Sáng hôm sau, khi Minh Tâm thức giấc, đứa trẻ nằm cạnh ông vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng. Minh Tâm khẽ khàng ngồi dậy rồi cứ thế say sưa ngắm nhìn con gái, lúc ngủ say đứa trẻ này trông thật đáng yêu! Lâu thật lâu sau, ông mới nhẹ nhàng lay cô bé dậy. Lệ Quyên choàng tỉnh giấc cũng vừa lúc đại sư huynh của Minh Tâm đến gõ cửa phòng hai tiếng. Xong, ông ta đẩy cửa bước vào, theo sau ông vẫn là cậu bé Tiểu Sơn. Vừa vào cửa ông đã cất tiếng hỏi:
– Sao rồi? Sư đệ sẽ thay Quyên nhi lựa chọn hay để con bé tự mình quyết định?
Minh Tâm im lặng lúc sau mới nói:
– Quyên nhi còn nhỏ quá sư huynh à.
Lệ Quyên kéo tay nghĩa phụ hỏi nhỏ:
– Nghĩa phụ, người và sư bá đang nói gì về con vậy?
Vị sư huynh của Minh Tâm lên tiếng:
– Quyên nhi, nghĩa phụ con đã cho con biết về việc học võ công và chuyện sau khi học sẽ trở thành người như thế nào rồi chứ?
Lệ Quyên gật đầu đáp:
– Dạ, con đã biết rồi.
– Vậy con quyết định sao?
– Con chấp nhận.
Minh Tâm hơi hoảng.
– Quyên nhi, con đã suy nghĩ kĩ chưa mà lại ra quyết định như vậy?
Lệ Quyên tỏ ra vô cùng chững chạc đáp:
– Con đã suy nghĩ kĩ rồi. Đêm qua con còn mơ thấy mình được sáng mắt, được gặp lại mẹ.
Giọng Minh Tâm hơi trầm xuống:
– Nhưng Quyên nhi, một khi con học Cầm Thiên công này thì điều tối kị là không được thành gia thất, con đã biết rồi vẫn muốn học sao? Con biết không thể thành gia thất là như thế nào hay chưa?
– Con biết ạ. Con vẫn muốn học ạ.
Chợt, sư huynh của Minh Tâm lên tiếng:
– Thật ra thì không phải là không thể!
Minh Tâm kinh ngạc:
– Sư huynh.
Sư huynh Minh Tâm giải thích:
– Chỉ cần con bé luyện thành được hai trong ba bậc của công pháp là có thể điều tiết chất độc trong người theo ý muốn. Lúc đó, chỉ cần dời chất độc tụ vào một nơi nào đó, thì vẫn có thể thành thân, sinh hài tử… Còn nếu con bé may mắn có thể luyện thành bậc thứ ba, có thể tự mình tiêu trừ những độc tính đó, trở thành người bình thường như bao người khác, việc có chồng sinh con trở thành việc tất nhiên.
Lệ Quyên nở nụ cười thích thú:
– Vậy thì tốt rồi.
Minh Tâm chợt chen lời:
– Quyên nhi, con khoan vội mừng. Loại công phu này là một trong những loại cực kì khó học, vì thế thời gian luyện rất dài. Chỉ bậc một thôi ta phải mất ba mươi năm mới luyện thành, sư bá con cũng phải khổ luyện suốt hai mươi mấy năm mới xong. Mà đó chỉ là bậc dễ nhất trong ba bậc! Còn để luyện thành bậc thứ hai ai biết là sẽ bao lâu vì nó khó hơn bậc một gấp bội. Còn bậc ba thì càng không thể, bởi cả sư phụ ta và hai đời sư tổ trước đó cũng chưa ai luyện thành. Nghe nói chỉ người có tư chất đặc biệt mới được Linh Vật lựa chọn làm “Thiên Cầm” đồng nghĩa người đó sẽ trở thành trưởng môn bổn phái trong trăm năm tiếp theo. Chỉ những vị Thiên Cầm đó mới có cơ hội được Linh Vật trợ giúp luyện thành bậc cuối cùng của tâm pháp mà thôi.
Lệ Quyên nghe xong xụ mặt than:
– Sao mà lâu đến vậy, không thể nhanh hơn được sao nghĩa phụ? Ba mươi năm chỉ có thể luyện thành bậc một thôi sao? Chẳng lẽ phải ba mươi năm nữa con mới có thể sáng mắt mới có thể đi tìm mẹ hay sao?
Minh Tâm im lặng, nhưng sư huynh ông lên tiếng:
– Đừng quá lo, con gái! Thời gian dài hay ngắn đều do con quyết định, nếu con cố gắng luyện tập nhất định sẽ mau chóng có thành tựu. Ngoài ra, thời gian còn tùy thuộc vào tư chất của bản thân mỗi người nữa! Trước đây từng có đời Thiên Cầm luyện thành cả ba bậc công pháp chỉ trong mười năm.
Lệ Quyên suy nghĩ một lúc quả quyết nói:
– Con sẽ cố gắng, con muốn sáng mắt, con muốn tìm mẹ.
Vị sư huynh của Minh Tâm nhẹ vỗ vào đôi vai bé nhỏ của cô bé, cười hiền từ:
– Thế là tốt rồi, vậy là nhận lời rồi nhé!
– Sư huynh định bao giờ cho con bé bái sư?
Vị sư huynh kia cười nói:
– Ta đang định truyền thụ công pháp mà không cần cho con bé phải bái sư.
Minh Tâm kinh ngạc:
– Đệ không hiểu ý của huynh!
