Cuộc đua bắt đầu, năm chiếc thuyền rồng hẹp dài giống như mũi tên nhọn, phóng qua vạch xuất phát làmộtsợi dây thừng màu đen vắt ngang mặt sông, mái chèo mở ra tựa như đôi cánh để chiếc thuyền bay lượntrênmặt nước.
trênbờ, tiếng kèn, tiếng trống, tiếng chiêng vang lênkhôngdứt.
Phụ nữ trẻ em, sĩ tử văn nhân, nhân dân trong huyện giống như những làn sóng tầng tầng lớp lớp nhào về hướng bờ sông để xem chorõhơn.
Tiếng hò hét cổ vũ vang tận mây xanh. Ngay cả ngườiđangngồitrêntrúc lâu quan sát cuộc đua cũng có thể nghe được những tiếng gào thét đầy kích động.
Phó Quếkhôngkiềm chế nổi liền đứng dậy, tựa người vào bệ cửa sổ, chỉ vàomộtchiếc thuyền rồng sơn son, “Nhìn kìa, đó là ngũ ca ca của tam phòng!”
Phó Vânanhnhìn theo đầu ngón tay đỏ rực của Phó Quế, thấymộtchiếc thuyền rồngđangđội từng đợt sóng, phi nhanh như chớp về hướng trúc lâu bọn họđangngời. Thanh niêntrênthuyền đều để lưng trần, mặc quần rộng màu trắng, eo đeo thắt lưng đỏ thẫm, cơ bắp cuồn cuộn, bóng loáng như bôi mỡ. Bọn họ chèo thuyền nhịp nhàng theo tiếng sống, tạo ra từng đợt sóng trắng xóa. Ánh mặt trời chiếu vào những giọt nước bắn lênkhôngtrung tạo thànhmộtvầng sáng rực rỡ đủ màu.
Đây là lần đầu tiên nàng được xem đua thuyền rồng, Phó Nguyệt ngồi bên cạnh khe khẽ giảng giải cho nàng: “Phó gia chúng ta và Trịnh gia ở trấn Cam Tuyền làmộtthuyền, trong huyệnmộtthuyền, Chu gia và Lý giamộtthuyền, Dương gia, Tề gia, Quách gia chung nhaumộtthuyền, chiếc còn lại là từ nơi khác tới dự thi.”
Năm chiếc thuyền rồng này hằng năm đều tham gia thi đấu, ngườitrênthuyền đều là các dũng sĩ được tuyển chọn từ các dòng họ của địa phương, họ đều là những người thân thể cường tráng, khỏe như trâu mộng.
Phó Quế tới bên Phó Vânanh, gật đầu cườinói: “Nhiều năm rồi nhà chúng ta chưa giành chiến thắng, năm nay họ tộc nhất định phải gọi mấy người ngũ ca ca về. Mấy người ngũ ca ca hằng năm đều đưa thuyềnđibuôn hàng, rất khỏe đó, nhất địnhsẽđứng nhất cho xem.”
Phó Vânanhnhướn mày liếc về phía Phó Vân Chươngđangđứng trước cửa sổ. Dáng người y mảnh khảnh nhưng cao lớn,khôngbiết người trong tộc có bao giờ nghĩ tới chuyện kéo y tham gia đua thuyền rồng haykhông. Người huyện Hoàng Châu mê tín, saokhôngnghĩ tới việc đưa y vào đội ngũ người thi đấu để “trừ” mấy đội khác như trừ tà nhỉ?
Hai búi tócnhỏtrênđầu nàng bỗng bị xoanhẹ, nàng vội vàng giơ tay lên giữ. Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên, “Vuikhông?”
Nàng chột dạ nhìnđichỗ khác,khôngdámnóivới y chuyện nàngđangtưởng tượng cảnh y đứngtrênthuyền rồng múa may cổ vũ dũng sĩ chèo thuyền trong tộc họ. Như thếthìlại thành trò cười mất thôi. Cảnh thích hợp với y hẳn phải là đêm trăng dạo thuyền trong hồ,mộtấm trà,mộtlò hương,mộtván cờ tàn, y đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh, gió thổi quần áo phấp phới bay.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười của Phó Quế: “Mau tới xem này, thuyền rồng nhà chúng ta sắp thắng rồi kìa!”
