Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu.
Vì để giảm bớt căng thẳng với đồng chí Tiểu Trần, hơn nữa để thể hiện tình yêu và sự quan tâm, gã cố gắng nhớ lại biểu cảm và ánh mắt khi lần đầu gặp lại mối tình đầu cách đây ba mươi năm:
“Đồng chí Tiểu Trần, vừa rồi tôi có chút hiểu lầm với cậu, cậu đừng để trong lòng.
Lần này cậu đã làm rất tốt.”
“Đồng chí Ngô Cương là anh hùng của chúng ta, lần này cậu làm vô cùng đúng, tôi sẽ trao đổi với chủ nhiệm của cậu.
Tiếp tục cố gắng lên! Tôi rất xem trọng cậu!”
Trần Thương nghe xong, vội vàng cười gật đầu:
“Cám ơn viện trưởng, đây là việc tôi nên làm.”
Trần Thương tuy rằng ngoài miệng nhiệt tình, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Trong ánh mắt của Tần viện trưởng, hắn thấy. . . thấy được tình yêu?
Điều này thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây, Trần Thương bình tĩnh lùi lại một bước.
Tần Hiếu Uyên nghe xong.
Đúng vậy!
Hiệu quả không tệ, hơn nữa. . .
Đứa nhỏ này tính giác ngộ rất cao.
“Ừ, tốt!
Hãy rèn luyện cho tốt, bệnh viện chúng ta cần những nhân tài như cậu vậy. Trở về tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm của cậu, nhất định phải dốc sức bồi dưỡng!”
Đinh~!
【Tần Hiếu Uyên hảo cảm +5! 】
Trần Thương sững sờ, thật không ngờ Tần viện trưởng thoải mái như vậy, hảo cảm với mình lại tăng lên.
Nghĩ đến đây, Trần Thương hít sâu một hơi, nếu mình có mệnh hệ gì, ai có thể làm chủ cho mình, Trần lão đại có địa vị quá thấp.
Nghe nói bệnh viện cũng có những quy định bất thành văn, điều này có vẻ đúng!
Nhưng mà. . . Trọng điểm bồi dưỡng, nghe cũng không tệ!
Tần Hiếu Uyên nghe điện thoại xong đã vội vàng rời đi.
Trước khi đi, y nhìn qua hai người Lưu Tư Tề và Đàm Trung Lâm một cái.
“Hai người, tôi còn có chút chuyện nên đi trước, không thể tiếp đãi.
An chủ nhiệm, thay tôi tiếp đãi hai vị này nhé!.”
Nói xong, y vội vàng rời đi.
Nhìn Tần Hiếu Uyên rời khỏi, Đàm Trung Lâm và Lưu Tư Tề hai mắt sáng lên.
“Chuyện này. . . bác sĩ Trần, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút.” Đàm Trung Lâm cười tủm tỉm, ở một bên lôi kéo.
“Cậu khâu nối gân cơ rất tốt, là học với ai vậy?”
Trần Thương cười cười:
“Đều là bác sĩ Lý chỉ dạy, kỹ thuật khâu nối gân cơ của thầy An cũng rất lợi hại.”
Mặt An Ngạn Quân đỏ lên, bình tĩnh mà ôn nhu.
Đàm Trung Lâm cười hỏi Trần Thương:
“Ừm, có thể ra ngoài nói chuyện được không?”
Nói xong, kéo Trần Thương ra một chỗ không có người:
“Tiểu Trần, tôi thấy tay nghề của cậu rất tốt, có muốn đến bệnh viện Nhân dân tỉnh phát triển không? Khoa ngoại của chúng tôi còn thiếu một nhân tài như cậu.”
Trần Thương sững sờ:
“Chủ nhiệm Đàm. . . Tôi. . .”
Đàm Trung Lâm cảm khái một tiếng:
“Nhân tài phải có đãi ngộ của nhân tài, sau khi cậu đến, cái khác tôi không dám cam đoan, nhưng trong một năm cho cậu vào biên chế là chắc chắn được.”
