Lúc Trần Bỉnh Sinh trở lại đã là một giờ trưa, thấy Trần Thương vẫn ở phòng làm việc, không có chút cảm giác tội lỗi nào, hỏi:
“Ủa? Em còn ở đây à? Anh cứ tưởng em đi rồi chứ.”
Trần Thương bất đắc dĩ đáp:
“Lão đại, anh mổ cái quái gì mà mất tận ba giờ thế, chẳng phải cắt ruột thừa thôi sao? Mổ ruột thừa tận ba tiếng đồng hồ . . Cái ruột thừa này có mấy cân?”
Trần Bỉnh Sinh cười ha ha một tiếng:
“Thằng nhóc hỗn xược này, bảo chú đi trực ban thì lo trực đi, lắm chuyện thế! Thôi, đi ăn cơm.”
Trần Thương cười nói:
“Lão đại, ngày hôm nay em mời anh.”
Trần Bỉnh Sinh nhất thời sửng sốt:
“Ô! Em phát tài hả?”
Trần Thương lắc đầu:
“Không phải, ngày hôm nay em cao hứng. Đi đi đi, hôm nay chúng ta không ăn căng tin, đi quán cơm nhà lão Lưu.”
Trần Bỉnh Sinh:
“Chờ anh thay quần áo với rửa tay đã, vừa lúc có chuyện muốn nói với em.”
Quán cơm nhà lão Lưu gọi là ‘Quán cơm Lưu Ma Ma’, nằm đối diện hơi chếch với bệnh viện. Quán cơm này do nhà y tá trưởng khoa ngoại tổng quát mở. Bình thường, công nhân viên chức trong bệnh viện cũng hay đến đây ăn, kinh doanh cũng không tệ lắm.
Lúc này đã qua giờ cơm nên quán không đông khách. Bác gái thấy Trần Bỉnh Sinh và Trần Thương tiến vào, bèn tươi cười đón tiếp:
“Đại Trần, tiểu Trần tới muộn thế, khoa cấp cứu đúng là bận rộn.”
Trần Bỉnh Sinh cười nói:
“Bác gái, hai bát mì to.”
Trần Thương tiếp lời:
“Thêm một đĩa salad lạnh, hai bát trứng muối, hai đĩa đậu rang nữa.”
Nói xong, Trần Thương trực tiếp cầm điện thoại di động lên thuần thục quét mã thanh toán. Tổn cộng hết ba mươi lăm đồng, không đắt.
Bác gái thấy Trần Thương thanh toán liền trêu ghẹo:
“Úi chà, hôm nay tiểu Trần phát tài à?”
Trần Thương lúng túng cười đáp:
“Ngày hôm nay cháu thấy cao hứng.”
Trần Bỉnh Sinh cũng không ngăn cản, hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Trần Bỉnh Sinh châm một điếu thuốc rồi bảo:
“Sáng hôm nay anh mổ xong, vừa lúc tình cờ gặp chủ nhiệm và Đàm viện. Bọn họ chuẩn bị mổ một ca lớn, thế là anh qua đó phụ một tay. Anh nghe hai người họ nói rằng, gần đây bệnh viện chúng ta có thể phải thay đổi nhân sự. Nhân viên được khoa thuê có thể được chuyển thành nhân viên hợp đồng bệnh viện, em nên chuẩn bị cho tốt.”
Trần Thương sửng sốt, ánh mắt nhất thời sáng lên:
“Thật hay giả!”
Trần Bỉnh Sinh nhả ra một làn khói thuốc, đáp:
“Đương nhiên là thật, anh lừa em việc này làm gì.”
Trần Thương tốt nghiệp hệ chính quy, khi đang tìm nơi thực tập thì khoa cấp cứu bệnh viện Tỉnh Nhị Viện có tuyển một nhóm nhân viên làm việc tạm thời, cũng chính là khoa thuê nhân viên. Khoa cấp cứu tự tuyển người, đãi ngộ giống nhau, một tháng chỉ có tiền lương cơ bản là 2200, không có năm loại bảo hiểm lao động và quỹ hỗ trợ nhà ở, càng không có tiền thưởng thành tích, nói trắng ra là làm việc lặt vặt.
Dù sao bệnh viện lớn như Tỉnh Nhị Viện, chỉ công khai thông báo tuyển dụng bác sĩ làm viên chức chính thức hoặc nghiên cứu sinh.
Một sinh viên chưa tốt nghiệp muốn làm việc ở bệnh viện lớn, cũng chỉ có cách ký hợp đồng tạm thời.
Tỉnh Đông Dương là một tỉnh hạng hai nên áp lực nhận được không lớn bằng những tỉnh hạng nhất, thế nhưng đối với một cậu thanh niên trong thôn đi ra như Trần Thương mà nói, vẫn có chút khó khăn.
Hắn muốn ở đây nâng cao tay nghề, chờ đạt được trung cấp thì trở về nhà.
Chả nhẽ ở đây mua nhà?
Một thước vuông một vạn năm, Trần Thương không có ý nghĩ nào về việc này ở trong đầu.
Thế nhưng, Trần Bỉnh Sinh nói để Trần Thương trầm ngâm. Tuy rằng nhân viên hợp đồng không thể so với biên chế, nhưng hiện tại bệnh viện cũng bắt đầu cải cách lớn, hợp đồng và biên chế gần như giống nhau. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là thành tích, ai làm được nhiều thì kiếm được nhiều.
