Shaw ngồi dậy trên giường, ông ngửi thấy mùi mồ hôi người lớn của mình, thậm chí còn thấy vị nữa khi nó chảy vào miệng, ông đứng dậy mở cánh cửa phòng khách sạn và để cho bầu không khí mát mẻ của Edinburgh ùa vào xua tan nỗi kinh hoàng của một thằng bé sáu tuổi.
Phòng ông ở khách sạn Balmoral trông ra phố Các hoàng tử, một khu vực lớn tập trung rất nhiều cửa hiệu, quán rượu và nhà hàng. Trên một ngọn đồi cao bên tay phải phòng ông là lâu đài Edinburgh mà nếu đặt cạnh nhau thì nó sẽ khiến lâu đài Malahide trông như chú lùn. Cung điện Holyroodhouse nằm ở rìa bên kia thành phố, là nơi nghỉ hè chính thức của hoàng gia Anh.
Có chỗ nghỉ chính thức như thế phải tuyệt vời lắm đây, Shaw nghĩ.
“Mệ”, ông nói bằng giọng trầm xuống. Gần một năm qua Shaw không gặp lại nỗi đau của cơn ác mộng ấy. Ông đã nghĩ là nó đã trôi qua vĩnh viễn. Nhưng cũng như với nhiều điều quan trọng trong đời, Shaw đã sai.
Ngày hôm sau Shaw bị quăng khỏi trại mồ côi bất chấp việc bà xơ già cương quyết đòi cho ông ở lại. Thằng bé kia – đứa to xác đã mười hai tuổi – bị thương nặng vì những cú đòn của Shaw ít tuổi và lại nhỏ con hơn. Vài người đã muốn gọi cảnh sát. Nhưng làm thế nào mà buộc được một thằng bé sáu tuổi chịu trách nhiệm hình sự? Shaw nhớ thuật ngữ ấy như một ý định hiểm độc, một đòn tấn công có chủ đích. Nó không biết họ có ý nói gì song nó biết rằng nó muốn giết thằng bé kia. Giết thằng đó để nó sẽ thấy đau đớn như Shaw từng bị.
Cuối cùng người ta quyết định rằng một thằng bé thậm chí không thể nói từ “mẹ” một cách chuẩn xác – vì nó chưa bao giờ thực sự có mẹ – không thể bị buộc tội được.
Chị Mary Agnes Maria, một cái tên thực sự đẹp. Tất cả đều gọi cô là chị MAM, cái tên Shaw dịch thành MOM. Chị là một người nó từng có trên đời gần giống một người mẹ, chưa hề có người thứ hai như chị.
Nó gọi tên mình là A Shaw không phải vì nó là một người có họ Shaw, mà chính vì trại trẻ mồ côi. Ở tường phía trên giường thằng bé nằm đối diện với nó có sơn một chữ A. Không phải ngẫu nhiên chữ cái ấy nằm ở đó, nó nằm trong một dãy chữ. Trước đây dãy chữ ấy tạo thành một từ nhưng qua thời gian, các chữ M, E và N đã mờ đi, chị Mary Agnes Maria tội nghiệp và bận rộn chẳng bao giờ có thời gian hoặc thậm chí chẳng có sơn để sơn lại ba chữ M-N-E tạo thành chữ AMEN hoàn chỉnh như xưa.
Shaw chẳng hề thấy tiếc về điều đó. Nó nhìn chữ A và tưởng tượng hai chân của chữ này mềm đi, tạo thành khuôn mặt tròn trịa của mẹ nó. Gạch nằm ngang nối hai chân chữ ấy sẽ uốn cong và tạo nên nụ cười trên gương mặt mẹ, bởi mẹ thật hạnh phúc khi trông thấy Shaw. Mẹ đã trở lại vì Shaw, cả hai sẽ cùng nhau ra đi mãi mãi. Chữ A đã là bạn của nó, lại thể hiện nhiều viễn cảnh tươi đẹp. Rồi mặt trời mọc và quét sạch chúng đi. Kể từ ấy Shaw thích ban đêm hơn ban ngày nhiều. Và bây giờ, nó luôn là con người của bóng đêm.
