Anna Fischer chuẩn bị mở cửa căn hộ ở London thì một người đàn ông bước lại phía sau. Cảm giác có sự xuất hiện của người khác ở phía sau, lại luôn cảnh giác sau vụ cướp tại Berlin, cô xoay người thật nhanh, tay nắm chặt bình xịt cay gắn với chùm chìa khoá.
Người đàn ông đã rút phù hiệu ra.
“Cô Fischer phải không? Tôi là Frank Wells. Tôi muốn nói chuyện với cô về Shaw”.
Anna nhìn chằm chằm tấm phù hiệu rồi bước về phía người đàn ông.
“Tôi không nhận ra phù hiệu của cơ quan nào”, cô nói.
“Hầu hết mọi người đều thế. Chúng ta vào trong được chứ?”
“Tôi không mời đàn ông lạ vào nhà. Ông nói ông biết Shaw. Có thể ông nói dối”.
“Cô nên biết rồi mới phải. Một phụ nữ bằng cấp đầy người như cô đâu phải ngốc nghếch.”
“Bằng cấp của tôi à? Làm sao ông biết được?”
“Tôi có một bộ hồ sơ dày năm phân về Anastasia Brigitte Sabena Fischer. Cha mẹ cô – Wolfgang và Natascha – sống ở Wisbach, Đức, nơi họ mở một hiệu sách. Cô là con độc nhất, vô địch bơi lội. Trong số nhiều bằng, có một bằng giỏi của đại học Cambridge. Từng làm cho Liên hợp quốc và bây giờ làm cho Công ty Phượng hoàng ở London này.” Frank nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Anna. “Và đã đính hôn với Shaw.” Ông ta tránh cái nhìn sửng sốt của cô và liếc cửa trước. “Bây giờ chúng ta có thể vào căn hộ của cô được chứ? Việc quan trọng đấy”.
Họ ngồi trong phòng nhỏ phía trước của Anna trông ra đường phố. Frank nhìn quanh phòng.
“Đẹp đấy”.
“Tại sao ông tới đây?”
“Như tôi đã bảo, để nói chuyện với cô về Shaw. Chỉ giống như người của tôi đã nói chuyện với cha mẹ cô thôi”.
“Cha mẹ tôi! Không, ông lầm rồi. Nếu có thì họ đã gọi…”
“Chúng tôi đã bảo họ không gọi, vậy nên tôi có cơ hội gặp cô trước”. Frank nhìn Anna vẻ thích thú. “ông ấy cầu hôn cô ở Dublin, phải không?”
“Tôi không thể hiểu tại sao chuyện ấy lại thành việc của ông đấy”.
Frank lờ đi. “Và ông ấy bảo cô rằng ông ấy sẽ rời bỏ công việc của mình”.
Anna chợt nhận thấy rằng cô đã gật đầu dù chẳng có ý định ấy.
“Hãy để tôi cho cô biết sự thật. Cô có muốn không?”
Nước mắt dâng ứ lên. Anna dùng tay gạt đi và trấn tĩnh lại.
“Nếu ông có gì đó cho tôi biết, hãy nói. Nhưng tôi sẽ tự xác minh xem điều đó đúng hay không”.
Frank khẽ cười rồi gật đầu. “Đủ tốt”, ông ta cúi người về trước rồi ngẩng đầu lên để Anna có thể trông thấy cái lỗ hõm sâu trên xương sọ của mình. “Thấy cái lỗ nhỏ đó không? Đó là dấu ấn của một viên đạn Shaw găm vào sọ tôi khi tôi đang cố tìm cách bắt giữ ông ta”.
Anna lạnh lùng nhìn Frank: “Bắt anh ấy? Vì cái gì?”
“Đó là thông tin mật. Nhưng không phải tội không chịu đóng tiền phạt đỗ xe sai quy định đâu, tôi có thể nói với cô như thế. Nhưng khi tôi hồi phục và chúng tôi tóm được Shaw, ông ta bắt đầu làm việc cho chúng tôi”.
“Làm việc cho các ông? Sau khi anh ấy suýt giết ông à? Ông nói rằng ông muốn bắt giữ anh ấy. Nếu Shaw là tội phạm, ông lại bảo là anh ấy bắn ông, sao anh ấy không phải ngồi tù?”
Frank giơ điếu xì gà lên. “Có phiền cô nếu tôi hút thuốc?”
“Có”.
Ông ta cất điếu thuốc đi. “Thế giới của tôi không nhất thiết liên quan đến cái tốt và xấu, đúng và sai. Lẽ ra lúc này Shaw đang trong tù, nếu không có một thứ’.
“Thứ gì?” Anna hỏi với vẻ gay gắt.
“Chồng chưa cưới của cô sở hữu những kỹ năng khó có thể tin nổi. Trong tất cả những người tôi từng làm cùng trong ngành này, chưa ai chạm nổi tới Shaw. Ông ấy có thể vào một căn phòng đầy bọn khủng bố trang bị vũ khí tận răng, lột hết khăn quấn đầu, hạ gục chúng rồi ra ngoài mà vẫn an toàn. Đúng là con người có một không hai. Vì cái đó mà chúng tôi chấp nhận ngoại lệ”. Frank gõ nhẹ vào cái lỗ trên đầu mình. “Dù ngoại lệ suýt lấy mạng tôi”.