Kiếm tiền ở bệnh viện này không chỉ dựa vào lương cơ bản, mà dựa vào thành tích. Thông tin này khiến Trần Thương vui mừng
Trần Bỉnh Sinh nói:
“Em tốt nhất chuẩn bị một chút, nhân viên tạm thời ở bệnh viện chúng ta không có một trăm người thì cũng tám mười người. Anh đoán nhiều nhất cũng chỉ tuyển chừng mười người. Em biểu hiện tốt một chút, anh sẽ nói chuyện với chủ nhiệm và Đàm viện xem có giúp em được không.”
Trần Thương cảm kích cười:
“Ha ha, cảm ơn anh.”
Trần Bỉnh Sinh cười mắng một câu:
“Hư tình giả ý, mau ăn cơm rồi trở về ngủ một giấc.”
Trần Thương xấu hổ mỉm cười, cầm điện thoại di động lên mở quỹ tiền tệ Alipay, bên trong hiện tại có 21052. 5 đồng, đây là số tiền mà Trần Thương tiết kiệm được trong hai năm qua.
Tổng cộng một năm mới kiếm hơn hai vạn, ngoài tiền ăn và tiền nhà, trong hai năm Trần Thương để dành được hai vạn đồng. Đây đều là tiền mà hắn nhịn ăn nhịn uống mới tiết kiệm được.
Trần Thương nhìn hình đại diện hảo hữu Trần Bỉnh Sinh trong điện thoại, ấn chuyển khoản hai vạn đồng.
Hắn biết Trần Bỉnh Sinh đối với mình không tệ, nhưng làm việc cũng phải dùng tiền, không thể để người ta lấy tiền túi ra để “nói tốt” cho mình.
Không có đạo lý này!
Trần Bỉnh Sinh nghe tiếng thông báo từ điện thoại thì cầm lên nhìn. Sau khi gã thấy thông tin chuyển khoản, mặt lập tức tối sầm, trừng mắt nhìn Trần Thương:
“Em làm gì đấy?”
Trần Thương cười đáp:
“Lão đại, em chưa quen cuộc sống ở đây, cũng chẳng biết ai cả, càng không có con đường nào. Em cũng chỉ có bằng đấy tiền, anh giúp em nói là quý hóa lắm rồi, em cũng không thể để anh lấy tiền riêng giúp em được.
Trần Bỉnh Sinh không cao hứng, mặt mày cau có chuyển tiền lại cho Trần Thương:
“Chuyện này em chớ xía vào, cũng đừng nghĩ tìm đường ngang ngõ tắt, cố gắng nâng cao tay nghề. Bệnh viện tuyển người chủ yếu vẫn dựa vào năng lực. Từ ngày mai em mổ chính một vài ca đi. Hai năm rồi, em cũng nên làm phẫu thuật viên chính, học một ít giải phẫu.”
“Em học chuyên ngành ngoại khoa nên anh đoán đến lúc kiểm tra chắc sẽ thi giải phẫu và kỹ thuật ngoại khoa cơ bản. Kiến thức nền tảng của em rất vững chắc nên anh yên tâm, nhưng phương diện giải phẫu em còn phải học tập thêm. ”
Hai người đều ăn rất nhanh, buổi chiều Trần Bỉnh Sinh còn phải đi làm. Trở về bệnh viện, tối nay đến phiên Trần Thương trực, buổi chiều không có việc nên lại được ngủ thêm.
Sau khi quay lại bệnh viện, Trần Thương không ngủ được. Dù sao có được một hệ thống như thế, nếu mình không đi tìm hiểu thì đúng là xin lỗi mấy đời tu luyện ra phúc khí.
Nghề nghiệp là bác sĩ, điều này có thể giải thích, nhưng cấp bậc chức nghiệp Lv12 là có ý gì?
Đinh~!
【Nhắc nhở: Lv1-20 là bác sĩ nội trú, 20-40 là bác sĩ chính thức, 40-60 là phó chủ nhiệm, 60-80 là chủ nhiệm, 80-90 là danh y cấp tỉnh, 90-100 là danh y toàn quốc. Có thể thăng cấp nhờ kinh nghiệm thu được. Nhắc nhở: Đẳng cấp cao có thể học tập kỹ năng chức nghiệp cao cấp.】
Trần Thương sửng sốt, hóa ra là ý này. Vậy bây giờ cấp của mình là 12, nghĩa là trong giai đoạn bác sĩ nội trú.
Mà kỹ năng đẳng cấp chức nghiệp là gì?
Đinh~!
【Kỹ năng đẳng cấp chức nghiệp phân cấp là: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp đại sư, hoàn mỹ cấp. Nhắc nhở: Sau khi vượt qua kỹ năng cao cấp sẽ thu được thuộc tính đặc hiệu.】
Trần Thương lập tức cảm thấy mơ hồ, thuộc tính đặc hiệu là gì?
Một hồi lâu sau, hệ thống cũng không nhắc nhở thêm nữa, xem ra cần tự mình tìm hiểu.
Độ thiện cảm thì sao?
Độ thiện cảm đã xuất hiện ngày hôm qua rồi, dù sao cũng phải giải thích chứ?
Đinh~!
【Độ thiện cảm đạt tới 60 có thể kiểm tra thuộc tính đối phương, phát động thêm nhiệm vụ. Chi tiết cụ thể mời thử nghiệm ngoài thực tế.】
Trần Thương mở cột thuộc tính của mình, hắn bỗng nhiên thấy kỹ năng nghề nghiệp.
【Sơ cứu vết thương: 2010/2000(có thể thăng cấp) 】 đã đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp.