Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 19: Đặc hiệu thần cấp


Sau khi ông ta quay lại thì đúng lúc nghe thấy An Ngạn Quân đang nói chuyện điện thoại:
“Xin chào, tôi là bác sĩ của bệnh viện Tỉnh Nhị Viện, nhân viên của anh bây giờ… đang cần khâu và tiêm vắc-xin uốn ván… đúng… đúng… không được, không tiêm là không được, sẽ gây tai họa ngầm, nếu làm theo yêu cầu của anh thì sẽ xảy ra vấn đề. Ừ… đúng vậy, họ cần phải nghỉ ngơi, nếu không vết thương sẽ vỡ ra và không có lợi cho việc hồi phục … ”

An Ngạn Quân cúp điện thoại rồi nói với năm người:
“Các anh tạm thời không cần về đó nữa, nhanh chóng đi tiêm vắc-xin đi. Tôi đã giúp các anh gọi cho người phụ trách rồi”
Tiểu Hỏa Nhị không nhịn được, nói:
“Bác sĩ, không thể làm như vậy, chúng tôi… chúng tôi còn chưa làm xong việc.”
An Ngạn Quân xoay người nói:
“Không được! Đừng nói nữa, các anh đi sang bên cạnh tìm y tá, để cô ấy đưa đi tiêm. Tôi ở đây còn có rất nhiều việc, công việc của các anh tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, thường xuyên bị thương và rất dễ bị uốn ván, nên phải tiêm vắc xin này! Một lát nữa mấy cậu tìm y tá để tiêm, ở… ”
Người đàn ông đang muốn nói, An Ngạn Quân trực tiếp cắt ngang:
“Thôi, tôi còn bệnh nhân ở đây, các cậu đi nhanh lên.”
Người đàn ông vội vàng gật đầu!
Lôi kéo mấy người anh em đi ra ngoài.
Trần Thương cúi đầu, vừa khéo nhìn thấy hóa đơn tính tiền người đàn ông gửi tới, hắn không khỏi sửng sốt, 30 tệ?
Ít như vậy?
Phí đăng ký của An chủ nhiệm đã là 27,5 tệ rồi?
Túi khâu này cũng đến hơn bốn mươi tệ?
Lại còn không thu phí khâu da của họ?
Bệnh viện đổi một lần cũng đã tốn mười tệ!
Hắn nghĩ đến An chủ nhiệm yêu cầu hắn không cần đắp gạc, Trần Thương đã hiểu.
An chủ nhiệm miễn phí toàn bộ chi phí khám chữa bệnh cho họ, số tiền này có lẽ chỉ đủ trả cho chỉ khâu và băng gạc.
Đủ không?
Cũng khoảng vậy …
Thế nhưng, không thể tính sổ sách như vậy. . .
Nghĩ đến việc này, Trần Thương thắc mắc:
“An chủ nhiệm, số tiền này có thể để ông chủ của họ trả.”
An Ngạn Quân hừ lạnh:
“Hừ hừ, nếu gã thật sự có lòng như vậy thì tốt rồi”.
Nói xong, An Ngạn Quân thở dài:
“Haizzz… Cũng không đơn giản như vậy, bọn chúng còn nhỏ mà đã đi ra làm công, cứ như vậy…!”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Ngạn Quân, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Dưới vẻ ngoài lạnh băng là một trái tim ấm áp.
Buổi sáng, Trần Thương đã khâu vết thương cho mười hai bệnh nhân, hắn đang chuẩn bị rời đi.
An Ngạn Quân ngăn Trần Thương lại:
“Tôi có thẻ mua hàng ở RT-Mart, là người khác đưa cho nhưng tôi không dùng đến. Cậu cứ cầm lấy mà dùng.”
Không đợi Trần Thương trả lời đã nhét thẻ vào áo blouse của hắn rồi đứng dậy rời đi.
Trần Thương lộ vẻ kinh ngạc.
Y chưa đi được bao xa, Trần Thương đã nghe thấy y tá trưởng Điền Lan Hương đột nhiên gọi An Ngạn Quân lại:
“An chủ nhiệm, số lượng bộ thay băng tháng trước có vẻ không đúng? Sao lại thiếu hơn bốn mươi bộ?”
