Kiếm Lai

Chương 16: Đừng có mơ


Thiếu nữ thì không có gì.
Nhưng đạo nhân trẻ tuổi lại không nhịn được mà cười phá lên.
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên nhận ra bầu không khí có phần thích hợp nên vội nói lảng sang chuyện khác: “Lá non của liễu Quan Âm bên đầm Nước Xanh, à ở chỗ bọn ta gọi nó là liễu Tam Xuân (1), lá của nó bị hái muộn mất bảy tám ngày. Còn cả túi cỏ Long Nha (2) này nữa, lúc nghiền nát lại qua loa quá thể. Cả đống hoa giấy này nữa chứ. Hiệu thuốc nhà họ Dương đúng là ngày càng kỳ cục, đã bảo là bán ba lượng mà sao lại thiếu mất phần một tiền thế này?”
Đạo nhân trẻ tuổi như phát rồ, cứ ngồi đấy soi mói đủ kiểu, gần như cái gì cũng không vừa ý, cứ như có thù với hiệu thuốc của nhà họ Dương vậy. Cuối cùng lại bẻ lái chủ đề, đưa ra kết luận: “Lương tâm của ông chủ hiệu thuốc này bị chó ăn rồi, nhưng chỗ thuốc trên bàn đúng là đủ để cứu người thật. Đương nhiên, đây chủ yếu cũng nhờ thân thể của vị Ninh Diêu cô nương này tốt, chẳng liên quan gì với hiệu thuốc của nhà họ Dương đó cả.”
Đạo nhân trẻ tuổi vỗ đầu một cái, mở một trang giấy trắng ra, vừa nhấc bút viết chữ vừa căn dặn: “Sủy nữa thì quên mất. Bần đạo viết thêm một phần nấu thuốc cho ngươi, đây là việc cần phải chú ý cẩn thận, Trần Bình An ngươi không được qua loa. Phương thuốc này của bần đạo vừa là chữa thương, đồng thời cũng có thể bồi bổ nguyên khí, là tuyệt chiêu thượng thừa giúp binh gia lấy chiến dưỡng chiến với tiền đề là mãi mãi đứng ở thế bất bại. Dược tính ôn hòa, không gây hại cho sức khỏe, cùng lắm cũng là tốn thêm vài ngày, tốn thêm ít tiền mua chút dược liệu mà thôi. Khi nào nấu lửa lớn, khi nào cần đun lửa nhỏ thì bần đạo đều viết kỹ ra trên ra đây rồi, thậm chí giờ nào sắc thuốc nào cũng ghi chú rõ ràng. Nói chung là một tuần kế tiếp, Trần Bình An ngươi phải vất vả rồi. Đàn ông con trai vốn phải gánh vác trọng trách, không thì sao lại có câu đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất được, có đúng không? Nhất định không thể từ chối trách nhiệm, để cô nương nhà người ta xem thường được…”
Lúc nói đến câu “Đầu đội trời, chân đạp đất”, đạo nhân trẻ tuổi chợt lắc đầu khe khẽ.
Một phương thuốc viết không quá nửa trang giấy, nhưng cách sắc thuốc lại tốn đến hai trang, nét chữ là chữ tiểu Khải, vuông vức ngay ngắn rất đỗi bình thường.
Trần Bình An sốt ruột hỏi: “Chẳng lẽ sau này đạo trưởng không quản chuyện này nữa à? Sống chết là chuyện lớn, đạo trưởng ngươi tự theo dõi thì sẽ ổn hơn chứ?”
Đạo nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ đáp: “Bần đạo phải rời khỏi tiểu trấn rồi, tông môn của bần đạo nằm trong Nam Giản quốc của bần đạo có một buổi lễ lớn sắp bắt đầu, bần đạo phải đích thân tới đó xem.”
Trần Bình An không biết phải làm sao: “Nhưng ta không biết chữ mà!”
Đạo nhân trẻ tuổi ngớ ra, sau đó cười nói: “Không sao hết, Ninh cô nương biết chữ mà. Trước khi sắc thuốc ngươi cứ hỏi cô ấy xem phải làm sao là được.”
