Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 29: Tâm tính của thiếu niên


Một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh!
Trương Đại Long chợt phát hiện rằng, một vĩ nhân nào đó nói rất đúng: Thứ quan trọng nhất của thế kỷ 21 là gì?
Nhân tài!
Nhìn tên đàn em bằng ánh mắt hài lòng, Trương Đại Long cảm thấy rất vui mừng.
Gã nhanh tay lấy điện thoại ra, chụp ‘tạch tạch’ hình xăm trong gương rồi viết một status vào nhóm chat của đám hồ bằng cẩu hữu:
“Tác phẩm của đại sư: Mona Lisa Long”
Bên dưới là mấy bức ảnh chụp ở các góc độ khác.
Sau đó gã ngồi rung đùi đắc ý, tiếp tục thưởng thức.
Trần Thương thở dài: “Anh cần được băng bó, nếu không sẽ nhiễm trùng.”
Trương Đại Long lắc đầu: “Đại sư, không cần sợ, nhiễm trùng thì có là gì! Đến cảm cúm chúng tôi còn không sợ!”
Trần Thương: …
Anh đúng là nhân tài con ** nó rồi!
Hắn thậm chí muốn lấy khẩu pháo Ý(1) ra để tỏ lòng ngưỡng mộ!
Anh là người đầu tiên so sánh nhiễm trùng ngang với cảm cúm đó, phải dùng biểu tượng cảm xúc gì bây giờ?
“Không băng bó thì sẽ nhiễm trùng, con rồng này cũng chẳng còn nữa! Khi đó mà mưng mủ thì nói không chừng phải cắt bỏ cả phần này của cánh tay.”
Trương Đại Long nghe vậy liền run sợ, vội ngoan ngoãn ngồi xuống: “Đây, đại sư, băng bó đi!”
Trần Thương: …
Trần Thương băng bó xong liền nói: “Mấy ngày nữa đến cắt chỉ, nhớ là không được đụng đến nước, coi chừng nhiễm trùng!”
Trương Đại Long ngoan ngoãn gật đầu, bởi trong lòng đã có một công thức hoàn hảo:
Nhiễm trùng = mất rồng
Mất rồng > cảm cúm
=> Nhiễm trùng > cảm cúm
Trần Thương vừa băng bó xong liền nhận được nhắc nhở:
[NPC Trương Đại Long ra nhiệm vụ: Làm sạch và khâu lại vết thương.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Độ hài lòng: Cực kỳ hài lòng, có thể coi là hoàn mỹ.
Thưởng nhiệm vụ:
Độ thiện cảm của Trương Đại Long + 10
Nhân dân tệ + 200
Kinh nghiệm khâu da + 200
Thưởng đặc biệt hạng nhất, mở ra có thể nhận túi Phúc]
Trần Thương sững sờ!
Được nhiều thứ vậy sao?
Có thể gọi là xa hoa à nha!
Hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng đơn giản mà phần thưởng lại phong phú đến thế, thậm chí còn nhiều hơn cả nhiệm vụ mổ ruột thừa lúc trước!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là được một túi Phúc!
Túi Phúc là thứ vô cùng có giá trị nha!
Lần trước Trần Thương mở túi Phúc, nhận được một kỹ năng đặc biệt: Đôi mắt Mỹ Lệ.
Thứ này có thể coi là bug(2) đối với việc phẫu thuật tạo hình thẩm mỹ.
Lần này mở túi Phúc sẽ được gì nữa đây?
Hắn còn chưa kịp mở thì đám đàn em của Trương Đại Long đã nhao nhao xông tới.
“Đại sư! Cá rồng của tôi cũng bị quẹt một phát, ngài xem có thể khâu lại không?”
“Đại sư! Quan nhị gia trên lưng tôi cũng bị rách rồi, ngài xem thử xem có sửa lại được không…”

Nhìn một đám đàn ông cộc cằn thô lỗ luôn miệng gọi mình là đại sư, Trần Thương không nhịn được thở dài.
