Bắt đầu phẫu thuật!
Việc đầu tiên Trần Thương cần phải xử lý là lấy toàn bộ hạt sắt ra ngoài, bao gồm cả những mảnh sắt vỡ.
Hung thủ kia cũng thật hung ác.
Tất cả đều là hạt sắt cùng mảnh sắt nhỏ.
Đây là một quá trình rườm rà và phiền phức. Thế nhưng Trần Thương lại không nghĩ như thế.
Bởi vì hắn chỉ cần tìm chữ đỏ là được, chỉ cần xuất hiện hạt sắt, con mắt liền có thể trông thấy chữ【 hạt sắt 】màu đỏ.
Rất thuận tiện!
Không bao lâu sau hắn đã dọn dẹp sạch sẽ.
Tần Duyệt đã phải trợn mắt há mồm, mắt to mắt nhỏ khi nhìn Trần Thương thao tác quá thuần thục.
Làm sạch vết thương, khâu lại!
“Nước muối sinh lí 10ml!”
“Kẹp!”
“Giúp tôi giữ lấy đầu gân cơ này.”
“Ánh đèn, đến gần một chút.”
Trần Thương dùng kẹp cầm máu (Hemostat) kẹp lấy đoạn gân bị đứt rồi kéo căng, sau đó lấy sợi chỉ dài 30cm, xỏ hai đầu chỉ vào lỗ cây kim thẳng vừa mảnh vừa dài. Sau đó, hắn đâm kim xuyên qua đoạn gân cách chỗ bị đứt 1.5cm, rút ra hai đường chỉ dài sang hai bên, sau đó dựa theo vết khâu trước đó mà đâm kim theo bên sườn, đâm xéo xuống vị trí đối xứng với chỗ gân bị đứt tạo thành giao điểm, khâu giao nhau như thế 2 đến 3 lần, cuối cùng đâm xuyên ra vị trí cách 3mm gần kẹp cầm máu…
Thuộc tính sắc bén + 1 vô cùng hiệu quả, để độ chính xác khi khâu da của Trần Thương tăng lên một bước nhỏ.
Sau đó, Trần Thương dùng dao sắc tách gân cơ ra tại vị trí xuôi theo phần lớn các bộ phận được kẹp cầm máu. Hắn xoay kẹp cầm máu để lộ mặt cắt ra bên ngoài, giống như phương pháp vừa rồi, rút ra hai bên đối xứng của đoạn gân từ bên trong rồi cắt bỏ phần cuối gân cơ và khâu chặt lại.
Mỗi một bước đều vô cùng phong hiểm, Trần Thương không dám chủ quan, lơ là.
Bởi vì chỉ hơi lơ là, ngộ nhỡ miệng vết thương sẽ mở rộng, như vậy kết quả chỉ có một!
Xuất hiện tình trạng các tổ chức sẽ dính vào với nhau!
Đã tốt còn muốn tốt hơn!
Có lẽ đây là ca phẫu thuật khó khăn nhất.
Trần Thương cần phải làm việc dưới cường độ cao, tập trung tinh thần một cách tuyệt đối, thao tác phải chính xác hoàn toàn và phải kéo dài ba yêu cầu ấy thêm một tiếng đồng hồ nữa là ít nhất.
Qua hơn mười phút, sợi gân cơ đầu tiên đã được khâu lại!
Bỗng nhiên, hai mắt Trần Thương tỏa sáng, hắn phát hiện【 gân cơ duỗi ngón cái dài】màu đỏ đã chuyển sang màu xanh lá!
Đinh~!
【 Hoàn thành khâu nối gân cơ duỗi ngón cái dài, nhận được kinh nghiệm khâu nối gân cơ + 100, kinh nghiệm + 100, nhân dân tệ + 100.】
Trần Thương lập tức mừng rỡ.
Tiếp tục tiến hành bước tiếp theo!
Trần Thương thận trọng bắt đầu công việc khâu nối gân cơ.
Trong khi đó, Tần Duyệt cũng dần thạo việc trợ thủ hơn.
Từng giây từng phút trôi qua!
Trần Thương cũng không dám lười biếng.
Sợi thứ nhất. . .
Sợi thứ hai. . .
. . .
Sợi cuối cùng!
Khâu nối gân hoàn thành!
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Hoàn tất khâu nối gân cơ!
Tỷlệ thành công rất cao!
Lúc này, Tần Duyệt đã trợn tròn mắt. Mặc dù cô không có kỹ thuật thuần thục hơn người, nhưng bản thân cũng là bác sĩ ngoại khoa nên nhìn vào là biết ngay. Tuy Thạch Na là bác sĩ cấp trên của Tần Duyệt, nhưng cô cảm giác kỹ thuật khâu nối gân cơ của Thạch Na kém hơn Trần Thương rất nhiều, đặc biệt là độ chính xác và xử lý phòng ngừa dính liền.
Tần Duyệt học tập và trở thành nghiên cứu sinh tại Học viện Y học Tương Nhã. Đây chính là học viện nổi danh cùng Học viện Công Đoàn. Câu nói: Bắc Công Đoàn, Nam Tương Nhã – chính là chỉ Học viện Y học Tương Nhã ở phía nam.
Thầy của cô ấy cũng là người nổi tiếng trong ngoại khoa, mà lúc này cô ấy chợt phát hiện, mặc dù kỹ thuật khâu nối gân cơ của Trần Thương có vẻ không tốt, nhưng. . . trên độ chính xác và độ nhạy cảm còn muốn cao hơn thầy mình!
Đây chính là tài năng bẩm sinh!
Học ngoại khoa cần phải có tài năng!
