Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 25: Vui buồn thất thường


Thật lâu…
Thật lâu!
Xem đi xem lại ba bốn lần, rốt cục Đàm Trung Lâm giống như xem hết một bộ phim kinh điển, quá kích thích, quá tuyệt!
Gã vẫn muốn xem xem tiếp nhưng đoạn video thì kết thúc mất rồi!
Mỗi một bác sĩ ngoại khoa đều có một cái ổ cứng di động dung lượng lớn, bên trong lưu các loại video, hình ảnh, tư liệu kinh điển.
Đây đều là những tài nguyên quý giá.
Về đến nhà, lúc không có người, đều sẽ lấy ra xem vài lần cho đã ghiền!
Trần Thương cũng có một cái ổ cứng, nhưng… Được rồi, cái này không nói cũng được.

Cuối cùng, Đàm Trung Lâm xoay người lại, nhìn Trương Khắc Cần, nhịn không được nói: “Đội trưởng Trương, Ngô Cương này thật sự là gặp được quý nhân!”
Trương Khắc Cần vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, lần này nhờ có viện trưởng Lưu cùng chủ nhiệm Đàm giúp đỡ, nếu không, thật sự hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Đàm Trung Lâm cùng Lưu Tư Tề nhìn nhau cười một tiếng: “Ha ha, anh nói vậy là sai rồi, quý nhân của Ngô Cương cũng không phải tôi, mà chính là bác sĩ trẻ đây, Trần Thương!”
Câu nói này làm cho tất cả mọi người đứng hình.
“Cái gì?!”
Tần Hiếu Uyên cũng ngẩn người.
Đàm Trung Lâm chỉ vào đoạn video nói: “Ca phẫu thuật này là một ca nối gân bị tổn thương chuẩn như sách giáo khoa, bác sĩ trẻ họ Trần này có hiểu biết rất cao đối với khâu nối gân. Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng anh ấy rất có tài, các điểm neo và điểm khâu được chọn cho mỗi vết khâu đều được tính toán cẩn thận và chuẩn xác, vì thế gân nối lại rất khớp… Tôi dám cam đoan, cánh tay này của Ngô Cương tám chín phần mười là có thể khôi phục như lúc ban đầu!”
“Hơn nữa, anh xem một chút quá trình cậu ấy chỉnh lý và khâu da, anh không cảm thấy đây là một người nghệ sĩ đang biểu diễn sao? Anh nghiêm túc xem mức độ chuyên chú và chính xác, cậu ta thậm chí xem khâu da là một môn nghệ thuật, mà không phải khâu bình thường, đây là ảnh chụp so sánh trước và sau, anh xem thử đi!”
Trương Khắc Cần nhìn một chút ảnh chụp so sánh tình huống cổ tay trước và sau phẫu thuật, lập tức trợn tròn mắt.
Thật sự là khâu rất tốt!
Làm cảnh sát hình sự thường xuyên có một ít chấn thương ngoài da, khâu da càng là chuyện thường gặp.
Vì lẽ đó, gã tuy không hiểu rõ khâu nối gân, thế nhưng đối với khâu da gã đã thấy rất nhiều.
Khâu đẹp thật!
Đàm Trung Lâm nói: “Không khoa trương chút nào, toàn bộ bệnh viện nhân dân tỉnh, người có thể khâu da đẹp như bác sĩ Trần này không quá ba người.”
Lưu Tư Tề nhẹ gật đầu: “Đúng là như thế! Tôi thật xấu hổ, mặc dù làm ngoại khoa nhiều năm như vậy, nhưng cho tới nay không có thật tình tiến hành khâu da, bởi vì… đó là việc quá cơ bản.”
“Mà bác sĩ trẻ Trần Thương này, cơ sở vững chắc khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!”
“Đương nhiên, tôi cho rằng trọng yếu nhất vẫn là tài năng của cậu ấy! Xác định vị trí cùng phương pháp khâu tốt nhất không phải là một việc đơn giản, nhưng cậu ấy lại làm được, đây đúng là một nhân tài!”
Sau khi nói xong, Lưu Tư Tề hâm mộ nhìn Tần Hiếu Uyên: “Tần viện trưởng thật mát tay, cậu bác sĩ trẻ này rất có tài, tiềm năng rất lớn! Cố gắng bồi dưỡng, sau này sẽ thành một bác sĩ giỏi.”
Trương Khắc Cần trợn tròn mắt!
Cái gì???
Tần Hiếu Uyên cũng ngây ngẩn cả người!
Ta đã chuẩn bị tốt kịch bản để phê bình hắn, các ngươi lại nói với ta cái này???
Nhưng, để làm được viện trưởng, thì năng lực ứng biến khẩn cấp của gã đã được rèn luyện qua biết bao nhiêu sóng gió, hơn nữa…Được viện trưởng và chủ nhiệm của Bệnh viện Nhân dân tỉnh khen ngợi, cảm giác được khen này cũng không tệ lắm!
Gã cười ha hả nói:
“Ài, tôi hàng ngày bận rộn, đối với khoa ngoại không hiểu rõ lắm, ngay cả bác sĩ Trần này tôi cũng không biết.”
An Ngạn Quân nhẹ gật đầu: “Bác sĩ Tiểu Trần là cộng tác viên mà khoa cấp cứu tuyển hai năm trước, cũng chưa ký hợp đồng với bệnh viện, vì lẽ đó viện trưởng chưa thấy cũng là bình thường, nhưng bác sĩ Tiểu Trần có cơ sở rất vững chắc, cần cù chịu khó học hỏi, lại rất siêng năng.”
Lúc này, Đàm Trung Lâm đối với Trần Thương càng thêm tò mò, hóa ra chỉ là cộng tác viên?
Nghĩ đến đây, Đàm Trung Lâm nhìn thoáng qua bạn học cũ Lưu Tư Tề, thuận miệng nói: “Cộng tác viên? Ừm, cộng tác viên rất tốt! Người trẻ tuổi thì phải rèn luyện nhiều!”
Lưu Tư Tề lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời lời nói đó!
“Đúng, tôi cũng cảm thấy làm cộng tác viên cũng ổn, được rèn luyện cơ bản nhiều hơn!”
“Đi thôi, chúng ta đi cảm ơn bác sĩ trẻ này đi.”


