Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 16: Sợi dây điện sinh tử


Trần Bỉnh Sinh đã quen với sự sống và cái chết, nhưng bởi vì như vậy, gã càng quý trọng sinh mệnh.
Ai cũng không muốn mất đi một cách dễ dàng như vậy.
Đôi khi ta có cảm giác sinh mệnh giống như nắm cát trong bàn tay. Khi cát ướt ngươi không nghĩ sinh mệnh quý giá bao nhiêu, nhưng khi cát bị gió thổi khô đi rồi chảy ra khỏi đầu ngón tay biến mất, ngươi mới nhận ra rằng đã không nắm giữ được sinh mệnh nữa.
Tôn trọng sinh mệnh là phẩm cách quan trọng nhất của một bác sĩ!
Đinh!~
【Phát động nhiệm vụ sơ cứu: Cứu chữa bệnh nhân này. Cứu giúp thành công, phần thưởng của nhiệm vụ: 1. Thuốc thể lực +1; 2. Kinh nghiệm +100, 3. Nhân dân tệ +1000】
Trần Thương không kịp nhìn thông tin nhiệm vụ đưa ra!
Bất kể nhiệm vụ gì, người này cũng cần phải cứu, đây là trách nhiệm của bác sĩ.
“Adrenaline 1ml!” (1)
Trần Thương đã sớm chuẩn bị xong.
Sự ăn ý giữa hai người đã được rèn luyện từ ngày đầu tiên gia nhập bệnh viện
“Tiếp tục hồi sức tim phổi!”
“Chuẩn bị sốc điện, mọi người tránh ra!”
Trần Thương tiếp tục, nhưng tiếc là… Bệnh nhân vẫn không có bất kì phản ứng nào, và rung thất (2) vẫn tiếp tục.
Trần Bỉnh Sinh do dự một chút: “Amiodarone (3)!”
Trần Thương gật đầu và tiêm Amiodarone!
Tuy nhiên, nếu rung thất không được loại bỏ thì không thể tiếp tục cấp cứu.
“Tiêm xong!”
Trần Bân Thành: “Tiếp tục sốc điện!
Hoàn cảnh cấp cứu trong xe cứu hộ dường như khiến hô hấp ngưng trệ.
Thời gian đã thực sự trở thành đồng hồ cát của sinh mệnh.
Không ai biết nó sẽ chảy hết khi nào.
Người đàn ông mặc đồng phục rằn ri có đôi mắt đầy mong đợi. Anh ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào điện tim trên Monitor (4). Anh ta không biết cứu hộ là gì, nhưng lại biết rằng đường lên xuống bất thường trên màn hình nếu trở thành một đường thẳng, sinh mệnh …liền biến mất.
Căng thẳng làm mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả quần áo, hai tay nắm chặt góc áo, hình như đây đã trở thành lời cầu khẩn cuối cùng, lúc này anh ta còn cảm thấy khẩn trương mệt mỏi hơn cả công việc nặng nhọc nhất.
Những đường thẳng nhảy lên xuống bất quy tắc trên màn hình Monitor đã trở thành kỳ vọng duy nhất của anh ấy.
Anh không dám nói lời nào vì sợ làm phiền việc cứu chữa của bác sĩ.
Anh ta cũng không dám cử động, vì sợ rằng sai lầm của mình sẽ khiến đồng hương không thể mở mắt ra lần nữa.
Giờ khắc này, sự sống thật sự rất mong manh.
Đây là đánh cờ với tử thần!
Và chàng trai trẻ ở đây đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Có lẽ anh đã bị dọa sợ, hai tay đang run run, trong ánh mắt tràn đầy ​​vẻ sợ hãi và lo lắng. Anh âm thầm cầu nguyện, cầu cho lão ca này được sống, cầu bác sĩ cứu lấy lỗi lầm của mình, cầu tử thần hãy thương xót cho thanh niên này.
Có một số sai lầm, người khác phải chịu đựng vì sự sai sót của ngươi.
Một số người tiếp tục tiến về phía trước với áp lực và trách nhiệm trên vai.
Đột nhiên, vào lúc này, cả người nam nhân mặc đồ rằn ri bỗng nhiên run lên.
Bởi vì anh ta đã thấy một đường thẳng trên Monitor
Người đàn ông không kìm được, nước mắt ứa ra.
“Bác sĩ, không có! Không có nhịp tim, chết rồi sao? Cứu hắn! Con của hắn mới 6 tuổi!”
Người mặc trang phục rằn ri quỳ xuống, thiếu niên cũng chấn kinh, cũng quỳ trên mặt đất.
Cả hai đều là những người đàn ông trưởng thành. Trong đời sống hàng ngày, hai người cũng là hai chàng trai rắn rỏi, kiên cường. Nhưng lúc này, đối mặt với sinh mệnh của đồng nghiệp, hết thảy mọi thứ hầu như trở nên vô nghĩa.
Trần Bỉnh Sinh cũng sững người một lúc: “Adrenaline 3 ml, nhanh lên!”
Trần Thương gật đầu, không có động tác dư thừa!
Tiêm vào!
Hô hấp nhân tạo và nhồi tim.
Trần Bỉnh Sinh quay đầu lại: “Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện?”
Thầy Dương: “Một phút 15 giây!”
Đúng vậy, là một tài xế 120.