Thiếu nữ nghe xong thì gật đầu.
Trần Bình An còn muốn nói gì đó, đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên nhớ đến một chuyện nên móc một con dấu bằng ngọc xanh tinh xảo ra từ tay áo, hắn hà một hơi lên phần mặt con dấu rồi ịn xuống tờ giấy viết phương thuốc. Sau khi nhấc con dấu lên thì có vẻ hài lòng lắm lắm, đạo nhân trẻ tuổi cất con dấu vào tay áo, sau đó đưa hết hai tờ giấy cho Trần Bình An: “Cất cho kỹ đi, phần lớn thư tịch trong tiểu trấn đều bị người ta cất kỹ ở trong nhà, ngươi muốn mua cũng khó. Nếu thật sự muốn học chữ thì có thể tham khảo từ phương thuốc của bần đạo.”
Đạo nhân trẻ tuổi lại cười nói với thiếu nữ: “Một cánh lục bình về biển rộng, đời người thế nào chẳng gặp lại. Ninh cô nương, vậy chúng ta sau này gặp lại nhé?”
Thiếu nữ áo đen nghiêm mặt đáp: “Lục đạo trượng, ngày sau gặp lại! Ơn nặng chẳng lời nào nói hết, sau này chỉ cần tại hạ có thể giúp được thì cứ việc dùng phi kiếm truyền thư tới Đảo Huyền sơn. Nhưng đạo trưởng nhớ là đừng quên ký hai chữ Lục Trầm vào thư, bằng không Đảo Huyền sơn chưa chắc sẽ cho phi kiếm vào sơn môn.”
Nghe thấy cái tên Đảo Huyền sơn kia, đạo nhân trẻ tuổi cũng phải kinh ngạc, muốn nói lại thôi. Thiếu nữ thấy vậy thì lắc đầu một cái, đạo nhân trẻ tuổi lập tức hiểu ý nên không hỏi thêm gì nữa. Có một số chuyện, không biết gì sẽ tốt cho thiếu niên trong phòng hơn.
Đạo nhân trẻ tuổi bước ra khỏi phòng trước tiên, không quên nắm tay của thiếu niên kéo theo: “Trần Bình An, bần đạo có vài lời muốn nói với ngươi.”
Trần Bình An đặt đồ lên giường trước, nói cho thiếu nữ áo đen biết đây là quần áo hắn vừa mua.
Sau khi ra ngoài sân, đạo nhân trẻ tuổi mới nhỏ giọng căn dặn: “Với trí nhớ của ngươi, chắc là đã nhận ra chữ viết trên phương thuốc đầu tiên từ sớm. Chưa kể, hàng xóm của ngươi là nhân tài đọc sách, cái câu ‘không biết chữ’ kia không phải là lý do thật sự khiến ngươi ngăn cản bần đạo rời khỏi đây.”
Trần Bình An đáp: “Với bản lĩnh của đạo trưởng, chắc chắn đã biết rõ nguyên nhân là gì.”
Đạo nhân trẻ tuổi bật cười: “Ngươi cảm thấy mình chết chắc rồi, nên sợ không ai chăm sóc vị cô nương kia đúng không?”
Trần Bình An gật đầu: “Lúc trước ta đã mở cửa thì phải có trách nhiệm đến cùng.”
