Hôm nay Trần Thương lại trực đêm ở khoa cấp cứu.
Hắn cảm thấy trực đêm giống như rút quẻ bói. Nếu gặp may mắn, rút được quẻ tốt, đất nước hòa bình gia đình hạnh phúc, có thể nghỉ ngơi cả đêm, thậm chí đi ngủ cũng không sao.
Nếu như rút được quẻ xấu.
Ai…
Một nhóm người bị tai nạn đẫm máu, bận rộn cả đêm.
Trần Thương vừa nghĩ xong, chợt nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào truyền đến đến từ ngoài sảnh.
Có chuyện rồi!
Trần Thương vội vàng đi ra ngoài, vừa bước ra liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cạn lời, mấy người này uống cồn y tế hay sao mà mùi nồng nặc vậy?
Vừa ra đến bên ngoài, bỗng nhiên Trần Thương ngửi được một mùi lạ, hắn không nhịn được lùi lại một bước.
Bởi vì…
Hắn thấy một đám người cao to vạm vỡ đứng ở đại sảnh, cả đám đều hùng hổ dọa người, toàn thân đều là máu, càng tăng thêm vài phần khí phách. Vết máu kia đã thấm ướt quần áo nhưng trên mặt của những người này dường như không thấy vẻ gì là đang bị đau.
Thế nhưng…
Hắn thấy hơn hai mươi người chia làm hai phe chửi nhau chí chóe.
Người bên trái mắng một câu:
“Đồ ngu!”
Người bên phải mắng trả câu:
“Đồ sợ chết!”
Người đàn ông bên trái:
“Trên người đồ ngu xăm cái hình gì đấy? Đấy mà là con hổ à, nhìn y như con mèo!”
Người đàn ông bên phải:
“Hừ, hình xăm trên người đồ sợ chết rất đẹp đấy! Không biết có phải xăm ở cửa tiệm xăm mười đồng không. Rồng? Nhìn không khác gì con giun.”
Hai nhóm người, mỗi người đều có vẻ mặt hung ác, chỉ cần đứng ở đó mà không cần nói gì, đã có lực chấn nhiếp rất lớn.
Thế nhưng…
Hai bên vừa nói xong, loại cảm giác này đã biến mất không còn tăm hơi.
Hơn nữa…
Trần Thương lại có cảm giác vui vẻ.
Tưởng như Ảnh đế học hài nói rồi mới đi đóng phim vậy.
Cảm giác về khung cảnh rất tốt, lời nói cũng trơn tru, rất có tài năng.
Người cầm đầu bên trái là một người đàn ông đầu trọc, cao lớn và dũng mãnh. Dù cơ bắp gã không lớn nhưng nhìn dáng người rất khỏe mạnh, làn da ngăm đen, trên cánh tay trái xăm một con rồng, chẳng qua đầu rồng lại bị vẽ một cách sơ sài, vị trí này cũng đang chảy máu. Gã cầm quần áo không ngừng lau vết máu, chiếc áo choàng ngắn màu trắng đã chuyển qua màu đỏ.
Thế nhưng, thứ dễ thấy nhất cũng không phải những thứ này, mà là … vòng cổ vàng đang đeo. Trần Thương cảm thấy nói là vòng cổ cũng hơi quá, cái vòng này quá lớn, riêng về độ rộng của dây chuyền cũng phải to bằng ngón tay cái.
Vòng này chắc phải nặng vài cân.
Mà người bên phải càng khoa trương hơn, trên tay đeo bảy, tám cái nhẫn vàng. Trên cổ gã còn đỡ một chút, chỉ có một khối ngọc, nhưng khối ngọc này cũng rất lớn, hơn nữa điều đặc biệt là khối ngọc không được điêu khắc thành hình phật Quan Thế Âm mà là Quan Vân Trường.
Chẹp chẹp, phong cách của người có tiền thật là…
Thật sự là đơn điệu!
Trước ngực người này cũng bị kéo ra một vết thương, con hổ trước mặt vậy mà chỉ thấy một cái đầu hổ khá uy mãnh.
Đại ca bên trái mắng một câu, đàn em phía sau phụ họa một câu.
Đại ca bên phải cũng vậy, không chịu kém cạnh.
Nhìn từ xa xa, hai nhóm người này lại rất ăn ý.
Hai bên mắng mỏ rất vui vẻ, sảng khoái.
Cảm giác lo lắng không yên của các y tá trẻ cũng giảm đi rất nhiều.
Trần Thương đoán chừng, nếu như không can ngăn thì hai bên có lẽ vẫn lời qua tiếng lại được hết đêm.
“Được rồi, đây … các vị đại ca, đây là bệnh viện, rất nhiều người đang nghỉ ngơi, với lại trên người các vị nhiều máu như vậy, hay là băng bó trước, dù sao… máu rất trân quý!”
Người đàn ông bên trái hận không thể trừng mắt chết Trần Thương:
“Tôi giống người không có tiền sao? Các người chuẩn bị nhanh lên, chúng ta mười anh em mỗi người một túi máu! Cái gì mà huyết tương, hồng cầu, bạch cầu đều lấy ra!”
Trần Thương phát hiện, những thuật ngữ chuyên môn thoát ra từ miệng của người đàn ông này, cố ý để tăng thêm chút văn hóa, có vẻ ta rất hiểu biết.
Quả nhiên, đại ca đầu rồng dường như liếc mắt khiêu khích đại ca có hình xăm đầu hổ.
Đại ca bên phải cũng trừng mắt nhìn lại:
“Khinh thường người khác phải không? Máu đắt sao? Chúng ta mỗi người một cân, trước tiên mang về uống!”
