Tốc độ xử lý vết thương của Trần Thương rất nhanh. Sau khi vào trong, bọn nhỏ không khóc cũng không quấy chút nào.
Lúc đầu, An Ngạn Quân còn lo lắng cho bọn nhỏ. Sợ Trần Thương sơ cứu vết thương vụng về, sẽ làm đau bọn chúng!
Dù sao em ấy vẫn còn trẻ. Đôi lúc không tránh khỏi làm việc qua loa. Nghĩ tới đây, An Ngạn Quân liền tăng tốc độ sơ cứu. Anh sốt ruột xử lý gấp cho xong để tranh thủ thời gian tới chỗ Trần Thương.
Thế nhưng khi tiến đến, anh trợn tròn mắt.
Bọn nhỏ đã được băng bó xong và ngồi đàng hoàng, yên lặng ở trong phòng.
An Ngạn Quân tò mò hỏi: “Anh bạn nhỏ, bị dọa sợ hả? Có đau không?”
Bọn nhỏ cùng nhau lắc đầu: “Không đau!”
An Ngạn Quân mỉm cười, xoa đầu một đứa bé. Anh đoán rằng bọn nhỏ còn ngây thơ chưa biết sợ hãi là gì. Vừa rồi, mấy nhóc mà anh sơ cứu không có an tĩnh như thế.
Lúc này, Trần Thương đang xử lý vết thương cho một bé gái. Đầu gối của bé bị rách một miếng da, những hạt bụi nhỏ li ti dính vào đó. Cần phải rửa sạch vết thương và lấy ra hết tất cả các hạt bụi. An Ngạn Quân nhíu mày. Ca này có độ khó khá cao, vết thương tương đối nghiêm trọng. Lúc xử lý, khẳng định bệnh nhân sẽ rất đau!
Anh định góp ý thì Trần Thương đã bắt đầu rửa vết thương.
Tùy ý nhìn sang một cái, An Ngạn Quân bỗng ngây ngẩn cả người.
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết cao hay thấp!
Phương pháp rửa vết thương của Trần Thương có chút đặc thù a?
Quả nhiên, trong lúc Trần Thương rửa vết thương, cô bé đôi lúc nhăn mặt, nước mắt rưng rưng. Nhưng cả quá trình đều không kêu lên một tiếng.
An Ngạn Quân còn phát hiện, khi xử lý vết thương, Trần Thương đều vô cùng chăm chú đến những chi tiết nhỏ!
Khi rửa những vùng vết thương nhạy cảm, bác sĩ cần phải thật cẩn thận… Vì làm như vậy sẽ hạn chế gây thêm nỗi đau cho người bệnh. Thậm chí thông qua việc này, có thể một phần giảm bớt sự đau đớn do vết thương ban đầu tạo ra!
Đây chính là khảo nghiệm cho trình độ của bác sĩ.
An Ngạn Quân thoáng nhớ lại. Phòng khám Mai Áo có một bác sĩ chuyên môn nghiên cứu xử lý các vấn đề như thế này. Trong việc sơ cứu vết thương, điều phiền nhất chính là đau đớn. Ông ta cho rằng: Một bác sĩ giỏi có thể thông qua việc giảm đau chỗ bị thương, từ đó giảm bớt sự bất an của người bệnh, làm cho vết thương chóng lành hơn.
Vì thế, An Ngạn Quân cũng từng thử qua, nhưng hiệu quả không quá rõ rệt. Chính anh cũng cảm thấy làm như vậy chẳng hữu hiệu gì cho việc giảm bớt sự đau đớn của người bệnh. Do đó, An Ngạn Quân cho rằng đây chỉ lý thuyết mà thôi.
Thế nhưng, Trần Thương có vẻ như làm được thật.
Trên phương diện giảm đau cho người bệnh, Tiểu Trần làm thật sự xuất sắc.
Nghĩ tới đây, An Ngạn Quân bỗng nhiên vô cùng tò mò, em ấy làm việc đó như thế nào?
Đây là kỹ thuật rất có giá trị nghiên cứu, có thời gian phải giao lưu trao đổi mới được!
