Từ chương trước tới chương này cómộtbug của tác giả, có ai đoán được là gìkhông?Mìnhkhôngsửa vì là văn của tác giả nhưng nghe nórõ… điêu… Lỗinhỏthôi,sẽkể ở cuối chương nha.
Ra roi thúc ngựa,đitừ kinh sư đến Hồ Quảng, cùng lắm mất hai ngày.
Bên ngoài khoang thuyền, vầng trăng chiếu rọi. Hắt xuống mặt sông, ánh trăng lại càng sáng, nổi bậttrênnền nước sông đen kịt, đenkhôngthấy đáy.
Trong khoang,mộtngười đàn ông ngồi trước đèn laumộtthanh loan đao. Thanh đao này chém sắt như chém bùn, vậy mà người đó lại dám dùng lòng bàn tay cọ qua lưỡi đao sắc bén, chẳng màng đến ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợđanghắt ra từ thân đao.
Cốc cốc mấy tiếng, tùy tùng gõ vào cửa khoang, “Nhị gia,đãđến phủ Giang Lăng.”
Thuyền cập bến lúc nửa đêm, vậy màtrênbờđãcó người chờ sẵn từ lâu, đèn đuốc sáng rực. Vị tri phủ mặc bộ quan phục màu xanh run rẩy lên tiếng: “Hoắc tướng quân, hạ quan…”
Hoắc Minh Cẩmkhôngđể ý đếnhắn, sảiđivề phía con ngựađangđược tùy tùng dẫn tới, xoay người lên ngựa, quátmộttiếng, cưỡi ngựa rờiđi.
Mặt tri phủ từ xanh đổi sang trắng, từ trắng chuyển sang đỏ, bỗng nhiên hai tay vỗ đánh pháchmộtcái cười ha hả.
Mấy chục quan nha tiểu lại [1] xung quanh nhìn nhau, đại nhân bị dọa sợ đến phát điên rồi hả? Hay là giận quá hóa điên?
[1] Quan lại là từ chỉ chung những người trong bộ máy nhà nước phong kiến, bao gồm quan và lại. Quan là người điều hành, lại là người thựchiệntheo lệnh của quan. Nhìn chung, lại là cấp bậcnhỏhơn quan, giúp việc cho quan.
Quan chủ bộ đánh liều kéo cánh tay tri phủ, “Đại nhân, ngài xem giờ phải làm thế nào bây giờ?”
Tri phủ ngừng cười, vung tay hất chủ bộ ra, thở phảomộthơi,nói: “Giải tán! Giản tán!đivề thôi!”
NghenóiHoắc tướng quân sắpđivề phía nam,hắnsợ tới mức mấy đêm naykhôngđêm nào ngủ được. Tuần phủ Chiết Giang kia chính là họ hàng xa của thủ phụ Thẩm Giới Khê, vậy mà Hoắc tướng quânnóigiết là giết,khôngchỉ giết mà băm người ta thành thịt vụn cho chó ăn. Bao nhiêu năm làm quan, tri phủ chưa từng nghenóicó vị quan võ nào dám ngạo mạn trước mặt quan văn như vậy.
Nhưng Hoắc tướng quân dám. Người takhôngchỉ dám làm còn đường đường chính chính tập hợp tội trạng của tuần phủ Chiết Giang, bẩm báo lên đương kim thánh thượng. Thánh thượngkhôngnhữngkhôngtrách tội Hoắc tướng quân, cònnóingười ta giết đúng người nữa kia!
Khi ấy, cả triều văn võ đều trợn mắt kinh hoàng, mấy vị các lão đại thần thường ngày vốn hô mưa gọi gió cũng đành tạm thờikhôngphản ứng, để xem sau này thế nào.
Nghe tin Hoắc tướng quân sắp đến phủ Giang Lăng, tri phủ sợ hãi khấn trời vái đất lạy lục tổ tiên, suýt nữa còn định chuẩn bị đồ dùng cần thiết, kéomộtnhà già trẻ lớn bé chạy trốn. Trốn thôi, so với mạngthìcần gì cái chức quan này nữa chứ.
Ngẫm lại vẫn thấy sợ! Tri phủ lau mồ hôi, may quá, Hoắc tướng quânkhôngtới đây vìhắn.
Phần mộ tổ tiên Thôi giakhôngkhó tìm. Trước kia, Thôi gia cũng làmộtgia tộc lớn trong vùng nên nhiều người biết đến, gần đây danh tiếng của Thôi Nam Hiên lại lên cao như diều gặp gió, cứ chọn bừamộtngười trong vùng để hỏi thămthìđềusẽbiết phần mộ tổ tiên Thôi gia nằmtrênsườn núi Nam Sơn, thế tựa núi nhìn sông, phong thủy rất tốt.
Tuy giờ là mùa hạ, đườngđitrênnúi lại rất sạchsẽ, đường rộng bằng phẳng,khôngcó cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi, chắc hẳn là do thường xuyên có người lên đó dọn dẹp.
