Có quay video lại?
Đây là một bằng chứng không tồi!
Tần Hiếu Uyên hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, chờ ta xem hết đoạn băng ghi hình rồi sẽ đến thu thập ngươi!
Tiểu tử ngông cuồng.
An Ngạn Quân sững sờ,, đúng rồi, phòng xử lý thường ghi hình lại vì muốn phòng ngừa trường hợp bất trắc xảy ra, còn có thể ghi chép quá trình phẫu thuật, cái này. . . Nguy rồi!
Lỡ đâu tiểu tử kia hồ đồ, vậy không phải là có chứng cớ sao?
Hai vị chuyên gia ở Bệnh viện Nhân dân tỉnh cũng thở dài, liếc nhìn nhau: “Xem băng ghi hình trước đã.”
Đoạn ghi hình lưu tại trung tâm giám sát, không có trong Khoa Cấp cứu.
Tiếp tục chờ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, mấy người bọ họ dứt khoát đi thẳng đến trung tâm giám sát.
Trên đường đi, sắc mặt Tần Hiếu Uyên âm trầm, đen mặt không hé răng lời nào, còn Trương Khắc Cần thì đầy vẻ thấp thỏm, chuyện này còn khiến tâm lý người ta bất an hơn cả khi giằng co với tội phạm lúc trước.
Mà Lưu Tư Tề và Đàm Trung Lâm lại bình tĩnh hơn nhiều: “Mọi người chớ nóng vội, chúng ta xem đoạn ghi hình trước, nếu xảy ra vấn đề lớn, chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật lại.”
Khi Đàm Trung Lâm nói ra câu này, trong lòng chẳng có chút tự tin nào.
Đâu ra chuyện dễ ăn như vậy!
Nếu để bên trung tâm giám sát biết được mục đích của mấy vị tai to mặt lớn, rồi vội vàng trích xuất màn hình giám sát, màn hình giám sát đặc thù quay bằng camera đặc thù, có thể phóng lớn hình ảnh không vỡ nét, ngay cả âm thanh cũng có thể nghe thấy.
Lúc này An Ngạn Quân đang không ngừng suy nghĩ cách ứng phó!
Mà Tần Duyệt đi theo sau đuôi thì thở dài: Giới lãnh đạo này thật khiến người ta lo lắng.
Về phần Trần Thương, bác sĩ đang trực ban không thể tùy tiện rời khỏi cương vị.
Bỏ qua phần hình ảnh mở đầu, trực tiếp tua tới đoạn phẫu thuật.
Trần Thương đang dùng nhíp y tế tìm kiếm vụn sắt và mảnh sắt nhỏ bị lẫn trong vết thương, từ quá trình này có thể nhìn ra, kỹ thuật căn bản của Trần Thương rất khá, vừa can đảm vừa cẩn trọng.
Tần Hiếu Uyên là bác sĩ nội khoa, không chuyên bên ngoại khoa, nhưng với kinh nghiệm lâm sàng lâu năm, vẫn có thể nhìn ra một vài thứ.
Phẫu thuật lập tức đến phân đoạn khâu lại, tất cả mọi người kiên nhẫn quan sát.
Tần Hiếu Uyên nhịn không được mà nói: “Viện trưởng Lưu, Chủ nhiệm Đàm nhìn cẩn thận một chút, lỡ đâu có chỗ nào làm không tốt, nhất định phải phát hiện kịp thời.”
Đàm Trung Lâm và Lưu Tư Tề yên lặng gật đầu.
Nhưng khi bọn họ thông qua camera quan sát tình huống ở mu bàn tay gần cổ tay của Ngô Cương với khoảng cách gần như vậy, lập tức nhịn không được mà nhíu mày.
Mức độ tổn thương quá cao!
Làn da tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, mạch máu lộ hết ra ngoài, rất nhiều gân bị tổn hại nặng.
Màu máu rất kém.
Đàm Trung Lâm nhịn không được mà thở dài: “Mức độ tổn hại này có hơi phiền phức, tiểu tử kia nói rất đúng, nếu như kéo thời gian phẫu thuật quá dài, sẽ gây bất lợi cho kỳ hồi phục sau này.”
Trương Khắc Cần hơi há miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Đàm Trung Lâm tiếp lời: “Thành thực mà nói, nếu để tôi nhận ca phẫu thuật khâu gân này, tôi cũng không dám cam đoan rằng nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu, dù sao. . . độ khó quá lớn.”
“Nhưng. . . bác sĩ trẻ này vẫn có chút qua loa. . .”
Lời của Đàm Trung Lâm chưa dứt, nhưng không nói tiếp, bởi vì Trần Thương đã bắt đầu thao tác!
“Là cực kỳ qua loa, không phải chỉ có một chút, phẫu thuật vội vàng như thế, không có đủ thời gian phán đoán góc độ và kỹ thuật sử dụng để khâu gân, quả thực là quá lỗ mãng!”
Trần Thương dùng kẹp cầm máu (Hemostat) kẹp lấy đoạn gân bị đứt rồi kéo căng, sau đó lấy sợi chỉ dài 30cm, xỏ hai đầu chỉ vào lỗ cây kim thẳng vừa mảnh vừa dài. Tiến hành đâm kim xuyên qua đoạn gân cách chỗ bị đứt 1.5cm, rút ra hai đường chỉ dài sang hai bên, sau đó dựa theo vết khâu trước đó mà đâm kim theo bên sườn, đâm xéo xuống vị trí đối xứng với chỗ gân bị đứt tạo thành giao điểm, khâu giao nhau như thế 2 đến 3 lần, cuối cùng đâm xuyên ra vị trí cách 3mm gần kẹp cầm máu…
Viện trưởng Tần thở dài, không ổn, sau đợt này phải cùng tâm sự với chủ nhiệm khoa cấp cứu mới được.