Đinh~!
【An Ngạn Quân độ thiện cảm +5 】
Trong khi đang sơ cứu, Trần Thương bỗng nhiên ngẩn người. Hắn quay đầu nhìn về phía An Ngạn Quân thì thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào cái mông của mình.
Hắn lập tức kinh sợ!
Dù sao cũng là Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu. Nếu anh ta mạnh mẽ tiến tới, mình có thể cự tuyệt được sao?
Nghĩ tới đây, mông của Trần Thương hơi giật giật. Hắn thậm chí còn quay mông sang hướng khác.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, về sau tuyệt đối không thể tắm chung cùng với An chủ nhiệm. Dù sao hắn cũng là trai thẳng, không thể bị bẻ cong được!
…
Đinh~
【 ! Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày. Nhận được kinh nghiệm sơ cứu +30, nhân dân tệ +50 đồng. 】
An Ngạn Quân tiến đến nhìn thoáng qua Trần Thương: “Vất vả cho em quá. Được rồi. Em đi giao ban đi.”
Đinh~
【 ! Hoàn thành nhiệm vụ của NPC An Ngạn Quân, nhận được An Ngạn Quân thiện cảm +5, nhân dân tệ +20 đồng, kinh nghiệm +30. 】
Trần Thương gật đầu, nhìn ánh mắt An Ngạn Quân nhìn mình có chút nóng bỏng. Hắn nhịn không được, lén giấu một cái dao phẫu thuật trong tay…
Vạn nhất… Cũng có cái chuẩn bị!
Nhưng, nghĩ đến mới sáng sớm, chỉ làm một chút việc mà đã nhận được 120 tệ, liền làm cho Trần Thương cảm giác phấn khích.
Bỗng nhiên, Trần Thương chợt để ý:
【 An Ngạn Quân, một bác sĩ khoa ngoại cực kỳ nghiêm túc, trước mắt độ thiện cảm: 15. 】
Độ thiện cảm mới có 15 điểm?
Còn tốt!
Trần Thương thở phào nhẹ nhõm.
…
…
Cái gọi là giao ban, thật ra chính là thông báo chuyện của tua trực đêm qua cho bác sĩ trưởng tua hôm nay. Tối hôm qua không có chuyện gì lớn, giao ban cũng tương đối thuận lợi.
An Ngạn Quân giao ban xong liền thay quần áo để ra về.
Trong lúc đó, Trần Thương ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Trần Bỉnh Sinh.
【 Trần Bỉnh Sinh, một bác sĩ khoa ngoại có kinh nghiệm phong phú, trước mắt độ thiện cảm: 60. Có thể xem thông tin chi tiết! 】
Trần Thương vui mừng, có thể xem thông tin cụ thể hơn ư.
【 Tên: Trần Bỉnh Sinh 】
【 Nghề nghiệp: Bác sĩ 】
【 Cấp độ: lv42:960/12600(Phó chủ nhiệm) 】
【Kỹ năng nghề nghiệp:
Kỹ năng khoa ngoại cơ sở:
Sơ cứu vết thương: Đại sư: 3970/8000
Khâu da, nối gân, cơ: Cao cấp: 1679/4000
Hồi sức tim phổi: Trung cấp: 1500/2000
…
Kỹ năng phẫu thuật:
Phẫu thuật cấp một:
Phẫu thuật cắt ruột thừa: Cao cấp: 277/4000
Đặt ống lưu: Cao cấp: 9211/4000
Phẫu thuật thoát vị bẹn: Trung cấp: 292/2000
…
Phẫu thuật cấp hai:
Phẫu thuật nối vị tràng: Trung cấp: 656/2000
Phẫu thuật khâu lỗ thủng dạ dày tá tràng: Cao cấp: 1999/4000
Phẫu thuật tháo xoắn ruột non: Cao cấp: 999/4000
Phẫu thuật cắt bỏ gần hoàn toàn dạ dày: Cao cấp, 1289/4000
…
Phẫu thuật cấp ba:
Phẫu thuật nội soi cắt ruột non, đại tràng: Trung cấp: 555/2000
Phẫu thuật cắt tuyến giáp: Trung cấp: 799/2000
Phẫu thuật ung thư dạ dày (Cắt bỏ phần trên của dạ dày, phần dưới của dạ dày, toàn bộ dạ dày): Trung cấp: 855/2000… 】
Sau khi xem xong, Trần Thương mắt chữ A, miệng chữ O. Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc để không phát ra âm thanh, sợ làm cho Trần lão đại hiểu lầm.
