Sắc mặt Trương Khắc Cần đột ngột thay đổi!
Ông trời ơi, ngươi chắc đang trêu chọc ta đúng không?
Ta mất bao nhiêu công sức tìm đến hai vị chuyên gia cấp tỉnh, vậy mà ngươi nỡ lòng nào để tiểu bác sĩ này phẫu thuật!
Ta… Không còn gì để nói…
Trương Khắc Cần vẫn ôm một tia hy vọng, mong muốn Trần Thương này là một Trần Thương khác, hoặc là chuyên gia của bệnh viện nào đó mà anh ta mời tới, cẩn thận hỏi thêm: “Có phải tên tiểu tử kia hay không? Cái người mà dáng hơi cao cao, khí chất thanh khiết?”
An Ngạn Quân gật đầu.
Xong rồi!
Trương Khắc Cần cảm giác như muốn chết đi.
Sắc mặt của Tần Hiếu Uyên cũng lập tức đen lại, đây là làm loạn.
An Ngạn Quân nhanh chóng giải thích: “Tần viện ngài đừng nóng vội, Trần Thương này trình độ tốt, kỹ thuật cơ sở vững chắc, tôi đã xem qua.”
Tần viện lắc đầu, trực tiếp hỏi: “Đang ở phòng phẫu thuật nào, đưa chúng tôi đến đó.”
An Ngạn Quân ho khan một tiếng, nói với giọng nhã nhặn mà cực kỳ yếu ớt: “Không ở trong phòng phẫu thuật, trong phòng xử lý!”
Đáy lòng An Ngạn Quân cũng phát điên, tên tiểu tử này, lão Trần ngươi nhanh đến quản hắn, ba ngày không đánh lên mái dỡ ngói (1), lần này chắc chắn xảy ra chuyện lớn!
Quả nhiên, một câu nói này của An Ngạn Quân làm làm xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Đừng nói là rơi một cây kim, nếu ở đây có trang giấy, An Ngạn Quân cảm giác có thể vẽ ra điện tâm đồ của mình lên trên đó!
Yên tĩnh!
Hít thở không thông!
Lúc này, Viện trưởng Tần bỗng nhiên trầm giọng nói: “Vớ vẩn! Cuộc phẫu thuật lớn như vậy mà làm ở phòng xử lý, đây chính là thái độ của khoa cấp cứu các cậu sao?
An Ngạn Quân thở dài, nghĩ đến tiểu tử Trần Thương kia cũng không tệ lắm nên giải thích giúp một câu: “Viện trưởng, phòng phẫu thuật ở Khoa cấp cứu vốn có giới hạn, những loại khâu nối gân như thế này đều tiến hành ở phòng xử lý .”
Trương Khắc Cần nhất thời tan nát cõi lòng!
Ngô Cương của ta!
Ngươi nói con người của ngươi, không bị trộm cướp đánh chết, lại ăn thiệt thòi từ tay bác sĩ.
Lão phu…
Lưu Tư Tề ho khan một tiếng, phá vỡ xấu hổ: “Đi, bây giờ chúng ta qua đó xem có thể tới kịp hay không?”
Đàm Trung Lâm gật đầu, nhưng trong lòng nói một câu: Gân cơ lần thứ hai tổn thương, xác suất dính liền sẽ lớn hơn nữa.
Y tá trưởng cũng thấy Viện trưởng Tần, vội vã theo qua đây: “Viện trưởng Tần, tại sao ngài lại đến đây?”
Tần Hiếu Uyên: “Ừ, đến xem một bệnh nhân.”
An Ngạn Quân hỏi: “Trần Thương ở phòng xử lý nào?”
Điền Lan Hương: “Phòng số 3, đã vào được một giờ, có lẽ sắp xong rồi.”
Câu nói này làm tim mọi người đều trầm xuống
Xong rồi!
Khi đẩy cửa tiến vào, Trần Thương đang tiến hành khâu da, đã sắp hoàn thành giai đoạn cuối cùng.
Tần Duyệt quay đầu lại, nhìn thấy nhiều người như vậy, cô cũng sững sờ: “An chủ nhiệm. . . Viện trưởng Tần? Mọi người sao lại đến đây?”
Dù sao An Ngạn Quân cũng là bác sĩ chính điều trị ở khoa này, liền vội vàng hỏi: “Bệnh nhân thế nào?”
Trần Thương mỉm cười, thắt nút cuối cùng: “Được rồi, hoàn thành!”
