【 Kim khâu (màu trắng), về sau, chỉ cần ngài khâu vết thương đều sẽ có thuộc tính: Sắc bén + 1! 】
Trần Thương lập tức hiểu rõ, có nghĩa là sau này mình sử dụng kim khâu sẽ có thêm thuộc tính sắc bén + 1.
Nhưng… Sắc bén + 1 là nghĩa là gì?
Không hiểu!
Được rồi, chắc là rất sắc đúng không?
Phẫu thuật hoàn tất, người bệnh đột nhiên hỏi:
“Bác sĩ, ruột thừa của tôi đâu?”
Trần Thương:…
Chấp niệm sâu như vậy!?
Y tá bưng khay đi đến bên cạnh vị đại ca này rồi nói:
“Nhìn đi, đây chính là ruột thừa của anh.”
Đại ca này vừa nhìn qua, lập tức cảm thấy hơi buồn nôn, tỏ vẻ ghét bỏ, nói:
“Không! Hiện tại nó là ruột thừa của cô, lấy đi… Chó nhà tôi cũng chẳng thèm ăn thứ này, thật là buồn nôn.”
“Mẹ nó, sao méo giống như trên Google nhỉ? Hình dạng sao như thế này? Quá xấu xí!”
Trần Thương khụ khụ một tiếng: Đây cũng không phải là ruột thừa bình thường.
Nói chính xác, đây chính là ruột thừa hoại tử!
Nguyên nhân là vì chủ nhân của ruột thừa này có thói quen ăn uống bậy bạ hay nhậu nhẹt nên nó mới tạo phản, cố gắng trưởng thành quái ruột thừa hiếm!
Cô y tá mỉm cười, lại bưng trở về.
Cô đã sớm quen thuộc những thứ này, thậm chí có đôi khi còn thản nhiên ngồi bên cạnh nó ăn cơm mà không bị ảnh hưởng chút nào!
Trần Bỉnh Sinh nói:
“Gửi mẫu đến khoa giải phẫu bệnh đi.”
Tiểu y tá gật đầu rồi rời đi.
Mà dường như thuốc tê của vị đại ca này gần hết tác dụng rồi, đầu óc rất linh hoạt:
“Bác sĩ, cái bụng của tôi bị gây tê, theo lý thuyết dạ dày cũng bị gây tê chứ? Thế tại sao vừa rồi trông thấy thứ kia tôi lại muốn ói?”
Trần Thương cảm thấy vị đại ca này đưa ra một câu hỏi rất sâu sắc!
Tại sao dạ dày bị gây tê vẫn còn cảm giác buồn nôn? Rất triết lý!
Trần Bỉnh Sinh cười ha ha một tiếng, đáp:
“Cảm giác buồn nôn của cậu là bệnh ở trong lòng!”
Y tá trong phòng mổ nghe thế, nhịn không được, bật cười nắc nẻ!
Ngay cả Trần Thương cũng cười ha ha.
Vị lão ca này gãi đầu một cái, đáp:
“Có đạo lý!”
Dường như thuốc tê còn chưa hết tác dụng, còn chưa kịp phản ứng, gã đã bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng hồi tỉnh.
Bác sĩ gây mê Lưu Kiện đi tới, trông thấy ca phẫu thuật của Trần Thương đã kết thúc, cười hỏi:
“Cảm giác lần đầu tiên mổ chính thế nào?”
Trần Thương thở dài, đáp:
“Không có khoái cảm của mổ chính!”
Lưu Kiện sững sờ, hỏi lại:
“Mổ chính có khoái cảm gì?”
Trần Thương đáp:
“Sai phụ mổ á? Trần lão đại với tư cách là phụ mổ đầu tiên trong đời em lại chẳng để ý em tí nào, chứ đừng nói đến chịu nghe lời.”
Lưu Kiện đột nhiên có cảm giác không nói nên lời:
“Thằng nhãi, được tiện nghi còn khoe mẽ? Muốn sai Trần Bỉnh Sinh? Gan chú mày to thật đấy?”
