Truy Tìm Sự Thật

CHƯƠNG 17


Shaw tới Edinburgh và đi bộ từ nhà ga tới khách sạn Balmoral nằm ở một bên cầu Bắc. Dòng đề tặng của Anna như xuyên vào óc ông. Tình yêu không có niềm tin chẳng ý nghĩa gì. Chừng ba giờ sáng, lúc Shaw ngủ thiếp đi, những ý nghĩ về cuộc sống gia đình với Anna lướt qua đầu ông.
Và có lẽ đó là lý do cuộc sống bắt đầu. Thêm một lần nữa.
° ° °
“Mệ? Mệ đâu rồi?”
“Câm cha mồm mày đi, đồ cứt đần độn! Mày chẳng có mẹ đâu!”
Thằng bé vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng lại càng gào to. “Mệ!”
Một trong những thằng lớn hơn nhại giọng nó.”Mệ, mệ đâu rồi?”
“Mệ chết rồi. Thế nên mày mới sống trong trại mồ côi đấy, thằng thộn!”
Một thằng lớn khác tặc lưỡi rồi nói: “Mệ chết rồi. Mệ chết rồi. Mệ chết hẳn, chết đứt rồi”.
Rồi tất cả bọn chúng nghe những tiếng bước chân chầm chậm, căn phòng yên ắng trở lại trừ tiếc khóc tức nghẹn của thằng bé.
“Mệ? Mệ đâu rồi?”
Bà xơ già còng lưng bước vào trong phòng và lướt đến bên giường. Hẳn là bà biết rất rõ nơi này, ngay cả trong bóng tối. Bà ôm lấy thằng bé, đưa đi đưa lại nhè nhẹ, vỗ nhẹ vào đầu rồi hôn má nó.
“Chỉ là cơn mơ tệ hại thôi mà, chỉ thể thôi. Ta ở đây rồi, bé con. Ổn mà, chỉ là ác mộng thôi”.
Sự xuất hiện của bà luôn làm thằng bé bình tĩnh hơn, cuối cùng nó cũng im. Nó lớn hơn so với tuổi nhưng dù có già chăng nữa bà xơ vẫn mạnh mẽ. Năm tháng không làm bà trở nên yếu đuối dù nơi này có nhiều thứ khiến người phụ nữ mệt mỏi.
Bà đặt thằng bé vào một chiếc giường cũi, có tới hai mươi sáu chiếc loại này trong căn phòng lẽ ra chỉ vừa cho nửa số đó. Bà xơ biết rằng bọn con trai có thể đi trên giường để ra hai nhà vệ sinh dùng chung, vì thế những chiếc giường cũi được đặt sát nhau. Dù sao chúng cũng có một chỗ nằm, một mái nhà che nắng mưa và chút thức ăn trong bụng. Với những đứa trẻ này, đó là tất cả những gì chúng đang hoặc sẽ quan tâm – nếu có.
Khi bà xơ mệt mỏi và chầm chậm trở về phòng, năm mươi hai cái tai cùng lắng nghe tiếng bước chân dợm thật nhẹ. Khi chúng nghe thấy tiếng cửa phòng bà đóng lại, một thằng lớn nói. “Cả bố mày nữa cũng chết rồi. Uống cho say rồi đầm xuống rãnh nước. Chính mắt tao nhìn thấy”.
“Mệ chết rồi”, thằng còn lại bắt đầu nhại lần nữa nhưng giọng nhỏ hơn bởi dù là một phụ nữ tốt, sự kiên nhẫn của bà xơ vẫn có hạn.
Lần này thằng nhỏ không khóc nữa. Người nó không run lên như vẫn thấy khi bị bọn kia đưa ra làm trò hề. Một giờ sau, tiếng nhại và những lời nhạo báng chấm dứt. Tất cả đều đã ngủ.
Tất cả, chỉ trừ một đứa.
Nó leo xuống giường của mình, nằm xuống sàn và trườn đi giống như những người lính mà nó được xem qua màn hình ti vi đen trắng ở phòng bà xơ. Thi thoảng bà cho nó tới đấy uống chút nước cam tươi hoặc ăn một miếng bánh mì phết thật dày bơ và thật nhiều mứt.
Nó đến bên một chiếc giường, ngồi xổm, co người lại thành một trái bóng rồi bật ra.
Hai tay nó bóp chặt cổ họng thằng bé kia. Cú đấm đầu tiên trúng mặt thằng to hơn nó nhiều. Máu bắn vọt ra lớp ga trải giường, thằng nhỏ cũng thấy nó bắn cả lên cánh tay mình. Nó ngửi thấy mùi mồ hôi, cả nỗi sợ hãi nữa. Đó là lần đầu tiên trong số nhiều lần nó sẽ cảm nhận được ở một kẻ khác.
Nó tung ra một cú đấm nữa, lần này trúng phần mềm. Rồi thứ gì đó cứng đánh trúng mắt phải nó. Mắt đau nhói và ngay lập tức thằng bé cảm thấy mặt sưng húp lên. Một cái đầu gối xương xẩu thúc trúng bụng đau đớn, khiến nó phải thở hắt ra. Nhưng nó vẫn không chịu rời. Nó chiến đấu bằng cả hai tay hai chân, thậm chí cả bằng đầu, thúc thật sâu vào ngực đối thủ bên dưới nó. Thằng bé cảm thấy máu của chính mình từ trên mặt chảy xuống, thậm chí cảm nhận được vị của nó khi thứ ươn ướt chạm vào môi. Máu mặn, đặc và khiến nó buồn nôn. Nhưng nó vẫn không chịu rời.
“Mệ!” Nó nghe thấy chính giọng của mình bật lên. Hai chân, hai tay nó hoạt động như những chiếc pít-tông, ngực co thắt vì phải nỗ lực liên tục, hai lá phổi như đã cứng lại.
“Mệ…”, thằng bé hổn hển.
Những bàn tay khiến nó đau đớn, những móng tay như những bộ vuốt cào vào lưng nó. Ai đó đang hét vào tai nó song cứ như thể người đó đứng phía sau một thác nước.
Nó chiến đấu, bằng cả thịt, xương, sụn trong người. Những bộ móng cấu vào nó. Máu tràn vào miệng thằng bé, vị của biển.
“Mệ…không…
Nó thúc đầu gối thẳng vào chỗ kín đối thủ, đòn trước đây nó từng nhận không chỉ một lần. Thằng lớn hơn rên lên rồi ngay lập tức gục xuống bên dưới nó.
Thằng bé lấy được hơi và hét lên: “Mệ…không…chết!
Rồi những bộ vuốt bấu chặt lại, nó buông ra và như một chiếc đinh cong gỉ của một hàng rào cũ nát, cuối cùng nó buông mình và ngã xuống sàn, miệng hổn hển và máu túa ra. Nhưng nó không khóc.
Từ đó nó không bao giờ khóc. Không một lần nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.