Mọi người chung quanh vừa nghe thấy liền đi vào,
Ngô Cương ngẩng đầu nhìn lên, cười cười: “Đội trưởng, tôi không sao mà.”
Trương Khắc Cần trừng mắt nhìn Ngô Cương: “Không sao? Cậu nói không sao thì không sao chắc!”
An Ngạn Quân lôi Trần Thương đến góc phòng, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, em gây họa rồi, em biết đây là ai không? Mù quáng phẫu thuật! Muốn thể hiện!”
Trần Thương sửng sốt: “Em biết, là cảnh sát.”
An Ngạn Quân vỗ trán một cái, lại thì thầm: “Anh không có ý này, người ta hiện tại mẫn cảm, em cũng dám đứng ra phẫu thuật. Em không biết khâu nối gân di chứng rất nhiều, sau này xảy ra chuyện gì em đều phải chịu trách nhiệm, em bị bệnh à!”
Trần Thương khẽ mỉm cười: “Phẫu thuật rất thành công.”
Thuốc gây mê cũng không còn bao nhiêu thời gian sẽ hết tác dụng. Trần Thương xoay người nói với Ngô Cương: “Anh thử cử động ngón tay, cảm thụ một chút.”
Ngô Cương gật đầu, giơ tay lên, hơi chút hoạt động một phen: “Y? Thật sự! Tốt hơn nhiều rồi, tay tôi có thể cử động rồi!”
“Ha ha, đội trưởng, tay tôi không hỏng, còn có thể bắn súng! . . .”
Trần Thương lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này anh phải nghỉ ngơi, không nên cử động. Sau 3 tuần bắt đầu hoạt động các đốt ngón tay với cường độ thấp, 6 tuần sau bắt đầu có thể rèn luyện chức năng bình thường. Hoạt động quá sớm có thể khiến phần nối gân cơ tách ra hoặc đứt, hoạt động quá muộn dễ xảy ra dính liền.”
Ngô Cương gật đầu: “Cám ơn bác sĩ Trần!”
Sau đó, Trần Thương giúp Ngô Cương cố định chân tay, giữ cổ tay với gân cơ ở vị trí thả lỏng, nói: “2 tuần sau sẽ tháo chỉ, 6 tuần sau tháo dây.”
Trương Khắc Cần khẩn trương nhìn Ngô Cương: “Cậu không có chuyện gì thật chứ?”
Ngô Cương gật đầu: “Không có chuyện gì!”
Mấy vị khác đại lão kinh ngạc đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Trần Thương cũng rửa tay một cái: “Chào Viện trưởng Tần.”
An Ngạn Quân vội vã giới thiệu: “Tiểu Trần, vị này chính là Đàm Trung Lâm, Chủ nhiệm ngoại khoa tay Bệnh viện Nhân dân tỉnh, còn vị này là Lưu Tư Tề, Đại Chủ nhiệm ngoại khoa, Phó Viện trưởng Nhân dân tỉnh.”
Trần Thương tuy rằng chưa từng quen biết, thế nhưng đã tham gia họp hằng năm a, hai vị này đứng ở trên bục phát biểu trong lúc họp hằng năm!
Liền vội vàng chào hỏi: “Chào Viện trưởng Lưu, cửu ngưỡng đại danh, tôi đọc qua luận văn của ngài. Còn có chủ nhiệm Đàm, cách giải thích của ngài về khâu nối gân làm tôi vô cùng ngưỡng mộ! Rất vinh hạnh nhìn thấy hai vị.”
Đinh~!
【 Tần Hiếu Uyên độ hảo cảm -5 】
Đinh~!
【 Trương Khắc Cần độ hảo cảm -10 】
Đinh~!
【 Lưu Tư Tề độ hảo cảm -5 】
Đinh~!
【 Đàm Trung Lâm độ hảo cảm -5 】
Trần Thương trợn tròn mắt!
A b c. . .
Vỗ mông ngựa vỗ nhầm trứng ngựa rồi?
Đó không phải là càng thoải mái hơn sao?
Ta là làm chuyện thương thiên hại lý gì, độ hảo cảm liên tiếp hạ xuống.
Tần Hiếu Uyên đi lên trước đến: “Bác sĩ Trần, sao cậu tự ý làm phẫu thuật với Ngô Cương.”
Trần Thương sửng sốt, hóa ra là chuyện này.
Trần Thương cảm giác mình không sai.
