Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 14: Tiền khó kiếm


【 Đinh! Túi phúc chứa trong vô giới! Nhắc nhở: trong túi phúc có đủ các loại vật phẩm thần kỳ, mở ra có thể ngẫu nhiên được các loại sau: có thể được trang bị truyền kỳ, cũng có khả năng chỉ được 1 đồng, vật phẩm càng hiếm, xác suất càng nhỏ. 】
Trần Thương hiểu ra, đây chính là một gói quà may mắn.
Rất có thể mở được một chút tiền, cũng có thể mở được một trang bị truyền kỳ.
Đương nhiên, Trần Thương có cảm giác người đẹp trai thì may mắn cũng sẽ không quá kém.
Nghĩ tới đây.
Hắn ấn vào mở ra.
【 Đinh! Chúc mừng ngài, nhận được kỹ năng đặc biệt: Đôi mắt Mỹ Lệ! 】
Đôi mắt Mỹ Lệ?!
Lúc này, Trần Thương phát hiện, thanh thuộc tính của mình đã thêm một kỹ năng mới.
【 Kỹ năng đặc biệt: Đôi mắt mỹ lệ.
Đôi mắt mỹ lệ: Kỹ năng bị động (không thể thăng cấp). 】
【 Đôi mắt mỹ lệ: Kỹ năng bị động, thích hợp với phẫu thuật thẩm mỹ, trang bị kỹ năng này có thể giúp ngài mô phỏng ra vẻ ngoài sau chỉnh hình, giúp ngài quy hoạch bộ phận cần chỉnh hình hoàn mỹ hơn để tạo ra dáng vẻ hoàn mỹ nhất. Nhắc nhở: Đây là con mắt thiên sứ, dùng để khám phá nét đẹp trong cuộc sống, trang bị kỹ năng này, ngài chính là nhà thiết kế mỹ lệ. 】
Trần Thương sững sờ!
Mẹ nó!
Thần kỹ à!
Mình may mắn như vậy?
Kỹ năng này quả thực chính là hack với bác sĩ thẩm mỹ.
Đôi mắt mỹ lệ có thể giúp mình tưởng tượng ra dáng vẻ của bộ phận sắp chỉnh hình, từ đó thiết kế ra bộ dáng và tạo hình đẹp nhất.
Chính là thần kỹ rồi?
Điều này tương đương với cho mình năng khiếu thẩm mỹ.
Muốn trở thành một bác sĩ thẩm mỹ có lẽ rất đơn giản, nhưng muốn trở thành một bác sĩ thẩm mỹ ưu tú siêu quần bạt tụy, nhất định phải có khiếu thẩm mỹ.
Hắn nhất định phải có khiếu thẩm mỹ đặc biệt xuất chúng.
Muốn kết hợp đặc điểm kết cấu khuôn mặt của ngươi, thiết kế ra tạo hình thích hợp với ngươi nhất.
Đây cũng chính là đặc điểm của thợ cắt tóc.
Trần Thương bỗng nhiên cảm giác, mình không cẩn thận đã nhận được một kỹ năng bị động thần kỳ và lợi hại.
Hô hô hô…
Tỉnh táo một chút!
Thế nhưng…
Nhịn không được làm sao bây giờ?
“Ha ha ha ha ha… Ha ha ha…”
Trần Thương cười to không thôi.
“Cuồng Lang là một loại thái độ, Cuồng Lang Cuồng Lang…” (1)
(1): Lời của bài hát
“Thùng thùng thùng!”
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, để giọng nói Trần Thương không khỏi run lên, thậm chí kêu lên một chút tiếng cá heo…
“Ai vậy?”
Trần Thương bước ra cửa, nghi ngờ hỏi.
“Bác đây, chủ thuê nhà. Gõ cửa! Không đúng, mở cửa!” Đích thực là giọng của bác gái chủ nhà.
Trần Thương khẽ gật đầu, lên tiếng trả lời rồi mở cửa ra.
Một linh hồn nặng hơn 100 cân thở hồng hộc đứng trước cửa, Trần Thương cười nói:
“Sao hôm nay bác lại có tâm trạng sang đây thế.”
Bác gái chủ nhà thở dài:
“Đi vào rồi nói.”
Trần Thương nhìn bác gái hơn một trăm cân, do dự ba giây đồng hồ, quyết định không đóng cửa… Chẳng may bác ấy ham sắc đẹp của mình, còn có thể hét lên một tiếng cứu mạng.
Sau khi vào phòng, bác gái chủ nhà tìm một cái cái ghế ngồi xuống:
“Trần Thương này, bác có chuyện muốn nói với cháu.”
Trần Thương đứng thẳng người, nhịn không được lui về phía sau một bước:
“Bác nói đi.”
Trần Thương không phải không thích mập mạp, mà cảm thấy… Đây là… Đây là sức nặng mà mình không thể tiếp nhận được.
Bác gái chủ nhà khoát tay áo:
“Lại gần một chút, bác cho cháu xem cái này.”
Vừa nói vừa kéo khoá.

Sau đó từ trong túi áo trên móc ra một chiếc điện thoại, đoạn bác gái chủ nhà mở ảnh chụp, nói:
“Cháu xem một chút.”
Trần Thương nghi ngờ nhìn lên văn kiện trên màn hình điện thoại, trừng to mắt hỏi:
“Phá dỡ?”