Trần Thương trợn tròn mắt.
Biên chế?
Làm thế nào mà một sinh viên đại học có thể nhận được biên chế của một bệnh viện top 3 như bệnh viện Nhân dân tỉnh?
Lưu Tư Tề cũng bước ra ngoài, dứt khoát nói:
“Không sai! Tiểu Trần, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, không nên quyết định vội vàng, nếu cậu đồng ý tới bệnh viện của chúng tôi thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh.”
Sau khi nói xong, Lưu Tư Tề và Đàm Trung Lâm trao đổi WeChat với Trần Thương, rồi vội vàng rời đi.
An Ngạn Quân lúc này mới đi ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Thương:
“Tiểu Trần, bọn họ nói cái gì?”
Trần Thương nói thật:
“Bọn họ cho em một suất biên chế ở bệnh viện Nhân dân tỉnh, hơn nữa còn trọng điểm bồi dưỡng.”
An Ngạn Quân trợn mắt, nói:
“Dừng! Đừng giống như lão Trần kia, suốt ngày khoác lác. . . Rốt cuộc là nói cái gì. . .”
Trần Thương: . . .
Trần Thương:
“Bọn họ nói em đẹp trai.”
An Ngạn Quân cân nhắc thật kỹ, gật đầu, trầm ngâm bước đi, khi bước đi hắn quay đầu nhìn lại nói:
“Đấy mới là sự thật!”
Trần Thương: . . . !@#$%^&*
Nhìn điện thoại trong tay, Trần Thương lại do dự.
Bệnh viện Nhân dân tỉnh quả thật hơn Tỉnh Nhị Viện một bậc, nhưng Trần Thương vẫn tự hiểu bản thân, bọn họ nhìn trúng kỹ năng khâu của mình, thế nhưng một bác sĩ ngoại khoa không thể chỉ biết mỗi khâu.
Trần Thương không phải là không muốn đi bệnh viện tốt hơn, mà hiện tại là không phải lúc, hơn nữa Trần lão đại và chủ nhiệm Lý đối xử với mình cũng không tệ, bệnh viện cũng sẽ sớm cho mình thành nhân viên hợp đồng chính thức, tuy rằng không phải là biên chế, thế nhưng cũng không sao.
Cơm phải ăn từng miếng. . .
Ngay khi Trần Thương trở lại phòng bệnh, bỗng có mấy người đàn ông to cao lực lưỡng đến vây quanh hắn.
“Bác sĩ Trần! Cảm ơn anh rất nhiều”
“Đúng vậy, bác sĩ Trần, anh vất vả rồi.”
Hai người nhanh chóng bắt tay Trần Thương.
Trần Thương sững sờ:
“Các anh là. . . ?”
Hai người ngượng ngùng cười:
“Chúng tôi cùng một tiểu đội với Ngô Cương, là huynh đệ sinh tử! Lần này thật sự nhờ có anh, bằng không lão Ngô khẳng định phải điều đi phòng lưu trữ, đời này đừng nói là bắt cướp, đến bắn súng ngắn(*) cũng còn vất vả.”
(*: Trần Thương hiểu nhầm thành quay tay =.=)
Trần Thương ho khan một tiếng:
“Ừ, đúng rồi, cái này . . .tốt hơn là ít dùng súng ngắn một chút.”
Người đàn ông sửng sốt một lúc, sau đó bật cười cười:
“Chúng ta nói là súng ngắn kiểu 05!”
Trần Thương ngượng ngùng cười, nhanh chóng bỏ chạy, tranh thủ đi vào phòng bệnh.
Xin lỗi vì đã làm phiền!
Lúc này Trương Khắc Cần và Ngô Cương đang ngồi trò chuyện cùng nhau, nhìn thấy Trần Thương đi vào, Trương Khắc Cần mỉm cười.
