(Dịch: “Thương hải nhất túc” nghĩa là một giọt nước trong biển cả, đại ý là nhỏ bé, không đáng kể)
Bà chủ nhà tiếp tục nói: “Hai bác cháu hợp tác, nếu cháu có thể làm cho con gái bác chịu ở lại, không đi nước ngoài nữa, bác sẽ miễn phí tiền thuê trọ cho cháu!”
Nói đến đây, bà chủ nhà cảm thấy có chút mất mát: “Con gái bác không muốn về nước, thế nhưng sức khỏe của bác không còn tốt nữa, bác còn phải chăm sóc bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ, năm người chúng ta chính là năm người già cô đơn.”
“Con gái bác sau khi đi ra ngoài, trái tim liền hướng ngoại, chướng mắt cái thành phố này, khăng khăng đòi phải đi bên ngoài, ở đó mới có nhiều đất dụng võ. Dụng võ cái rắm! Lần này, bác nhất định phải giữ nó ở lại, đến lúc đó nó có thể chăm sóc bác, lại tìm con rể tốt, cũng xem như giúp nó an ổn một đời.”
“Bác cũng không phải là người tham vinh hoa phú quý, chỉ là một người dân bình thường, không có bản lĩnh gì, thời đại tốt, chính sách tốt, mới giúp bà già này kiếm được nhiều tiền như vậy, bác đã thỏa mãn rồi.”
Kỳ thực, tích cách của bà chủ nhà rất tốt, thường xuyên quan tâm đến khách trọ, không thúc giục đóng tiền thuê nhà, khi nào có thì đóng cũng được.
Ngày lễ ngày tết, bác còn tặng chút bánh Trung thu, sủi cảo, bánh chưng, rất có tình người.
Thế nhưng, con gái bác sau khi tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, dù sao nhà cũng có điều kiện, không thi đậu những đại học đứng top thì đi học ở nước ngoài cũng tốt.
Bà chủ nhà cũng thật đáng thương!
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên sững sờ!
Trần Thương, não ngươi thiếu i-ốt à!
Ngươi lại thấy tỉ phú đáng thương?
Bà chủ nhà hàn huyên tâm sự với Trần Thương thêm một lúc rồi đi.
Trần Thương cũng thường không bận tâm nhiều, dù sao bác ấy cũng thường xuyên đến tìm hắn tán gẫu, tâm sự chuyện nhà, tính cách Trần Thương rất tốt, cũng không chê phiền, vì lẽ đó mà hắn đã quen với việc này rồi.
Nhưng lần này, Trần Thương phải suy tính thật tốt chuyện thuê phòng.
Thôn này sắp bị phá dỡ, mình cần phải tìm một phòng trọ khác.
(Dịch: nơi Trần Thương thuê trọ nằm ở một thôn trong thành phố, thôn này bị tháo dỡ để cải tạo cho phù hợp với cảnh quan của một thành phố)
Thuê ở đâu đây?
Chỗ nào cũng đắt đỏ!
Lên mạng kiểm tra danh sách phòng cho thuê, hắn thấy phòng gần bệnh viện đều hơn 1500 tệ, còn phải thanh toán tiền điện nước, một tháng tính sơ sơ cũng phải 2000!
Trần Thương thở dài.
Mặc dù bây giờ hắn tham gia vào hệ thống, mỗi ngày đều có thêm một chút thu nhập, nhưng… Trần Thương sợ vạn nhất có một ngày nó biến mất thì làm sao bây giờ?
Nếu người ta quen với sự nghèo khó, lại đột nhiên có tiền, họ sẽ luôn có cảm giác lo lắng, vì họ sợ một ngày bị trở lại như cũ.
Buổi tối, trong lúc rảnh rỗi, Trần Thương nhìn bên ngoài màn đêm đang dần buông xuống rồi thở dài, một cái thành phố lớn như vậy, nhưng đến một chỗ cho hắn sống yên thân cũng không có.
Trên nóc phòng có một cái ban công rất lớn, Trần Thương đi lên đó, nhìn cảnh náo nhiệt cùng khói bếp xung quanh, lại ngắm những tòa cao tầng hoa lệ mấy trăm mét đằng xa, hắn cảm thấy giống như là hai thế giới.
