Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 28: Mona Lisa Long


Trần Thương ấn vào dấu chấm hỏi trên đầu đối phương.
Đinh!~
【NPC Trương Đại Long tuyên bố nhiệm vụ, nhiệm vụ yêu cầu: Khâu vết thương cùng hình xăm trên cánh tay, ban thưởng theo kết quả, Trương Đại Long càng hài lòng, ban thưởng càng phong phú! 】
Trần Thương lần nữa ngẩng đầu, đặt quyết tâm, bắt buộc phải giữ người này lại!
Bèn giơ tay quát lớn một tiếng!
“Dừng lại!”
Trương Đại Long đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên bị tiếng hét làm giật nảy mình, cảm giác giống như thuở nhỏ cúp học bị giáo viên bắt được!
Sợ sệt và áy náy!
Trần Thương: “Ngồi xuống!”
Trương Đại Long không biết vì sao giờ phút này bỗng nhiên ngồi xuống, hai chân chẳng nghe theo mình sai khiến nữa.
Gã trừng to mắt đang muốn giải thích thì phát hiện Trần Thương đã cầm một con dao nhỏ trên tay.
Đành phải ngậm miệng không lên tiếng!
Hoặc là nói là… Sợ không dám lên tiếng!
Trần Thương cởi quần áo trên tay người đàn ông ra, nhìn thấy một vết thương rất lớn kéo dài từ sừng rồng đến thẳng chân rồng, vừa vặn xuyên qua đầu rồng, rất ảnh hưởng đến khí thế tổng thể.
Trương Đại Long há to miệng, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, anh nhìn tay phải của tôi.”
Trần Thương sững sờ, cúi đầu nghiêm túc xem xét, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đây là… Thần thú Tứ Bất Tượng???”
(Tứ Bất Tượng, dân gian còn hay gọi là Kỳ Lân)
Trương Đại Long ho một tiếng: “Đây là Bạch Hổ!”
Trần Thương:…
“Bạch Hổ này hơi… Biến dị à!”
Trương Đại Long lắc đầu thở dài: “Đây cũng là bị người khác khâu tới khâu lui không ngờ từ Bạch Hổ biến thành dạng này! Hiện tại tôi chỉ muốn xoá nó đi.”
Nói đến đây, Trương Đại Long bỗng nhiên nhìn Trần Thương: “Bác sĩ, con rồng này của ta…”
Trần Thương nhìn kỹ một chút: “Là mắt một mí!”
Trương Đại Long: “???”
Trần Thương suy nghĩ cẩn thận, không ngờ Con mắt Mỹ Lệ tự nhiên phát động, cảnh tượng lúc này đã thay đổi rất nhiều trong mắt của hắn.
Trong ánh mắt của hắn, bắt đầu miêu tả như thế nào mới có thể khâu tốt hơn nhưng lại không mất bá khí!
Dù sao, ban thưởng tương đương với mức độ hài lòng!
Trương Đại Long đang muốn nói chuyện, Trần Thương trực tiếp ngắt lời: “Đừng nói chuyện, cũng đừng nhúc nhích, nếu không ảnh hưởng đến cơ bắp, một hồi khâu thành một con thằn lằn tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Trương Đại Long ngậm miệng, dao trong tay anh, anh nói gì cũng đúng!
Vết thương này rõ ràng không phải do dao gây ra vì miệng vết thương không theo bất kỳ quy tắc nào: “Sao anh lại bị thương?”
Trương Đại Long: “…”
Trần Thương: “Anh làm gì mà bị thương cũng Không nhớ hả?”
Trương Đại Long sợ xanh mặt: “Anh không cho tôi nói chuyện…chẳng may thành thằn lằn, rất mất mặt.”
Trần Thương: “Không có chuyện gì, còn chưa bắt đầu khâu.”
Trương Đại Long: “Chai bia, chính là người mà anh vừa nhìn thấy kia, nhưng tôi không chịu thiệt, con hổ trên bụng của thằng đó cũng đã bị tôi chém đầu!”
Nói đến đây, trong lòng Trương Đại Long tràn đầy vui vẻ, rất tự hào!
Trần Thương gật đầu, lấy nước rửa vết thương, tiêm thuốc tê rồi bắt đầu khâu lại.
Lúc này, chín đàn em của đại ca này tiến đến, trông thấy Trần Thương đang khâu, chen chúc nhau đứng xem.
Trương Đại Long cũng không dám lên tiếng, sợ Trần Thương thực sự khâu thành con thằn lằn.
Mà Trần Thương cầm kẹp mang kim không ngừng thao tác tựa như đang vẽ tranh!
Hắn bắt đầu khâu từ chỗ đầu rồng, vì vết thương không thẳng mà còn không được ảnh hưởng đến hình xăm nên cần dùng nhiều mũi khâu hơn một chút, cứ như vậy, độ phức tạp đề cao hơn rất nhiều.
Nhưng đây là lần thứ nhất Trần Thương làm công việc thẩm mỹ kiểu này, cho nên trong lòng có một chút chờ mong.
Mắt rồng bị mở ra một cái lỗ hổng!
Trần Thương nhíu mày, làm sao đây?
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới mẹo nhỏ làm mắt hai mí của Trương Chí Tân, hoàn toàn có thể áp dụng ở chỗ này!
Nghĩ tới đây, Trần Thương không nhanh không chậm, trái lại có chút mong đợi.
Mấy phút sau, người đứng phía sau bỗng nhiên khiếp sợ!
“Mẹ nó, mắt rồng này bá khí như vậy?”
“Đúng vậy? Nhưng có vẻ hơi khác trước!”
“Nói nhảm, mắt một mí đổi thành mắt hai mí, sao có thể giống trước nữa?”
“Cút đi, tao cảm thấy nó bá khí hơn trước, quả thực giống như đang trừng mắt nhìn tao!”
“Mẹ nó! Nghe mày nói, thật đúng là như vậy, tao cũng có cảm giác này!”
“Thần kỳ!”
“Quá thần kỳ!”