Bác gái chủ nhà khẽ gật đầu, đáp:
“Ừm, sắp phá dỡ, cháu cũng không thể ở chỗ này được nữa, nên tranh thủ thời gian tìm phòng trọ mới đi.”
Trần Thương thở dài:
“Vâng ạ.”
Bác gái chủ nhà nhìn Trần Thương có chút thất vọng:
“Cháu đừng giận bác, bác cảm thấy cháu cũng không tệ, chỉ là quá nhỏ, không thích hợp.”
Trần Thương bị dọa sợ, vội vàng gật đầu:
“Đúng đúng, bác nói đúng!”
Bác gái chủ nhà thâm ý nhìn Trần Thương như muốn nói: Đã sớm biết tiểu tử ngươi có ý đồ với ta.
Cái nhìn này làm Trần Thương sợ hãi ngàn vạn lần.
Bác gái chủ nhà tiếp tục nói:
“Ai, sau lần phá dỡ này bác sẽ xây 10 phòng nhỏ, cộng thêm hai cửa hàng mặt tiền và 800 vạn tiền tái định cư, luôn cảm thấy thiếu một chút cái gì, tự nhiên thấy trống vắng.”
“Sau khi bác trai ra đi, một mình bác và con gái sống nương tựa lẫn nhau, thật sự rất khổ”.
“Một người căn bản bận bịu tối tăm mặt mày, bác là con gái một, bác trai cũng là con độc nhất, phía trên còn bốn người cao tuổi, đều phải di dời, đưa phòng ở, đưa cửa hàng mặt tiền, còn có mấy trăm vạn tiền trợ cấp tái định cư, một mình bác bận không chịu nổi à.”
Trần Thương hít sâu một hơi, vội vàng giả vờ không nghe thấy gì!
Bác, bác mà còn nói nữa, cháu sợ cháu nhịn không được đi theo bác mất!
Bác gái chủ nhà cũng không nói dối. Trong thôn Thành Trung này, lúc đầu bác ấy đã có bốn ngôi nhà. Khi ấy cha bác là thôn trưởng, trong gia đình không có gì ngoài nhà cửa. Về sau quy hoạch đến trong thôn, trực tiếp xây lên nhà năm tầng từ nhà cũ, chuyên dùng để cho thuê. Sau khi kết hôn, chồng của bác ấy cũng có mấy ngôi nhà…
Cứ như vậy, tổng cộng có bảy tám ngôi nhà…
Một khi giải tỏa sẽ đền bù một khoảng tiền rất lớn à!
Nhưng, hiện tại người ta có tám căn nhà cho thuê, thu nhập hằng tháng đều là mấy chục vạn, một năm thu mấy trăm vạn tiền nhà.
Tiền thuê nhà một tháng của Trần Thương là 900 tệ, một tầng có sáu phòng, một căn có năm tầng.
Dù sao cũng không dễ gì kiếm được chỗ thuê nhà xung quanh đây.
Bỗng nhiên con mắt của bác gái chủ nhà sáng lên: “Tiểu Trần, bây giờ cháu có đối tượng chưa nhỉ?”
Trần Thương lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng gật đầu:
“Cháu đang tìm hiểu rồi!”
Chủ nhà bỗng nhiên sững sờ, dường như là không tin!
“Cháu nghèo như vậy, có người muốn sao?”
“Đừng làm rộn, hai năm nay bác có thấy cháu đi chung với đứa con gái nào đâu!”
Trần Thương lập tức cảm thấy căng thẳng, cảm giác trái tim bị nghiền ép đau đớn.
Đánh người không đánh mặt, vạch trần người không vạch khuyết điểm!
Đừng khinh thiếu niên nghèo!
Nói đến đây, bác gái chủ nhà cười nói:
“Bác giới thiệu cho cháu một đối tượng nhá?”
Trần Thương ủy khuất muốn khóc: Bác à, ta không chịu đựng nổi…
“Con gái của bác sắp về nước, muốn bác giới thiệu nó cho cháu hay không. Đứa bé này đang ở Hàn Quốc, lần này bác nhất định phải kéo nó trở về. Bác thấy cháu cũng không tệ, trừ nghèo một chút thì cũng không có khuyết điểm gì, làm người chính trực chất phác, lại là bác sĩ, đều rất tốt, bác thật sự thích cháu, cháu thấy thế nào?”
Trần Thương lắc đầu:
“Bác à, cháu cảm ơn bác, nhưng cháu…cháu có thể sẽ không ở lại đây, có lẽ cháu ở đây vài năm rồi về quê, con gái của bác cháu nuôi không nổi.”
Bác gái chủ nhà thẳng thắn nói:
“Bác nuôi hai đứa!”
Trần Thương:…
Bác gái chủ nhà khuyên nhủ tiếp:
“Đây cũng không phải là vấn đề, nếu cháu chinh phục được con gái của bác, thì mấy chục phòng trọ này, cửa hàng mặt tiền, tiền trợ giải tỏa còn không phải đều là của cháu hết sao ? Cháu suy nghĩ kỹ một chút!”
Trần Thương suy nghĩ, thật đúng là chí lý!
Lực hấp dẫn quá lớn à!
Thế nhưng, Trần Thương nháy mắt tỉnh táo lại, trò giỏi hơn thầy.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên đến thuê phòng thấy một gái cao chừng 1m7, nặng 170 cân (khoảng 85kg)…
Nghĩ đến gene nhà này di truyền rất mạnh, Trần Thương rùng mình một cái.
Khoản tiền này, không dễ kiếm à!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.