“Người bệnh lúc đó máu truyền đến tay càng ngày càng kém, kéo dài thời gian khâu nối gân quá lâu cũng không tốt cho khôi phục phần tay sau này. Hơn nữa thời gian dài mất đi máu cung ứng, không thể nghi ngờ sẽ tăng lên thời gian khôi phục thần kinh tay. Lúc đó tôi xem tình huống người bệnh cần phẫu thuật, làm trực ban bác sĩ, lúc báo cho người bệnh biết tình huống, người bệnh đồng ý giải phẫu, cũng ký tên vào sổ đồng ý đã hiểu rõ tình huống, tôi liền tiến hành phẫu thuật!”
Tần Duyệt sửng sốt, wasa, cương thiết thẳng nam không sợ cường quyền a?
Những câu nói liên tiếp có trật tự và lí lẽ làm Viện trưởng Tần nghẹn lời trong chốc lát!
Trong lòng Tần Duyệt: Trần Thương ghê gớm!
Tần Hiếu Uyên hít sâu một hơi, em gái ngươi, ngươi theo ta giảng quy củ!
“Sau khi đánh giá tình trạng của bệnh nhân thấy độ khó hệ số rất cao, cậu lẽ nào không nghĩ tới điểm này sao? Nếu như thất bại thì phải làm sao?”
Trần Thương: “Giải phẫu sẽ có tính chất mạo hiểm nhất định, đây là hành vi bình thường.”
Tần Hiếu Uyên sửng sốt, abc, ngươi còn muốn làm việc nữa hay không, bình tĩnh, bình tĩnh, lại hít thở sâu một hơi, mở miệng muốn nói.
Trần Thương thấy Tần Hiếu Uyên còn muốn bới móc, nhất thời lại là thốt ra một câu: “Tôi biết, tôi phải liên hệ cùng người nhà, thế nhưng người bệnh cố ý muốn làm, tôi làm một người bác sĩ, không thể từ chối chữa trị người bệnh, hơn nữa. . . Tôi nắm chắc tuyệt đối về phẫu thuật!”
Tràng diện một lần ngưng trệ!
Tần Duyệt nghĩ trong lòng: Trần Thương thật tuyệt!
Tất cả mọi người nhìn cái này “Tuổi trẻ tài cao”, sinh lòng bi thương.
Tần Duyệt nhìn Viện trưởng Tần mí mắt nhảy thẳng lên, quyết định thật nhanh rồi nói: “Đúng vậy! Phẫu thuật rất thành công, mọi người có thể xem ghi hình giám sát lúc phẫu thuật, phòng xử lý chúng ta có camera giám sát.”
* Chú thích:
(1) Ba ngày không đánh lên mái dỡ ngói: Thành ngữ của Trung Quốc
Chị Bảo có hai đứa con rất nghịch ngợm, ngày nào cũng lùa gà, dắt chó, hoặc xới tung mớ rau dưới đất. Nó tức giận đến mức chị Bảo phải đánh chúng mỗi ngày. Sau khi bị đánh, hai anh em mới ngoan ngoãn một chút. Ngày hôm sau, điều tương tự lại xảy ra. Đang thu hoạch lúa mạch thì chồng chị Bảo bị gãy chân khi đang làm ăn bên ngoài không về nhà được. Mọi công việc đồng áng đổ hết cho chị Bảo. Cô thu hoạch lúa mạch vào ban ngày và đập trên sân vào ban đêm, cô bận rộn đến mức không có thời gian để kiểm soát hai đứa con trai nghịch ngợm của mình. Sau khi thu hoạch xong lúa mì, chị Bảo mệt đến mức không thể đứng thẳng người, lăn ra giường ngủ. Trời đổ mưa lớn vào nửa đêm, và chị Bảo bị đánh thức bởi nước mưa dột từ mái nhà. Cô đang thắc mắc nước từ đâu ra, bật đèn lên thì phát hiện có vài viên ngói đã bị lấy ra khỏi mái, chẳng trách trời mưa dột. Chị Bảo biết hai đứa con trai nghịch ngợm của mình làm vậy, tức giận mắng hai đứa: “Được rồi, hai người các ngươi Tiểu Ngôi Tử, ba ngày không đánh sẽ lên mái nhà dỡ ngói.” Hai đứa trẻ nghịch ngợm tự nhiên không thể tránh khỏi một trận đánh đập.
Sau này, người ta dùng “ba ngày không đánh lên mái dỡ ngói” để miêu tả sự nghịch ngợm của trẻ con.