Trương Khắc Cần là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, đang lúc vào độ tráng niên.
Hôm nay, đội cảnh sát hình sự của gã bắt được một tên cướp, thế nhưng một thành viên trong đội cũng bị thương.
Hơn nữa còn ở cổ tay phải!
Đối với cảnh sát mà nói, đây là tổn thương chí mạng.
Sau khi chuyện xảy ra, đội của gã lập tức đến bệnh viện gần đó.
Lúc ấy, chủ nhiệm khoa ngoại trông thấy vết thương lập tức nói thẳng:
“Tranh thủ thời gian đến bệnh viện lớn đi, bệnh viện của chúng tôi không điều trị được, vết thương ở cổ tay của gã rất nghiêm trọng, mảnh vỡ quá nhiều, tôi không thể bảo đảm khâu thành công, cho dù có thành công thì tôi cũng không thể cam đoan cổ tay có thể hoạt động bình thường!”
Vì lẽ đó, bọn gã mới sốt ruột nhanh chóng đưa lên bệnh viện Tỉnh Nhị Viện.
Người bị thương là một gã cảnh sát rất ưu tú. Lúc ấy, tên tội phạm đã bị ép vào đường cùng nên rất hung dữ, dọa sẽ bắn chết con tin. Trong tình huống nguy cấp, gã phá vòng vây để giải cứu nạn nhân, đồng thời bắt được tên cướp nhưng cái giá phải trả chính là vết thương ở cổ tay phải.
Người cảnh sát ấy tên là Ngô Cương, tuổi còn rất trẻ, mới 25 tuổi nhưng lại lập công một lần nữa.
Ngô Cương chỉ mới tốt nghiệp trường cảnh sát không được mấy năm, đã gặp phải xui xẻo này.
Nếu sau này không cầm súng được nữa, còn làm cảnh sát gì nữa!
Cả đời này coi như xong rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Khắc Cần tràn đầy tiếc nuối, trong ánh mắt lóe ra vẻ lo lắng, ngồi xổm bên ngoài phòng cấp cứu, phì phèo hết điếu này đến điếu khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, gã vẫn không yên lòng.
Đoạn đứng dậy đẩy cửa ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu. Lúc này, Trần Thương đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.
Y tá trông thấy có người tiến đến, vội vàng đứng dậy ngăn cản:
“Mời người nhà của bệnh nhân ra ngoài để bác sĩ khám bệnh.”
Trương Khắc Cần trông thấy trong phòng cấp cứu chỉ có một gã bác sĩ trẻ măng, đó là Trần Thương, mà không có bác sĩ khác!
Lập tức, gã ngây ngẩn cả người, nhỏ giọng hỏi:
“Xin chào, tôi là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. Bác sĩ, đây là đàn em của tôi, chủ nhiệm của cậu đâu rồi? Hoặc có bác sĩ nào lớn hơn không? Sao cả khoa chỉ có một mình bác sĩ trẻ tuổi vậy?”
Y tá ngây ngẩn cả người: “Chủ nhiệm của chúng tôi không có ở bệnh viện, mà bác sĩ khác chiều này đều có ca phẫu thuật rồi, trong thời gian ngắn không thể đi ra. Đừng nhìn bác sĩ Trần trẻ tuổi, anh ấy rất giỏi đấy.”
Trương Khắc Cần còn muốn nói nữa nhưng rốt cục vẫn nhịn xuống!
Gã siết chặt nắm đấm lại!
Khẩn trương!
Lo lắng!
Gã không muốn một hạt giống tốt cứ như vậy bị hủy đi.
Bỗng nhiên, gã nhớ tới một số điện thoại, đó là của Phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân tỉnh.
Gã vội vàng chạy ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi đến số kia.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối: “Alo, đội trưởng Trương hả, dạo này khỏe không?”
Trương Khắc Cần vội vàng nói:
“Ừ, viện trưởng Vương khỏe chứ, hiện tại tôi thật sự có chuyện cần anh giúp đỡ, đội cảnh sát của tôi có người bị súng săn bắn trúng cổ tay, chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện Bát Viện bảo khâu nối gân cổ tay rất khó khăn, hiện tại chúng tôi chuyển lên bệnh viện Tỉnh Nhị Viện rồi.”