Trần Thương lúng túng cười một tiếng, hắn cũng chỉ đùa một chút.
Hắn cùng Trần lão đại ra khỏi phòng phẫu thuật. Trong khi rửa tay, nhân lúc không có ai, Trần Bỉnh Sinh nhịn không được càm ràm:
“Em về tập khâu da lại đi, vết mổ kia là cái quái gì, đúng là con mẹ nó thật xấu, trước mặt mọi người anh cũng không tiện nói, nói ra thật làm anh mất mặt!”
Trần Thương cười xấu hổ.
Đinh~!
【 Cao cấp NPC Trần Bỉnh Sinh tuyên bố nhiệm vụ: Tăng đẳng cấp khâu đến cao cấp! Ban thưởng: 1 điểm kỹ năng. 】
Trần Thương vui mừng!
Còn có chuyện tốt bực này?
Khâu vết thương ngoài da: Trung cấp: 1679/ 2000.
Mấy ngày nay cố gắng tập trung vào một kỹ năng, hiện tại sử dụng điểm kỹ năng thì hơi lãng phí, nên để dành sau này lại nói.
Chẳng qua điểm kỹ năng có tác dụng gì nhỉ?
Trần Thương tương đối hiếu kỳ.
Đinh~!
【Đẳng cấp kỹ năng từ sơ cấp đến trung cấp yêu cầu 1 điểm kỹ năng, trung cấp đến cao cấp yêu cầu 2 điểm kỹ năng, cao cấp đến đại sư cấp yêu cầu 4 điểm kỹ năng, đại sư cấp đến hoàn mỹ cấp yêu cầu 8 điểm kỹ năng! 】
Trần Thương khẽ gật đầu, hóa ra là thế!
Điểm kỹ năng là dùng để tăng cấp kỹ năng.
Mình chỉ có 1 điểm kỹ năng quý giá, tốt nhất nên giữ lại.
Sáng nay thu hoạch tương đối khá.
Đinh~!
【Nhiệm vụ NPC Trần Bỉnh Sinh tuyên bố hoàn thành, hoàn thành hai ca phẫu thuật viêm ruột thừa, độ hoàn thành tốt . Thu hoạch được: Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần Bỉnh Sinh * 1 】
Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần lão đại?
Thứ này có tác dụng gì?
Trần Thương ấn vào nhận lấy, lập tức có tin tức liên tiếp tràn vào trong đầu của mình.
Thông tin dồn dập nhập vào não bộ!
Chịu không nổi!
Tất cả đều cảnh tượng máu thịt be bét, tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần lão đại là kinh nghiệm mà hắn tích lũy qua từng ca phẫu thuật.
Cuối cùng hóa thành cảm ngộ của lão Trần.
Trần Thương chậm rãi cảm nhận, dần dần những vật này trở thành đồ vật của Trần Thương.
Ở trong đầu hắn không ngừng tiêu hóa, hấp thu…
Dung hội…
Đinh~!
【Tiêu hóa hấp thu tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần Bỉnh Sinh, thu hoạch được kinh nghiệm phẫu thuật cắt ruột thừa + 1000! 】
Đinh~!
【Phẫu thuật cắt ruột thừa của ngài tăng lên trung cấp: Phẫu thuật cắt ruột thừa: 300/ 2000(trung cấp); 】
Trần Thương vui mừng!
Tận một ngàn điểm kinh nghiệm phẫu thuật ruột thừa, thật nhiều!
Sảng khoái!
Lúc này Trần Thương giống như thăng hoa, cảm giác này thật sướng không thể tả.
Trần lão đại, anh còn có tâm đắc sao?
Từ sáng tới trưa, chỉ làm hai ca phẫu thuật mà thu được 300 tệ, cuộc sống này thật tươi đẹp.
Ai, nhiều tiền như vậy, tiêu như thế nào đây?
Cuộc sống của người có tiền chính là buồn tẻ như thế…
Thật không thú vị!