đimộtlúcđãtới sườn núi.
Tùy tùng chỉ vàomộttấm bia đá mà chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được rằng tấm bia này mới được dựng lên chưa lâu. “Nhị gia, đây ạ.”
Theo phong tục của Hồ Quảng, người chết ba năm mới được lập bia.
Hoắc Minh Cẩm đứng trước tấm bia đámộtlúc, gió đêm lạnh lẽo, lửatrênđuốc cũng bị gió tạtđi, chỉ còn leo lét. Khuôn mặt chàng nhưđãhòa vào ánh trăng thanh lãnh kia, mắt chàng tối lại, trầm giọngnói: “Đào lên.”
Đám tùy tùng vâng dạ, cầm lấy cuốc xẻngđãchuẩn bị từ sáng sớm, bước lên chuẩn bị đào.
“Dừng tay!”mộttiếng quát vang lên, mười mấy người mặc đồ đen vụt ra từ rừng thông bên cạnh, vây chặt Hoắc Minh Cẩm và đoàn tùy tùng, cánh cung trong tay mỗi ngườiđãkéo căng, những mũi tên nhọn chỉ thẳng vào Hoắc Minh Cẩm.
Người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt chữ điềnđivài bước tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, ôm quyền kính cẩn, “Hoắc tướng quân, cái chuyện đào mộ nhà người ta là thất đức, ngàikhôngsợ người dưới đất kia tớisẽtìm ngài sao?”
Hoắc Minh Cẩm nhếch môi: “Ngươi là người của Thôi Nam Hiên?”
Người đàn ông mặt chữ điềnkhôngnóigì.
Hoắc Minh Cẩm ra lệnh cho tùy tùng tiếp tục, lơ đãngnói: “Các ngươikhôngngăn nổi ta, tránh ra.”
Người đàn ông mặt chữ điền siết chặt tay, bỗng nhiên thét lớnmộttiếng rồi quăng nắm tay về kía Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm dễ dàng đánh bạt quyền này củahắn, chỉ đôi chiêuđãnhẹnhàng đánh gãy tay người kia.
Tùy tùng của chàng cũng lao tới, giữ lấy người đàn ông mặt chữ điền, ramộtquyền, lạimộttiếng nứt vỡ răng rắc vang lên, người kia kêu lên thảm thiết, người tùy tùng đẩy người đàn ông nọ ra, xoa xoa nắm tay, “Cỡ như thằng nhãi này mà cũng cần Nhị gia tự ra hay hay sao!”
Vụt vụt mấy tiếng, nhanh như chớp, mũi tên từ khắp các hướng khác nhau bay thẳng về phía hai người họ nhưng đều bị tùy tùng dùng song đao gạt ra.
Hai bên lao vào nhau chém chém giết giết nhưngkhôngainóilời nào, chỉ có tiếng gió núi u u hú hét tựa như tiếng gào khóc của ma quỷ.
Hoắc Minh Cẩm đứng khoanh tay, quay lưng về phía tấm bia đá, gió núi quấn lấy quần áotrênngười chàng, vạt áo tung bay.
“Nhị gia!” Mấy người tùy tùng đào xong mộthìnhảy xuống tìm kiếmmộtlúc lâu rồi lại nhảy lên mặt đất, “Quả nhiên chỉ làmộtcái mộ chôn quần áo và di vật!”
Hoắc Minh Cẩm chậm rãi khép mắt lại. Lát sau, chàng mở mắt, đôi mắt sáng đến rợn người.
Chàngđivề phía người đàn ông mặt chữ điềnđangnằm trước mặt, từ tốnnói: “nóivới Thôi Nam Hiên, muốn lừa gạt người đờithìphải làm cho giốngmộtchút.”
Người đàn ông mặt chữ điền xìmộttiếng khinh miệt, “Ban đầu làm gì có ai nghi ngờ, Hoắc tướng quân, ngài lật tung lên như vậy mới hỏng việc đấy!”
“hắnđangđề phòng ai nghi ngờ?” Hoắc Minh Cẩm hỏi.
Người đàn ông mặt chữ điền biết mìnhnóilỡ lời, hất mặtđichỗ khác,khôngnóichữ nào nữa.
Hoắc Minh Cẩm nhếch môi thànhmộtnụ cười châm chọc, “Hóa ra là vậy,hắncũng đề phòng Thẩm Giới Khê.”
Thẩm Giới Khê phò tá hoàng thượng đăng cơ,mộtbước này đủ để đưa lão từmộtthần tử ít kinh nghiệm nhất trong nội các lên tới thẳng vị trí thủ phụ, Thôi Nam Hiên là học trò lão tin tưởng nhất. Ngày Ngụy Tuyển Liêm bị đánh chết, Thôi Nam Hiên vẫn đứngtrênbậc thang chuyện trò với Thẩm Giới Khê.hắntận mắt nhìn thấy nhạc phụ thường ngày vẫnyêuquýhắnchịu chết dưới trượng hình nhưng vẫn thờ ơkhôngquan tâm, thậm chí mày cũngkhôngnhíu chút nào.