Nơi đó giống như tràn đầy vô tận dụ hoặc cùng cám dỗ, vô số người phấn đấu cả một đời cũng chỉ vì muốn kiếm được một chỗ đặt chân trong chốn thành thị đông đúc đó.
Trần Thương cũng muốn như vậy.
Không, thậm chí trước kia Trần Thương căn bản không dám nghĩ, bởi vì mộng tưởng này quá xa vời.
Ha ha… Chẳng lẽ là hắn quá bi quan sao?
Dĩ nhiên không phải, thậm chí đại đa số thời điểm, hắn rất lạc quan.
Lạc quan?
Đó là bởi vì bi thương giấu ở trong bụng, tự ti đặt ở chỗ sâu.
Con người, vốn là như vậy.
Chỉ có lúc đêm tối ở một mình, ngươi mới biết được ngươi là bộ dáng gì.
Chỉ có khi ở một mình, xung quanh không có ai, ngươi mới dám nhìn thẳng vào sâu trong nội tâm xem bản thân là người như thế nào.
Trần Thương nhìn màn đêm, trong lòng thầm lên một cái kế hoạch nho nhỏ.
Trần Thương là người nông thôn, cha mẹ đều là nông dân, hơn nữa Trần Thương còn có một em trai năm nay lên đại học, hai người con trai tạo ra áp lực rất lớn cho cha mẹ.
Trần Thương không phải thi không đậu nghiên cứu sinh, mà thật ra là học không nổi!
Ngoài học phí 8000 tệ mỗi năm, còn thêm tiền chỗ ở, tính ra cũng phải tốn hơn một vạn.
Cái này còn chưa tính tiền ăn uống.
Học y một năm được nhà nước trợ cấp 6000 tệ, đúng vậy, học bổng quốc gia là có, thế nhưng chúng dễ đạt được như vậy sao?
Nghĩ tới việc sau này sẽ về làm việc ở bệnh viện ở quê, nhưng cho dù là muốn, cũng phải có quan hệ, cũng phải dùng tiền.
Học y năm năm, phải ăn bám năm năm.
Nói thật, Trần Thương sợ!
Hắn không phải sợ khổ, sợ mệt mỏi, nếu thật là sợ khổ sợ mệt mỏi, hắn sẽ không chọn khoa cấp cứu.
Hắn chỉ cần đến bệnh viện tư nhân, cầm tiền từng bó lớn, che giấu lương tâm mà làm việc là được.
Có thể là Trần Thương hay mềm lòng, cha hắn đã dạy cho hắn hai chữ triết lý của đời người là: Trung thực, phúc hậu!
Trần Thương làm việc ở bệnh viện tư nhân nửa năm, sau đó nghỉ việc, đúng lúc gặp khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện thông báo tuyển dụng cộng tác viên, cho nên mới tới nơi này.
Thấm thoắt đã hơn hai năm!
Hơn hai năm qua, mặc dù khổ một chút, mệt mỏi một chút, nghèo một chút, nhưng chuyện này đối với Trần Thương mà nói là rất tốt, dù sao ở khoa cấp cứu có thể học được rất nhiều thứ, lại gặp được một lão sư tốt: Trần Bỉnh Sinh.
Hai năm này, tính cách Trần Thương hoàn toàn bị Trần Bỉnh Sinh ảnh hưởng.
Dựa theo ý định trước kia của hắn, đơn giản là ở đây học tập cho tốt trong năm sáu năm, tốt nhất có thể lên làm bác sĩ chính, sau đó về quê, tự mở một phòng khám riêng, cũng để nuôi sống bản thân.
Trần Thương xưa nay không đánh giá cao chính mình, bởi vì cuộc sống sẽ cho bạn thấy rằng bạn chỉ là một người bình thường, một giọt nước trong đại dương. Hắn rất nhỏ bé, chỉ là một người dân bình thường trong thành thị, có lẽ cái danh dân thành thị còn cần phải suy xét thêm.
Một bác sĩ bình thường!
Hắn chỉ là một tên bác sĩ, hắn cũng không phải là thần?