Phải có đôi mắt đại bàng, trái tim sư tử, bàn tay phụ nữ!
Tần Duyệt bỗng nhiên ngẩn cả người, hình ảnh Trần Thương của hiện tại có đúng là hắn của vừa rồi hay không?
Kỹ thuật khâu mạch máu thấp kém này còn không bằng mình. . .
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cảm thấy khoảng cách cũng không quá lớn.
Dù sao, nếu vượt qua mình quá nhiều, trong lòng sẽ cảm thấy mất cân bằng!
Mình chính là nghiên cứu sinh của học viện y học Tương Nhã, mà Trần Thương chỉ là. . . chỉ là một sinh viên y khoa chính quy.
Quá trình phẫu thuật bước vào giai đoạn kết thúc.
Khâu da!
Bước cuối cùng, Trần Thương phát động【 Đôi mắt Mỹ Lệ 】một cách vô thức.
Đôi mắt của hắn đầu so sánh những mảnh da bị hỏng này với lúc lành lặn và tổ hợp lại, cuối cùng một cái phương án hoàn mỹ xuất hiện trong mắt Trần Thương.
Trần Thương bắt đầu thao tác!
So với khâu gân, khâu da của hắn mới là điểm nhấn!
Kim khâu trong tay giống như hồ điệp xuyên hoa, linh động vô cùng, Tần Duyệt ở một bên nhìn xem. . . Nghẹn họng nhìn trân trối, miệng có thể đút vừa một quả trứng.
Cái tên này. . .
Thao tác quá xuất sắc!
Không nhịn nổi.
. . .
. . .
Trương Khắc Cần nhìn thấy Viện trưởng Tỉnh Nhị Viện Tần Hiếu Uyên, bèn kể hết mọi chuyện, Viện trưởng Tần vô cùng coi trọng, lập tức mở một kênh xanh.
Mời người có kinh nghiệm ngoại khoa ở Bệnh viện Nhân dân tỉnh là Viện trưởng Lưu đến tự mình phẫu thuật!
Đây là một phương án phẫu thuật được khóa viện hội chẩn, được ví là: Hành động cứu anh hùng.
Nửa giờ về sau, Lưu Tư Tề đi tới Tỉnh Nhị Viện, đi cùng y còn có chủ nhiệm ngoại khoa Đàm Trung Lâm.
Thế là, đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự Trương Khắc Cần đi theo hai vị viện trưởng cùng một vị chủ nhiệm đi tới phòng bệnh ở khoa cấp cứu.
Có Tần viện trưởng dẫn đầu, một đường thông suốt, lúc này, An Ngạn Quân vừa phẫu thuật xong, nhìn thấy một đoàn người đi tới, lập tức sửng sốt một chút, xảy ra chuyện lớn gì sao?
Viện trưởng nhìn thấy An Ngạn Quân:
“Chủ nhiệm An, người bệnh được đội cảnh sát hình sự đưa tới đang ở đâu?”
An Ngạn Quân lắc đầu:
“Viện trưởng Tần, tôi vừa mới phẫu thuật xong, để tôi đi hỏi phòng cấp cứu.”
Tần Hiếu Uyên nhìn xem Trương Khắc Cần, an ủi:
“Đội trưởng Trương, chúng tôi sẽ không để cho anh hùng chịu thiệt thòi đâu, lần này chúng tôi sẽ phối hợp toàn bộ bệnh viện để cứu chữa bệnh nhân!”
Lưu Tư Tề cũng là gật đầu nói ra:
“Đúng, Đội trưởng Trương, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực, tranh thủ không để lại di chứng gì, Chủ nhiệm Đàm Trung Lâm là chuyên gia xử lý ngoại khoa lâu năm, nhóm chúng tôi sẽ xử lý ca này thật cẩn thận.”
Trương Khắc Cần gật đầu một cách mừng rỡ:
“Đa tạ các vị Chủ nhiệm, Viện trưởng đã vất vả! Tiểu Ngô năm nay mới 25 tuổi, tôi hoàn toàn tin tưởng vào các vị.”
Đàm Trung Lâm thở dài:
“Vừa rồi tôi cũng đã nhìn qua ảnh chụp, gân cơ của Tiểu Ngô bị thương tương đối nặng, khâu lại được nhưng độ khó rất cao, chủ yếu là phải thật chính xác quá, khó khăn nhất trong khâu nối gân cơ là ở khôi phục hậu phẫu, sau khi khâu nối lại, gân cơ rất dễ bị dính liền, ảnh hưởng công năng.”
Đang khi nói chuyện, An Ngạn Quân đi ra với vẻ mặt nghiêm túc:
“Cái kia. . . Viện trưởng Tần, người bệnh đã được đưa đi phẫu thuật! Chắc cũng sắp ra rồi.”
Ai nấy đều giật thót cả mình khi nghe câu nói này!
“Ai đang phẫu thuật?”
Tần Hiếu Uyên hiếu kỳ hỏi.
An Ngạn Quân do dự một phen:
“Trần Thương.”
Tần Hiếu Uyên sững sờ:
“Trần Thương là ai?”
Mấy vị viện trưởng, chủ nhiệm đứng xung quanh cũng tò mò hỏi thăm, nhưng. . . cũng chưa từng nghe qua tên của người này!
An Ngạn Quân cắn răng, thầm nghĩ tiểu tử này thật sự quá lỗ mãng:
“Là bác sĩ mới của khoa chúng tôi, cậu ấy là một nhân viên hợp đồng khoa, chắc ngài chưa thấy qua.”
Lời này nói ra, không khí xung quanh đều như dừng lại.