Thời gian của anh ấy được tính chính xác đến từng giây.
Đây là con đường sinh mệnh.
Nhưng cũng là một cuộc đua với tử thần!
Ba ml adrenalin có lẽ đã phát huy tác dụng, hoặc quá trình hồi sức tim phổi của Trần Thương vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Nhịp tim của người đàn ông xuất hiện. Nhưng các dấu hiệu sinh tồn vẫn chưa ổn định.
Huyết áp rất thấp!
Hồi sức tim phổi!
Sau hơn mười phút liên tục hồi sức tim phổi cường độ cao, Trần Thương cảm thấy cánh tay không còn là của mình nữa, nhưng lúc này trí nhớ máy móc khiến anh không thể dừng lại, hoặc là không dám dừng lại.
Có rồi!
Có nhịp tim rồi!
Mọi người hồi hộp xem cảnh này, xe lái đến cửa phòng cấp cứu.
Tần Nguyệt đang đợi ở bên ngoài trực tiếp tiến lên mở cửa, qui trình này mọi người đã quá quen rồi, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Giường bệnh được kéo xuống, và bình oxy được đặt sang một bên.
Cánh tay Trần Thương đau nhức, không nhấc lên được, hắn cố gắng cẩn thận đỡ giường bệnh ra ngoài.
Tần Nguyệt liếc nhìn Trần Thương, nhanh chóng nói: “Em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Thương lắc đầu: “Hồi sức tim phổi không thể ngừng được.”
Tần Nguyệt dứt khoát kéo Trần Thương sang một bên: “Để chị làm!
Sau khi nói xong, Tần Nguyệt không để ý hình tượng trèo lên xe, may mà nàng gầy gò, hai chân đè trong xe, cứ thế bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi.
Vào lúc này, cô ấy không phải là một cô gái dễ thương, mà là một chiến sĩ!
Một người lính áo trắng với tinh thần nhiệm vụ mạnh mẽ!
Bác sĩ từ trước tới nay không phải là thiên thần, mà là chiến sĩ, nhưng thứ mà họ bảo vệ là sức khỏe, chống lại bệnh tật và đau đớn.
Công tác cứu hộ ngày càng gấp gáp, dường như đang giằng co với tử thần.
Hồi sức tim phổi trên đường đi có thể đã đạt được tác dụng nhất định, chức năng của tim bắt đầu dần dần hồi phục.
Thế nhưng …
Loại điện áp xuyên qua ngực này không dễ dàng chữa khỏi.
Trần Bỉnh Sinh đánh giá tình trạng của bệnh nhân rồi nói với bác sĩ cấp cứu nội Ngô Bằng:
“Dòng điện xuyên ngực gây ra rung thất, phỏng chừng điện áp này không cao, có thể là điện áp dân dụng nên không có vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng. Tuy nhiên, đã có hơn chục lần rung thất xảy ra trên đường đi, mỗi lần cách nhau một khoảng thời gian. Tôi đã tiêm tổng cộng 4ml adrenaline và amiodarone … ”
Sau đó, Trần Bỉnh Sinh nhấc hai tay bệnh nhân lên, hai vết bỏng có giới hạn rõ, đường kính chỉ khoảng 1cm.
Ngô Bằng là một bác sĩ chuyên về tim mạch, và anh hiểu rất rõ về sơ cứu tim.
Anh ta nhìn Trần Bỉnh Sinh: “Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi đi để lại cho tôi.”
Nhưng Trần Thương đi theo Ngô Bằng, anh ta hy vọng có thể cứu anh ta!
Đây là chấp niệm với sinh mệnh.
Lúc này, dù điện tâm đồ của bệnh nhân vẫn còn một số vấn đề nhưng ít nhất là không có rung thất, Ngô Bằng vội nói: “Hiện tại chúng ta cần nhanh chóng xét nghiệm men tim, tổng phân tích nước tiểu, myoglobin.”
“Hãy gọi cho phòng xét nghiệm và yêu cầu nhận kết quả sớm nhất có thể. ! ”
“Gọi siêu âm tim tại giường xem chức năng tim như thế nào! ”
Ngô Bân sắp xếp có trật tự, mà đứng bên cạnh là Tần Duyệt đầu đổ mồ hôi.
Dù sao, tình trạng của bệnh nhân đã dần ổn định trở lại.
Đinh!~
【Nhiệm vụ hoàn thành, giải cứu thành công, bệnh nhân tạm thời thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, phần thưởng nhận được là: 1. Thể lực +1, 2. Kinh nghiệm +100, 3. Nhân dân tệ +1000. 】
—–
(1) Thuốc Adrenaline hay epinephrine là loại thuốc thường được sử dụng trong các trường hợp cấp cứu như sốc phản vệ, ngừng tuần hoàn…
(2) Rung thất là tình trạng thất không co bóp nữa mà các thớ cơ thất bị rung lên do những xung đột loạn xạ phát ra trên cơ thất. Hậu quả là bệnh nhân bị ngừng tuần hoàn, nếu không cấp cứu kịp thời sẽ dẫn đến tử vong.
(3) Amiodarone: tên một loại thuốc chống loạn nhịp
(4) Máy Monitor: là một thiết bị theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, các chỉ số hiển thị trên máy bao gồm: mạch, huyết áp, nhịp thở, điện tim, nhịp thở…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.