Giọng nói của Điền Lan Hương khá đặc biệt, từ xa có thể nghe thấy.
An Ngạn Quân sửng sốt:
“Thật sao? Tôi không biết.”
Đại quản gia không hài lòng:
“An chủ nhiệm, đúng là đồ trong phòng của anh bị thiếu. Một bộ thay băng hơn mười tệ đấy!”
An Ngạn Quân ho khan, nhăn mày:
“Vậy ư? Đắt như vậy sao?”
Đại quản gia gật đầu:
“Đúng vậy! Sau này anh phải chú ý một chút! Những bộ thay băng này cũng không thể dùng linh tinh.”
An Ngạn Quân gật đầu:
“Được, được rồi, về sau tôi sẽ chú ý!”
Đại quản gia đột nhiên cao giọng: “Tôi biết mà, chính là anh… tôi cũng biết là anh,… tháng trước cũng vậy,… tháng trước nữa cũng thế…”
An Ngạn Quân lúng túng nói:
“Mấy miếng dán đó vẫn còn mà, chúng ta có thể dùng băng gạc thay thế. Mấy cây kim kia sau khi khử trùng có thể dùng lại… không đáng tiền ”
Đại quản gia:
“Không đáng… anh biết không hôm nay chủ nhiệm lại nói tôi … nói rằng… ”
Nghe giọng nói càng lúc càng xa,Trần Thương mỉm cười.
Lòng người khó đoán.
Biết người, biết mặt, không biết lòng.
An chủ nhiệm, người luôn đọng ở bên miệng chữ “không được”, thực ra trong lòng luôn nói “được”.
【Đinh! Nhiệm vụ hàng ngày đã hoàn thành, ngài nhận được: kinh nghiệm khâu +100, kinh nghiệm +100 và nhân dân tệ +100. 】
【Đinh! Cấp độ khâu da của ngài được nâng cấp lên cao cấp! 】
【Đinh! Cấp độ khâu da: cao cấp, thuộc tính đặc biệt: Giấu vết sẹo (Trong khi khâu da, mượn công hiệu của con mắt Mỹ Lệ, lựa chọn kim khâu phù hợp, đạt được một lần hiệu quả hoàn mỹ khâu da, do đó sau khi khâu da chấm dứt, có thể khiến cho hiệu quả khâu da đạt được điều kiện tốt nhất, cũng còn có thể thông qua hoa văn trên da ẩn dấu đường chỉ. . . từ đó đưa đến hiệu quả ẩn dấu.) 】
Hiệu ứng đặc biệt này … có chút trâu bò a!
Phải biết rằng, lúc khâu da chắc chắn sẽ để lại sẹo!
Đây là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, thật ra vết sẹo này có thể dùng kỹ thuật khâu và phương pháp khâu để làm nhỏ hoặc biến mất, đến mức khi giao tiếp với khoảng cách bình thường sẽ không phát hiện là có sẹo, thậm chí nó có thể được che bởi mỹ phẩm.
Tuy nhiên, điều này là một thử thách quá lớn với các bác sĩ.
Hiệu quả đặc biệt này quá khó để người bình thường có thể làm được.
Trước đây Trần Thương đã xem một luận văn viết về vết khâu không sẹo trên tờ “Tạp chí Y học New England”, và bác sĩ phẫu thuật cho biết độ khó rất cao.
Mình vậy mà có thể nhận được đặc hiệu này!
Thật sự trâu bò!
Ta quả nhiên là con của Thiên Mệnh …
Nhưng… sau khi nhìn thấy lời nhắc nhở, Trần Thương mới hiểu được thuộc tính đặc biệt này dựa vào con mắt Mỹ Lệ để thực hiện!
Người bình thường cũng không thể có thuộc tính kỹ năng như vậy!
Trùng hợp, quá trùng hợp rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Thương cảm giác mình có chút bành trướng.
【Đinh! NPC cao cấp Trần Bỉnh Sinh tuyên bố nhiệm vụ: nâng cấp khâu da lên cao cấp! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được phần thưởng: một điểm kỹ năng. 】
Hai điểm kỹ năng tới tay!
Nên cộng vào cái gì?
Trần Thương có chút do dự!
Tạm thời không có ý tưởng, giữ để sau này dùng sau vậy.