Thuyền rồng của Phó gia và Trịnh rađangdẫn đầu, bỏ lại bốn chiếc thuyền rồng khác lại phía sau. Trong nhịp trống dồn dập, người dân bên bờ sông gào thét cổ vũ nhiệt liệt.trênlầu, Trần tri huyệnđãmời Triệu sư gia đứng dậy, chuẩn bị trao giải cho đội được hạng nhất.
Phó Quế tươi cười, vỗ tay hô hoán: “Sắp cướp được cờ màu rồi kìa!”
Cờ màu treotrênmộtgậy tre dài ngay trước trúc lâu, đội nào giật được cờ màu đầu tiênthìđội đó giành chiến thắng.
Tiếng hò hét, tiếng cổ vũ, tiếng cười vui, còn có cả những tiếngthìthào bất mãn củamộtvài người tạo nênâmthanh hỗn loạn nhưng phấn khích vang động.
Phó Quếđãsẵn sàng nhảy lên chúc mừng, bỗng tiếng hò hét tắt ngấm, từ mặt sông dội lạimộttiếng ầmthậtlớn.
Cả bờ sông ồ lên.
Hai chiếc thuyền rồng đâm vào nhau.mộtchiếc thuyền trong số đóđãnhếch đầu lên, đâm thẳng về hướng con thuyềnđangsắp giành thắng lợi của Phó gia. Thuyền rồng của Phó gia bị đâm đến nghiêngđi, ngườitrênthuyền liên tiếp rơi xuống nước.
Ba chiếc thuyền rồng còn lại ngỡ ngàng trong chốc lát nhưng cũng vội vàng tận dụng thời cơ, tiến về phía trước.
Chiếc thuyền rồng trong huyện lướt qua chiếc thuyềnđãbị lật của Phó gia, giật được cờ màu. Chiếc thuyền rồng vốn tưởng sắp giành chiến thắng của Phó gia đột nhiên bị đâm đến mức bị lật nghiêng, người dântrênbờ đứng hồi lâu vẫn chưa thoát khỏisựbàng hoàng. Tới tận khi Trần tri huyện xuấthiệnbên ngoài trúc lâu, mấy tên tiểu lại cao giọng thông báo thuyền giành chiến thắng hôm nay là thuyền rồng trong huyện, khán giả hai bên bờ sông mới nhớ ra cần phải vỗ tay hoan hô.
Đương nhiên, rất nhiều người trong số họđãmặt đỏ tía tai, lớn tiếng chửi mắng chiếc thuyền rồng của Chu gia và Lý gia vìđãđâm lật thuyền của Phó gia. Đủ các loại lời lẽ tục tĩu dơ bẩn đều văng ra, phụ nữ ngồitrêntrúc lâu vội vàng che tai congáimình lại.
Phó Quế tức giận đến mức kéo tay áo lên, hậnkhôngthể nhảy xuống đẩy hết người Chu gia và Lý gia xuống sông, “Lũ người Chu gia đê tiện! Nhất định là người Chu gia mà!”
Phó Vân Chương nhíu chặt mày lại, dặn dò Phó Vânanh, Phó Nguyệt và Phó Quế, “Các muội ở lại đây, đừngđilung tung.” Dứt lời, y vội vãđilên lầutrên.
trêntrúc lâu, Trần tri huyệnđangxấu hổ, Triệu sư gia lần này tới huyện Hoàng Châu thăm bạn, ông ta phí bao nhiêu công sức mới mời được người ta tới bờ sông xem đua thuyền rồng,khôngnghĩ lại thành ra thế này.
Trái lại, Triệu sư gia lại cảm thấy thú vị, vuốt râu cười ha ha nỏi: “Trước đây từng nghe người tanóinhân dân quý huyện hoạt bát, chất phác hồn nhiên, quả nhiên là như thế!”
Trần tri huyện còn có thểnóigì đây? Đành phải cố giương ramộtgương mặt cười, hùa theo: “Khiến Triệu sư gia chê cười rồi.”
Đám tiểu lại chèo thuyền ra cứu những người rơi xuống nước lên. Người Phó gia và Trịnh gia thấy chiến thắngđãgần ngay trước mắt bỗng lại bị Chu gia, Lý gia đánh lén, lỡ mất thời cơ đoạt được cờ màu nên đương nhiên nào chịu buông tha cho người Chu gia và Lý gia, bơi tới trước bên rồng của bọn họ, hợp sức đẩy lật thuyền rồng nhà bọn họ luôn!