Nhưng rất nhanh, Lưu Tư Tề ngây ngẩn cả người!
Tốc độ khâu thế này cũng quá nhanh rồi chăng?
Hơn nữa người phẫu thuật còn có hiểu biết về bao gân rất sâu sắc, nếu không thì tuyệt đối không thể chính xác đến mức độ này!
Người trẻ tuổi nọ thật không đơn giản!
Dù chỉ là 1 động tác đâm kim, cũng khiến Lưu Tư Tề không thể không trở nên nghiêm túc hơn.
Mà so với Lưu Tư Tề, Đàm Trung Lâm càng nhíu chặt chân mày!
Gã phát hiện ra một việc rất kỳ quái, nhưng lại rất có ý tứ, đó chính là khi Trần Thương quyết định thực hiện phẫu thuật khâu thì luôn nắm cực rõ vị trí của gân, đặc biệt là khi đâm kim!
Đột nhiên Đàm Trung Lâm biến sắc!
Chuyện này không thể nào!
Đây tuyệt đối là không có khả năng.
Độ ăn khớp của hai đoạn gây co cổ tay sao lại cao như vậy?
Đàm Trung Lâm trợn tròn mắt.
Vốn còn đang quan sát Trần Thương dùng chỉ thép nối gân co cổ tay, thế nhưng gã phát hiện, gân co cổ tay được khâu lại với độ ăn khớp rất cao!
Điều này có nghĩa là gì?
Độ ăn khớp càng cao, xác suất phát sinh tổn thương càng nhỏ, tốc độ hồi phục càng nhanh, đồng thời tỷ lệ phát sinh kết dính cũng càng thấp!
Độ ăn khớp này không có khả năng cao như vậy.
Đây là trùng hợp sao?
Trùng hợp cỡ này cũng trùng hợp thái quá rồi chăng?
Nhất định là trùng hợp!
Đàm Trung Lâm đánh cược, chung quy thì, cho dù là chính gã cũng không dám chắc có thể làm nên độ ăn khớp cao như thế.
Thế nhưng, một màn kế tiếp tựa như có từng mũi tên đâm vào lồng ngực của gã!
Lại là độ ăn khớp cao như vậy!
Lại nữa!
Gân dạng ngón cái dài đạt độ ăn khớp hoàn mỹ, thành công!
Gân cơ duỗi cổ tay trụ khâu lại cực kỳ hoàn mỹ, thành công!
Gân cơ duỗi cổ tay quay lại thành công nữa!
Thật khéo làm sao!
Đàm Trung Lâm nhịn không được mà vỗ tay khen hay!
“Quá tuyệt!”
Chọc cho người chung quanh sững sờ.
Viện trưởng Tần cũng sửng sốt, thở dài, thôi xong!
Chủ nhiệm Đàm kia giận đến bật cười, tiểu tử này. . . cứ kiếm chuyện cho lão già ta gánh…
Trương Khắc Cần và Viện trưởng Tần liếc mắt nhìn nhau, lòng ngập tràn cảm giác buồn man mác.
Về phần Lưu Tư Tề, hắn không nói một lời, thậm chí còn lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video!
Bao gân rất nhanh được khâu lại hoàn tất!
Sau đó là khâu lại mạch máu, rất chỉnh tề!
Cuối cùng là làn da?
Chờ chút. . .
Làn da này được khâu lại. . . Có vẻ khá đẹp đẽ nha?
Không đúng!
Làn da này có thể khâu lại đạt đến trình độ hoàn hảo cao như vậy sao?
Chuyện này. . . Không thể nào!
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm liền vội vàng xoay người, nói với nhân viên công tác: “Tua đoạn video về trước, khúc đang bắt đầu phẫu thuật ấy!”
Nhân viên công tác nhanh chóng chỉnh lại đoạn băng ghi hình, lập tức, mọi người thấy rõ mức độ tổn hại của làn da Ngô Cương trước khi bắt đầu phẫu thuật!
Sau đó Đàm Trung Lâm tua trở về. Sau khi so sánh, mấy người bọn họ đều muốn ngất xỉu rồi!
Bởi vì vừa rồi làn da máu thịt be bét, mà bây giờ làn da. . . được khâu lại phẳng mịn, có thể nói là xinh đẹp.
Cái này cần. . . kỹ xảo phẫu thuật khâu cao thâm cỡ nào chứ?
Đặc biệt mức độ nắm chắc với làn da quá lợi hại, khéo tay!
Trương Khắc Cần nhịn không được mà hỏi: “Cái này. . . Viện trưởng Lưu, Chủ nhiệm Đàm, còn có thể cứu chữa không ạ?”
Đàm Trung Lâm nhíu mày: “Tua trở về lúc bắt đầu khâu nối gân, chỉnh tốc độ chậm xuống 0.5 lần.”
Nhân viên công tác gật đầu.
Đàm Trung Lâm vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video!
Ca phẫu thuật khâu này quá thành công, có thể xưng là ca phẫu thuật khâu gân tổn hại nặng kinh điển.
Rất có giá trị nghiên cứu.
Hơn nữa, ngay cả Đàm Trung Lâm cũng không dám cam đoan rằng chính mình chắc chắn có thể làm tốt hơn.
Nghĩ vậy, Đàm Trung Lâm nhìn màn hình rồi tấm tắc lấy làm lạ:
Y học thật sự là một ngành đòi hỏi năng khiếu.
Đặc biệt là ngoại khoa!