Đạo nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh xe đẩy, hai ngón tay khép lại vẽ một vòng, thanh trường kiếm vỏ trắng bị nho sĩ Tề Tĩnh Xuân án nhập hai chữ kiếm khí lặng lẽ bay vào phòng. Chắc là thiếu nữ áo đen không muốn dọa Trần Bình An nên chấp nhận hành động đi quá giới hạn của thanh phi kiếm này. Đạo nhân trẻ tuổi suy nghĩ một lúc, khi hắn suy nghĩ thì sẽ bất giác vươn một ngón tay ra gõ lên liên hoa quan trên đỉnh đầu. Cuối cùng mới nói: “Trước khi tới đây ta có nghe một vị sư huynh nói là làm chuyện gì cũng phải xét lý lẽ, làm người phải trọng nhân tình… Nếu đã như vậy thì bần đạo cũng không nên cứng nhắc quá. Tuy nói thế nhân đều có duyên số riêng, nhưng giáo lý căn bản trong tông môn của bần đạo vốn đã khác với pháp chỉ của các tông môn Đạo thống… Gặp nhau đã là duyên, miễn cưỡng cũng xem như một đoạn thiện duyên. Bần đạo không ngại thuận thế mà làm vậy, ống thăm và một trăm lẻ tám quẻ thăm đó thì không thể tặng ngươi được. Nhân quả quá loạn, một khi không thể xét rõ, lại không chém đứt được thì phiền lắm. Con dấu riêng kia thì hơi trọng. Ta mà tặng ngươi rồi, một khi tiểu trấn không có cấm chế, tất cả đều lộ ra giữa bàn dân thiên hạ thì nguy to, bần đạo không muốn hại ngươi. Hầy dà, chẳng lẽ phải tặng vàng bạc tiền của à? Thế thì bất lịch sự và tục tằng quá, bần đạo sao có thể mặt dày như thế được…”
Không ngờ Trần Bình An lại nói chắc nịch: “Lục đạo trưởng, tặng tiền không tục tằng đâu, lịch sự lắm!”
Đạo nhân trẻ tuổi cười gian: “Hai món trước đó tuy ngươi nghe không hiểu là gì, nhưng chắc chắn cũng biết ý nghĩa không tầm thường, sao lại không lên tiếng xin?”
Thiếu niên bình tĩnh đáp: “Cái bát trắng có thể chứa ít nhất một chum nước, đạo trưởng có thể đốt bùa cho song thân dưới suối vàng, cô nương kỳ lạ bị trọng thương cùng với hai mươi tám đồng tiền vàng kia. Lúc tước Diêu lão đầu cứ luôn miệng nói là nơi này rất lạ, nhưng bây giờ ta đã tận mắt chứng kiến. Nếu là trước khi gặp phải hai người ngoại lai kia thì ta nhất định sẽ trốn tránh tất cả các người, hôm nay cũng nhất quyết không mở cửa.”
Đạo nhân trẻ tuổi tựa lên xe đẩy, trầm giọng nói: “Cô gái ngoại lai kia điểm tay lên mi tâm chính là đã dùng một thủ đoạn đê tiện để cưỡng chế mở khiếu huyệt của ngươi, võ học gọi là ‘chỉ điểm’, thủ pháp cao thấp khác nhau, dụng ý cũng phân làm tốt và xấu. Ví dụ đơn giản chính là cửa sân nhà ngươi không chắc chắn, cô ta lại cố ý dùng búa đập mạnh lên cửa, vào thì vào được, nhưng thật ra lại phá hỏng căn cơ. Ngươi thử nghĩ xem, sau này khi trái gió trở trời, mưa to tuyết phủ, kẻ phá cửa thì đã đi mất từ đời nào rồi. Nhưng kẻ chủ nhà quanh năm phải ở trong đó như ngươi thì sao đây?”
Trần Bình An do dự một lúc: “Ta chịu khổ quen rồi.”
Nhìn thiếu niên giày rơm không giống như đang nói đùa, đạo nhân trẻ tuổi giận đến mức bật cười: “Đó chỉ mới là lần đầu cô ta hại ngươi thôi. Nếu là gân cốt khỏe mạnh, khí huyết căng tràn, ngươi sống đến ba bốn mươi tuổi cũng không khó. Nhưng đòn đánh lên ngực ngươi của cô ta mới là vết thương trí mạng thật sự. Phá hỏng thân thể bản nguyên của ngươi thì thôi đi, còn chặt đứt cả con đường trường sinh của ngươi… Nói đúng hơn thì ngươi vốn vẫn còn một đường cơ duyên, có cơ hội nhờ vào vùng đất này thay đổi mà xoay chuyển càn khôn. Ngươi không hẳn là chẳng có cơ hội bước lên con đường tu hành, cũng giống như dòng nước cuồn cuộn trút xuống, trong sông có vô số giao long tôm cá. Người may mắn đương nhiên sẽ có thu hoạch lớn, nhưng dù là đen đủi đến đâu đi chăng nữa, người khác bắt được rồng rắn ba ba gì đó, nói không chừng kẻ đó cũng được hưởng sái, bắt được tép bạc ròng ròng thì sao…”
Trần Bình An chẳng hề hoảng sợ hay giật mình gì, hắn chỉ im lặng đứng đó, thậm chí cũng không có vẻ gì là cố giả vờ bình tĩnh.