“Bùm bùm”, người rơi xuống nước ngày càng nhiều, đám đàn ông rơi xuống nước rồi lại tiếp tục đánh nhau, đám tiểu lại muốn kéo họ ra nhưng họđangở dưới nước, kéo ra thế nào được?
trênbờ, những người đến xem thi đấu cũng bị kích động, cởi áo tháo giày, nhảy xuống sông giúp nhà mình đánh nhau.
mộttrận hỗn chiến. Ngườitrênbờ căn bảnkhôngbiết nhà aiđangchiếm thế thượng phong, từtrênnhìn xuống chỉ thấy cuồn cuộn sóng nước, mấy chục gần trăm ngườiđangđánh nhau dưới nước, tiếng chửi bới vang lên ào ào, át cả tiếng chiêng trống, thanh latrênbờ.
Làm Phó Vânanhsửng sốt hơn nữa là cảnh đám phụ nữ bên bờ sông nhìn thấy chồng con,anhem nhà mình đánh nhau hăng là thế cũng nhảy vào đấu võ mồm với nhau, cuối cùngkhônghiểu xô đẩy thế nào mà cũng đánh nhau luôn. Ngươi giật tóc ta, ta kéo khuyên tai ngươi, tiếng thét, tiếng chửi còn chói tai hơn cánh đàn ông.
Nàng nhìn xung quanh, dưới sông, bờ sông,trêntrúc lâu, cả trai lẫngái, già trẻ lớn bé… người đánh nhau, người đứng xem, người cổ vũ, thậm chí có mấy thím lớn tuổi còn nhận nhiệm vụ chạy theo mấy người phụ nữ trẻ hơn để nhặt trang sức họ đánh rơi, người nào việc nấy, vô cùng náo nhiệt.
thậtra… đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người như vậy chia phe chia phái ra đánh nhau…thậthoành tráng!
Trong gió truyền lại tiếng cười của Triệu sư gia: “Hôm naythậtđãlàm lệnh mỗ được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt rồi!”
Trần tri huyện giận tái mặt.
Phó Nguyệt hay lo lắng, đứng tựa vào cửa sổ ưu tư nhìn xung quanh, “Cha tỷ liệu có ở trong đám người kiakhông? Nếu bị thươngthìlàm thế nào bây giờ?”
Phó Vânanhtrấn an: “Tứ thúc còn phải bảo vệ nãi nãi bên kia,sẽkhôngkích động như mấy người ngũ ca đâu.”
Nàng vừa dứt lời,mộtbà tử đầu tóc rối bờiđãtrèo lên trúc lâu, luôn miệng gào thét chửi bới toàn từ ngữ thô tục nhưng vừa nhìn thấy các vị tiểu thưthìvội ngừng chửi, “Tứ lão gia sợ các tiểu thư lo lắng, sai nô tì qua đâynóivới các tiểu thưmộttiếng. Các tiểu thư cứ theo sát nhị thiếu gia bên này, chưa cần trở về nhà vội, đợi đám người dưới kia tản ra rồi về sau cũng được.”nóixong lời này, bà ta cũng chậm rãi lui ra ngoài nhã gia. Nhưng rồi lại xét thấy các vị tiểu thư cũngkhôngcần mình, bà ta lập tức cúi xuống cởi giày, xông vào giữa mấy thím lớn tuổiđangđánh nhau bất phân thắng bại, “Cái lũ vô liêm sỉ này! Hôm nay ta phải cho các ngươi biết chúng ta Phó gia ghê gớm thế nào!”
Nghe thấy bà tử bắt đầu chửi bởi, Phó Vânanh…
Nàng thậm chí nghi ngờkhôngbiết có phải Phó tứ lão giađãsai hết đám người hầu kẻ hạ trong nhà ra đánh nhau rồikhông.
Phó Quế tựa vào cửa sổ, chỉ về phía người Chu giađangngụp lặn trong nước khẽ mắng, Phó Quế sốt sắng như vậy, dường nhưđãrất muốn xuống lầu so cao thấpmộtphen với người Chu gia rồi.
Phó Nguyệt vẫn lo âu sốt ruột,điđilại lại trước bình phong.
mộthội đua thuyền rồng cuối cùng kết thúc bằng cảnh ẩu đả như thế.
Đợi Triệu sư gia được người hầu Triệu gia đỡ xuống lầu, Trần tri huyện mới tức giận phừng phừng bỏđi.
Đám tiểu lại bất lực,khôngkhuyên cản nổi mấy họ lớn trong vùng ngừng đánh nhau, cũngkhôngthể bắt bọn họ tới huyện nha. Người quá nhiều, bắtkhônghết, đành phải chèo thuyền qua qua lại lại cứu những người lại vừa bị ném xuống nước.
