Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 6: Quái hiếm, rơi trang bị!


Hai người Trần Thương và Trần Bỉnh Sinh đi ra rửa tay, thay áo mổ, chuẩn bị ca phẫu thuật thứ hai.
Phòng cấp cứu chỉ mổ những ca nhỏ, không nghiêm trọng lắm, nhưng lại tương đối bận rộn. Hơn nữa khoa cấp cứu có khá nhiều việc nên mọi người hầu như bận bịu cả ngày.
Người bệnh thứ hai là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn. Có thể thấy thân thể của anh ta rất tốt do được rèn luyện hàng ngày. Nhưng anh ta lại không hề chú ý đến việc ăn uống, ăn đồ nướng cộng thêm uống bia rất nhiều nên dẫn đến viêm ruột thừa. Sau khi uống một số loại thuốc kháng sinh, giảm đau, anh ta vẫn cứ tiếp tục ăn uống như vậy.
Dẫn đến ruột thừa bị viêm càng nặng thêm, đã xuất hiện tình trạng mưng mủ.
Lúc này mới đến bệnh viện, Trần Thương tiếp đãi gã. Câu nói đầu tiên của vị đại ca này là:
“Bác sĩ, anh cắt cái ruột thừa này của tôi đi, mỗi ngày đều phát tác làm ảnh hưởng tôi uống rượu!”
Trần Thương: . . .
Đây là logic gì? ? ?
Mình cảm thấy cũng có chút có lý?
Trần Thương nhẫn nại giải thích:
“Viêm ruột thừa là bởi vì anh uống rượu và ăn thức ăn linh tinh, không phải ruột thừa cản trở anh uống rượu, anh phải có một chút kiến ​​thức và nhận thức về sức khỏe.”
Đại ca này cũng là một trang nam nhi, ôm bụng cười ha hả nói rằng:
“Ruột thừa là đồ thừa, cắt đi là được; uống rượu là niềm vui của đời người, không có sao được? !”
Ồ, lại còn văn vẻ nữa.
Điều này làm cho các tiểu y tá cười ha hả một hồi.
Đại ca, anh đến đây để mổ hay để tấu hài thế?
Tôi không thu tiền của anh, cho anh nộp vé vào cửa được không?
Trần Thương không thể không giơ ngón tay cái, có thể nói hưu nói vượn làm cho một bác sĩ phẩm đức cao thượng, ý chí kiên định, cơ sở vững chắc, kỹ năng thành thạo, kỹ thuật tỉ mỉ. . . như hắn cảm thấy tâm trí dao động.
Gã đúng là một nhân tài hiếm có!
Ta muốn lấy pháo nước Ý của ta ra nã pháo cổ vũ ngươi. (pháo nước Ý của ta: phàn nàn về những điều không thể chịu đựng được)
Dù thân thể trần truồng nằm trên bàn mổ, gã vẫn vô cùng kiên định nói:
“Bác sĩ, cắt cho tôi xem, tôi muốn nhìn cái thứ tàn sát bừa bãi cơ thể của tôi, dằn vặt linh hồn của tôi. Tôi muốn lấy về hầm cho chó ăn!”
Trần Thương: . . .
Trần Bỉnh Sinh: . . .
Hai thầy trò bất giác thở dài.
Khi bắt đầu ca phẫu thuật, Trần Bỉnh Sinh nói với Trần Thương:
“Người này có thể không giống người vừa rồi, em mở bụng kiểm tra sẽ biết, đừng hoảng hốt.”
Trần Thương gật đầu.
Sau khi gây tê, hắn đang chuẩn bị rạch bụng, người bệnh bỗng nhiên nói:
“Bác sĩ! Chờ một chút!”
Trần Thương sửng sốt:
“Làm sao vậy?”
Người bệnh cười lúng túng:
“Anh có thể làm cho vết mổ trông đáng sợ một chút không? Đúng, chính là cái loại hung thần ác sát, nhìn giống như là bị chém một đao?”
Trần Thương không nói gì: Anh muốn lừa gạt tiền hả?
Ra ngoài nói cho phóng viên, sau đó là một loạt báo đăng: Bệnh nhân nào đó mổ ruột thừa bị bác sĩ dùng dao mổ vẽ lên bụng. Đó là sự thoái hóa về đạo đức của bác sĩ hay sự biến dạng của bản chất con người!
Người bệnh ho khan một tiếng:
“Sau này tôi ra ngoài có thể dùng nó để khoe khoang với người khác. Tôi nói là bị người chém một đao, lúc đó đau đến thấu xương, nhưng tôi cứng rắn không kêu tiếng nào, cuối cùng đi bệnh viện bị khâu ba mươi sáu mũi! Sau này, lúc uống rượu, vén áo lên khoe vết sẹo này ra, soái biết bao, hình xăm so với vết sẹo này của ta chỉ là đồ bỏ đi!”
Trần Thương không để ý tới hắn.
Người này!
Nói tấu hài!
Vừa rồi là rap freestyle.
Không sai biệt lắm cũng đã đến lúc thuốc tê có tác dụng, Trần Thương bắt đầu mổ.
Đầu tiên, hắn rạch một vết dài cỡ 6cm theo đường McBurney.
Trần Thương rạch da theo từng lớp. Khi đến lớp mỡ dưới da, Trần Bỉnh Sinh chủ động cầm đốt điện hỗ trợ.
Không tệ, người hầu nhỏ cũng rất tinh mắt!
Trần Thương nhìn thoáng qua Trần Bỉnh Sinh tỏ vẻ hài lòng, biểu thị cổ vũ!
Trần Bỉnh Sinh sửng sốt, trừng mắt một cái: Ngứa da phải không?