“Bác sĩ Trần, cám ơn anh đã vất vả, lão Trương tôi là người nóng tính, anh đừng để ý.”
Trần Thương mỉm cười:
“Không sao, tôi hiểu, tôi nghĩ có một người đội trưởng như anh thật tốt.”
Quả thực, sau khi Ngô Cương xảy ra tai nạn, Trương Khắc Cần chạy trước chạy sau, sử dụng quan hệ của mình để tìm một chuyên gia, điều này thật đáng ngưỡng mộ.
Trần Thương nhìn Ngô Cương:
“Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho thật tốt! Sau hơn một tháng thì cơ bản sẽ không có việc gì.”
Ngô Cương vội vàng đứng dậy, trên mặt tràn đầy khí thế anh hùng:
“Bác sĩ Trần, sau này anh có việc gì cần thì cứ gọi cho tôi.”
Trần Thương lúng túng cười:
“Quên đi, có một câu nói rất hay: Không có chuyện đừng tìm thầy thuốc, có chuyện gì đừng tìm cảnh sát.”
“Có chuyện tìm các anh, ít nhất là phạm tội hình sự rồi, đấy đều là chuyện xui xẻo. . .”
Mọi người nghe xong đều cười.
Trương Khắc Cần mỉm cười:
“Bác sĩ Trần, anh có thể không cần tìm chúng tôi, nhưng chúng tôi sau này sẽ phải làm phiền tới anh.”
Nói đến đây, Trương Khắc Cần thu hồi nụ cười trên mặt, trịnh trọng nói:
“Chúng tôi làm cảnh sát, hơn nữa là cảnh sát hình sự, mỗi ngày người tiếp xúc nhiều nhất chính là tội phạm.
Trên người thường xuyên có thương tích, vì vậy trong tương lai, chúng tôi nhất định sẽ còn làm phiền anh.”
Trần Thương nhìn vẻ mặt chân thành cùng lo lắng của Trương Khắc Cần, an ủi nói:
“Được rồi, về sau các anh có chuyện gì thì có thể trực tiếp đến đây gặp tôi!”
“Tôi sẽ mở một kênh xanh cho các anh. Bất cứ lúc nào, chỉ cần một cú điện thoại là tôi sẽ đến ngay!”
Không có nhiệm vụ, cũng không có phần thưởng, nhưng Trần Thương vẫn nhiệt tình giúp đỡ.
Nghề bác sĩ chịu nhiều áp lực.
Mà trách nhiệm của nghề cảnh sát còn lớn hơn bác sĩ, trọng trách càng nặng hơn, họ là những người đang bảo vệ cho xã hội này.
Sở dĩ chúng ta được sống yên bình là có những người đi trước gánh vác trọng trách.
Nhìn Ngô Cương đang cười, Trần Thương đột nhiên cảm giác được, những thứ này đã không còn quan trọng.
Người, có việc nên làm và có việc không nên làm.
Thế nhưng, có một nhóm người biết rõ là nguy hiểm vẫn còn xung phong đi đầu, thẳng tiến không lùi.
Khi nghĩ đến việc Ngô Cương từ bỏ mạng sống của mình để cứu một người đàn ông và bị bắn, Trần Thương cảm thấy máu trong người mình nóng lên.
Đinh~!
【 Nhiệm vụ cứu giúp Ngô Cương hoàn thành: Khâu nối gân cơ của bạn tăng lên cấp đại sư.
Đinh~!
【 Thuật khâu nối gân cơ: Cấp đại sư.
Hiệu ứng đặc biệt:
1.Hệ số dính liền giảm xuống.
2. Phục hồi nhanh (sự nối liền của đường khâu gân có thể đẩy nhanh quá trình phục hồi của gân). 】
Nhưng mà. . . mình khâu nối nhiều gân cơ quái dị như vậy mà vẫn không rơi trang bị?
Có vẻ như cần phải cải thiện lại nhân phẩm.