Phó Vân Chương nhanh chóng trở lại đưa Phó Vânanh, Phó Nguyệt và Phó Quế về nhà. Địa vị của y ở Phó gia hết sức quan trọng, đa số người Phó gia đều nghe lời y, nhìn thấy y mặt mày cau có,khôngcần y lên tiếng, đám người Phó gia cũng tự tan. Mấy họ khác vẫnđangđánh nhau,khôngdứt ra được.
Vừa ra khỏi trúc lâu,mộttiểu nương tử dáng người mặc áo hồng thêu hoa đỗ quyênđãnhào tới,trênmặt đầy nước mắt, “Nhị ca ca!”
Bước chân Phó Vân Chương khựng lại.
Phó Vânanhthấy tiểu nương tử kia khóc lóc thảm thiết, người run rẩy, dường như làđangcực kỳ sợ hãi nhưng tầm mắt lại cực kỳ chuẩn, tráikhôngngã, phảikhôngngã, lại ngã đúng về hướng Phó Vân Chươngthìmày hơi nhíu lại, bướcmộtbước dài, chắn trước người Phó Vân Chương, đỡ được tiểu nương tử kia, lạnh nhạtnói: “Tỷ tỷ cẩn thận.”
Phó Vân Chương ngạc nhiên nhìn nàngmộtcái, đáy mắthiệnlên ý cười.
Tiểu nương tửđangkhóc sướt mướt nọ nào nghĩ đến nửa đường lại cómộtcôbé sắc mặt lãnh đạm nhảy ra như thế, hơi sửng sốt.côbé này là ai? Sao lại từ nhã gian của nhị ca cađira? Hôm nay Phó Dungkhôngđixem đua thuyền rồng cơ mà?
Phó Quế vòng từ sau lưng Phó Vânanhlại, kéo tay tiểu nương tử, “Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Tô tiểu nương tử giờ mới bình tĩnh lại, cúi đầu lau nước mắt, nhìn rất đáng thương, “Khắp nơi toàn người là người, tỷ với Tô Đồng bị lạc nhau.”
Phó Quế nháy mắt với Phó Vânanhmộtcái, cườinóivới Tô tiểu nương tử: “Bên ngoài rối loại, tỷđicùng với bọn muội nhé.” Rồikhôngcho đối phương cơ hội từ chối, tiến lên ôm cánh tay Tô tiểu nương tử, kéo nàng ta theo rồi đỡ nàng ta lên xe ngựa.
Phó Vânanhvẫy tay, “Nhị ca,khôngcần cảm tạ.”
Phó Vân Chương lắc đầu bật cười, xoa đầu nàng, “Được, về thôi.”
oOo
Phó tứ lão gia vừa mới đưa Đại Ngô thị, Lư thị và Hàn thị về đến nhà,đangđịnh trở lại bờ sông đó congáivà các cháuthìđãnhìn thấy Phó Vân Chương đích thân đưa mấy chị em về nhà, cảm ơn rối rít.
Phó Vân Chương cũng khách khí vài câu với Phó tứ lão gia vài câu, thấy mấy người Phó Vânanhvào nhà rồi cũng xin phép ra về.
Phó Vânanhnhắc nhở Phó tứ lão gia, “Tứ thúc nhớ sai người đưa Tô tỷ tỷ về nhà.”
Phó tứ lão gia đồng ý ngay, Tô tiểu nương tử nhìn bóng dáng Phó Vân Chươngđangvội vàng rờiđimà tràn đầy thất vọng.
Trở lại trong viện, Phó Quế bật cười, cầm tay Phó Vânanh, “anhtỷ nhi, muội lúc nãy phản ứngrõlà nhanh.”
Phó Vânanhbình tĩnh, “Vẫn kém tỷ tỷ.”
Phó Quế cười nhạo, hất cằm lên, “Nhị thiếu gia là người có tiền đồ nhất trong hàng chữ Vân của Phó gia chúng ta, sau này còn phải thi tiến sỹ, cưới thiên kim tiểu thư nhà quan, Diệu tỷ nhi Tô gia kia làm sao xứng đôi với Nhị thiếu gia cho được chứ!”