Là thiên sứ?
Chẳng lẽ bác sĩ không cần ăn cơm?
Bác sĩ kết hôn không cần lễ hỏi?
Bác sĩ kết hôn không cần mua nhà?
Hay là thuê nhà không cần trả tiền?
Đều là nói nhảm.
Công việc của bác sĩ là trị bệnh cứu người, thế nhưng bác sĩ chung quy vẫn là người, mà là người thì phải có thất tình lục dục, cũng cần phải quan tâm cơm áo gạo tiền, cũng có đủ kiểu phiền não.
Trần Thương thật sự sợ nghèo.
Hiện tại thật vất vả mới có một con đường tắt để kiếm tiền, hắn trân quý biết bao, nói thật, nói cái này là hy vọng thứ hai của Trần Thương cũng không sai.
Hiện tại, Trần Thương có thêm một cái kế hoạch mới, đó chính là cố gắng sống ổn định ở đây.
Hắn cũng có ước mơ của riêng mình.
Nhưng ước mơ là thứ xa xỉ, chỉ có người có tiền mới có quyền mơ mộng, không có tiền, ngươi chỉ có thể an phận thủ thường.
Có đôi khi, ước mơ quá xa vời, cuộc sống thường ngày cũng đủ làm cho con người ta mệt mỏi mà không dám truy cầu.
Điều này nghe có vẻ châm biếm, nhưng lại là sự thật.
Trong thực tế, người ta có thể vứt bỏ tất cả để theo đuổi mộng tưởng! Nhưng Trần Thương không làm được, thậm chí đại đa số người cũng không làm được.
Trần Thương là con cả, trách nhiệm của hắn tương đối nặng nề. Cha mẹ hắn đều đã già, lại là nông dân, lúc rảnh rỗi, trong thôn có đám ma đám hỉ cần đầu bếp, cha mẹ hắn có thể tham gia kiếm chút tiền.
Nhưng chỉ bằng vào những đồng tiền này mà muốn chu cấp cho hai sinh viên ăn học, căn bản là không thực tế.
Nông thôn ở tỉnh Đông Dương trồng ngô là chính, Trần gia có một mảnh ruộng rộng năm mẫu, năm bội thu nhất thì thu hoạch được vạn tệ, còn không thì chỉ bảy, tám ngàn, dù sao cũng là nhìn trời mà kiếm cơm.
Làm đầu bếp là nghề truyền thống của gia đình Trần Thương, lúc trước là ông nội làm, sau này truyền lại cho bố Trần Thương, một năm vất vả cũng chỉ kiếm được khoảng một vạn, cộng với làm một số việc vặt khác nữa, gia đình miễn cưỡng có thể góp đủ 3 vạn tệ.
Thế nhưng, ở thời đại này, 3 vạn tệ làm được cái gì?
Trần Thương nếu là tiếp tục đi học, gia đình sẽ tốn thêm cho hắn một khoản tiền lớn nữa, làm cha mẹ phải gánh vác nặng hơn, thêm áp lực cho em trai, chuyện như vậy, Trần Thương làm không được.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đồng thời mỗi người đều phải đưa ra lựa chọn cho cuộc đời của mình.
Trần Thương không lựa chọn từ bỏ, tại thành phố này làm cộng tác viên, chính là sự giãy dụa cuối cùng của hắn.
Vì lẽ đó, lần này có cơ hội chuyển mình, hắn nhất định phải nắm chặt lấy.
Dù sao, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể ở lại nơi đây.
Trần Thương sống rất tiết kiệm, hai năm tổng thu nhập không đến năm vạn tệ, nhưng hắn đã bỏ ống được hơn hai vạn, cái này người bình thường làm không được.
Có đôi khi, nghèo thật không phải là một trò đùa.
Mà nó là nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc.
Hầu hết sự sụp đổ đều bắt đầu từ việc vay tiền.
Khi Trần Thương còn đi học, nghèo và giàu với hắn mà nói, đơn giản chỉ buổi tối ăn màn thầu hay ăn đùi gà, không ảnh hưởng gì đến hắn cả. Thế nhưng, đến khi hắn yêu một cô gái, hắn mới thật sự cảm nhận sâu sắc được đi cùng với nghèo khó là sự tự ti và bất đắc dĩ.