Bắt đầu làm nhiệm vụ khâu da.
Bắt đầu từ 12h, đến 1h30 Trần Thương mới khâu xong. Mặc dù hắn có hơi mệt nhọc, nhưng thành quả lại khá tốt.
[Khâu da – cao cấp: 1200/4000]
Đám giang hồ hài lòng nhìn hình xăm của mình, nhao nhao chụp ảnh lưu niệm.
Lúc rời đi, cả đám đều add friend với Trần Thương trên Wechat.
Trương Đại Long ra vẻ nghĩa bạc vân thiên(3), cười cười: “Đại sư, sau này ở thôn Đại Mã, có gì khó khăn cứ gọi một cuộc điện thoại là được, Trương Đại Long này cũng xem như có máu mặt tại tại vùng này!”
Mấy tên đàn em cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, đại sư có việc gì cứ việc nói, đừng ngại!”
Trần Thương cười thản nhiên: “Về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trương Đại Long gật đầu: “Được rồi, à… đại sư, sau này mà bọn tôi bị đâm chém gì gì đó thì cũng chỉ đến tìm ngài thôi, về sau còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Thương: …
Sau khi đám người này rời đi, mấy y tá bước tới.
“Bác sĩ Trần, anh không sao chứ?”
Trần Thương lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.
Một y tá liền nói: “Tôi biết Trương Đại Long này, ở thôn Đại Mã…”
Y tá còn chưa nói xong, bỗng thấy một người quay lại. Đám y tá vừa thấy liền sợ đến mức chạy hết luôn…
Trương Đại Long sững sờ, sờ lên cái đầu trọc, nhìn Trần Thương bằng ánh mắt khó hiểu: “Đại sư, tôi đáng sợ lắm ư?”
Trần Thương lắc đầu: “Không có, y tá bị ‘dị ứng’ với rồng, thấy rồng là đầu váng mắt hoa, đúng rồi, sao anh còn quay lại?”
Trương Đại Long tháo chiếc nhẫn vàng trên tay ra: “Đại sư à, hôm nay đều nhờ ngài rồi. Lúc nãy anh em tôi đi qua cửa hàng xăm hình kia, ông chủ ở đó nói rằng, làm được như này cũng tốn ít nhất mấy trăm tệ, tìm chuyên gia thì còn tốn kém hơn nữa. Tôi cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, ngài cầm tạm chiếc nhẫn này vậy, lão Trương này không thể để ngài chịu thiệt được!”
Trần Thương nhìn chiếc nhẫn vàng lấp lánh, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi gram, hơn ngàn tệ đó nha!
Trần Thương vội từ chối: “Đây là việc tôi phải làm, nếu nhận mà lỡ bị tố cáo thì mất việc như chơi.”
Trương Đại Long thấy Trần Thương sống chết không nhận, đành nói: “Được rồi, vậy sau này ngài gặp chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu cần tiền cũng cứ việc nói thẳng!”
Trần Thương gật đầu đáp ứng.
Trương Đại Long thấy xung quanh không có ai, nói nhỏ: “Đại sư, ngài xem tôi có cần truyền chút máu không, dù sao… một giọt tinh hoa mười giọt máu, mà tôi lại thường xuyên chảy máu, liệu tôi có…?”
Trần Thương thấy cánh tay tên cao to thô kệch này còn to hơn bắp chân mình, thở dài: “Không cần.”
Trương Đại Long ‘ồ’ một tiếng đang định đi, nhưng mới đi vài bước lại cảm thấy lo lắng, nên bước chân hơi chệch choạng, cẩn thận đi tiếp, rồi lại hỏi: “Không cần thật sao? Ngài xem, tôi đi đứng nghiêng ngả như vầy, nhất định là thận hư rồi!”