Vốn tưởng rằng Thẩm Giới Khê và Thôi Nam Hiên thân thiết như cha con, Thôi Nam Hiên còn vì ủng hộ thầy mình mà bỏ rơi gia đình nhà vợ, hóa ra chỉ đến vậy, họ vẫn đề phòng lẫn nhau.
Nhìn chung người thông minh đều thế cả, làm gì có bạn bè vĩnh viễn, còn chung lợi íchthìhọ còn là đồng minh của nhau, vậy thôi.
Người đàn ông mặt chữ điền tức giận phừng phừng: “Ta chưanóigì hết! Ngươi suy đoán lung tung!”
Hoắc Minh Cẩmđãbiết được cái mình muốn biết,khôngdo dự, lập tức quay đầu rờiđi.
oOo
Đoan Ngọ là phải ăn năm thứ “hoàng”: hoàng ngư (cá vược vàng), hoàng thiện (lươn), hoàng qua (dưa chuột), hàm đản hoàng (lòng đỏ trứng muối) và rượu hùng hoàng.
Tháng năm là mùa dưa chuột, cá vược và lươn: dưa chuột tươi roi rói, xanh tươi ngon miệng, cá vược vàng và lươn cũng béo, ngọt mềm nhiều thịt. Tầm Tết Đoan Ngọ, trứng vịt muối ngâm từ tiết thanh minh cũng vừa tới độ, lòng trắngđãlỏng ra, lòng đỏ đỏ hồng, chín nục, ăn với cháo đậu xanh là ngon nhất. Còn lại, rượu hùng hoàng là dùng để trừ tà giải độc.
Thời tiết dần oi bức, những quả đào, quả hạnh, quả sơn tràđãchính mềm, quả đỏ rực, quả vàng óng treo trĩu cả cành, có thể giơ tay là với đến được.
Đến đúng Đoan Ngọ, Phó Vânanhvẫn dậy sớm như thường lệ, ăn cháo nấu bằng cơm rượu, lươi chiên rồi bị Phương Tuế ép uốngmộtít rượu hùng hoàng, sau đó lạiđira sân đọc sách dưới gốc táo.
Vừa đọc đến đoạn “Duyên Thái Sơn chi a, vũ vu tùng bách chi hạ” [2], Phó Quế và Phó Nguyệtđãrón ra rón rénđitới sau lưng nàng, rồi bất ngờ vỗ môt cái vào vai nàng, cười hì hì: “Ngũ muội muội, đừng đọc sách nữa, hôm nay tứ thúc đưa chúng tađixem đua thuyền rồng!”
[2] Đại ý là núi Thái Sơn (dù có cao đến đâu) vẫn ở dưới gốc tùng bách.
Phó Nguyệt rút cuốn “Chiêu Minh Văn Tuyển” trong tay Phó Vânanhra rồi đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh, “Ngày nào cũng đọc cái này, muộikhôngthấy buồn chán sao?”
Phó Vânanhcười cườikhôngnóigì.
Phó Quế nâng cằm nàng lên ngắm nghíamộtlúc. “Hôm nay các bà các thím trong tộc đềusẽđira bờ sông xem đua thuyền, cũng phải trang điểm cho muộimộtchút mới được. Nào, tới đây, tỷ với Nguyệt tỷ nhi chải đầu cho muội nhé.”
Nha hoàn mang đồ trang điểm ra trước hành lang. Phó Quế ấn Phó Vânanhngồi xuống, xõa tóc nàng ra, lấy chiếc lược sừng chấmmộtchút dầu hoa quế rồi chải tóc cho nàng, đầu tiên phải gỡ cho tóc khỏi rối rồi mới chải chothậtsuông. Phó Nguyệt đứng cạnh, lúc đưa giúp cái này, lúc đưa hộ cái kia.
Phó Vânanhngồi tựa vào hành lang, nhìn lên những chùm hoa táođangnáu mình trong tán lá, mặc cho các chị họ chải tóc cho mình. Mấycôbé mười mấy tuổi,đangtuổi ham chơi, nàngnhỏtuổi nhất nhưng lại trầm tĩnh nhất. Phó Nguyệt và Phó Quế bình thường vẫn muốn rủ nàng chơi cùng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, làm gì có chuyện để nàng trốn thoát.
Đoan Ngọ mọi người đều nghỉ học, tộc học nghỉ, Tôn tiên sinh cũng xin phép về quê thăm mẹ. Phó tam thẩm và Tiểu Ngô thịđãđược bên nhà mẹ đẻ đón về nhà “trốn Đoan Ngọ”, Lư thị phải lo liệu nhiều việc trong nhà nênkhôngvề nhà mẹ đẻ. Đến chiều, Phó tứ lão gia và Lư thịsẽđưa mấy đứa trẻ trong nhàđibờ sông xem đua thuyền rồng, ngay cả Đại Ngô thị và Hàn thị cũngsẽđicùng. Đến khi đó, người cả huyện cũngsẽđều đổ ra bờ sông, cổ vũ cho các dũng sĩtrênthuyền. Đích thân tri huyện đại nhân cònsẽmời cụ ông cao tuổi nhất trong huyện lên trúc lâu(lầu cao làm bằng trúc)uống rượu. Trúc lâu nhìn ra bờ sông, tầm nhìn rộng mở, có thể theo dõi toàn bộ trận thi đấu.