Phó Nguyệt bên cạnh hơi nhíu mày, “Quế tỷ nhi, muội đừngnóingười ta như thế, Tô tỷ tỷ cũng đáng thương…”
Phó Quế trừng mắt, kéo Phó Vânanhsangmộtbên, tiếp tục buôn chuyện với nàng, “Diệu tỷ nhi Tô gia kia mơ ước viển vông, Tô Đồng đính hôn với Phó Dung xong, nàng ta còn lénnóivới nha hoàn rằng hai nhà quan hệ tốt như thế, hẳn là nên thân càng thêm thân, mong muốn hai chị em họ, Tô Đồng cưới Phó gia tiểu thư, nàng ta gả cho Phó gia thiếu gia…nóicòn hay hơn hát, saokhôngnghĩ xem đến tiểu thư nhà tri huyện lão gia còn chẳng lọt được vào mắt xanh của nhị thiếu gia, làm sao đến lượt nàng ta!”
Congáilớn của Tô nương tử, Tô đại tỷ là con dâu cả của Phó tam lão gia. Sau này, con trai Phó tam lão gia bệnh nặng qua đời, Tô đại tỷ ở lại Phó gia thủ tiết. Khi đó Tô lão gia lại cũng bị bệnh qua đời, để lại Tô nương tử và hai đứa con,mộttraimộtgái, lâm vào cảnhcônhi quả phụ nên bị nhiều người chèn ép. Phó tam lão gia là người trượng nghĩa, đón Tô nương tử và Diệu tỷ nhi, Tô Đồng về đoàn tụ với Tô đại tỷ. Từ đó, Diệu tỷ nhi và Tô Đồng cũng được Phó gia nuôi dưỡng. Sau này, Tô đại tỷ cũng bị bệnh rời xa nhân thế, Phó tam lão gia cũngkhôngnỡ đuổi mấy mẹ con Tô nương tửđi. Tô nương tử biết ơn Phó giakhôngđể đâu cho hết, nhiều lần công khainóitrước mặt mọi người rằng con trai bàsẽchỉ cưới Phó gia tiểu thư còn congáicũngsẽlàm con dâu Phó gia.
Giờ Tô Đồng và Phó Dungđãđính thân, chuyện hôn nhân của Diệu tỷ nhi Tô gia lại vẫn chưa quyết định, ngũ thiếu gia của tam phòng từng muốn cầu hôn nhưng lại nghenóinàng ta có ý với Phó Vân Chương nên cũngkhôngdám đánh tiếng nữa.
Phó Vânanhtừng sống ở kinh sư nhiều năm, mỗi lần có kết quả thi hội, bảng vàngđãđề tên xong, trong thành chắc chắnsẽcómộtcơn sốt khiến người người hứng khởi: mọi người đua nhau cưới gả. Chờ cơn sốt quađi, những người vợ tào khang của mấy tân tiến sỹ đó mới lên tới kinh thành, làm ầm lênmộttrận, những chuyện kiểu vì kết thân với nhà quyền quý mà vứt bỏ vợ con cũng chẳng phải là chuyện mới nữa.
Phó Vân Chương còn trẻ, tư dung xuất chúng, nếu vào kinh dự thi,mộtkhi có têntrênbảng vàng, những người ở kinh sư vẫn chờ đợi kết quả yết bảng để chọn rể kia chắc chắnsẽđua nhau cầu thân với y. Dù là xét về gia cảnh hay xét về quan hệ, cưới người ở kinh sư làm vợ vẫnsẽcó ích cho Phó Vân Chương hơn là cưới người ở huyện Hoàng Châu nhiều. Trần lão thái tháikhôngcho y thành thân sớm quả là việc làm sáng suốt.
Phó Quế cònđangoán giận Diệu tỷ nhi Tô giakhôngbiết điều, “Tỷ theo Tô nương tử học thêu thùa, Tô nương tử là người tốt,khôngbao giờ mắng bọn tỷ, Tô Đồng cũng tốt, rất thân thiện. Diệu tỷ nhithìkhác, nhìn yếu đuối thế thôi mà tính toán ghê lắm, nàng ta toànđivới Phó Dung, bắt nạt bọn tỷ thôi.anhtỷ nhi, lần tới mà gặp Diệu tỷ nhi ấy, muội phải cảnh giác chút, đừng để nàng ta lừa, muội là học sinh của nhị thiếu gia, Diệu tỷ nhi có khi còn phải lấy lòng muội giống như lấy lòng Phó Dung cũng nên.”
Nàng lại liếc nhìn Phó Nguyệtđangđứng gần đó,thìthầm: “Nguyệt tỷ nhi vẫn cứ cho nàng ta là người tốt, đúng là chỉ biết nghĩ cho người ngoài, nhiều lần tỷ ấy còn bênh Diệu tỷ nhi nữa!”