Sau khi trở lại phòng, Trần Bỉnh Sinh vui vẻ về nhà ăn cơm. Trần Thương ngồi tại phòng trực ban cũng lười về nhà, đi đi về về rất mệt mỏi, còn không thoải mái bằng ở lại phòng trực ban này.
Hắn lấy điện thoại ra, gọi thức ăn tới.
Nghĩ đến việc hôm nay mình kiếm được rất nhiều tiền, Trần Thương quyết định ăn ngon một chút!
Gần đây có một tiệm mì thịt bò Lan Châu không tệ, Trần Thương trực tiếp chọn tiệm này.
Chỉ là mì thịt bò Lan Châu cho quá ít thịt, mặc dù mùi vị không tệ, nhưng một bát mì sợi chỉ có hai miếng thịt!
Nếu không…
Thêm một phần thịt bò???
Trần Thương bỗng nhiên nổi lên một cái ý nghĩ đáng sợ.
Nghĩ đến hôm nay kiếm được 300 tệ ngoài ý muốn, Trần Thương cảm thấy lá gan mình có chút lớn.
Gọi mì thịt bò Lan Châu, cũng dám nghĩ gọi thêm thịt bò!
Một phần mì thịt bò có giá 12 tệ.
Nhưng một phần thịt bò thêm lại có giá 3 tệ, Trần Thương cắn răng, đặt mười phần thịt bò thêm!
Tổng cộng 30 tệ, Trần đại nhân muốn hưởng thụ một lần ăn thịt bò thoải mái!
Nghĩ đến vẻ mặt trợn tròn và sùng bái của chủ quán, Trần Thương vội ôm miệng, sợ nước miếng tràn ra.
Ai, cuộc sống của người có tiền chính là buồn tẻ như thế…
Ăn mì thịt bò cũng dám gọi thêm mười phần thịt bò.
Đây chính là cuộc sống của người có tiền đi…
Lướt điện thoại một lát, xem một chút có tin tức gì mới hay không.
Bất tri bất giác nửa giờ trôi qua, thức ăn đã đưa tới. Trần Thương ngập tràn mong đợi mở hộp ra, đắc ý đang muốn hưởng thụ cảm giác ngoạm miếng thịt lớn, bỗng nhiên…
Bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ!
Đây là…
Đây là thịt bò có giá 30 tệ sao?
Đây là thịt bò có thể ăn thoải mái sao?
Trần Thương nhìn mấy chục miếng thịt bò mỏng như cánh ve trước mặt, bốc lên mùi thơm nhàn nhạt…
Chỉ có hai mươi miếng?
Mà Trần Thương cảm giác những miếng thịt bò này chính mình một ngụm liền có thể ăn xong!
Đây chính là ba mươi tệ tiền thịt bò à…
Trần Thương muốn khóc.
30 tệ lão phu có thể mua một cân về tự mình nấu!
Hít sâu một hơi, Trần Thương ngậm lấy nước mắt ăn xong bát mì thịt bò đắt đỏ này.
Thua lỗ!
Nhưng đột nhiên, ngay lúc này, Trần Thương bỗng nhiên phát hiện ra một việc!
30 tệ được hai mươi miếng thịt bò, một tô mì cũng chỉ có hai miếng!
Điều này mang ý nghĩa, có thể nấu thành mười bát mì thịt bò, mỗi bát 12 tệ, tổng cộng là 120 tệ. Nói cách khác, chủ quán bằng vào 20 miếng thịt bò này có thể bán 120 tệ!
Mà gã bán phần thịt bò này cho mình chỉ có 30 tệ!
Nói cách khác, chủ quán lỗ 90 tệ!
Mặc dù mình cũng lỗ 30 tệ.
Nhưng chủ quán lỗ tận 90 tệ!
Cứ như vậy, chân tướng chỉ có một!
Việc này không thể tính là thất bại, nhiều nhất xem như lưỡng bại câu thương.
Ai…
Con mẹ nó, mình thật sự là thiên tài!
Mua một bát mì sợi đều phải đấu trí đấu dũng cùng chủ quán.
Lòng thật mệt mỏi.
Thôi, ngày mai ăn bún cay thập cẩm đi…