Cho dù có nằm mơ cả ngàn lần, thì chúng cũng không thể thành sự thật.
Trần Thương bỗng nhiên ý thức được.
Hắn trước đây sống còn quá buông thả, cần phải trưởng thành hơn…
Việc làm thơ cùng đi du lịch tạm gác để lại sau.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày kế tiếp, mới sáng sớm, sau khi rời giường, Trần Thương đi tới bệnh viện.
Khoa cấp cứu vẫn bận rộn như trước, lão Trần đang trực ban thì thấy Trần Thương tới, vội vàng khoát tay áo: “Đi, tranh thủ thời gian, không cần đổi quần áo, đi với anh ra ngoài bệnh viện một lát!”
Trần Thương nhìn sắc mặt lão Trần có gì đó không đúng, vội vàng đi theo: “Lão đại, chuyện gì thế?”
Sắc mặt Lão Trần có chút nghiêm túc, vừa đi vừa nói: “Công trường có người bị điện giật, hiện tại đang hôn mê, vừa mới mới có người gọi 120.”
(Dịch: 120 là số điện thoại cấp cứu, tương tự như 115 ở mình vậy.)
Trần Thương nghe xong, sắc mặt cũng biến đổi!
Điện giật dẫn đến hôn mê…
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Bởi vì hôm nay là thứ hai, giờ cao điểm đi làm, trên đường xe cộ tấp nập, trong lòng Trần Bỉnh Sinh có chút nóng nảy, thậm chí có chút lo nghĩ!
“Tài xế Dương, anh nhanh lên, việc này không thể chậm trễ, đi chậm sợ bệnh nhân không còn sống mất!”
“Đèn đỏ! Vượt qua trước đã! Bệnh nhân không thể chờ đợi lâu được đâu!”
“Không có người bệnh trên xe, không được vượt đèn đỏ sao? Ai nha, bà mẹ nó! Cái quy định gì vậy!”
“Mau mau! Không còn kịp rồi!”
Tầm bảy đến tám phút, xe cấp cứu mới đến được công trường Nam Sa Hà, xe còn chưa dừng hẳn, Trần Bỉnh Sinh đã vội vã mang theo hộp cấp cứu trực tiếp nhanh chân nhảy xuống dưới, Trần Thương cũng theo sát phía sau.
Lúc này, bệnh nhân đã hôn mê, một người đàn ông quần áo đầy bụi đất, khoảng hơn năm mươi tuổi trông thấy xe cấp cứu đến, vội vàng hô to: “Mau tránh ra, mau tránh ra, bác sĩ đến rồi!”
Theo đám người tránh ra, một người đàn ông vội vàng nói: “Bác sĩ, mới vừa rồi anh ấy vẫn còn hô hấp và nhịp tim, mặc dù rất yếu ớt, nhưng… Nhưng vẫn có, hiện tại… Hiện tại giống như không có? Anh nhanh nhìn xem, cái này… phải làm sao bây giờ?”
Trần Bỉnh Sinh nghe xong lời này, mặt lập tức đen lại, vội vã tới xem xét.
Chỉ thấy người bệnh sắc mặt trắng bệch, bác sĩ Trần trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, tay phải chạm đến động mạch cổ, lắng tai nghe hô hấp, mắt nhìn ngực. Vài giây đồng hồ trôi qua, Trần Bỉnh Sinh lấy ống nghe ra, đặt lên vị trí trái tim, nghe một lần, lập tức sắc mặt càng khó coi.
Ông đứng dậy hỏi: “Lúc ấy làm sao điện giật, có người thấy không?”
Một người đàn ông mặc quần áo rằn ri đầy bụi đất nói: “Tôi nhìn thấy, lúc ấy dây điện bị đứt, anh ấy cúp điện sau đó bắt đầu sửa chữa, hai tay anh ấy cầm lấy dây điện, muốn nối dây lại, thế nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên thân thể anh ấy run lên, tôi nhìn thấy tình huống không đúng, liền trực tiếp dùng cây gậy kéo anh ấy ra.”
