếu thầy ta biết, nàngkhôngthểkhôngchết. Ta xây cho nàngmộtngôi mộ chôn cất quần áo và di vật, xóa hết dấu vết nàng để lại, người đời đều cho rằng nàngđãchết.”
Tiên hoàng hậukhôngcó con đẻ, Hoàng thượng và Vinh Vương đềukhôngphải đích tử. Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng lấy cớ quốc trượng Định Quốc Công che giấu thân thích của Vinh Vương,đãhạ lệnh bắt giam cả nhà Định Quốc Công.
Sau khi nàng rờiđi, kinh sư bỗng truyền ramộtlời đồi: Trước khi lâm chung, tiên đếđãchuẩn bịmộtdi chiếu,trênđó viết Vinh Vương kế thừa đại thống. Tiên hoàng hậuđãđưa di chiếu đó cho quốc trượng Định Quốc Công cất giữ và khi thủ phụ Thẩm Giới Khê dẫn người tới bắt giữ Định Quốc Công, ông tađãlấy được di chiếu này.
Đây hoàn toàn là lời đồn, quả thực di chiếukhôngtồn tại. Khi Cẩm Y Vệ bắt giữ Định Quốc Công, Thẩm Giới Khê cũng căn bảnkhôngtớihiệntrường.
Nàng biếtrõtân quân đăng cơ chưa lâu, đa nghi, nhạy cảm, nên cố tình tung ra lời đồn này. Hoàng thượng quả nhiênkhôngcần điều tra cũng bắt đầu nghi ngờ Thẩm Giới Khê, mấy lần tìm ông ta đòi di chiếu của tiên đế. Thẩm Giới Khê biện bạch,nóimìnhkhôngcầm di chiếu nào trong tay cả, Hoàng thượng cũng nửa tin nửa ngờ.
Thôi Nam Hiên biết lời đồn này là do nàng tung ra nênđãgiúp nàng xóa hết dấu vết, Thẩm Giới Khê sao có thể nghĩ đến nàng.
Nàng chỉ làmộtngười phụ nữ ở trong hậu trạch, cómộtngười chị dâu là cháugáicủa Định Quốc Công mà thôi, vậy mà nàngthậtsựcó thể làm được, nàngđãtrả thù được Thẩm Giới Khê và Hoàng thượng… Tuy chỉ làmộtcái kế ly giánnhỏnhoi nhưng thườngthìnhững mâu thuẫn giữa đế vương và thần tử đều bắt đầu từsựnghi ngờ lẫn nhau như thế.
hắncòn cho rằng đợi khisựviệc lắng xuống, chờ cho nàng hết giận, có thể nàngsẽtrở về.hắnphái ngườiđitìm, thậm chí còn sai người rong thuyền vượt biển, tới tận Oa quốc nhưng vẫnkhôngthấy tung tích của nàng.
Người chết như đèn tắt. Đèn tắt rồi,trênđó hẳnsẽcòn vương vấn vài sợi khói mỏng vờn quanh. Nhưng nàngthìkhác, nàng biến mất hoàn toàn, biến mất triệt để,khôngđể lại bất kì dấu vết nào.
oOo
​Nghe Thôi Nam Hiênnóixong, Hoắc Minh Cẩm lặng lẽ khép hờ đôi mắt, chậm rãi ra khỏi thư phòng.
Hy vọng quá xa vời, nàng làmộtngười phụ nữ mềm yếu, nhà tan cửa nát, bơ vơkhôngnơi nương tựa, người thân đềuđãchết. Nàng làm sao có thể sống nổi đây?
Lúc còn ởtrênhoang đảo, chàngđãtừng nghĩthậtmay mắn năm đókhôngỷ vào thế lực của gia tộc ép nàng lấy mình, nếukhôngnàngthậtsựđãbị chàng làm liên lụy.
Đến giờ,nóicái gì cũngđãmuộn rồi.
Lờinóicủa thánh nhân, lễ nghĩa của người quân tử, tất cả đều là rác rưởi, chỉ có cái gì nắm được trong tay mình mới là chânthật.
Khiđiqua bên cạnh Thôi Nam Hiên, chàng trầm giọng hỏi: “Ngươi xây mộ, chôn quần áo và di vật của nàng,thậtra chỉ là để tránh cho bản thân mình khỏi bị nghi ngờ có phảikhông?”
Nếu Thẩm Giới Khê điều tra được lời đồn là do nàng tung ra,khôngbiết liệu có bởi thế mà đề phòng cả Thôi Nam Hiên haykhông. Nàng có chết,hắnmới được an toàn.
Thôi Nam Hiên cười cười, gương mặt tuấn tú như bịmộttầng sương mù bao phủ nhưng hai tròng mắt vẫn tinh tường, thản nhiên thừa nhận, “Hoắc tướng quân lần này đại nạnkhôngchết, còn học được hiểurõlòng người.”
Hoắc Minh Cẩm khẽ mỉm cười, hờ hữngnói, “Người còn sốngthìvẫn phải sống, nhưng ngườiđãchếtthìsẽkhôngchết vô ích. Thôi Nam Hiên, cái nợ ngươi nợ nàng, sớm muộn cũngsẽphải trả thôi.”
nóixong, chàng xoay người rờiđi.
Nàng nhìn có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng nhưng bản chất rất bướng bỉnh, nếuđãmuốn làm gìsẽcố chấp làm bằng được.
Cómộtlần,anhtrai nàng chê cười nàng, nàng thề nếuanhtraikhôngxin lỗithìsẽkhôngnóichuyện vớianhtrai nữa. Mọi người đều nghĩ là nàng giận dỗi, làm mình làm mẩy thôi chứkhônglàmthật. Sau này Nguyễn thị kể cho bà nội chàng, nàngthậtsựđãkhôngthèmnóichuyện vớianhtrai mấy tháng liền, cho tới tận khianhtrai nàngthậtlòng xin lỗi nàng mới thôi.
sựcố chấp vốn tồn tại trong lòng nàng, chỉ cầnkhôngcần động vào điểm mấu chốt, nàngsẽdịu dàng như nước, hiền lành, dễ tính hơn bất cứ ai.
mộtkhithậtsựđộng vào điểm mấu chốt trong lòng nàng, nàngsẽquyết tuyệt tới mức vô tình.
Ánh sáng lân tinh chẳng thể nào tồn tại dưới ánh sáng mặt trời. Ngụy Tuyển Liêmkhôngthểkhôngchết, nàng chỉ làmộtngười phụ nữ được nuông chiều từ bé trong hậu trạch, làm sao có khả năng lật đổmộtngười ở dướimộtngười mà ởtrênvạn người như Thẩm Giới Khê, lại càngkhôngthể tiếp cận Hoàng đế, báo thù cho người nhà.
Đáng lẽ ra nàng phải quênđithù hận, cố gắng bảo vệ bản thân, tiếp tục làm Thôi phu nhân như cũ.
Nhưng nàngkhônglàm thế. Nàng dứt khoát trốnđi, trước khiđicòn gài bẫy Thẩm Giới Khê, làm hoàng đế nghi ngờ vô cớ, cả đờikhôngthể an tâm. Giữa quân vương và thần tử,mộtkhiđãcó hiềm khích, dẫuđãtừng tín nhiệm đến đâu cũng khó quay lại được như ban đầu.
Chuyện tiếp theo, chàngsẽlàm.
Chàng vốn tưởng mìnhsẽcùng chết với binh sĩ của mình nhưngthậtmay mắn, chàngkhôngchết. Chàngsẽkhiến cho người từng hại chàng phải trả giá: nợ máu phải trả bằng máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.