Truy Tìm Sự Thật

CHƯƠNG 29


Shaw đang đứng trong lâu đài Heidelberg, trước một thùng gỗ chứa rượu vang lớn nhất thế giới. Đêm qua ông đã bay từ Edinburgh tới Frankfurt rồi sáng nay đi xe tới Heidelberg. Lần này nhiệm vụ của ông tương đối đơn giản, chỉ là chuyển vài tài liệu cho một người khác tiếp tục đưa đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Shaw dự định sẽ lái xe tới thăm cha mẹ Anna ở hiệu sách của họ trong ngôi làng nhỏ Wisbach. Liệu ông vẫn nên đi? Frank đã nói rõ rằng thân phận như một nô lệ của Shaw chẳng thể kết thúc sớm. Thực ra tình trạng ấy chỉ chấm dứt khi cuộc sống của ông dừng lại. Vậy có lý do nào tới Wisbach đây? Ông không thể cưới Anna và cứ tiếp tục làm việc cho Frank. Lẽ ra ông không bao giờ được cầu hôn Anna. Giờ thì đã trót làm điều đó, ông cần phải cuốn xéo khỏi cuộc đời cô để một người khác có thể mang lại cho cô điều ông không thể đem tới.
Đó sẽ là việc làm cao thượng hoặc không hề vị kỷ nhưng Shaw chẳng hề cảm thấy mình cao thượng hay không vị kỷ. Ông không muốn mất Anna. Ông không thể mất cô. Ông sẽ lái xe tới Wisbach và biết đâu lúc trên đường, nhờ phép thần nào đó mà ông có thể nghĩ ra cách thoát khỏi cơn ác mộng của mình.
Nửa giờ sau số tài liệu được chuyển hoàn toàn suôn sẻ cho một thanh niên trẻ trông giống sinh viên Mỹ với mũ lưỡi trai hiệu Red Sox, quần jeans kiểu bụi và giày chơi tennis Nike. Shaw tiếp tục diễn vai du khách bằng cách chụp ảnh toà lâu đài, các khoảng sân xung quanh, tìm hiểu về lịch sử của một trong những lâu đài nổi tiếng nhất nước Đức, xem các bức tường dày tới bảy mét của nó. Khi đã có thể rút lui an toàn, Shaw gần như chạy ào xuống đồi, tới chiếc xe thuê của mình rồi lái tới Wisbach.
° ° °
Trên đường tới Wisbach, Shaw chạy qua men thị trấn Karlsruhe. Đúng như lời Anna, hiệu sách nhỏ rất dễ tìm vì nó nằm ngay trên đường chính của ngôi làng cổ.
Natascha Fischer đón ông ở cửa trước. Chiều cao và phần lớn những nét đẹp của Anna thừa hưởng từ bà mẹ. Tuy nhiên trong khi Anna hay nói và cởi mở thì mẹ cô lại rụt rè, bà không nhìn vào mắt Shaw lúc ông tự giới thiệu.
Hiệu sách nhỏ nhưng các giá sách có khung rất tốt làm từ gỗ óc chó sẫm màu và gỗ thông già. Có một chiếc thang lăn dựa vào bức tường hình thành từ các cuốn sách cũ, dựa vào một bức tường khác cùng loại là chiếc bàn lớn la liệt giấy má. Ngồi phía sau chiếc bàn ấy là một người đàn ông còn to lớn hơn Shaw. Wolfgang Fischer đứng dậy và chìa tay ra. Trước đó Anna đã báo với họ rằng Shaw sẽ tới. Natascha treo ra ngoài cửa tấm biển “Đóng cửa” và khoá lại rồi theo chồng mình và Shaw đi qua một cánh cửa vào căn phòng liền với hiệu sách, nơi ở của hai ông bà.
Giống như hiệu sách, căn phòng gọn gàng và trang trí đẹp đẽ với nhiều ảnh của Anna từ khi còn bé xíu tới lúc đã là một phụ nữ. Trong lúc Natascha cắm ấm pha cà phê, Wolfgang lôi từ tủ bát ra một chai cognac nho nhỏ.
“Sự kiện như thế này đòi hỏi chút gì đó mạnh hơn cà phê, hả?” Ông nói tiếng Anh nhưng với giọng Đức đặc sệt khiến Shaw hơi khó nghe. Wolfgang rót rượu rồi chăm chú nhìn Shaw lúc này đang dựa vào khung lò sưởi gỗ đẽo gọt qua loa, mặt lộ rõ vẻ hồi hộp.
“Anna đã kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về anh”, Wolfgang bắt đầu bằng giọng đầy khích lệ.
Natascha đã trở lại với cà phê và vài chiếc bánh đặt trên khay. Bà nhìn cốc cognac trong tay chồng với vẻ không đồng tình.
“Chưa đến bốn giờ đâu”, bà nói với giọng trách mắng.
Ông chồng già cười toét. “Shaw ở đây chỉ để nói điều gì đó”.
Natascha ngồi xuống và rót cà phê nhưng vẫn lo lắng liếc vị khách.
Shaw thấy mồ hôi ướt hết cả nách. Gần như chưa bao giờ ông toát mồ hôi vì lo lắng, ngay cả khi có kẻ khác bắn mình, ông thấy mình giống như cậu học sinh trong lần hẹn hò đầu tiên. Miệng khô khốc, hai chân như không còn khả năng nâng đỡ cơ thể.