Phó Vânanhcười cườikhôngnóilời nào. Phó Quế bình thường rất hoạt bát, vui vẻ nhưng lại rất lãnh đạm với Phó Nguyệt, chỉ thích chỉ ra cái sai của Phó Nguyệt. Phó Nguyệt là người mềm yếu,khôngthích tranh giành với ai, đương nhiênsẽthích những người dịu dàng dễ gần như Diệu tỷ nhi Tô gia.
Mấy chị em cuối cùng cũng tách nhau ra, ai về viện người đó. Khi Phó Vânanhtrở lại Đan Ánh Sơn Quán, Hàn thịđãkéo nàng lại sờ soạng khắp nơi xem nàng có bị va đập vào đâukhông, cuối cùng cười lớn: “Bọn họ đua thuyền rồng đến đánh nhau luôn! Ai, nếukhôngphải bà nội con còn ngồi đó, mẹ cũng muốn nhảy xuống đánh cho mấy người đàn bà đanh đá chanh chua đómộttrận tơi bời hoa lá!”
Hồi còn ở Cam Châu, Hàn thị chính là người đanh đá nhất, chanh chua nhất, đánh nhau giỏi nhất. Ai dám bắt nạt bà, bàsẽvác xẻng lên đánh cho đối phương sưng đầu.
Hai mẹ con uống trà cho bình tĩnh lại rồi ngồi bên cửa sổ làm khăn lưới. Phó Vânanhbáo thu nhập hằng tháng cho Hàn thị, Hàn thị vui lắm, làm khăn lưới cũng nhanh tay hơn.
mộtlát sau, nha hoàn Phu nhi của Đại Ngô thị sang gọi nàng: “Ngũ tiểu thư, lão thái thái cho mời tiểu thư quanóichuyện.”
Hàn thị nhìn ra hỏi Phu Nhi, “Có chuyện gì vậy?”
Phu Nhi đáp: “Nô tìkhôngbiết, lão thái thái muốn tìm ngũ tiểu thưnóimấy câu.”
Phó Vânanhđặt dây nhungtrêntay xuống, sửa soạn lại váy áo cho thẳng thớm rồi trấn an Hàn thị, “khôngsao đâu mẹ, chắc bà nội sợ hôm nay con bị sợ hãi thôi.”
Nàng theo Phu Nhi tới chính viện, Lư thị, Phó Quế, Phó Nguyệt đềuđangở trong phòng, sắc mặt Đại Ngô thịkhôngđược tốt lắm, vừa nhìn thấy nàngđãđánh phủ đầu: “Triệu sư gia muốn ngươi bái ông ấy làm thầy, ngươikhôngđồng ý phảikhông?”
Phó Vânanhbình tĩnh đáp lời, “Vâng ạ.”
Mặt Lư thị biến sắc, mặt Phó Quế cũng tỏ vẻ kì quái, Đại Ngô thị đập mạnhtrênsậpmộtcái, “Cái đồkhôngcó tiền đồ này! Ngươi biết Triệu sư gia là aikhông? Là thầy dạy của các lão phu nhân! Người thường như chúng tathìđến cửa Triệu gia nhà người ta cũngkhôngbước vào được! Ngươithìsao, trước mặt bao nhiêu người trong huyện mà còn dám làm mất mặt Triệu sư gia!”
Nàng chỉ thẳng vào Phó Vânanh, lạnh lùngnói: “Tasẽsai người chuẩn bị lễ vật, ngươi mangđixin lỗi Triệu sư gia!”
Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlát, nếu bây giờ nàng đối đầu chính diện với Đại Ngô thịthìcàng to chuyện, thếthìkhôngtốt… Nhưng mà trong mắt Đại Ngô thị, lâu nay nàngđãlàmộtđứa cháugáiphản nghịch rồi, giờ tại sao lại phải thỏa hiệp? Dù nàng có cố gắng thế nàođichăng nữa cũng chẳng thể thay đổi cách nhìn nhận của Đại Ngô thị về nàng. Phó Nguyệt và Phó Quế ban đầu căn bản cũngkhônghiểu những hành động khác người của nàng nhưng bọn họ đều cònnhỏ, chỉ là nghi hoặc, là khó hiểu chứ cũngkhôngcó ác ý gì. Đại Ngô thịthìthậtsựghét nàng.
Nàng uyển chuyện: “Nãi nãinóiđúng ạ, là do con lỗ mãng, đợi tứ thúc về, consẽtới xin lỗi tứ thúc.”