Để vào ổ bụng cần tách từng lớp cơ của thành bụng theo thứ tự là cơ chéo bụng ngoài, cơ ngang bụng, chéo bụng trong, cuối cùng mở phúc mạc thì vào được ổ bụng.
Giờ phút này, ổ bụng hiện ra trước mặt của Trần Thương.
Quả nhiên, giống như lời nói của Trần Bỉnh Sinh,
Không giống với ca trước.
Trần Thương cẩn thận thăm dò ổ bụng từng chút một.
Hiện tại Trần Thương có thể thấy, 【 Mạc nối lớn 】có màu xanh lá cây, ắt hẳn dịch viêm chưa lan tới, hắn thở phào một hơi!!
Chỉ là. . .
Hố chậu phải đầy dịch viêm.
【 Manh tràng 】màu xanh lá, không có vấn đề gì,
Mà ruột thừa nằm trước manh tràng, qua mạc nối lớn, Trần Thương thấy rõ ràng ruột thừa sưng to, sung huyết (đừng nghĩ bậy bạ)! (Nhóm dịch: Đố các bác biết là nghĩ cái gì =)))))
Lúc này ruột thừa đã hiện ra trước mắt Trần Thương.!
Hơn nữa còn đỏ hơn so với người thứ nhất!
Hai chữ【 Ruột thừa 】màu đỏ thẫm, hình như đang nói cho Trần Thương, cái đẳng cấp của quái có thể sẽ cao một chút.
Con quái này dài chừng 10cm, đường kính khoảng 1.5cm, đã mưng mủ, sưng to, phần gốc đã hoại tử, trên thành ruột có vài lỗ nhỏ được mạc nối bọc lại gây dính với các tạng xung quanh một chút.
Trần Thương nhìn thấy hết tất cả mọi thứ!
Đinh~!
【 Quái ruột thừa hiếm: Đây là viêm ruột thừa nung mủ biến chứng thủng, lv12. 】
Trần Thương suy nghĩ:
Giết chết quái hiếm này, có thể rơi ra trang bị hay không nhỉ?
Mặc dù không rơi trang bị, cũng phải thêm chút kinh nghiệm và tiền bạc đi?
Trần Thương lộ vẻ tham lam!
Chuẩn bị phẫu thuật!
“Băng gạc!”
“Kẹp cầm máu!”
“Thắt mạc treo ruột thừa!”
“Hút dịch!”
. . .
Ca mổ này không nhanh như ca vừa rồi, quái hiếm gây cho Trần Thương không ít phiền phức!
Phẫu thuật cũng không đơn giản như lúc nãy.
Trần Thương cắt đứt ruột thừa, cầm ra bỏ vào mâm.
“Tiêm dung dịch axit cacbonic 5ml.”
“Cồn sát khuẩn ”
“Nước muối sinh lí 20ml!”
Trần Thương cần rửa sạch phần niêm mạc ruột thừa còn sót lại, để phòng ngừa nhiễm trùng.
Cuối cùng khâu lại bằng mũi chữ X!
Những thứ này đều là các thao tác cơ bản, so easy.
Kết thúc công việc!
Trần Thương ném cho Trần Bỉnh Sinh một ánh mắt: Phụ mổ mau hoàn thành nốt công việc đi!?
Nhìn em làm gì?
Bình thường khi anh mổ chính chẳng phải cũng nhìn em bằng ánh mắt này sao?
Trần Thương nghĩ lại: Lẽ nào ánh mắt ta chưa đủ tinh túy?
Trần Bỉnh Sinh trừng mắt:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau kết thúc công việc đi!”
Trần Thương:
“Đây là việc phẫu thuật viên chính phải làm sao? Chẳng phải mỗi lần đến lúc này anh đều giao cho em à? ? ?”
Trong lúc nhất thời, y tá dụng cụ Tần Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, không nhịn cười được, bảo:
“Tiểu Trần đừng nghịch ngợm, làm nhanh lên!”
Trần Thương bất đắc dĩ, cho rằng mình là bác sĩ mổ chính nên có dáng vẻ của mổ chính chứ, thế nhưng kết quả phát hiện, mình vẫn không có nhân quyền. . .
Hắn đành phải bắt đầu giải quyết ổ bụng, trước tiên rửa khoang bụng, kiểm tra còn chảy máu hay không, tiếp đó đặt ống dẫn lưu ở hố chấu phải, rạch một lỗ bên cạnh vết mổ rồi rút một đầu ống dẫn lưu ra.
Y tá dụng cụ cũng bắt đầu kiểm kê băng gạc và dụng cụ.
“Đủ rồi!” Tần Nhạc Nhạc lên tiếng.
Trần Thương đóng bụng lại.
Phẫu thuật hoàn tất!
Đinh~!
【 Đánh chết quái ruột thừa hiếm: viêm ruột thừa nung mủ biến chứng thủng, thu được kinh nghiệm giá trị +200, nhân dân tệ +200, kinh nghiệm cắt bỏ ruột thừa +200. 】
Đinh~!
【 Chúc mừng ngài thu được kim khâu (màu trắng) một!】
Trần Thương trợn to hai mắt, trời ơi? ? ?
Ta. . .
Ta. . .
Ha ha ha, rơi trang bị!
Kim khâu màu trắng?
Có ích lợi gì?
Mau nhìn mau nhìn!
Có thể giết thần giết phật hàng ma không?
【Kim khâu (màu trắng): Sắc bén +1 】
Trần Thương sửng sốt?
So?
Không có?
Sắc bén +1 là một tình huống gì?
—o0o—
P/s: Chương này nhiều từ chuyên ngành, các bạn đừng hỏi là gì nhé, nhóm dịch không chú thích đâu =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.