Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê trên phố Victoria. Buổi chiều lạnh, u tối với những cơn mưa xen kẽ nhau – một ngày đặc trưng mà người London đều biết quá rõ.
Katie James khuấy chiếc thìa trong tách cà phê còn Anna Fischer chăm chăm nhìn ra cửa sổ, một đám đông cầm ô diễu qua. Một giọt nước mắt rơi xuống. Katie vờ như không thấy gì.
“Chị đã nói cho tôi chuyện xảy ra ở Edinburgh với Shaw nhưng chưa giải thích làm thế nào chị tìm được tôi”.
“Cách đây vài năm chị trình bày một báo cáo ở Toà án quốc tế The Hague về nội dung cân bằng giữa bảo đảm tự do cá nhân với cuộc chiến chống khủng bố, tôi đã viết về sự kiện này. Lúc ấy tôi đang làm ở Trung Đông, chắc chắn chủ đề vừa nói có quan tâm tới khu vực ấy. Rồi tôi tìm thấy hoá đơn bán hàng mà Shaw giữ. Ông ấy đã mua một cuốn sách do chị viết. Tôi nhớ lại là khi thuyết trình, chị có bàn về chủ đề đó. Ý kiến đưa ra rất hay”.
“Vâng, quá tệ nên chẳng ai thèm nghe”.
“Tôi chắc chắn là nhiều người nghe đấy, chị Fischer”.
Anna ngước lên, mắt rời khỏi những gì còn lại của bữa trưa gần như không động đến. “Xin hãy gọi là Anna. Vì những gì chị vừa nói với tôi về người đàn ông tôi đã đính hôn, xin hãy gọi bằng tên”, Anna nói với giọng cam chịu.
“Và chị không hề biết gì?”
“Tất nhiên tôi biết một chút Tôi cũng có những điều nghi ngờ”.
“Nhưng không bao giờ tra hỏi Shaw về những chuyện ấy?”
“Có. Sau khi anh ấy cầu hôn tôi”, Anna tiếp lời, giọng nghẹn ngào. Khi cô bắt đầu sụt sịt, nhiều khách quay lại chằm chằm nhìn cô.
“Chị muốn đến nơi nào riêng tư hơn chút không?” Katie khẽ khàng gợi ý.
Anna lau mắt rồi đứng dậy. “Văn phòng tôi. Cũng gần đây thôi”.
° ° °
Vài phút sau hai người đã ngồi trong phòng làm việc xếp đầy sách của Anna ở Công ty Phượng hoàng. Một nhân viên phục vụ mang cho họ trà nóng rồi rút lui. Katie ngó quanh vẻ quan tâm.
“Thế chị làm gì ở đây?” Cô hỏi, rõ là đang cố phá một phần nhỏ của tảng băng.
“Ở đây chúng tôi tư duy”, Anna đáp. “Chúng tôi nghĩ về những vấn đề sống còn của toàn cầu mà hầu hết mọi người không có thời gian, trình độ hay đam mê dành cho chúng. Rồi chúng tôi viết các báo cáo, xuất bản sách với lượng in mỗi cuốn khoảng một trăm bản, thực hiện những bài diễn thuyết ở những phòng có người nghe chỉ đầy một nửa trong khi ấy thế giới vẫn vui vẻ khi hoàn toàn chẳng để tâm gì tới chúng tôi”.
“Chuyện ấy thực sự tệ hại à?”
“Vâng”. Anna nhấp một ngụm trà. “Chị bảo là Shaw đã bị thương à?”Gương mặt cô nhăn lại khi cố tỏ ra vẻ bình thường.
“Dường như ông ấy thậm chí chẳng để tâm. Ông ấy bảo là đạn không xuyên vào trong người hay điều gì đó đại loại thế. Nhưng họ bắn Shaw. Chính người của ông ấy đấy, những người tốt”.
“Anh ấy bảo chị rằng đó là những người tốt”, Anna nói giọng sắc lẻm.
Katic sững sờ mất một lúc. “Tôi nghĩ tôi nghe ông ấy nói như vậy. Tôi đâu có cơ hội hỏi xét giấy tờ của tất cả những người đó”.
Anna đứng dậy và bước quanh phòng, thỉnh thoảng lại quay ngoắt một góc chín mươi độ. “Rất có thể Shaw không đúng là người như tôi nghĩ”.
“Ông ấy đã cứu sống tôi, Anna, và cũng để cho tôi đi”.
Như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực, Anna ngồi thụp xuống ghế, một tay bưng lấy mặt và khóc lặng lẽ.
Katie đứng dậy và đặt một bàn tay lên vai Anna. “Còn gì khác không?”
Anna hít một hơi sâu và dùng chiếc khăn giấy lau mặt. “Shaw đã đến thăm cha mẹ tôi ở Đức. Anh ấy làm việc đó theo yêu cầu của tôi. Để xin phép cha tôi cho tôi lấy anh ấy”. Cô liếc lên phía Katie. “Tôi biết làm thế thật ngu ngốc. Nhưng tôi chỉ muốn…”
“Để xem ông ấy có làm việc đó không?” Anna gật đầu. “Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Và cha mẹ tôi đã vui mừng chấp thuận”.
“Thế thì có vấn đề gì?”
“Sau khi Shaw đi khỏi, có một người đàn ông khác xuất hiện, ông ta nói cho cha mẹ tôi nhiều điều về Shaw, những điều có tác động rất xấu. Rồi vào đêm chị gọi cho tôi, có một người đàn ông tới gặp tôi. Ông ta là người của một tổ chức quốc tế mà tôi chưa từng nghe tới. Ông ta nói rằng Shaw làm việc cho họ”.
“Như vậy ông ấy là người tốt!” Katie thốt lên.
Nhưng Anna lắc đầu. “ông ta nói rằng Shaw buộc phải làm cho họ”.
“Bị bắt buộc? Như thế nào?”
“Để tránh đi tù vì những tội nghiêm trọng. Tay này bảo rằng Shaw đã bắn vào đầu ông ta, suýt nữa thì ông ta mất mạng”.
“Nếu Shaw làm việc ấy, sao họ không tống ông ấy vào tù? Sao họ lại mang lại cho ông ấy một thoả thuận như thế?”
“Tôi đã hỏi đúng câu này. Và người đàn ông này – ông ta tự giới thiệu là Frank Wells – bảo rằng Shaw rất giỏi làm những việc họ muốn hoàn thành. Anh ấy dũng cảm và có thần kinh thép, rằng anh ấy có thể xông vào những tình huống nguy hiểm mà vẫn thoát ra được, không giống bất kỳ ai khác”.
“Từ những gì được chứng kiến, tôi tin điều ấy. Thế là ông ấy đang làm việc cho những người tốt”.
“Frank bảo rằng Shaw giết người”.
“Khi họ cố giết ông ấy”.
“Sao chị bênh anh ấy chằm chặp thế?”. Anna hỏi với giọng đột ngột dữ dằn. “Chị không biết anh ấy. Chị gặp anh ấy – theo lời của chị – chỉ một lần”.
“Đúng đấy, nhưng một lần nhớ đời. Trong tình huống như thế chị biết được rất nhiều về một con người. Không có cơ hội nào cho người ta giả tạo được, ông ấy đã cứa mạng và thả tôi đi, Anna. Thế nên tôi cảm thấy như tôi mắc nợ ông ấy. Nhưng tôi nghĩ thế nào không quan trọng. Quan trọng là chị tin gì”.
“Tôi đã nghĩ rằng tôi biết về Shaw”. Anna ngừng lại. “Cha tôi đã rút lại sự chấp thuận”.
“Chị là con gái lớn rồi, không cần phải được cha cho phép mới lấy chồng”.
“Chị sẽ lấy một người đàn ông trong hoàn cảnh ấy chứ?”
“Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
“Tôi…tôi sợ..” Anna thú nhận.
“Anna, nếu muốn làm hại chị thì bây giờ ông ấy đã làm rồi”.