Hôm nay Trần Thương trực ban, buổi trưa đặt một phần cơm trộn trứng.
Sau khi tổng kết kinh nghiệm mua mì thịt bò thất bại lần trước, Trần Thương không dám đấu trí đấu dũng với chủ quán nữa. Dù sao loại hình giết địch một nghìn tự tổn tám trăm cũng không thể sử dụng nhiều.
Nếu cứ làm như vậy Alipay trống rỗng mất.
Cơm trộn trứng Trần Thương có thể chấp nhận được, hơn nữa hắn thích nhất là ngó sen.
Vì ngó sen thái lát mỏng rất vừa túi tiền!
Trần Thương biết nấu ăn, nhưng hắn không bao giờ mua ngó sen vì tiếc tiền, phải biết rằng mua một cân ngó sen ít nhất một nửa là không ăn được, quá thiệt!
Nhưng gọi cơm trộn trứng thì khác, ngó sen là do người ta cắt ra, muốn thiệt cũng để chủ quán thiệt…
Trời!
Sao lại có người cơ trí như mình chứ?

Sự phân công trong khoa cấp cứu có thể là rõ ràng nhất nhưng đồng thời cũng là không rõ ràng nhất.
Buổi chiều, một bệnh nhân nhồi máu cơ tim khác được đưa đến khoa nội. Hôm nay Trần Thương làm trực ban, chủ yếu xử lý những bệnh nhân vào cấp cứu, chẳng hạn như ngoại thương.
Lúc này, đột nhiên tiếng còi cấp cứu dồn dập vang lên!
Trần Thương theo bản năng đứng dậy lao ra ngoài.
Bởi vì âm thanh của còi xe cảnh sát khác với âm thanh của 120.
Đây rõ ràng là tiếng 110 và 120 cùng phát ra!
Có ai đó bị thương?
Còn là cảnh sát?
Trần Thương vội vàng nhìn ra, chỉ thấy xe cấp cứu đỗ ở cửa, phía sau còn có hai chiếc xe cảnh sát.
Hắn thấy một người đàn ông bị đẩy xuống từ chiếc xe 120, tay bê bết máu, cổ tay được băng bó chặt chẽ nhưng máu vẫn không ngừng trào ra!
“Bác sĩ! Cứu người với!”
Trần Thương hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một người đàn ông có khí thế phi phàm, trên khuôn mặt chữ quốc hiện vẻ vô cùng lo lắng nhưng vẫn kiên cường, sau khi nhìn thấy Trần Thương, anh ta nhanh chóng bước tới và nói:
“Anh ấy bị người khác dùng súng săn bắn vào cánh tay phải. ”
Trần Thương không khỏi cau mày.
Trúng đạn!
Hơn nữa còn là một khẩu súng săn!
Thiết kế của súng săn chủ yếu để dùng ở trong tự nhiên và được sử dụng để săn bắn các động vật nhanh nhẹn. Vì vậy nó được chế tạo dựa trên diện tích sát thương rộng. Thường có một ít mạt sắt và mảnh sắt vỡ, nhưng không có đầu đạn.
Sau khi bóp cò, búa đập chạm vào kim hỏa để đốt cháy thuốc súng, phản ứng hóa học tức thời của thuốc súng tạo thành một luồng áp suất cực mạnh, nhanh chóng đẩy hạt sắt ra khỏi nòng súng, tạo thành một phát bắn về phía trước. Trong khoảng cách ngắn, loại tấn công này còn mạnh hơn cả súng lục hay thậm chí là súng trường!
Nếu thực sự bị súng bắn vào cánh tay!
Tình thế bây giờ có thể rất nguy hiểm.
Trần Thương vội vàng kéo bệnh nhân vào phòng cấp cứu, trước tiên phải kiểm tra vết thương.
Trần Thương nhìn thấy một nhóm người định vào theo, vội nói:
“Tìm người đi làm thủ tục, tôi sẽ kiểm tra vết thương. Bên trong là phòng cấp cứu, mọi người đừng nên tiến vào”.
Những cảnh sát này bước đến cửa phòng cấp cứu liền dừng lại.
Người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm rõ ràng là người đứng đầu, gã nhìn mọi người:
“Các cậu trở về cục trước đi, ở đây đã có tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.