Lúc này, Trần Thương đang chữa cho một bệnh nhân bị chấn thương ngoài da. Trong lúc Trần Thương đang khâu da, một đoàn người vừa vặn tiến vào, trông thấy cảnh ấy, nhưng thủ pháp này… Dường như có gì đó không giống lúc trước .
Lập tức, tất cả mọi người nhịn không được dừng chân, đứng quan sát.
Tận mắt chứng kiến so với xem lại qua video có hơi khác biệt.
Nhìn thấy Trần Thương khâu da, mọi người có cảm nhận không giống nhau…
Trương Khắc Cần: Wa, thật đẹp!
Tần Hiếu Uyên: Y? Rất thông thạo.
An Ngạn Quân nhíu mày như suy nghĩ điều gì.
Lưu Tư Tề lấy ra điện thoại tranh thủ thời gian quay phim lại…
Mà Đàm Trung Lâm vậy mà cảm thấy tế bào nghệ thuật của mình trỗi dậy, giờ khắc này muốn hát to!
Hơn nữa… Một bài chữa bệnh chế theo bài hát Sứ Thanh Hoa xuất hiện trong đầu (khụ khụ, trong dấu ngoặc là lời gốc của bài hát)! (1)
Cây kim phác hoạ trên làn da, sợi chỉ khâu chập trùng.
(Tố phôi câu lặc xuất Thanh Hoa, bút phong long chuyển đạm)
Nguyên bản bộ phận bị thương, lại hoàn hảo như ban đầu.
(Bình thân miêu hội đích mẫu đan, nhất như nhĩ sơ trang)
Hương cồn thoang thoảng thấu qua bình, làm lòng ta bình tĩnh.
( Nhiễm nhiễm đàn hương thấu quá song, tâm sự ngã liễu nhiên )

Cái này vậy mà tỉnh lại tế bào nghệ thuật ẩn sâu trong lòng ta đã lâu?
Đàm Trung Lâm tràn đầy cảm xúc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng thay đổi.
Trong mắt Lưu Tư Tề cũng đầy nóng bỏng.
Hiện tại, bệnh viện Nhân Dân Tỉnh chính là thiếu lực lượng mới mẻ như thế này.
Đàm Trung Lâm chớp chớp mắt với Lưu Tư Tề: Nhân tài, chúng ta nhất định phải có được!
Lưu Tư Tề thâm thúy nhẹ gật đầu, nháy mắt ba cái, rồi chớp chớp mí mắt: Đúng, đây là một nhân tài!
Ánh mắt Đàm Trung Lâm nhìn thoáng qua: Hiện tại cậu ta vẫn là cộng tác viên, lát nữa chúng ta sẽ đưa ra đề nghị việc làm biên chế ở Bệnh viện Nhân dân Tỉnh.
Mí mắt trái Lưu Tư Tề giật giật: Không có vấn đề!
Hai người là bạn nối khố, sau khi tốt nghiệp học viện y học, cùng nhau làm việc ở Bệnh viện Nhân dân Tỉnh, trải qua mấy chục năm, đã cùng nhau thực hiện mấy ngàn ca phẫu thuật, đã sớm hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, một ánh mắt có thể hiểu ra ý tứ của đối phương.
Tần Hiếu Uyên nhìn hai người nháy mắt ra hiệu, lập tức sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ bác sĩ ngoại khoa đều “lệch lạc” như vậy?
Gã nhịn không được thở dài, có cơ hội phải tâm sự với bọn họ chuyện này, không thể bởi vì công việc mà chậm trễ chữa trị bệnh tình của bản thân.
Nhưng…
Lúc này, Trần Thương đã hoàn tất khâu da, vừa đứng dậy liền nhìn thấy một đám người tiến đến.
Hắn đứng dậy chào hỏi: ” Chào viện trưởng Tần. Viện trưởng Lưu, chủ nhiệm Đàm, chào hai anh.”
Đám người nghe xong, lập tức cười tủm tỉm hồi đáp:
Tần Hiếu Uyên: “Tốt!”
Lưu Tư Tề: “Rất tốt!”
Đàm Trung Lâm: “Tốt tốt tốt!”
Trương Khắc Cần: “Tốt tốt tốt tốt!”
Trần Thương:…
Tần Duyệt ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Đinh~!
【Tần Hiếu Uyên độ thiện cảm + 20! 】
Đinh~!
【Trương Khắc Cần độ thiện cảm + 20! 】
Đinh~!
【Lưu Tư Tề độ thiện cảm + 20! 】
Đinh~!
【Đàm Trung Lâm độ thiện cảm + 20! 】
Trần Thương: ?
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Trần Thương không hiểu.
Chợt nhớ tới lời cha mẹ từng nói với mình một câu: Trần Thương à, ở bên ngoài không thể so với trong nhà, những nhân vật lớn, vui buồn thất thường, con cần để ý một chút.
Ban đầu, Trần Thương đối từ những từ “Vui buồn thất thường” này không hiểu rõ lắm, nhưng hiện tại, hắn rốt cục hiểu nó là gì rồi.
———————————————–
(1) Bài hát “Sứ Thanh Hoa” của ca sĩ Châu Kiệt Luân. Bài rất hay và ý nghĩa, mọi người có thể tìm nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.