“Tôi không sợ anh ấy làm tôi đau đớn về thể xác. Nhưng nếu anh ấy thừa nhận phạm những tội mà người đàn ông kia đã nói tới thì sao? Nếu anh ấy nói với tôi như thế thì sao? Thế thì tôi không sống nổi. Tôi không muốn biết”.
“Nhưng thế thì ông ấy không có cơ hội nói cho chị mọi thứ từ góc độ của mình. Như thế không công bằng với ông ấy”.
“Anh ấy bảo tôi là làm việc văn phòng. Nhưng theo chị thì điều đó không đúng, thế là anh ấy lừa dối tôi. Anh ấy còn báo sắp nghỉ việc.
“Theo tay Frank Wells thì đó không phải lựa chọn. Nếu nghỉ việc anh ấy sẽ vào tù”.
“Anna, tôi không có mọi câu trả lời nhưng có một gợi ý. Hãy nói chuyện với Shaw. Ngay lúc này ông ấy cần chị. Chính người của ông ấy muốn giết ông ấy. Có lẽ ông ấy đang cố hết sức thoát ra và họ cho ông ta một đòn cảnh cáo hút chết. Nhưng chị phải nói chuyện với ông ấy”.
Anna bình tĩnh lại. “Tôi muốn cảm ơn chị vì đã tới và cho tôi biết tất cả chuyện này”.
“Không có gì cả”, Katie nói với vẻ hơi bực. “Nhưng chị sẽ không nói chuyện với ông ấy, đúng không?”
“Làm ơn đi, đây không phải chuyện của chị”.
Cửa mở và một người đàn ông bước vào. “Anna, Bill muốn nói chuyện với cô một lát”.
Anna quay về phía Katie. “Tôi sẽ quay lại”.
“Chẳng còn nhiều điều để nói, phải không?”
Anna vội vã bước ra trong lúc Katie mặc áo mưa vào. Ánh mắt cô bắt gặp vài tờ giấy trên bàn Anna. Vốn là kẻ tò mò, cô tiến lại gần.
“Hiểm họa đỏ” cô đọc từ phần đầu của một bản in. Trên bàn Anna đầy những bản nghiên cứu liên quan tới chủ đề số một thế giới hiện nay, cùng nhiều bàn ghi chú viết tay của cô. Mắt Katie quét qua bàn, cố gắng ghi nhớ càng nhiều càng tốt. Những cái tên, ngày tháng, địa chỉ, trang web. Cô có trí nhớ tạm thời rất tuyệt. Khi ra ngoài cô sẽ viết những thứ đó ra. Katie chẳng biết tại sao mình làm thế. Ừ, cô làm điều ấy chỉ vì con người cô như vậy.
Rồi mắt Katie gặp phải một thứ khác. Cô cầm tấm ảnh ở bàn lên. Shaw và Anna đứng ôm nhau thật hạnh phúc, như đang chìm đắm trong tình yêu. Phía sau họ là Khải hoàn môn như chứng kiến hạnh phúc của đôi tình nhân.
“Này, nếu không bắt đầu tình yêu ở Paris thì các vị sẽ chẳng được ở bên nhau đâu”, Katie nói thầm.
Cô liếc mắt lên khi Anna vội vã trở lại phòng.
“Vậy là chị đang “phân tích” Hiểm họa đỏ” Katie hỏi và trỏ chiếc bàn.
“Chỉ do tò mò thôi, như mọi người ấy mà”.
Ngay sau đó Anna trông thấy thứ Katie đang cầm trên tay. “Xin bỏ ngay thứ ấy xuống”.
Khi bước qua Anna, Katie ấn tấm ảnh vào tay cô rồi nói: “Đừng trông đợi thứ tình yêu đó sẽ trở lại. Thậm chí hầu hết mọi người không có được tình yêu như thế một lần trong đời. Mà tôi rút từ kinh nghiệm bản thân đấy”. Rồi cô đưa cho Anna tấm danh thiếp của mình, mặt sau ghi dòng địa chỉ. “Đây là địa chỉ tôi ở tại London, nếu chị muốn nói chuyện thêm”.
Katie bỏ mặc Anna đứng nắm chặt tấm ảnh và đi xuống cầu thang.