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái còn chưa về nhà, Phó tứ lão giađãra ngoài tìm người. Đại Ngô thịkhônghiểuẩný trong lờinóicủa Phó Vânanh, cho là nàng khuất phục, hừnhẹmộttiếng, chì chiết: “Cha ngươi chết sớm, tứ thúc, tứ thẩm của ngươi thấy ngươi đáng thương,khôngnỡ quản giáo ngươi, để cho ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ta thấy lão tứ chiều ngươi quá rồi!”
Phó Nguyệt sợ tới mức run rẩy, Phó Quế cắn chặt môi, nhìn Phó Vânanhlo lắng.
Lư thị sợ Phó Vânanhđau lòng, cố gắng cười cười,đangđịnhnóigì xoa dịu, Phó Vânanhđãkhẽ mỉm cười, “Nãi nãinóiđúng ạ, tứ thúc đúng là rất thương con.”
Nàngnói, mặt vẫn tỉnh bơ,khôngcó chút gì gọi là xấu hổ.
Lư thị sửng sốt.
Đại Ngô thị cũng ngẩn ra, há miệng màkhôngbiết phảinóigì tiếp.
Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài bỗng dồn dập truyền đến, tiếng ngườinóiồn ào cũng nổi lên.
Lư thị nhíu màyđira ngoài, “Có chuyện gì mà loạn lên thế?”
Vương thúc lau mồ hôi, “Thái thái,khônghay rồi, Tô thiếu gia bị thương!”
Phó gia chỉ cómộtTô thiếu gia, đó chính là Tô Đồng. Nhưng mà Tô Đồng bị thươngthìliên quan gì đến bọn họ? Nếu có sốt ruộtthìcũng phải là Tô nương tử với Phó Dung của đại phòng mới phải chứ?
Lư thị rảo bước ra ngoàiđãthấy mấy gã sau vặtđangnângmộtcái cángđivào chính đường.trêncáng làmộtthiếu niên mặt vàng như nến, đầu đầy mồ hôi, Phó Vân Thái và Phó Vân Khảiđangnắm chặt tayhắn, vừađivừa nức nở, haianhem hồn xiêu phách lạc, nước mắt ầng ậc tuôn mãikhôngdứt.
Vương thúc thở dài kểrõngọn nguồn: Phó Vân Thái và Phó Vân Khải trốn ra ngoài chơi, lại gặp phải đám người Chu gia, hai bên xích mích suýt nữa đánh nhau nhưng lại có người khác khuyên ngăn. Vốn tưởngsẽchẳng có việc gì, sau lại xảy ra chuyện thuyền rồng của Chu gia đâm lật thuyền rồng của Phó gia, Phó Vân Khải và Chu gia thiếu gia lại đụng phải nhau lần nữa, lúc này thù mới hận cũ mới bừng bừng nổi lên, hai bên lao vào đánh nhau.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái trốn Lư thị chạy ra ngoài nên chỉ mang theo hai gã sai vặt, làm sao so lại được bên Chu gia thiếu gia người đông thế mạnh, bị người Chu gia đè ra đất đánhmộttrận.
Khi đó, Tô Đồngđingang qua, vì cứu Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nên bị người Chu gia đánh chảy máu đầu, gãy cả tay.
Người Chu gia vốnkhôngnhận ra Tô Đồng, tới khi gã sai vặt của Tô gia bù lu bù loa lênnóiTô Đồng sắp tham gia viện thíthìmới biết lần này mìnhđãgây ra họa lớn, lập tức đào tẩu.
Lư thị tức giận, nếu người bị thương là Phó Vân Khải hoặc Phó Vân Tháithìthực ra cũngkhôngcó gì, trẻ con nghịch ngợm, bị kích độngmộtchút, gây chuyện cũng là bình thường, nhưng mà Tô Đồng lại sắp thi tú tài!
Người ta vừa mới thi đỗ huyện thí và phủ thí, nhị thiếu gianóihắnnhất định có thể thi đỗ tú tài!
Thế nàythìnhà bọn họ biết ănnóivới Tô nương tử và Trần lão thái thái thế nào đây!
Lư thị cuống quýt: “Mauđimời thầy thuốc, mời thầy bấm huyệt, mời thầy xoa bóp, ai cũng được, chỉ cần là người biết cách trị thương, mời hết về đây!”
Rồi gọi người mauđitìm Phó tứ lão gia, giục ông về nhà.