Nhưng… Số liệu này quá khủng!
Hiện tại, chính mình cũng chỉ có các kỹ năng cơ sở. Ngay cả kỹ năng cơ sở nhất của phẫu thuật cấp một đều chưa có. Nhìn Trần lão đại người ta mà xem, kỹ năng phẫu thuật cấp một hai ba đều có hết. Từ vị trí của mình cũng chỉ có thể ngước nhìn lên a.
Nhưng mà, Trần Bỉnh Sinh đạt cấp 42, cái này dựa theo phân chia thực lực thì tương đương với có trình độ Phó chủ nhiệm. Mặc dù bây giờ chỉ là bác sĩ chính, nhưng trình độ rất cao!
Xem ra, hệ thống bình xét cấp bậc cũng không phải là đánh giá theo chức danh người đó, mà là phân chia công bằng dựa theo thực lực.
Chỉ là… Trần Thương có một chuyện không rõ, để từ bác sĩ nội trú thành bác sĩ chính cần phải làm những gì???
Có phải là cần bằng cấp chuyên môn gì không?!
Thông thường, bệnh viện sẽ dựa theo trình độ phẫu thuật khó dễ, lớn nhỏ, kinh nghiệm mà chia phẫu thuật làm bốn cấp:
Phẫu thuật cấp một: Phẫu thuật cỡ nhỏ đơn giản.
Phẫu thuật cấp hai: Phẫu thuật cỡ nhỏ cùng phẫu thuật cỡ trung đơn giản.
Phẫu thuật cấp ba: Phẫu thuật cỡ trung cùng phẫu thuật cỡ lớn bình thường.
Phẫu thuật cấp bốn: Phẫu thuật bệnh nan y, bệnh nặng và kỹ thuật tiên tiến mới được triển khai.
Mà đẳng cấp phẫu thuật khác nhau, cũng cần đẳng cấp bác sĩ khác nhau. Chẳng hạn như:
Bác sĩ dưới bốn năm, còn được gọi là bác sĩ nội trú: Phạm vi phẫu thuật giới hạn trong cấp một.
Bác sĩ lâu năm bao gồm cả bác sĩ chính: Phạm vi phẫu thuật giới hạn trong cấp hai. Nếu được bác sĩ chính lâu năm chỉ đạo thì có thể làm phẫu thuật cấp ba.
Bác sĩ chính lâu năm: Phẫu thuật phạm vi giới hạn trong cấp ba. Nếu được bác sĩ có chức danh chủ nhiệm trở lên chỉ đạo thì có thể làm phẫu thuật cấp bốn.
Chủ nhiệm khoa, Phó chủ nhiệm: Phẫu thuật phạm vi giới hạn tại cấp bốn. Nếu có ca phẫu thuật cần mổ gấp thì có thể làm phẫu thuật cấp ba.
Vì vậy, Trần Thương hiện tại chỉ có thể làm phẫu thuật cấp một. Đương nhiên, nếu có Trần Bỉnh Sinh lão đại bảo đảm, thì hắn cũng có thể làm phẫu thuật cấp hai.
Trần Bỉnh Sinh quay người thì thấy Trần Thương nhìn mình chằm chằm. Trong lòng chợt có chút run rẩy, chú em này mắc bệnh gì chăng?
“Tiểu Trần! Đến đây. Đi chuẩn bị phòng với anh. Một lúc nữa có hai ca phẫu thuật, em đi phụ anh.”
Trần Thương: “OK anh!”