Đạo nhân trẻ tuổi cụt hứng, cũng không chê trách gì, chỉ thấp giọng thở dài: “Trần Bình An, tuổi còn trẻ mà đã xem nhẹ chuyện sống chết cũng chẳng phải chuyện gì tốt đâu. Có phải ngươi cảm thấy sống được thì tốt, nhưng nếu không còn cách nào khác, ông trời thật sự không cho mình sống nữa, chết thì chết thôi chứ có gì đáng sợ đâu đúng không? Bởi vì cái chết thật ra chính là hy vọng được trùng phùng đối với ngươi?”
Trần Bình An không hề phủ nhận.
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên mở miệng mắng: “Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện dù ngươi may mắn gặp lại cha mẹ dưới suối vàng mênh mông đó đi nữa, khi gặp lại ngươi thì bọn họ sẽ cảm thấy thế nào hay không?”
Đạo nhân trẻ tuổi càng nói càng thấy giận, vươn một ngón tay ra dí lên đầu thiếu niên thật mạnh, giống như muốn đâm thủng cái đầu gỗ này vậy: “Bạch Vô Thường trong sách tạp lục và tiểu thuyết chí quái đầu đội nón trắng cao, mỗi khi hắn tới dương gian bắt hồn người chết thì nạn nhân sẽ thấy trên cái nón trắng đó viết bốn chữ ‘Ngươi cũng tới rồi’! Trần Bình An! Ta hỏi ngươi, sau khi cha mẹ ngươi nhìn thấy ngươi thì liệu có thể mừng rỡ mà hỏi ngươi là ‘Con trai, con cũng tới rồi à?’ nổi không? Bọn họ còn yên tâm đi đầu thai được à? Ngươi thật sự cho rằng trên đời này được mấy ai hồng phúc tề thiên, có thể đời đời kiếp kiếp làm con cái hoặc vợ chồng hả? Bần đạo nói thẳng cho ngươi biết, đừng có mà mơ! Chính những vị chưởng giáo thượng tông có thể khiến sơn hà biến sắc kia cũng không có bản lĩnh thông thiên đó, huống hồ gì là một kẻ nghèo hèn một ngày ba cử chẳng được một bữa no bụng, an hôm nay còn phải nghĩ đến ngày mai như Trần Bình An ngươi?!”
Nói đến cuối, đạo nhân trẻ tuổi quắc mắt cao giọng, vô cùng nghiêm túc.
Thiếu niên ngơ ngác lúng túng.
Đây là lần đầu tiên trong đời thiếu niên cảm thấy sợ hãi như kể từ sau khi hiểu chuyện, tay chân cũng lạnh buốt.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, nhưng lần này không hề vò đầu.
Đạo nhân trẻ tuổi cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia: “Thôi vậy, vì cứu người nên bần đạo nợ ngươi một phần ân tình, vốn còn định quỵt được thì hay, bằng không thì cứ chờ đến kiếp sau rồi tính. Nay xem ra cứ trả cho ngươi, sau này xem như hết nợ. Bần đạo nói ba chuyện với ngươi, ngươi phải nhớ kỹ đấy. Chuyện thứ nhất, đợi Ninh cô nương khỏe lại thì đưa cô ấy tới dòng suối phía Nam tiểu trấn để tìm hai cha con họ Nguyễn. Nhớ kỹ là phải đưa cô ấy đi cùng, bằng không ngươi có tự đi một trăm lần cũng vô dụng. Sau khi tới đó, dù có phải mặt dày khóc lóc van xin cỡ nào cũng phải tranh thủ làm học đồ giúp việc của họ. Đào giếng khiêng đá cũng được, đúc kiếm rèn sắt cũng cũng thế, tóm lại là phải tìm chỗ dựa dẫm. Vậy thì Ninh cô nương xem như đã trả nợ ơn tình của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ là mình chiếm lợi của người ta.”