“Cháu tới đây để hỏi hai bác một việc”, cuối cùng ông cũng cất lời và ngồi xuống phía đối diện vợ chồng Fischer.
Có thể mình chỉ cần nói điều đó. Shaw nhìn thẳng vào Wolfgang. “Hai bác có vấn đề gì không nếu cháu lấy con gái của hai bác?”
Wolfgang liếc vợ, đôi môi mở thành một nụ cười. Natascha dùng chiếc khăn ăn chấm hai mắt.
Wofgang lập cập đứng dậy, kéo Shaw đứng lên và dành cho ông cái ôm của một con gấu khiến xương sườn Shaw đau điếng. Vừa cười ông vừa cất giọng ồm ồm: “Việc này trả lời câu hỏi của anh rồi chứ?”
Natascha run run đứng dậy, hai tay nắm chặt bàn tay Shaw, hôn vào má ông và nói với giọng khẽ khàng: “Anh đã làm cho Anna thật hạnh phúc. Chưa bao giờ nó nói về ai khác như anh. Chưa bao giờ. Phải không Wolfie?”
Ông già lắc đầu. “Và nó cũng khiến anh hạnh phúc, tôi chắc chắn là thế chứ?”
“Hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào”.
“Khi nào tổ chức đám cưới”, Natascha hỏi. “Tất nhiên sẽ làm ở đây, nơi có gia đình của nó chứ?”
Wolfgang nhìn bà vợ vẻ cáu. “Này, thế còn gia đình Shaw thì sao? Có thể họ không muốn tới ngôi làng nhỏ thế này”, ông vỗ mạnh vào cánh tay Shaw, thật không may lại trúng chỗ ông dính đạn ở Scotland. Tất cả những gì Shaw có thể làm là không hét lên vì đau đớn.
“Ở đây cũng tốt”, Shaw nói. “Cháu, dạ, cháu không có gia đình”. Vợ chồng Fischer nhìn Shaw tò mò. “Cháu mồ côi”.
Môi dưới của Natascha run run. “Anna không nói với chúng tôi điều ấy. Tôi xin lỗi”.
Wolfgang lên tiếng: “Nhưng bây giờ anh đã có một gia đình. Có nhiều gia đình ấy. Chỉ riêng làng Wisbach đã có mười gia đình họ Fischer. Nếu tính cả Karlsruhe với Stuttgart thì còn đông hơn nhiều, ở Đức này có hàng ngàn nhà ấy, phải không Tasha?”
“Nhưng không phải tất cả sẽ đến dự đám cưới đâu”, Natascha vội vã nói.
“Những đứa cháu”, Wolfgang chằm chằm nhìn Shaw, một nụ cười rộng mở xuất hiện trên khuôn mặt ông già. “Cuối cùng tôi sẽ có cháu. Tất nhiên anh với Anna sẽ có một gia đình lớn”.
“Wolfgang”, Natascha nói giọng nghiêm khắc, “đây đâu phải chuyện vợ chồng mình. Mà Anna không còn trẻ đâu. Nó đã có nghề, lại là nghề quan trọng nữa. Và chuyện đó còn tuỳ thuộc ở Chúa. Mình đã muốn có thật nhiều con nhưng chỉ sinh được mỗi Anna đấy thôi”.
“Ừ, thế thì không phải gia đình thật lớn”, Wotfgang chữa lại. “Không quá bốn hoặc năm người”.
“Chúng cháu sẽ làm điều tốt nhất có thể”, Shaw đáp với giọng lo lắng.
“Anna bảo anh là chuyên gia tư vấn”, Wolfgang tiếp tục. “Anh tư vấn ở mảng nào thế?”
Shaw tự hỏi liệu Anna đã gợi ý câu hỏi này để buộc ông phải nói với cha mẹ cô điều ông đã bí mật nói cho con gái họ biết.
“Quan hệ quốc tế”, ông đáp.
“Trong ngành quan hệ quốc tế này có nhiều việc không?” ông hỏi.
“Nhiều hơn mức bác có thể tưởng tượng”. Rồi ông nói thêm: “Thực tế là nhiều hơn thế một chút”. Khi cả hai ông bà nhìn với vẻ chờ đợi, Shaw dựa vào tường. Lớp gỗ dày và chắc như làm quyết tâm của ông trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cháu làm cho một tổ chức giúp thế giới trở nên an toàn hơn”
Đôi vợ chồng già liếc nhìn nhau. “Anh giống một cảnh sát hả? Cảnh sát thế giới à?”
“Đại loại như vậy. Nhưng cháu có kế hoạch nghỉ hưu khi cháu và Anna cưới nhau”.
Thật may là họ chỉ hỏi thêm vài câu về công việc của Shaw. Có lẽ họ nghĩ điều đó sẽ làm lộ thông tin mật.
Nếu họ biết thì sao.
Shaw ở nhà Fischer hơn một giờ. Ngay khi ông vừa khuất tầm mắt, một người đàn ông bước tới trước nhà và gõ cửa. Khi Natascha mở cửa, ông ta nói:
“Bà Fischer, tôi cần nói chuyện với ông bà về người đàn ông hai vị vừa gặp”.
Ông ta bước ào qua cửa mà không cần đợi mời vào. Khi Wolfgang bước đến bên vợ, người đàn ông kia nói: “Tôi nghĩ cả hai ông bà nên ngồi xuống”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.