Phó Quế khéo tay, nhanh chóng chải cho Phó Vânanhhai cái búi tóc nhonhỏđángyêu, buộc lại bằng dây nhung, còn cài trâm hoa, cuối cùng nhét mấy đóa hoa nhài xuống dưới nếp tócđãđược cuộn lại phía dưới búi tóc, như vậy có thể tỏa hương cả ngày mà lạikhôngbị lộ hoa ra ngoài.
Phó Nguyệt nhìn cũng ngứa ngáy chân tay, mở hộp phấn, định thoa lên mặt Phó Vânanhnhưngđãbị Phó Quế gạt ra, “anhtỷ nhi cònnhỏ, đâu cần thoa phấn chứ.”
Phó Nguyệt cười ngượng ngùng, đặt hộp phấn xuống.
Nhưng Phó Quế lại đổi ý, “Nhưng mà hôm nay là Tết cơ mà!”
nóixong, nàng cầm hộp trang điểm lên, lấy chiếc trâm gạt lấymộtít sáp trong, bôi lên môi Phó Vânanh, cười dỗ dành: “anhtỷ nhi xinh đẹp quá này!”
Phó Vânanhmặt tỉnh nhưkhông.
Phó Nguyệt cuối cùng cũng cầu được ước thấy, cẩn thận giúp Phó Vânanhthoa phấn. Nàng dùng phấn hoa đào, người bán son phấn còn quảng cáo phấn này dùng những cánh hoa đào đẹp nhất của tháng ba để bào chế, dùthậtra là lừa đảo, phấn hoa đàotrêncơ bản toàn là bột đậu, nhưng được cái cũngkhôngcho gì độc hại,sẽkhônghại da.
Phó Quế và Phó Nguyệt làm hết cái này đến cái kia, đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi, lại thêm đám nha hoàn bị chỉ đạo cho chạy ra chạy vào làm việc này việc nọ nên trong sân thi thoảng lại vang lên tiếng cười. Chỉ có Phó Vânanhlà vẫnkhôngnóilời nào, vào vai búp bê sứ bị hai chị họ người này ômmộtcái, người kia sờmộtphen.
Giữa trưa, vào giờ ăn cơm, Phó tứ lão gia nhìn Phó Vânanhđãbị trang điểm đến độkhônggiống ban đầu cũng ngứa tay xoa xoa hai búi tócnhỏtrênđầu nàng, “anhtỷ nhi nhìnthậtgiống tiểu Kim Đồng bên cạnh Quanâm.”
Lư thị cười, “Phảinóilà giống tiểu Ngọc Nữ chứ!”
Mọi người cũng cười theo.
Phó Vânanhđangtập trung ăn cơm rượu, mặt vẫn nghiêm túckhôngcười như cũ, tự nhiên lại cau mày. Cơm rượu nàykhôngngon lắm, chua quá.
Nàng nào biết nàng càng tỏ vẻ nghiêm trang trịnh trọng, người lớn trong nhà càng thích trêu chọc nàng.
“anhtỷ nhi, tứ thúc mua cho conmộtcây trâm cài hình con bướm này, con thíchkhông?”
Ăn cơm xong, Phó tứ lão gia sai nha hoàn mang đồ trang sức ông mua cho các tiểu nương tử trong nhà ra, từ trong hộp lấy ramộtchiếc trâm bươm bướm bằng bạc quơ quơ trước mặt Phó Vânanh, cười cười hỏi.
Phó Vânanhngẩng đầu, đứng dậynói: “Đa ta tứ thúc.” rồi cung kính đưa tay đỡ lấy chiếc trâm.
Phó tứ lão gia và Lư thị nhìn nhau như thầm than thở “Đó đó, vẫn vậy”. Phó tứ lão gia cười ngượng. Ông chưa bao giờ từ bỏ ý định trêu chọc, hy vọng Phó Vânanhcườimộtcái,anhhùng bất khuất ra trận là thế vậy mà đánh trận nào thua trận đó. Nhưngkhôngsao, ôngkhôngthể nhụt chí được, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Cháugáigiống nhưmộtcon mèo lạnh lùng, nghe lờithìvẫn nghe lời, nhưng mà lại yên tĩnh quá,khôngthích làm nũng với người lớn, ngồimộtmình cũng có thể ngồi nguyênmộtngày. Nhiều khi ông chỉ muốn xách con bé lên lắc lắc vài cái, cho nó có thêm chút biểu cảm, tốt nhất là chuyển sang biến thành con chónhỏvui vẻ chạy nhảy cả ngày.