Vương Hỉ Tinh nói:
“Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện? Bên đó có bác sĩ An Ngạn Quân của khoa cấp cứu rất giỏi, chủ nhiệm An là bác sĩ ngoại khoa chuyên về lĩnh vực này.”
Trương Khắc Cần có chút gấp:
“Nhưng y tá nói chủ nhiệm An bây giờ đang bận mổ, không thể đi ra người, bên anh còn bác sĩ nào nữa không, mau mau cho một người qua đây đi, chúng tôi không chờ được nữa.”
Vương Hỉ Tinh gật đầu: “Được rồi, đội trưởng Trương đừng có gấp, chúng tôi cho người qua ngay.!”
Trương Khắc Cần nghe xong lập tức phấn khởi nói: “Mời chuyên gia! Nhất định phải là chuyên gia, em ấy rất trẻ, tương lai của em ấy… tương lai của em ấy không thể bị chuyện này mà chậm trễ.”
Vương Hỉ Tinh ừ một tiếng:
“Tôi đi mời viện trưởng Lưu đến, ông ấy rất có tiếng trong giới ngoại khoa, tôi bảo ông ấy qua ngay, anh đừng hoảng quá.”
Trương Khắc Cần nghe xong, lập tức hưng phấn.
“Cám ơn anh, thực sự rất cám ơn anh, làm phiền anh quá, về sau có việc gì anh cứ nói!”
Sau khi cám ơn xong thì gã cúp máy.
Trong lòng Trương Khắc Cần lập tức dấy lên hy vọng.
Viện trưởng tự mình để mổ, nhất định có thể thành công đi?
Trong lòng Trương Khắc Cần tràn đầy mong đợi!
Đúng!
Tìm viện trưởng bên này thông báo một tiếng, dù sao cũng là bác sĩ bên ngoài, phải chào hỏi bên này một chút.
Nghĩ tới đây, Trương Khắc Cần quay đầu nhìn thoáng qua phòng cấp cứu rồi nói với hai tên cảnh sát: “Hai anh ở đây với tiểu Ngô, có chuyện gì lập tức báo cáo!”
“Vâng! Đội trưởng!”
Trương Khắc Cần lập tức đứng dậy, đi về phía khu hành chính!
Mà lúc này trong phòng cấp cứu.
Trần Thương đã có chẩn đoán sơ bộ về người bệnh.
Vết thương ở cổ tay rất nặng, gân và mạch máu đều bị đứt.
Trần thương nói với Ngô Cương: “Anh thử nhúc nhích ngón tay xem.”
Ngô Cương nghiến răng chịu đau, mồ hôi chảy đầm đìa nhưng vẫn cố nở nụ cười méo xệch đáp:
“Không nhúc nhích được, tôi không cảm giác được tay mình nữa. . .”
Lời nói của Ngô Cương có chút thê lương nhưng phút này lại có nửa phần tuyệt vọng, thậm chí còn mang theo chút đùa giỡn.
Nhớ đến đứa bé được mình cứu, tên tội phạm cũng đã bị khống chế, Ngô Cương cảm thấy tất cả đều đáng giá, không hề hối hận chút nào!
Trán của gã không ngừng đổ mồ hôi, mặc dù phòng cấp cứu rất lạnh, nhưng mồ hôi vẫn tuôn như tắm.
Quá đau!
Trần Thương kiểm tra mạch máu một chút. Lúc này, màu da của lòng bàn đã nhạt dần, cứ kéo dài nữa khả năng phục hồi cũng kém đi, nhất là những dây thần kinh!
Gân cổ tay cũng bị tổn thương rất nhiều chỗ, hiện tại cần nhanh chóng khâu mạch máu lại để cấp máu cho bàn tay, sau đó mới tiến hành khâu nối gân!
Thế nhưng. . .
Bây giờ khâu nối gân – cơ của Trần Thương chỉ có trung cấp!
Vết thương phức tạp như vậy, không đạt tới cao cấp căn bản không mổ được.
Hơn nữa, quan trọng nhất là chức năng sau khi khâu.