“Thế là anh ấy làm việc cho các ông. Shaw bảo tôi rằng anh ấy làm cho một cơ quan thực thi pháp luật”.
“Ông ta đã nói thế hử? Và rằng ông ta chạy quanh thế giới mà chẳng bao giờ biết liệu mình sắp sống hay chết?” Frank chăm chú quan sát Anna.
Anna vặn vẹo ngón tay vẻ không yên. “Anh ấy nói…anh ấy nói rằng bây giờ đang làm việc bàn giấy”.
“Bàn giấy?” Frank nhăn nhở. “Và ông ta cũng nói rằng sắp nghỉ việc nữa.” Frank ngả người vào gần tới mức Anna có thể ngửi thấy mùi khói thuốc của ông ta. “Để tôi nói cho cô điều này. Những người như Shaw không nghỉ việc, ông ta sẽ tiếp tục cho tới lúc chết hoặc lúc chúng tôi không cần tới ông ta nữa. Nếu Shaw cố bỏ việc trước khi điều đó xảy ra, ông ta sẽ phải vào nhà tù khốn nạn nhất tôi có thể tìm được.” Rồi Frank ngả người ra sau.
“Tại sao ông tới đây để nói với tôi điều này?”
“Vì tôi nghĩ cô cần biết toàn bộ sự thật.”
“Người đàn ông mà ông đã mô tả cho tôi nghe không phải con người tôi biết. Anh ấy đã cứu mạng tôi ở Đức. Anh ấy là người đàn ông tử tế nhất, tuyệt vời nhất tôi từng gặp.”
“Ông ta giết người, thưa cô Fischer. Chúng là người xấu, tất nhiên là thế, nhưng ông ta vẫn giết người. Tôi cũng thế, hoặc là đã từng làm thế. Này, thực tế là tôi đang làm việc bàn giấy. Chồng chưa cưới của cô là một người dũng cảm, tôi phải nói thế. Có hệ thần kinh tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng tôi cũng đã chứng kiến ông ta mổ bụng một người, từ đây tới đây,” Frank kéo ngón tay dọc từ rốn lên tới cổ. “Gã ấy đáng bị thế, nhưng Shaw không hề thấy buồn nôn. Khi là kẻ săn đuổi, ông ta đúng là Alpha (ngôi sao sáng nhất) với chữ A hoa đấy ! Cô biết ý tôi là gì chứ?”
Frank ngừng lời và lại nhìn Anna thật kỹ, một nụ cười lướt qua. “Cô biết đấy, tôi phải nói với cô rằng tôi thấy ấn tượng. Tôi cứ nghĩ cô phải khóc từ cách đây năm phút kia”.
“Ông đã từng yêu ai chưa, ông Wells?” Đột nhiên Anna hỏi.
Đôi mắt Frank nhíu lại trong khi thái độ đùa cợt mất ngay. “Gì cơ?”
“Dường như ông nghĩ tất cả chuyện này có gì đó buồn cười. Ông thích thú với nỗi đau của người khác đến thế sao? Đó có phải tố chất cơ quan của ông tìm kiếm ở nhân viên của mình không? Không tâm hồn? Không lòng trắc ẩn?”
“Này, tôi đến đây để cho cô biết sự thật”.
Anna bước tới bên cửa và mở ra.
Frank đứng như trời trồng một lúc rồi nhún vai. “Được thôi, cô không thể nói là tôi đã không cảnh báo nhé”.
Khi ông ta bước qua, Anna nói: “Sao ông lại ghét anh ấy thế?”
“Ông ta bắn vào đầu tôi, thưa quý cô!”
“Tôi không nghĩ đó là lý do thực sự”.
“Cô đang làm gì, chơi trò lẩn tránh à?”
“Ông chưa bao giờ có một người nào đó trong đời, phải không? Người mà ông thực sự quan tâm, hoặc thực sự quan tâm tới ông ấy?”
“Vấn đề này không liên quan đến tôi”
“Tôi đoán ông là người duy nhất có thể trả lời điều đó một cách trung thực nhất. Chúc ngủ ngon, ông Wells.”
Khi cô đóng cánh cửa phía sau Frank, Anna bưng mặt, cố ngăn tiếng nức nở.
Điện thoại đổ chuông, suýt nữa cô không nghe máy.
Tiếng nói vang lên. “Làm ơn cho gặp Anna Fischer”.
“Tôi đây,” Anna hơi ngập ngừng. “Ai đấy?”
“Cô có biết một người tên là Shaw chứ?”
Anna cứng người. “Sao cô hỏi thế?”
“Ông ấy là một người to lớn, tóc sẫm màu, mắt xanh?”
Có gì đó bóp nghẹt cổ họng Anna. Chúa hãy làm ơn, đừng để chuyện ấy xảy ra…Thế này là quá rồi. “Vâng, tôi biết anh ấy”, cô cũng gắng thốt được nên lời.
“Vậy thì chúng ta cần gặp nhau”.
“Anh ấy ổn chứ?”, Anna thở dốc.
“Lúc tôi chia tay thì ông ấy vẫn thế. Nhưng thế không có nghĩa là ông ấy sẽ ổn”.
“Ý cô là gì? Cô là ai?”
“Tôi tên là Katie James, và tôi tin là Shaw đang gặp rắc rối nghiêm trọng”.