Tiểu nương tử phải như thế mới đúng chứ!
Trời nóng, uống mấy ly trà trúc diệp lạnh cho giải nhiệt, mấy chị em lại ngồi trước hiên hóng mát.
Đám bà tử cầm gậy trúc, xách giỏ tre, ôm vải bạt, bê ghế vào trong viện hái quả chín: nào là sơn tra, hạnh, mận, đào. Họ lấy gậy trúc đập vào nhánh cây, thế là bạch bạch mấy tiếng, lá bay tán loạn, quả chín cứ thế rơi xuống, lăn lông lốctrênvải bạt.
Phương Tuế, Xương Bồ đem sơn tra, đào, mậnđirửa sạch rồi bưng tới mái hiên cho các vị tiểu thư ăn.
Phó Nguyệtkhôngcho Phó Quế và Phó Vânanhăn nhiều mận, miệng cứ lải nhải: “Quả đào mới bổ dưỡng, quả hạnh độc, dưới gốc cây mận còn chôn người chết đấy.”
Phó Quế trừng mắt, cố tình chỉ ăn mận, nhét cả quả vào miệng nhai rôm rốp.
Phó Nguyệt thấy nàngkhôngnghe lời mình nên tủi thân, nhìn nàng chằm chằm như lên án.
Từ ngoài viện, Chu Viêmđivào phía mái hiên, tay nâng niu mấy tờ giấy đỏ,nói: “Ngũ tiểu thư, đây là nhị thiếu gia bên đại phòng sai người mang sang.”
Nghenóilà đồ của Phó Vân Chương đưa sang, mọi người nhao nhao đòi xem. Phó Vânanhđặt sơn tra trong tay xuống, rửa sạch tay, đỡ giấy đỏ từ tay nha hoàn, hóa ra là Phó Vân Chương vẫn nhớ viết cho nàng mấy chữ. Y cho đưa sang bốn chữ “Đan Ánh Sơn Quán”, có lẽ là Phó Vân Chương biết trong viện của nàng cómộtcây táo nên lấy hai chữ “Đan Ánh” [3] này.
[3] Đan là màu đỏ. Ánh là ánh sáng rọi lại. Đan Ánh là ánh sáng màu đỏ rọi lại, theo mình hiểu có lẽ là ánh sáng mặt trời chiếu vào quả táo nên rọi lại ánh sáng màu đỏ.
Nàng bảo Chu Viêm cất đồ về phòng, Phó Quế huých nàng, “anhtỷ nhi, muội định lấy gì làm quà đáp lễ cho nhị thiếu gia?”
Quà đáp lễ thực rađãtặng rồi, mấy chữ “Lâm Lang Sơn Phòng”hiệnđãđược ghitrênchiếc biển treo trước cửa thư phòng. Nhưng mà chữ của cử nhân lão giathìđương nhiên vẫn có giá trị hơn chữ của nàng…
Phó Vânanhsuy tưmộtlát, vừa đúng lúc mấy bà tử bêmộtsọt sơn tra và quả hạnhđingang qua, có vẻ làđangđưa đến các viện của các tiểu thư, thiếu gia. Nàng gọi Phương Tuế lại, “Phần của takhôngcần giữ lại, mang qua đại phòng tặng nhị thiếu gia.”
Phương Tuế cười cườinói: “Tứ lão giađãdặn để lạimộtphần tặng nhị thiếu gia rồi ạ.”
Phó Quế chen lời: “Đấy là tứ thúc tặng, phần này củaanhtỷ nhi tặng, vẫn khác nhau mà.”
Phương Tuế nhìn Phó Vânanhchờ nàng quyết định.
Phó Vânanhnói: “Nếu tứ thúc tặng rồithìthôi vậy.”
Phó Quế nhướn mày,đitới cạnh Phó Vânanh,thìthầm vào tai nàng: “Muội ngốc thế! Nhị thiếu gia chính là cử nhân lão gia, sau này có thể làm quan, muội mà được lòng nhị thiếu gia, huyện Hoàng Châu này làm gì có ai dám bắt nạt muội nữa, hiểukhông?”
Phó Vânanhtưởng tượng ra hình ảnh Phó Vân Chương mặc triều phục, đội mũ quan,khônghiểu sao lại bỗng nhiên liên tưởng tới hình ảnh Thôi Nam Hiên sau khi đề tên bảng vàng cưỡi ngựa diễu phố ngày nào, hơi thất thần ngẩn ramộtlát rồi mớinói: “khôngsao đâu, đưa nhiều quá huynh ấy làm sao ăn hết được, muộisẽtặng quà khác sau.”
Phó Quế gật đầu nhưng vẫnkhôngan tâm hẳn, dặn dò nàng: “Muộikhôngđược quên đâu đấy!”nóixong, Phó Quế thở dài, cảm thấy mấy chị em nhà mìnhkhôngai khiến người ta yên tâm được, Nguyệt tỷ nhi quá yếu mềm,anhtỷ nhi quá kì quặc,thậtđáng lo mà!