Nhưng… Tại sao lại không có nhắc nhở nhiệm vụ chứ?
Trần Thương không hiểu.
Khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện có một phòng bệnh, trong phòng có sáu mươi giường. Thuộc về phòng trọng điểm của của tỉnh, cũng là một trong 120 trung tâm cấp cứu của thành phố. Vì vậy, bình thường rất bận rộn.
Sáu mươi giường bệnh nhìn như rất nhiều, kỳ thật mỗi ngày đều không đủ chỗ. Chỉ riêng Trần Bỉnh Sinh đã có tới mười hai bệnh nhân.
Người bệnh cấp cứu đều nằm viện không lâu, vì họ sẽ chuyển đến khoa khác sau khi bệnh tình ổn định.
Nếu bệnh tình không ổn định… Một là chuyển viện, còn không thì về nhà chuẩn bị làm tang lễ. Dù sao nếu tiếp tục nằm ở phòng cấp cứu thì cũng không sống được bao lâu.
Chuẩn bị phòng tốn chừng một giờ. Thường ngày đều là Trần Thương phụ trách xử lý bệnh nhân theo lời dặn của bác sĩ, viết bệnh án. Sau đó, Trần Bỉnh Sinh sẽ tiến hành phẫu thuật.
Hôm nay, Trần Bỉnh Sinh sau khi chuẩn bị phòng xong, liền nói với Trần Thương: “Sáng hôm nay có hai ca phẫu thuật, giường 19 cùng giường 21. Hai người đều là viêm ruột thừa cấp tính. Bình thường em đã nhìn anh mổ rất nhiều lần. Hôm nay anh sẽ thị phạm một ca, còn em mổ ca còn lại!”
Trần Thương nghe xong, lập tức khẩn trương..
Mặc dù bình thường hắn thường xuyên kiến tập mổ ruột thừa, thậm chí cảm thấy cực kỳ đơn giản, nhưng khi chân chính để hắn mổ chính thì hắn vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao, cũng giống như đầu bếp cùng phụ bếp vậy, chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Tuy nhiên, khẩn trương thì khẩn trương, Trần Thương vẫn kích động nhiều hơn!
Cuối cùng cũng có thể được mổ chính!
Hắn cảm thấy vô cùng phấn khích. Nó trỗi dậy như những con sóng dào dạt trong lòng, không dễ tản đi. Hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng. Lúc tan ca phải trở về chia sẻ tin tức tốt này cho bạn gái mới được.
Chỉ là… Mình có khá nhiều bạn gái. Thôi đành chia sẻ với Quất Lê Sa trước vậy. Nàng có “tâm hồn” đẹp, chắc chắn sẽ hiểu chuyện hơn.
…
Với tư cách một bác sĩ khoa ngoại, không làm phẫu thuật thì khác gì mèo không bắt chuột.
Mười giờ sáng, Trần Thương cùng Trần Bỉnh Sinh đi tới phòng phẫu thuật.
Trần Bỉnh Sinh nhìn Trần Thương có chút câu nệ, liền cười: “Mổ ruột thừa chỉ là một cái tiểu phẫu. Giống như công việc hàng ngày, làm phát là xong. Em khẩn trương cái gì? Bình thường nhìn anh làm nhiều như vậy. Trong lúc anh làm, em còn chê anh tay chân vụng về. Thế nào? Hiện tại luống cuống hả?”
Trần Thương gượng cười: “Nào có chuyện đó, đây là lần đầu tiên của em đấy.”
Trần Bỉnh Sinh cười lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên? Anh có phải nên cho em một cái hồng bao ăn mừng không vậy?”
Trong phòng phẫu thuật, người bệnh đã nằm lên giường, đang chuẩn bị được gây tê.
Trong lúc rửa tay, Trần Bỉnh Sinh cười nói: “Nếu không… Ca thứ nhất em trực tiếp ra tay đi, nhớ kỹ quá trình chưa?”
Trần Thương sững sờ, lập tức nội tâm xiết chặt, thoáng nhớ lại một chút rồi gật đầu: “Nhớ kỹ!”