Năm tháng nhanh chóng trôi qua, liên tiếp các trại mồ côi nối tiếp nhau nhưng chẳng nơi nào có chị Mary Agnes Maria. Rồi đến các khu nuôi dưỡng tập trung và các khu khác dành cho những đứa trẻ mà danh chính ngôn thuận không bị coi là tội phạm nhưng cũng gần đến mức chẳng ai muốn dây tới. Ngày nào của Shaw cũng như thế cho tới khi cậu bé Shaw bước sang tuổi mười tám, trở thành một người đàn ông.
Đến lúc ấy nó có thể nói thật rõ từ “mẹ” nhưng chẳng có lý do nào để làm việc đó.
Shaw đóng sập cửa sổ và ngồi trên giường. Người đàn ông trên chiếc tàu cao tốc chạy từ Dublin đã liên hệ với ông. Họ đã bước ra cửa tàu mở rộng ở phía đuôi tàu. Với tiếng gió và tiếng động cơ át đi những gì họ nói, người đàn ông bảo Shaw công đoạn đầu tiên của việc ông cần biết. Khi rời khỏi đó, người đàn ông ngoái lại nhìn Shaw chằm chằm, vẻ mặt thể hiện rất rõ. Ông sống được qua vụ này thì quả là có phép thần.
° ° °
Trên chuyến tàu tốc hành từ Wales tới London, Shaw đăm đăm nhìn ra cửa sổ, hết ngắm cảnh biển lại tới dãy núi Cambrian, bỏ ngoài tai những câu chuyện của hành khách xung quanh. Thế giới của Shaw chẳng có gì bình thường, ông cảm thấy gần như không thể liên hệ với bất cứ thứ gì ngoài thế giới ấy.
Chỉ trừ Anna. Cô là mối liên hệ đầu tiên và duy nhất của ông đối với phần còn lại của nhân loại.
Trên chuyến tàu chạy xuyên đêm tới Scotland, Shaw lại có một người đến thăm, lần này là một phụ nữ đến tận buồng ông nằm. Cơ thể cô ta trông hấp dẫn nhưng dường như linh hồn không còn trú ngụ ở đó nữa. Cô ta chỉ còn là một cái ống, những người như Frank đã giật toang tâm hồn cô khỏi nó và đổ vào thứ họ muốn. Bằng giọng đều đều, cô nói với Shaw công đoạn hai của thứ ông cần biết. Chẳng có gì viết ra, thế nên ông ghi nhớ mọi chi tiết. Sơ sẩy một chút là Shaw cũng mất mạng, đơn giản thế thôi.
Ông đứng dậy, mặc quần áo và nhìn cuốn sách mà Anna đã ghi vào đó lời nhắn nhủ.
Tình yêu không có niềm tin chẳng ý nghĩa gì.
Giờ này Anna đã ngủ nhưng Shaw vẫn gọi. Ngạc nhiên là đến hồi chuông thứ hai cô trả lời luôn.
“Em hy vọng là anh gọi”, cô nói với giọng hoàn toàn tỉnh ngủ. “Chuyến đi thế nào?”
“Anh đã đọc lời đề tặng của em”.
Cô chẳng nói gì.
Shaw nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Anh muốn tin tưởng em. Anh thực sự tin ở em. Anh đã nói với em những việc anh đã làm. Em có nhận thấy là việc đó khó khăn với anh tới mức nào không?”
“Có, nhưng rõ ràng có những điều anh không thể nói cho em”.
“Đúng thế”, ông thú nhận.
“Vậy sau khi chúng ta đã lấy nhau, anh sẽ đi xa mà không bảo một câu rồi xuất hiện cũng chẳng nói câu nào?”
“Anh sắp nghỉ việc, bảo em rồi mà. Vả lại anh đang làm việc bàn giấy kia mà”.
“Đừng có lăng nhục trí thông minh của em bằng những câu chuyện về hành lý tuột từ khoang chứa đồ trên máy bay. Và những người làm bàn giấy không tới lâu đài mà chẳng thèm tham quan một vòng, hay tốn thời gian đi tàu từ Ireland sang Scotland. Để gặp ai đó sao?”