Đợi khi ánh nắngkhôngcòn quá chói chang, Phó tứ lão gia sai người chuẩn bị xe để người trong nhà cùngđira bờ sông xem đua thuyền.
Mấy chị em đều đeo trang sức hình thảo trùng (ong, bướm…), mặc đồ mới, trang điểm rực rỡ. Phó Vânanhmặcmộtchiếc áo rộng bằng lụa màu trứng muối khoác bên ngoài áo kép màu xanh, eo đeo ngọc bội kết hoa, phía dưới mặc váy dài thêu hoa sen, chânđigiày đế cao thêu mây như ý. Nàngđangtuổi lớn, gần đây cao lên rất nhanh,đãgần cao bằng Phó Quế,đigiày đế cao nhìn càng cao hơn.
Xe ngựa vừa bắt đầuđivào khu phố xá đông đúc, mọi ngườiđãnghe thấy tiếng trống tùng tùng và tiếng thanh la bằng đồng lanh lảnh. Lư thị vén màn xe nhìn ra bên ngoài, hai bên bờ sông là biển người tấp nập, rộn ràng, nam thanh nữ tú đều ăn mặc trang điểm đẹp đẽ.
Đàn ôngthìmặc trường bào, đội mũi, đeo túi thơm thêu ngũ độc,điqua nhau chắp tay chào hỏi. Phụ nữthìchải đầu thùy kế (kiểu tóc có lọn tóc rũ xuống), cài trâm vàng trâm bạc hình ngũ độc, tóc mai cài hoa lựu đỏ tươi, đeo ngọc bội ngũ sắc, trang điểm diễm lệ, luôn miệngnóicười. Trẻ conthìmặc quần áo họa tiết may mắn, ngụ ý khỏe mạnh trường thọ, túi áo chứa đầy các loại trái cây ngọt, mứt quả, chạy đuổi nhau đùa nghịch.
Lư thị chỉ vào đám người chen chúc dặn dò: “Chút nữa các conkhôngđược chạy lung tung. Bên ngoài có ba bị chuyên bắt cóc trẻ con, nếu bị chúng bắtđi, khóc hết nước mắt cũngkhôngai tìm thấy các con để cứu về đâu đấy!”
Mắt Phó Quế và Phó Nguyệtđangdính vào mấycôbé bên ngoài vây quanhmộtngười bán hàng để mua đồ chơi, mặt háo hức mong chờ, nghe thấy vậy mặt cũng biến sắc, gật đầu lia lịa.
Vừa đến nơi, Lư thị bảo nha hoàn đưa Phó Vân Khải và Phó Vân thái tới cạnh bà, “Bọn nó còn nghịch hơn khỉ, quan nhân trông thế nào được. Để chúng nóđivới ta, để ta xem xem trước mặt ta còn đứa nào còn dámkhôngnghe lời!”
Mấy chữ cuối cùngnóinhư rít lên vì xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vốnđangngồi cùng xe với Phó tứ lão giađãvội vàng vén rèm nhảy xuống, chạy vèođimất.
“Hai đứa quay lại đây cho ta!” Lư thị tức giận đến xanh cả mặt.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái bị bà tử bắt được đưa về, dằn dỗi tới bên cạnh Lư thị, Lư thị tay tráimộtđứa, tay phảimộtđứa,khôngcho chúng chạy nhảy lung tung nữa.
Bên bờ sông có xây trúc lâu, phần lớn đều là những quán ăn ngày thường vẫn bán rượu và đồ ăn cho thủy thủtrêncác thuyền buôn. Dịp lễ tết, họ đóng cửa, cho các nhà giàu trong huyện thuê lại. Những dịp như thế này, các gánh hátsẽbiểu diễntrênsân khấu ở bờ sông, Tết Trung thu vẫn là đông nhất, đến dân chúng các châu huyện xung quanh cũng chèo thuyền tới xem diễn. Những người giàu có thuê trúc lâu ở gần đó để phụ nữ trong nhà có thể ngồitrêntrúc lâu vừa xem vừa ăn trái cây,khôngcần phải chen chúc bên ngoài.
Mọi người trong nhà bước lên lầu hai của trúc lâu. Cửa sổ giờđãđược dỡ xuống hết, ánh sáng tràn vào trong trúc lâu, bàn ghế được kê dọn sạchsẽ, nước trà, trái cây và đồ ăn vặt đềuđãđược chuẩn bị kỹ càng.
Lư thị và Hàn thị đỡ Đại Ngô thị ngồi xuống, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng nhân lúc này lủiđimất.
Cuộc đua thuyền rồng còn chưa bắt đầu, dân chúng tới xem hai bên bờ sôngđãkéo ra hò hét rất hăng. Mỗi đội thi đấu đại diện chomộtđịa phương khác nhau, thuyền rồng là do những hộ giàu ở địa phương đó đóng góp, những người chèo thuyền là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhất vùng. Có người lớn tiếng khoe khoang các thành viên đội mình đều là đại lực sĩ, nhất định có thể giành giải nhất. Người khác lên tiếng phản đối. Thế là đôi bên cãi cọ váng bờ sông.