Trần Bỉnh Sinh mỉm cười: “Sau khi gây mê, em mổ chính, anh làm trợ thủ cho em!”
Trần Thương khẽ gật đầu.
Bác sĩ gây mê là người quen cũ, tên Đinh~!
【Trần Bỉnh Sinh tuyên bố nhiệm vụ: Hoàn thành hai ca phẫu thuật viêm ruột thừa.
Nhiệm vụ yêu cầu: Độ hoàn thành: Hài lòng.
Khen thưởng nhiệm vụ: Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần Bỉnh Sinh *1.】
Trần Thương ngẩn người, khen thưởng nhiệm vụ lại là tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần lão đại.
Như thế nào lại không có tiền???
Kinh nghiệm cũng không có?
Trần lão đại, em mặc dù có chút ý kiến với anh, nhưng…
Anh cũng không thể chơi đểu em trắng trợn như vậy chứ?
Trần Thương thở dài, nếu đã thích chơi đểu em như vậy thì cũng kệ đi, đều đã chơi hai năm rồi, cũng không phải lần đầu.
Ca cấp cứu này không phải là người địa phương, trong lòng An chủ nhiệm có ý đồ xấu với mình, Trần lão đại lại muốn chơi đểu mình, cái này… Đẹp trai cũng là cái tội sao?
Ai…
Hiện tại, mổ ruột thừa đều tiến hành nội soi, chi phí nhiều hơn mổ bình thường một nghìn đồng, nhưng chỉ lưu lại một vết sẹo nhỏ.
Bệnh nhân đầu tiên là một phụ nữ tên là Trương Ái Trân, năm nay hơn năm mươi tuổi, thường xuyên bị đau bụng vùng hố chậu phải. Buổi tối mấy hôm trước cơn đau nặng thêm, nên được đưa đi cấp cứu, sau khi bớt đau đã quyết định làm phẫu thuật.
Dì Trương nghe nói nội soi đắt hơn một nghìn, lập tức quyết định mổ bình thường, dù sao thì dì cũng là người đã từng trải.
Chẳng qua, dì Trương lại nghĩ:
“Dù sao ở giữa bụng cũng có một đường rồi, nhiều thêm một đường nữa cũng không sao. Nhưng mà bác sĩ, ngài làm cho hai vết sẹo trông dễ nhìn một chút nhé, bằng không tôi sợ khi đi nhà tắm người ta lại tưởng tôi là xã hội đen.”
Trần Bỉnh Sinh cười cười:
“Không có vấn đề gì, tôi sẽ làm cho hai vết sẹo cân xứng một chút là được!”
Phương pháp vô cảm trong phẫu thuật ruột thừa là gây tê vùng, nói chính xác hơn là gây tê ngoài màng cứng.
Những việc này đều có bác sĩ gây mê phụ trách, việc Trần Thương cần làm là lựa chọn vị trí mổ.
Vị trí mổ ruột thừa chủ yếu ở vùng bụng dưới bên phải, chỗ nào ấn lên thấy đau chính là vị trí rõ ràng nhất, kỳ thật đó chính là điểm McBurney, nó nằm ở 1/3 ngoài đường nối từ rốn đến gai chậu trước trên bên phải.
Ngộ sự tam nan*, lần đầu tiên Trần Thương mổ chính đã gặp phải, giờ nên mổ như thế nào?
(*: Mỗi chuyện đều có ba việc khó)
Đường mổ ruột thừa có vài loại, đường mổ xiên hố chậu phải (đường McBurney), hay là đường mổ ngang hố chậu phải (đường Lanz).
Trần Thương nói: “Đường mổ McBurney?”
Trần Bỉnh Sinh không trả lời hắn.
Trần Thương cầm lấy dao mổ bắt đầu rạch da, sau khi mở bụng hắn muốn kiểm tra ruột thừa.
Trước tiên Trần Thương lấy băng gạc chèn vào đẩy ruột non vào trong, lại dọc theo đại tràng tìm theo hướng manh tràng, là có thể tìm được ruột thừa.