Trần Thương: …
Anh thật là có văn hoá…

Nhóm người này vừa rời đi, phòng cấp cứu rơi vào khoảng lặng, nhưng khoảng lặng này cũng chẳng duy trì được lâu.
Trần Thương ngồi trước màn hình máy tính, điền thông tin ca bệnh vừa rồi, dù sao cũng cần ghi chép lại bệnh án của những người này.
Nhìn mấy ngàn chữ vừa ghi chép, Trần Thương thở dài, có khi một ngày mình còn gõ nhiều chữ hơn tác gia ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Trần Thương lại thở dài: “Dù gì mày cũng là một cái máy tính có tuổi rồi, sao không tự ghi lại bệnh án đi?”
Lúc này, Thường Lệ Na – cô y tá nhiều chuyện ban nãy – bước vào, sắc mặt quái dị, nói: “Bác sĩ Trần, không xong rồi, ngài mau tới xem!”
Trần Thương tò mò, vội đi về phía đại sảnh khu cấp cứu.
Đến nơi, hắn thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng trước bàn tiếp đón bệnh nhân, nhìn mấy cọng râu lún phún kia, hẳn là học sinh cấp ba.
Trông đứa nhóc này khá hiền lành, điềm tĩnh, cắt đầu đinh, sắc mặt hơi trắng bệch, đeo một chiếc kính đen, mặc bộ quần áo ngủ kaki.
Nhưng mà…
Trần Thương phát hiện ra rằng trên quần thiếu niên toàn là vết máu.
Sắc mặt Trần Thương đanh lại, chỗ này… là chảy máu?
Trong phạm vi sáu tấc xung quanh eo đều nhuốm màu máu đỏ tươi.
Trần Thương trừng mắt, vội hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Dường như thiếu niên này không quan tâm, dáng vẻ vẫn vô cùng bình tĩnh!
“Bác sĩ, tôi… bị thương, chảy máu.”
Trần Thương sững sờ, chảy máu mà còn bình tĩnh vậy hả?
“Nào, đi theo tôi, đến phòng kiểm tra.”
Trần Thương dẫn thằng nhóc tới cửa phòng thì gặp mẹ nó, mẹ thằng nhóc vô cùng sốt ruột, muốn vào theo.
Thằng nhóc cười một cách bình tĩnh: “Mẹ, con không sao, không cần vào đâu.”
Mẹ nó vừa nghe, mặt liền biến sắc: “Giờ là lúc nào rồi còn nói vậy hả!”
Thằng nhóc bỗng dừng lại ngoài cửa.
“Mẹ vào thì con không khám nữa.” Thằng nhóc vẫn giữ nguyên tắc, vẫn bình tĩnh thong dong. Trần Thương thấy cảnh này cũng không nhịn được phải thở dài.
———-
(1) Nguyên văn: 意大利炮 (Artillery of Italy) tạm dịch là “Pháo binh Ý”(có khi được gọi là “Khẩu pháo Ý”) gọi vậy nhưng đây lại là một loại súng dã chiến 75mm năm 1897 của Pháp.
-> Ngoài ra, cụm từ này còn dùng để chỉ sự phàn nàn, khó chịu về một hành động hoặc sự vật, sự việc đáng phàn nàn, gây khó chịu. Câu trên chính là ý này.
(2) Thật ra “bug” là một thuật ngữ trong IT, trong trường hợp này thì có thể tạm hiểu là nó mang lại cho người sở hữu khả năng đặc biệt, vượt trội hơn những người xung quanh. Coi “bug” là “bàn tay vàng” cũng được. Ai chơi game nhiều, quen với khái niệm bug, hack, tool, lag, imba… thì sẽ dễ hiểu hơn.
(3) 义薄云天 – Nghĩa Bạc Vân Thiên
义 – Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa …
薄 – Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.
云天 – Vân Thiên : mây trời.
Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.
Tiếng Việt hơi khó dịch, có một câu hơi tương tự là “Nghĩa khí ngút trời”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.