Lúc này, một người trẻ tuổi đứng phía sau lưng sợ quá khóc rống lên: “Em không biết anh ấy đang sửa mạch điện, tổ bọn em bị mất điện, em đến nhìn xem, phát hiện là cúp điện, em nhìn xung quanh không thấy ai, không có đánh dấu, em liền mở lên… Bởi vì công trường thường xuyên bởi vì chập mạch do bị đứt cầu dao… Em… Em không biết.”
Trần Bỉnh Sinh không để ý những chuyện này, ông chỉ muốn biết là bị điện giật thế nào, bị điện giật kiểu gì!
Nhưng, nghe được nam tử mặc quần áo rằn ri nói, Trần Bỉnh Sinh nhịn không được trái tim lạnh một nửa.
Điện xuyên qua ngực…
Có chút khó khăn!
Cái gì là điện xuyên qua ngực? Đó là dòng điện đi từ tay này sang tay khác, trên đường đi thì chạy qua tim, trong quá trình lan truyền dễ gây co thắt động mạch vành và gây tổn thương cơ tim!
Chuyện này, nghiêm trọng!
Trần Bỉnh Sinh phản ứng rất nhanh, lập tức bắt đầu hồi sức tim phổi.
Thế nhưng…Qua hai lần, một chút phản ứng cũng không có!
Trần Bỉnh Sinh đứng dậy: “Tiểu Trần, nhanh hồi sức tim phổi cùng hô hấp nhân tạo, đừng dừng lại!”
Lúc này, thời gian rất cấp bách!
Trần Bỉnh Sinh từ trên xe cấp cứu kéo giường vận chuyển xuống: “Nhanh, trước tiên bế anh ta lên xe! Dùng máy điện tim, nhìn xem tình huống như thế nào.”
Tất cả mọi người ở đây đều là lao động tay chân, có sức khỏe, không tốn nhiều sức đã đưa người đó lên trên xe.
Dùng kéo cắt bỏ quần áo, trực tiếp theo dõi điện tâm đồ!
Trần Bỉnh Sinh cùng Trần Thương liếc nhau: “Tim vẫn còn đập…”
Trần Bỉnh Sinh quyết định thật nhanh, nhìn lão Dương lái xe nói: “Lão Dương, nhanh về bệnh viện!”
Quay người nhìn đám người: “Mọi người ai là người nhà bệnh nhân? Có người phụ trách thì cùng đi đến bệnh viện.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, khúm núm cũng không lên tiếng.
Loại chuyện này không người nào nguyện ý ôm về mình!
Lúc này, người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồ rằn ri đứng dậy nói: “Tôi đi cùng.”
Gã trẻ tuổi lúc nãy bật cầu dao cũng tranh thủ thời gian nói: “Tôi cũng đi.”
Trong xe cấp cứu có máy khử rung tim, máy điện tim, ống thở oxy, những thứ này đều rất thuận tiện.
Lần khử rung tim thứ nhất!
Không được!
Lần thứ hai!
Vẫn chưa được!
Trên máy điện tim báo tim vẫn còn đập.
Tim mà ngừng đập, căn bản không có khả năng sống sót.
Nếu như tiếp tục như vậy, tính mạng của bệnh nhân sẽ kết thúc!
PS: Trong quyển sách này, mỗi nhân vật đều có một số phận, mỗi người đều có một góc khuất. Ta đã nhìn thấy những bác sĩ kia, nhìn thấy đời sống thường ngày của họ, họ cũng chỉ là những con người bình thường như bao người khác.
Trần Thương rất may mắn, thế nhưng Trần Thương cũng có nỗi khổ của chính mình, cuộc sống thường ngày vốn không dễ dàng, sao không mỉm cười đối mặt. Chữ thương trong Trần Thương, là thương trong thương hải nhất túc, cũng là thương trong thương hải tang điền. Quyển sách này muốn lột tả đời sống muôn màu trong xã hội, sự thăng trầm của dòng đời, kiếp nhân sinh.
Ta hy vọng, những bằng hữu đã đọc đến chương này có thể đồng hành cùng ta đi đến hết câu chuyện. Cám ơn!