Phương pháp thuận tràng mạc qua? (Theo ruột tìm dưa)
Chỉ là…
Trần Thương trợn tròn mắt nhìn ruột thừa… manh tràng… đại tràng trong bụng.
Không phải hắn không phân biệt được mà bởi vì hắn phát hiện trên những nội tạng này đều được chú thích tên.
Trần Thương tỏ vẻ bất lực.
Cái hệ thống này sợ mình không biết mấy thứ này hay sao.
Nhưng… Đúng là rất thuận tiên.
Trên manh tràng có một cái tên【Manh tràng】màu xanh lục.
Trên kết tràng cũng hiện 【Đại tràng】màu xanh lục.
Khi Trần Thương chạm vào manh tràng, trong đầu vang lên một hồi nhắc nhở:
Đinh~!
【Manh tràng: Khoẻ mạnh.】
Đinh~!
【Đại tràng: Tràn đầy sức sống.】
Trần Thương???
WTF???
Trần Thương đặt manh tràng, đại tràng xuống, đột nhiên nhìn thấy trên ruột thừa hiện lên【Ruột thừa】màu đỏ.
Đây chính là quái màu đỏ sao?
Thời điểm hắn chạm vào 【Ruột thừa】màu đỏ, một tiếng nhắc nhở vang lên.
Đinh~!
【Quái ruột thừa phổ thông: Viêm ruột thừa cấp tính phổ thông, Lv 8. 】
Ta kháo?
Quái ruột thừa Lv 8.
Trần Thương trợn tròn mắt.
Hắn bắt bản thân phải bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chưa tỉnh táo, lại một hơi, vẫn chưa tỉnh táo, lại tiếp tục một hơi…
Hô!
Hắn mở to mắt, đột nhiên nhìn thấy Trần Bỉnh Sinh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Căn cứ vào hiểu biết của Trần Thương với Trần lão đại thì ánh mắt này có ý tứ là:
“Em đang làm cái lông gì vậy? 😀
Trần Thương quyết định, giết quái màu đỏ này.
Hắn dùng kẹp cố định và phân chia mạc treo, rồi cắt mạc treo và buộc chỉ cầm máu, cuối cùng mới cắt bỏ ruột thừa.
Trần Thương là bác sĩ nội trú lv12, đối phó loại tiểu quái ruột thừa lv8 này quá đơn giản.
Thiên hạ võ công, chỉ nhanh là không phá được.
Với sự thuần thục đao pháp của Trần Thương, quái màu đỏ【Ruột thừa】đã chết dưới dao của hắn.
Quyết đoán cắt bỏ… Xử lý mạc treo ruột thừa… Xử lý gốc ruột thừa.
Thao tác ở giai đoạn sau rất thuận lợi.
Khi khâu xong mũi cuối cùng, Trần Thương rốt cuộc thở dài một hơi.
Quá đã! Quá kích thích.
Đinh~!
【Thành công giết Boss!
Đạt được danh hiệu: Tân thủ phòng phẫu thuật.
Xin hãy không ngừng cố gắng, hoàn thành mười liên sát!】
Đinh~!
【Đánh giết quái ruột thừa *1, đạt được: Kinh nghiệm +100, nhân dân tệ +100, kinh nghiệm phẫu thuật ruột thừa +100.】
Bà mẹ nó?
Đánh quái thăng cấp làm rơi trang bị.
Phẫu thuật sẽ mạnh lên sao?
Ta ngất! Quá sung sướng! Rốt cuộc ngươi cũng đã tới.
Ngươi biết không? Ngươi đến muộn hơn hai mươi năm!
Trần Thương mừng đến phát khóc nhìn về phía màn hình ảo, tràn đầy hưng phấn cùng kinh hỉ, quá kích thích!
Nhân sinh của ta muốn bật hack!
Trần Bỉnh Sinh bó tay, thằng này bị điên rồi?
Trần Bỉnh Sinh bất đắc dĩ trừng Trần Thương một cái:
“Em đang làm cái gì vậy? Chưa thấy manh tràng bao giờ à? Còn cầm lấy thưởng thức cả buổi? Điên rồi sao?”