Những lời của Anna khiến Shaw đau nhói. “Em theo dõi anh à?”
“Tất nhiên! Em đang có kế hoạch lấy anh. Em ghét cả việc em thậm chí phải nghĩ đến chuyện theo dõi anh, nhưng làm việc ấy thì đỡ hơn.” Giọng Anna run rẩy và Shaw nghe tiếng thổn thức nhè nhẹ. Ông muốn vươn tay qua đường điện thoại ôm lấy cô và nói rằng mọi chuyện vẫn ổn. Thế nhưng ông đã dối cô quá nhiều rồi.
Rồi Shaw cùng lấy lại được giọng bình tĩnh, “vẫn còn thời gian để lùi đấy Anna. Em đã nói có, em có thể nói không. Anh sẽ hiểu mà”.
Giọng Anna trở nên dữ dằn. “Em không thích là anh sẽ hiểu. Anh không nên hiểu. Em cũng sẽ thế nếu anh ra đi. Em sẽ không hiểu”.
“Anh yêu em. Anh sẽ làm cho chuyện này ổn thoả, anh sẽ làm được”.
Shaw nghĩ ông đã nghe thấy một tiếng thổn thức nữa bật ra từ miệng Anna, cảm giác tội lỗi của ông lại tăng thêm.
Cô nóỉ: “Và anh làm thế nào để tất cả chuyện này ổn thoả, anh không thể nói cho em à?”
“Không”, Shaw thừa nhận. “Anh không thể”.
“Sau Scotland anh sẽ đi đâu?”
“Heidelberg”.
“Bố mẹ em sống cách nơi đó khoảng một giờ chạy xe, trong một ngôi làng nhỏ tên Wisbach, gần thị trấn Karlsruhe. Ông bà mở một hiệu sách, hiệu sách duy nhất ở Wisbach. Đến thăm bố mẹ em nhé, tên ông bà là Wofgang và Natascha. Bố mẹ em đều là người tốt, tử tế. Em muốn anh gặp họ từ trước đây cơ, nhưng anh lúc nào cũng quá bận rộn”.
Chẳng phải lúc nào ông cũng quá bận rộn, Shaw biết thế. Chẳng qua là ông quá sợ.
“Em muốn anh gặp họ mà không có em bên cạnh à?”
“Vâng. Hãy hỏi xin phép bố cho anh lấy em. Nếu ông nói có, chúng ta sẽ cưới nhau, nếu anh vẫn muốn thế”.
Lời đề nghị khiến Shaw choáng váng. “Anna, anh…”
Cô nói nhanh: “Nếu anh nghĩ việc ấy xứng đáng, anh sẽ đi. Em sẽ bảo bố mẹ rằng anh sẽ tới. Nếu anh không đi, em sẽ có câu trả lời của mình”.
Cô dập máy luôn. Shaw chầm chậm bỏ điện thoại xuống và nhìn tờ giấy thấm trên bàn, chỗ ông đã viết đi viết lại cái tên Anna Fischer không biết bao lần, khiến những con chữ hằn cả xuống mặt bàn mỏng. Ông xé tờ giấy, rời khách sạn Balmoral và đi bộ dọc theo phố Các hoàng tử, qua tất cả những cửa hiệu đã đóng cửa. Hai tiếng sau Shaw vẫn lang thang khắp thủ đô cổ kính của Scotland, lúc ấy mặt trời bắt đầu ló rạng, soi sáng những cây cầu đá cổ và tạo nên những cái bóng, Shaw có thể tưởng tượng ra từng cơn ác mộng của mình ẩn sau đó. Mà ông lại gặp nhiều ác mộng hơn hầu hết những ngườỉ khác.
Ông sẽ đến thăm cha mẹ cô tại hiệu sách ở Wisbach. Ông sẽ xin cưới con gái họ.
Đúng, Shaw sẽ làm tất cả những việc ấy, nếu ông vẫn sống.
“Mệ đâu rồi?” Ông thì thầm nói với ánh sáng nhập nhọang trong lúc trở về khách sạn Balmoral để chuẩn bị cho quãng thời gian có thể là những giờ cuối cùng còn lại của ông trên trái đất này.