Một đám tiểu đệ líu ríu để Trương Đại Long không hiểu đang xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trần Thương, gã không dám động đậy, sợ giẫm lên vết xe đổ, giống như cánh tay phải, thành một con Tứ Bất Tượng.
Lúc này, trong lòng gã cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đám người này hưng phấn như vậy!
Nghĩ tới đây, Trương Đại Long cảm giác giống như con kiến bò trên ngực, ngứa cực kỳ.
“Mày nhìn kia, chỗ này… Chỗ này! Khâu thật lợi hại, thế mà có thể khâu ra vảy rồng.”
“Đây coi là cái bóng, mày nhìn đường nét này giống râu rồng hay không?”
“Á đù, Đm! Giống! Con mẹ nó thật giống!”
“Đệt? Tụi mày nhìn từ góc của tao nè, đúng là mẹ nó bá khí, nhìn đẹp quá!”


Tiếng líu ríu sớm đã biến mất khỏi lỗ tai Trần Thương, linh hồn của hắn giống như trở thành một thể với cánh tay của Trương Đại Long!
Rốt cục, một kim cuối cùng đâm xuống, sau khi một đường khâu cực kỳ đẹp mắt bá đạo hoàn thành, Trần Thương nói: “Tốt, có vẻ hiệu quả đấy, tôi chuẩn bị băng bó vết thương cho anh.”
Trương Đại Long nhìn một đám tiểu đệ sợ hãi nhìn cánh tay của mình, có chút không hiểu!
Đứng dậy do dự soi mình trước gương.
Vừa nhìn thấy, Trương Đại Long trợn tròn mắt!
Ngây ngẩn cả người!
Sợ ngây người!
Đây…
Đây mới đúng là rồng nha!
Bạo tạc!
Đẹp trai đến bạo tạc!
Long Đằng Cửu Châu, Long Vọt Tứ Hải!
(Rồng bay qua Chính Châu, Rồng vượt qua Bốn Biển).
Trương Đại Long cảm giác hô hấp của mình trở nên ồ ồ, con mắt trừng lớn quả thực không cách nào nhìn thẳng, bởi vì hắn phát hiện xuyên qua gương, con Cự long bá khí này đang nhìn mình chằm chằm.
Gã nhìn một hồi cảm thấy hơi run rẩy…
Gã đổi một góc độ khác, phát hiện vẫn là như thế.
Đôi mắt rồng vẫn nhìn mình chằm chằm.
Chấn kinh!
Trong lòng Trương Đại Long chấn động, bả vai run run.
Đây con mẹ nó quả thực chính là thần tích!
Gã cẩn thận xoay đầu lại nhìn cánh tay một chút, phát hiện mắt rồng sau khi được khâu lại, càng thêm bá khí có thần, hơn nữa… Biến thành mắt hai mí???
Trương Đại Long trầm mặc!
Trần Thương sững sờ, quay người nhìn Trương Đại Long: “Thế nào? Hài lòng không?”
Trương Đại Long tiếp tục trầm mặc.
Trần Thương trợn tròn mắt, mẹ nó? Sẽ không làm hư chứ?
Trong lòng lộp bộp một tiếng!
Trương Đại Long bỗng nhiên nhìn Trần Thương: “Bác sĩ! Không! Anh không phải là bác sĩ!”
“Tôi cảm thấy anh là một họa sĩ! Một bác sĩ kiêm họa sĩ vĩ đại! Con rồng này! Quá tuyệt, anh quả thực đã ban cho nó linh hồn!”
“Anh là một họa sĩ vĩ đại, tôi cảm thấy con rồng này hẳn nên đổi tên gọi khác, gọi… Gọi… Mona Lisa Long!”
Trần Thương suýt nữa bị sặc!
“Cái gì?”
Trương Đại Long quả quyết nói: “Mona Lisa Long!”
“Anh thử nghĩ coi, con rồng này bất kể nhìn từ hướng nào đều giống như đang nhìn chằm chằm vào anh, đây khác Mona Lisa chỗ nào!”
“Vì lẽ đó hẳn nên lấy tên: Mona Lisa Long!”
“Tụi mày bảo có đúng hay không?” Trương Đại Long nhìn một đám tiểu đệ!
“Đúng! Cái tên này rất hay!”
“Đại ca nhạy bén, tài hoa, kiến thức hơn người, biết cả văn hóa Trung Tây!”
“Cái tên này vừa khiêm tốn vừa có nội hàm, kết hợp nghệ thuật hiện đại phương tây cùng truyền thống phương đông, có thể xưng là hoàn mỹ!”
“Đại ca, em đề nghị anh nên thông báo tin này cho bạn bè của mình để tên Triệu Hổ Thu kia nhìn, cái gì mới gọi là đại sư!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.