Trần Thương ngượng ngùng cười:
“Không phải! Cái kia… Ruột thừa và manh tràng của dì ấy trông khác nhau!”
Trần Bỉnh Sinh mở to mắt:
“Không giống! Không giống ở chỗ nào? Ruột thừa của bà ta còn dài hơn mắt hai mí à?”
Lúc này, người bệnh đã được y tá đẩy ra ngoài, y tá trong phòng phẫu thuật vừa vặn nghe thấy Trần Bỉnh Sinh và Trần Thương nói chuyện phiếm, lập tức cười ha hả.
“Bác sĩ Trần, anh hài hước quá, ruột thừa còn dài hơn mắt hai mí!”
“Ha ha”
Trần Thương ngượng ngùng cười:
“Không phải! Đây là lần đầu em tự mình cắt ruột thừa, nên muốn nghiêm túc cảm nhận một chút.”
Trần Bỉnh Sinh cười ha hả:
“Ha ha? Lần đầu tiên? Chẳng trách? Động tâm rồi sao? Anh thấy biểu cảm kia của em giống như là với mối tình đầu vậy.”
Mọi người cười vang.
Ở một bên phòng phẫu thuật, y tá Tần Nhạc Nhạc cười nói:
“Bác sĩ Tiểu Trần người ta mới là lần đầu tiên, như vậy đã rất tốt rồi, cũng rất thuận lợi, không có bất kì cái gì ngoài ý muốn cả. Chúc mừng bác sĩ Tiểu Trần.”
Tần Nhạc Nhạc cùng Trần Thương gần bằng tuổi nhau, thế nhưng nàng đã làm việc ở phòng thủ thuật bốn năm rồi, đã thấy qua rất nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ khác.
Cũng quen thói hay trêu trọc người khác của Trần Bỉnh Sinh, nên bênh vực thay Trần Thương.
Dù sao, đẹp trai cũng có ưu thế.
Trần Thương nhấn vào tiếp nhận khen thưởng.
Nhưng tân thủ phòng phẫu thuật là có ý gì?
【Danh hiệu: Tân thủ phòng phẫu thuật.
Thuyết minh danh hiệu: Tân thủ phòng phẫu thuật nên có tinh thần siêng năng học tập cùng thái độ khắc cốt ghi tâm nghiên cứu phẫu thuật, phải siêng năng học tập, phẫu thuật nhiều.
Kỹ năng danh hiệu: Khi phụ mổ có 1% tỷ lệ học được kỹ năng của bác sĩ phẫu thuật chính.】
Trần Thương sững sờ!
Ta kháo?
Cái danh hiệu này có chút lợi hại a!
Một phần trăm tỷ lệ học được kỹ năng nào đó của bác sĩ phẫu thuật chính.
Nếu mình theo Trần lão đại làm nhiều phẫu thuật hơn, là có thể có cơ hội học được kỹ năng trâu bò nào đó.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng có chút kích động.
Đinh~!
【Ngài cấp bậc tăng lên đến Lv 13, đạt được một điểm kỹ năng.】
Trần Thương đắc ý mở ra giao diện thuộc tính .
【Trần Thương:
Nghề nghiệp: Bác sĩ.
Lv: 13: 50/1300
Kỹ năng phẫu thuật cấp một:
Thuật phẫu thuật ruột thừa: 100/1000 (Sơ cấp)
Điểm kỹ năng: 1.
Danh hiệu: Tân thủ phòng phẫu thuật.】là Lưu Kiện, năm nay ba mươi tám tuổi. Gã hay thích trêu chọc, nói chuyện vui. Quan hệ với Trần Bỉnh Sinh cũng không tệ. Nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức hiểu ra tình huống.
Hiện tại, người bệnh vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Gã không thể nhiều lời nói thêm gì cả. Để người bệnh tăng thêm mấy phần khẩn trương là không cần thiết.
Thay vào đó, gã nhìn sang phía Trần Thương, giơ ngón tay cái, tỏ