Sau đó, dân chúng bên bờ sông bắt đầu hát đối. Theo phong tục địa phương, hát đối là để bày tỏ tình cảm ái mộ giữa thanh niên nam nữ, giờ những ngườiđanghát đối kia đềuđãtức giận nên đổi hết lời ca ngọt ngào sang thành chửi bới, người này chửi lời thô tục, người kia văng lời thô lỗ, ngươi chửi cha ta là chó chết, ta chửi tổ tông nhà ngươi toàn là rùa đen,khôngai chịu thua ai.
Nhưng bởiđanglà dịp lễ tết, mọi người xung quanh đều cười xòa,khôngmấy ai quá quan tâm chuyện mấy lời hát đối giờđãlẫn thêm mấy chữ thô tục, chỉ có mấy người mẹ che tai congáimình lại, sợ congáinghe được mấy lời hư hỏngkhônghay ho kia.
Hàn thị chưa được xem đua thuyền rồng bao giờ nên cũng phấn khích.
Bên bờ sôngkhôngchỗ nào là làkhôngđầy người, các gánh hát, đoànthìđangmúa sư tử, múa rồng, đoàn múa điệu chèo thuyền,đicà kheo, còn có người hóa trang thành ông cá, bà cá,yêutinh sò ốc, binh tôm tướng cua, có ngườiđangphe phẩy cây quạt rách. Chiêng trống vang lên rung cả trời, mấy ngườiđicà kheo, múa chèo thuyền với mấy người giả trang thần tiên ma quái cũng nhảy theo tiết tấu làm đủ mọi động tác gây cười làm dân chúng xem diễn cười lăn cười bò.
Tiếng thanh la ngày càng gần, đoàn múa chèo thuyền và mấyyêutinh sò ốcđãtới trước cửa trúc lâu mà người Phó giađangngồi, chắp tay thi lễ với họ.
“Bọn họđanglàm gì thế?” Hàn thị hỏi Phó Vânanh.
Phó Vânanhtrả lời: “Họđangxin thưởng.”
Nàng vừa dứt lời, Đại Ngô thị ngồi bên cạnh lên tiếngnóivới Ngô thị: “Thưởng họ mấy đồng tiền, cho thêm kẹo đậu phộng, kẹo mạch nha là được rồi.”
Lư thị vâng dạ rồi xoay người gọi nha hoàn đưa cho tiền thưởng cho họ, “Bên ngoài đều là người trong vùng, đừng để họ cười quan nhân nhà chúng ta keo kiệt.”
Bọn nha hoàn cười thưa vâng, tứ thái thái từ trước đến nay lúc nào cũng sĩ diện như thế.
Phó Quế kéo Phó Vânanhtới ngồi cùng, bóc đậu phộng cho nàng ăn, hỏi nàng nhị thiếu gia bình thường qua lại với những ai, trong huyện còn có ai có học vấn tốt giống y haykhông,đãthành thân hay chưa.
Phó Vânanhthầm nghĩcôbé này vẫn còn trẻ con lắm, vô ý vô tứ hỏi trắng ra như thế này…
Thực ra thế cũng là bình thường, đối với congái, hôn nhân quyết định hạnh phúc cả đời. Phó tam thúc và Phó tam thẩmkhôngquen biết rộng, Phó Quế tự tính toán cho tương lai là chuyện đương nhiên, nàng ấy cũng đâu có làm hại đến ai.
Nàng cũng là congái, nàng hiểusựthấp thỏm âu lo củacôbé này đối với việc hôn nhân đạisự.
Đàn ông nếu cưới phải người vợkhôngtốt, có thể bỏ vợ, có thể nạp thiếp, phụ nữ gặp phải ngườikhôngra gìthìđa phần đều gặp phải kết cục thê lương.
Phó Vânanhnghĩ ngợimộthồi, cũngkhôngqua loa lấy lệ, nghiêm túcnóivới Phó Quế: “Muộikhôngđể ý, để lần tới muội hỏi nhị ca xem sao.”
Mặt Phó Quế hơi đỏ lên, khẽnói: “Nếu nhị thiếu gia hỏi muội, muội nhất địnhkhôngđượcnóilà tỷ hỏi đâu đấy,nóilà mẹ tỷ hỏi muội.”
Phó Vânanhgật đầu đồng ý.
Phó Nguyệt thấy hai người ngồi sát bên nhau to tonhỏnhỏ, bưng đĩa củ ấu tươi lại gần. Mấy chị em lại ngồinóichuyện phiếm, mấy ngườiđicà kheo cũng dần tảnđi.