Hầu như gân cơ đều có liên quan đến các tổ chức xung quanh nên rất dễ gây dính, hạn chế cử động của khớp sau này. Điều này liên quan mật thiết đến tình trạng của vết thương, kỹ thuật phẫu thuật và dụng cụ kết hợp lúc mổ.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là kỹ thuật phẫu thuật, trong lúc phẫu thuật phải tránh để cho gân dính vào các tổ chức xung quanh, hoặc ảnh hưởng đến hoạt động của khớp, để được như vậy cần phải có kỹ thuật khâu nối gân cao siêu!
Toàn bộ tỉnh Đông Dương, bác sĩ có thể làm được như vậy không vượt qua năm người!
Điều này cần kinh nghiệm lâu năm và kỹ thuật đặc biệt.
Làm sao bây giờ?
Làm hay không làm?
Lúc này, Ngô Cương nhìn Trần Thương đang chần chừ, bèn lên tiếng:
“Bác sĩ, làm đi, không có sao đâu, tôi đã cứu được một đứa bé, còn bắt được tội phạm. Mẹ nó, dù bị thương cũng đáng, tôi nghĩ kỹ trước khi hành động rồi, cùng lắm thì làm liệt sĩ thôi!”
“Hiện tại còn không thành liệt sĩ, xem như đã không lỗ rồi. Bàn tay này phế thì phế, về sau có thể làm công việc hành chính, vừa ngồi máy lạnh vừa lĩnh lương, không cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cũng không lỗ chút nào!”
Đinh~!
【 Anh hùng Ngô Cương tuyên bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ yêu cầu: Thành công cứu chữa Ngô Cương, Ban thưởng: Đẳng cấp khâu nối gân cơ +1! 】
Ánh mắt Trần Thương sáng lên!
Đúng vậy!
Con mẹ nó chứ mình còn một điểm kỹ năng!
Từ trung cấp đến cao cấp cần 2 điểm kỹ năng.
Thăng cấp!
Đinh~!
【 Chúc mừng ngài, đẳng cấp khâu nối gân cơ tăng lên: Cao cấp!】
Đinh~!
【 Phẫu thuật khâu nối gân cơ: Cao cấp, Thuộc tính đặc biệt: Hạ thấp biến chứng gây dính trên diện rộng (kỹ thuật cao cấp sẽ giúp cho ngài trong quá trình phẫu thuật chú ý đến cái chi tiết, giảm xuống tỷ lệ viêm dính. . . Do đó khiến cho gân cơ có khả năng phục hồi về chức năng bình thường! )】
Trần thương vui vẻ!
Bản thân đã lấy được thuộc tính đặc biệt: Giảm tỷ lệ biến chứng dính gân?
Quá may mắn đi!
Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng không muốn chậm trễ tích tắc nào nữa!
“Chuẩn bị phẫu thuật! Khâu nối gân.”
———————————————-
Dịch: Dạo gần đây chương ngắn quá, nên viết nhảm một chút về chuyện mổ xẻ:
Một ekip mổ thường có bao nhiêu người? Việc này tùy thuộc vào cuộc mổ nữa, nhưng thường là 6 người, trong đó 1 bác sĩ mổ chính, 1 phụ mổ, 1 dụng cụ viên, 1 bác sĩ gây mê, 1 phụ mê và 1 giúp việc. Phần này viết về bác sĩ phụ mổ.
Phụ mổ thường là bác sĩ trẻ, đôi khi là bác sĩ thực tập hay sinh viên y khoa. Bác sĩ phụ mổ sẽ chuẩn sẵn khu vực mổ, bệnh nhân sẽ được che kín chỉ chừa lại vùng cơ thể được phẫu thuật (phẫu trường). Thông thường, bác sĩ mổ chính sẽ là người vào sau cùng khi các công đoạn đã sẵn sàng.
Trong cuộc mổ, bác sĩ phụ mổ sẽ làm các công việc như cầm đèn nội soi, hỗ trợ bộc lộ vết thương, banh bụng, hút rửa, cắt chỉ…và đóng vết thương sau phẫu thuật, đây cũng là cơ hội để các bác sĩ trẻ hay sinh viên được thực hành kỹ năng khâu da.