Bên trái: “Đồ con rùa, máu cần phải truyền!”
Bên phải: “Đồ sơn pháo (1), ta khát, muốn uống thì làm sao nào?”
Trần Thương: . . .
Em gái ngươi, một đám người này đều là diễn viên chuyên nghiệp.
Không được!
Không thể nói đạo lý với người say.
Trần Thương ho khan một tiếng:
“Không phải là đắt, mà là quan trọng, bây giờ các anh đang thiếu máu, dự trữ của bệnh viện cũng không còn nhiều, bệnh viện cũng cần dùng máu. Hơn nữa cứ tiếp tục chảy máu như vậy sẽ dẫn đến nguy hiểm, mất máu quá nhiều…”
Lúc này, một tên đàn em bỗng nhiên nói với đại ca đầu rồng:
“Đại ca, người xưa nói một giọt tinh mười giọt máu, vậy một cân máu là một đến hai tinh! Một pháo của anh mới mấy phút, anh suy nghĩ một chút, chảy nhiều máu như thế thì thà đi… Chảy như thế có phải hơn không?…”
Hai đại ca bỗng nhiên như giật mình tỉnh giấc.
Trời, Trần Thương không còn lời nào để nói, cách giải thích này quá tuyệt vời!
Kinh động trời đất!
Tại sao ta có cảm giác ta cũng muốn truyền máu?
“Bác sĩ! Cầm máu và khâu vết thương lại cho tôi trước! Tôi sẽ … đưa tiền cho anh.”
Người có hình xăm đầu rồng dường như bị câu nói của đàn em dọa sợ.
Trần Thương cũng ngẩn người, cách nói chuyện tranh luận của mình với nhóm người này hình như không phù hợp.
Chỉ bọn họ mới có cách lý luận thích hợp.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài:
“Trước tiên đi lấy số của Khoa cấp cứu”.
Tên đàn em vừa rồi rất thông minh, đứng dậy đi đăng ký. Người đàn ông có Quan Vân Trường treo ở trước ngực có vẻ cũng bị “lý luận tinh máu” này hù dọa, cảm giác rất có đạo lý!
Gã đưa ánh nhìn thất vọng về phía đàn em của mình, như là cảm thấy chán nản và mất mặt về sự kém cỏi của chúng.
Nhưng nghĩ về tổn hại rất lớn của mình, sắc mặt gã biến hóa, nhanh chóng đi theo:
“Bác sĩ, vết thương của tôi sâu hơn, khâu vết thương cho tôi trước!”
Trần Thương xem xét tình hình của người đàn ông:
“Dùng thẻ căn cước đi phòng cấp cứu lấy số, không cần sốt ruột, từng người từng người đến. Cần ghi thông tin của các anh vào hệ thống”.
Sau đó nhìn những người khác:
“Các anh cũng thế, mỗi người một số, ai cũng chảy máu, cần sơ cứu để khỏi nhiễm trùng”.
Đại ca đầu rồng nhìn đại ca đầu hổ:
“Chậc chậc, anh thấy chưa? Đây gọi là nhân tài cần chuẩn bị và rèn luyện hàng ngày, hiệu suất rất cao!
Sau khi nói một cách khiêu khích, gã bước vào phòng thủ thuật.
Lúc đến cửa, gã không quên quay đầu khiêu khích:
“Ngươi a, chuyện gì cũng phải sau lưng ta!”
Người đàn ông đầu hổ nhất thời giận:
“Hừ! Ta thấy bác sĩ này không được, bác sĩ này khâu cái rắm, đến lúc đó khâu đầu rồng của ngươi thành một con giun, khâu luôn đôi mắt rồng của ngươi vào, ta đi Bệnh viện Nhân dân tỉnh, ở đó chắc chắn có chuyên gia!”
“Các anh em, đi! Hổ ca đưa các anh em đi Bệnh viện Nhân dân tỉnh”.
“Vâng! Đi theo Hổ ca tìm chuyên gia.”
Đại ca đầu rồng vừa đi vào bỗng nhiên dừng bước.
Bởi gã thấy đại ca đầu hổ nói rất có lý, gã đứng dậy rồi đi ra ngoài: “Các anh em, chúng ta cũng đi tìm chuyên gia, không thể thua trận. Nếu hình xăm đầu rồng của ta bị hủy, đây là thua lỗ lớn, ta mất mấy vạn đồng để xăm …”
Trần Thương vừa mở bộ dụng cụ y tế, bỗng nghe được những lời này, vẻ mặt đờ ra, không biết phải làm sao.
Lúc này, Trần Thương bỗng nhiên thấy trên đầu đại ca đầu rồng hiện ra một dấu hỏi chấm.
*Chú thích:
(1) Sơn pháo, pháo núi: vốn là biệt ngữ của bọn thổ phỉ, thời đó pháo rất phổ biến, bọn cướp mua lại một số loại pháo cũ đã được đào thải, hầu hết các loại pháo cũ đều kém chất lượng, dù chất lượng tốt nhưng tay nghề của xạ thủ cũng kém nên bắn luôn không chính xác. Lâu dần, người ta gọi chung những khẩu pháo này là pháo núi, bọn cướp cũng dùng pháo núi làm trò cười.
Nó miêu tả những người có đầu óc đơn giản, nói năng và làm việc thiếu cân nhắc, tạo cho người ta cảm giác khó chịu khác với những người khác, một người có kinh nghiệm tầm thường, chưa nhìn ra thế giới, không biết gì hoặc không hiểu gì.