Bà tử mang theo cả bếp lò để luộc đậu tằm tươi mới thu hoạch năm nay. Họ ngồi dưới lầu luộc mà mùi hương bay lên tậntrênlầu. Đậu tằm chỉ cho muối chút muối,khôngcần thêm gia vị, mỗi người cầmmộtbát nhâm nhi, thơm thơm ngọt ngọt. Phó Vânanhthích ăn món này, nhoángmộtcáiđãăn cảmộtbát lớn.
Bỗng ở phía bờ sông trước mặt nổi lên mấy tiếng vang, tri huyện đại nhânđãxuấthiệnở đài cao trước trúc lâu, đám ngườiđangầm ĩ cũng dần yên tĩnh, cuộc đua thuyền rồng chuẩn bị bắt đầu.
Lúc này,mộtngườiđãđitheo Vương thúc trèo lên trúc lâu, đến trước mặt Phó tứ lão gia, thi lễ rồi cườinói: “Nhị thiếu gia nghenóingũ tiểu thư ở bên này, sai tiểu nhân tới mời ngũ tiểu thư sang bên đó.”
Phó tứ lão giađangcầmmộtcủ khoai lang nướng ăn ngon lành nghe thấy thế suýt bị nghẹ, ho khù khụ mấy tiếng, đặt khoai lang xuống, vuốt ngực áo, quay về với dáng điệu nghiêm túc, mỉm cười hỏi: “Nhị thiếu giađangở trúc lâu nào?”
Liên Xác chỉ về đài cao tri huyện đại nhânđangđứng, tới gần mấy bước,nóinhỏvới ông: “Tri huyện đại nhân mời khách quý, mời nhị thiếu giađitiếp khách. Nhị thiếu gianóinhất định phải để ngũ tiểu thư gặp vị khách quý kia.”
Phó tứ lão gia suy nghĩthậtnhanh. Ban đầu, ông vốnkhôngđịnh đểanhtỷ nhi ra chỗ Phó Vân Chương, cả nhàđangquây quần vui vẻ,khôngnênđiquấy rầy người khác, sợ lại làmanhtỷ nhi sợ hãi nhưng mà nếuđãlà khách quý, từ chối cũngkhônghay lắm. Ông vẫy tay với Phó Vânanh, “anhtỷ nhi, conđitheo Liên Xác sang bên đó, đừng sợ, tứ thúc bảo Vương thúcđitheo con, nhị thiếu giađangđợi con đấy.”
Phó Vânanhkhônghiểu chuyện gìđangxảy ra, hôm qua Phó Vân Chương cònnóihôm naykhôngcần qua chỗ y học, nhưng cũngkhôngnhắc đến chuyện này.
Nàng từ biệt Đại Ngô thị, Lư thị và Hàn thị, dẫn theo hai nha hoàn,mộtma ma và Vương thúc,đixuống trúc lâu với Liên Xác.
Editor: Bug ở đây chính là… ánh trăng.Hai chương đều đặt thời gian mấy ngày trước và trong tiết Đoan Ngọ (5/5âmlịch) mà lúc nào trăng cũng sáng ngời chiếu rọi. Đoạn Hoắc Minh Cẩm về nhà chắc tầm mùng 2, mùng 3 là cùng mà lúc nào cũng thấy tắm mình trong ánh trăng sáng. Có thể là do tác giả theo đuổi hình tượng duy mỹ, vì hình ảnh đoàn người lẫn vào trong ánh trăng làmộthình ảnh rất đẹp (dù hơi điêu). Cũng có thể ánh trăng là hình ảnh ước lệ, đó là ánh trăng trong lòng Hoắc Minh Cẩm, ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời u tối của chàng, mỗi tội ước lệ hơi siêu thực thôi…
Xin lỗi mọi người vì cơn phân tích văn học lại nổi lên, có điều hồiđihọc phải phân tích nghiêm túc sâu sắc, ngôn từ chọn lọc, giờ toàn phân tích kiểu nhố nhăng hời hợt, dùng từ tùy tiện thế này. Những đứa từngđithi văn (dù là thi HSG, thi chuyên hay thi đại học), rất nhiều đứa có ước mong được phân tích bậy bạ vào bàimộtlần màkhôngdám, đến khi hếtđithithìviết ra cũng vẫn vui, dùkhôngcó được cái cảm giác “thành tựu” như viết vào giấy thi nữa rồi (mìnhđãtừng làmmộtlần, hậu quả cũng dễ đoán nhưng lúc viết cònđangcười ngớ ngẩn như con điên, nộp bàikhônghối hận). Có khi tại mình là đứa trải qua rất nhiều năm cuộc đời trong các phòng thi nên đọc truyện này thấy khá đồng cảm mấy vụ thi thi học học.
Lần sau mìnhsẽtách ra,khôngbình luận dưới chương nếukhôngcần thiết nữa. Dạo này chỗ mình ở vẫn bịcôVi đè cho nát bét nên mình vẫn có nhiều thời gian edit… Xin lỗi vì lải nhải nhiều… vì mình ở nhà buồn quá.Cảm ơn các bạnđãlike và comment cổ vũ mình nha!Các bạn cho mình thêm nhiều động lực lắm.