“Chuyện thứ hai là sau mùng năm tháng năm, ngươi phải thường đến con suối dưới cây cầu. Nhặt đá hay bắt tôm cá gì cũng được, tùy ý ngươi, tóm lại là phải thường xuyên tới đó. Lúc thấy buồn phiền thì tới, lúc có cảm ứng lại càng phải tới. Về phần thu hoạch thế nào ấy hả, với chút cơ duyên của ngươi thì chỉ có trời mới biết. Nhưng tốt xấu gì cũng xem như cần cù bù thông minh đi, nếu đã làm đến vậy mà vẫn không thu hoạch được gì thì thằng nhóc nhà ngươi xem như chấp nhận số phận đi.”
Đạo nhân trẻ tuổi nói xong hai chuyện đó thì bắt đầu đẩy xe, thấy thiếu niên vẫn ngồi im ru tại chỗ, có điều lại ngẩng mặt nhìn mình thì nói: “Đứng dậy giúp ta một tay đi!”
Thiếu niên đứng dậy phụ đẩy xe, lại tò mò hỏi tiếp: “Không phải đã nói là ba chuyện à?”
Đạo nhân trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng: “Đã nói với ngươi từ lâu rồi, tự đi mà nghĩ!”
Thiếu niên há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó đạo nhân trẻ tuổi lại dặn dò thêm một chuyện.
“Mấy đồng tiền kia quý lắm, giữ cho kỹ vào.”
“Sắp tới đừng ra ngoài nhiều.”
“Cười nhiều vào, đã không được đẹp mà cứ banh mặt cái mặt ra như thế cho ai xem?”
Đạo nhân trẻ tuổi luôn mồm cằn nhằn hệt như một vị trưởng bối.
Sau khi đẩy xe ra ngoài, thiếu niên muốn đẩy giúp ra khỏi ngõ Nê Bình, đạo nhân trẻ tuổi cũng không từ chối.
Hai người một trước một sau đi trong hẻm nhỏ, cuối cùng đạo nhân mới nói: “Có một câu ta vẫn phải nói. Dựa theo mệnh số mà bần đạo tính ra được thì cha mẹ ngươi mất sớm không phải lỗi tại ngươi.”
Đạo nhân trẻ tuổi dừng lại thật lâu, mãi cho tới khi xe đẩy sắp sửa ra khỏi ngõ Nê Bình thì mới bỏ nhỏ: “Không chỉ như thế, ngươi cả đời này lao đao cũng là do bị cha mẹ ngươi liên lụy.”
Thiếu niên im lặng không nói.
Cuối cùng đạo nhân trẻ tuổi kiên quyết không cho thiếu niên tiễn tiếp, một mình đẩy xe về phía cổng Đông.
Thốt nhiên quay đầu, thiếu niên vẫn đứng ở đầu ngõ, ra sức vẫy tay chào mình, trên mặt là nụ cười xán lạn.
Hoàn toàn không giống một người sắp chết.
(1) Liễu Tam Xuân: Liễu lá đỏ, một loài trung dược
(2) Long nha thảo hay Tiên hạc thảo, còn gọi là Long nha thảo lông, Cỏ răng rồng, Hoàng hoa thảo, Địa thiên thảo, Thoát lực thảo, Kim đính, Hoàng long vĩ, Móc bạc Nepal, Mạ lìn an là một loài thực vật có hoa thuộc chi cùng tên và họ Hoa hồng


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.