Thầy thuốc vội vàng tới Phó gia, chưa kịp thởđãbị Vương thúc giục giã mau mau đến chính đường xem vết thương cho Tô Đồng. Ông ta cắt trường bàotrênngười Tô Đồng ra, nhìn vết thương rồinói, “Ít nhất phải dưỡng thươngmộttháng.”
Mặt Lư thị tái mét.
Phó Vân Thái và Phó Vân Khải lại khóc nấc lên, nhưng Tô Đồng vẫn bình tĩnh, an ủi hai người, “khôngsao, chỉ là vết thươngnhỏ. Viện thí sau này thi cũng được.”
hắncàng biết thông cảm, Lư thị càng áy náy trong lòng. Đầu tiên, bà dặn dò người dưới nâng Tô Đồng vào phòng để thầy thuốc chẩn trị cho kỹ càng. Sau đó, bà phái ngườiđimời Tô nương tử tới.
Trong chính viện, lão thái thái Đại Ngô thị nghe Phu Nhinóichuyện Tô Đồng bị thương, mặt cũng biến sắc, ưu sầunói: “Giờ phải làm sao đây? Người ta sắp thi tú tài…”
Loảng xoảng máy tiếng, ly trà rơi xuống đất. Phó Nguyệt tay chân luống cuống, vội vàng đứng lên giũ lá trà bị bắn vào váy xuống, mặt đỏ bừng.
Phó Quế liếc nàngmộtcái, khẽ nhíu mày.
Bị chuyện này cắt ngang, Đại Ngô thịkhôngcòn hứng thú răn dạy Phó Vânanh, xua tay ra hiệu cho nàng trở về phòng.
Phó Vânanhcáo luiđira ngoài,đitới hành lang bên ngoài,đãcó người vội vàng đuổi theo, đặt tay lên bả vai nàng, “anhtỷ nhi, muội đừng giận, nãi nãi cũng muốn tốt cho muội thôi.”
Phó Quế thở hổn hển, nhétmộtnắm kẹo đậu phộng và kẹo đường vào tay Phó Vânanh. Mỗi khi muốn người khác nghe lời mình, Phó Quế vẫn thích dùng mấy thứ đồ ăn đồ chơi dỗ dành họ, với nha hoàn là thế, với Phó Vânanhcũng là vậy.
Phó Vânanhcười cười,nhẹnhàng trả lại cho Phó Quế, “Tứ tỷ giữ lấy mà ăn.”
Phó Quế ngập ngừng, “anhtỷ nhi… Đáng lẽ ra muội phải bái Triệu sư gia làm thầy mới phải, muội cònnhỏ,khônghiểu được ông ta lợi hại thế nào đâu, bái ông ta làm thầy rồi người trong nhà cũngsẽđối xử tốt với muội hơn.”
Phó Quế ấm ức. Phó Nguyệt là congáicủa tứ thúc, sau này thể nào cũngsẽcó rất nhiều đồ cưới, vậy mà tính tình lại yếu đuối, thếthìlàm sao có thể gả tới nhà giàu được! Nếu Phó Quế nàng cómộtngười cha bản lĩnh như ông, đừngnóilà nhà tri huyện, có khi nhà tri phủ nàng cũng có thể gả tới được ấy chứ! Còn ngũ muội muội nữa,khôngchỉ nhị thiếu gia muốn làm thầy dạy cho muội ấy, đến Triệu sư gia cũng muốn muội ấy bái ông ta làm thầy, vậy mà chẳng hiểu muội ấy suy nghĩ cái gì, từ chối thẳng thừng luôn! Đúng là bỏ lớn lấynhỏ!
Phó Quế ghen tỵ đỏ cả mắt, nếu như nàng có thể bái Triệu sư gia làm thầy, nàng căn bảnkhôngcần lo sau nàykhôngtìm được người tốt để gả nữa!
Ông trờithậtkhôngcông bằng mà! Phó Quế chua xót nhưng vẫn cố gắng épsựghen tỵđangquay cuồng trong lòng xuống, khuyên nhủ: “anhtỷ nhi, lần tới nếu lại có chuyện tốt như thế, muội phải hỏi tứ thúc hoặc tứ thẩm trước rồi mới được quyết định, đừng để đắc tội với người ta, muội hiểukhông?”
Phó Vânanhkhôngnóigì, chỉ gật đầu. Thực ra Phó Quế cũngkhôngcó ác ý gì hết, nàng cứ gật đầu, coi như dỗ dành người chịnhỏnàyđi.