– Đệ không cho rằng việc chúng ta buộc con bé bái sư là một sự thua thiệt hay sao? Các đời sư tổ vì phải bái sư trước khi luyện võ công và phải thề không được giết người, nên càng về sau môn phái chúng ta càng ngày càng thu hẹp, càng bị nhiều thế lực đàn áp, đã rất nhiều lần chúng ta suýt chút nữa là rơi vào họa diệt môn…
– Điều đó đệ biết.
– Vì vậy, ta muốn truyền thụ sở học cho Quyên nhi nhưng không cần thiết phải buộc con bé bái sư, như vậy con bé sẽ không phụ thuộc sự quản lý của Linh Vật…
Lệ Quyên tuy có nghe nhưng không hiểu, hỏi lại:
– Nghĩa phụ, bái sư hay không bái sư quan trọng lắm sao?
Minh Tâm nhẹ giọng đáp:
– Đúng… truyền thuyết kể rằng môn phái chúng ta đã xuất hiện từ khi khai thiên lập địa, bổn phái được bảo vệ bởi ba Linh Vật gồm hai thanh kiếm linh và một viên bảo châu, cả ba thứ đó đều có linh hồn, điều khiển được sự sinh và diệt của con người. Những ai bái sư lập thệ đều thuộc quyền quản lý của ba Linh Vật ấy, Linh Vật muốn ai chết người ấy sẽ phải chết. Dù nay Linh Vật có thất tán nhưng oai linh vẫn còn, những ai đã phát thệ mà làm trái lời thề đều bị Linh Vật tru sát.
Lệ Quyên há hốc mồm như không tin những gì mình nghe thấy:
– Linh Vật đáng sợ vậy sao? Nghĩa phụ, những gì người nói là thật sao?
Minh Tâm quả quyết:
– Đương nhiên là thật!
– Vậy lời thề gì đó là như thế nào?
Minh Tâm trả lời:
– Vì công pháp phái Cầm Thiên chúng ta là một môn võ học đỉnh cao, dù chưa luyện hết ba bậc học vốn có, người đó vẫn có thể bách chiến bách thắng, lại có thể dùng máu mình hạ độc người khác, độc không thuốc giải. Vì vậy, để tránh những đệ tử của bản môn sinh tâm bất chính, hại người vô tội, từ đời các sư tổ đã buộc các đệ tử phải lập thệ trước khi truyền thụ công pháp: “Một là không được giết người dù thiện hay ác. Hai là không được mời mộc chiêu dụ người khác gia nhập sư môn mà phải để tân đệ tử tự nguyện gia nhập. Ba là không phản bội sư môn.” Từ trước đến nay, bất kì ai tầm sư học đạo đều phải phát thệ, chưa một ai từng được ngoại lệ.
Vị sư huynh của Minh Tâm tiếp lời:
– Bởi vậy ta không muốn Quyên nhi bái sư, để không phải phát thệ. Trước khi rời đi sư phụ từng nói với ta, bản môn sắp trải qua một biến kiếp kinh hoàng, lão nhân gia người giao cho ta trọng trách tìm ra người kết thúc ân oán ngàn đời giữa chúng ta và “hậu nhân của thế lực kia”. Để làm được điều đó chúng ta không thể tránh khỏi việc giết chóc và đổ máu.
– Sư phụ cũng từng nói với đệ. Nhưng trọng trách ấy nặng nề, để đứa trẻ như Quyên nhi gánh vác, đệ có chút không nỡ…
– Ta biết, nhưng tư chất thế này vài chục năm nữa cũng khó tìm được người thứ hai.
– Thôi thì cứ theo ý sư huynh đi.
Lệ Quyên lắng nghe nhưng không hiểu lắm, nên lại hỏi:
– Sư bá, nghĩa phụ hai người nói gì vậy, con không hiểu!
Sư huynh Minh Tâm cười đáp:
– Con không cần bận tâm những điều ta và nghĩa phụ con vừa nói. Từ mai ta và nghĩa phụ con sẽ dạy con luyện công.
Lệ Quyên gật đầu mừng rỡ:
– Đa tạ sư bá.
Sau những giải thích của Minh Tâm, Lệ Quyên lờ mờ hiểu loại võ công cô bé được học là của một môn phái tên gọi Cầm Thiên, là một tuyệt học trong các loại võ công. Vì sợ các đệ tử dùng nó hại người vô tội, các sư tổ buộc tất cả đệ tử của môn phái phải phát thệ là không giết người trước khi thu nhận. Người nào trái lời thề ấy sẽ bị thứ gọi là Linh Vật đoạt mạng. Sau đó nghĩa phụ cô bé giải thích thêm: Điều kiện đặt ra để chọn môn đồ xưa nay rất khắc nghiệt, tập luyện lại khắc khổ, nên đệ tử đầu nhập vào môn phái ngày càng ít đi. Vì những lý do ấy đến đời của Minh Tâm môn phái gần như sắp bị diệt vong. Đời trước của Minh Tâm chỉ có mình sư phụ ông là đệ tử của sư tổ. Đến đời ông, đệ tử bổn phái may mắn được ba người là ông, một vị sư huynh và một người sư đệ. Ngoài ra, sau khi vân du tứ hải, hiện tại sư phụ ông còn hay mất, có nhận thêm đồ đệ hay không cũng không ai biết. Đời tiếp theo cũng chỉ có hai đệ tử là Tiểu Sơn và Lệ Quyên. Đúc kết tất cả lại, chính là nguy cơ diệt phái.
Lệ Quyên được học võ công lại được đặc cách không cần bái sư là một điều chưa từng có từ trước tới nay. Nhưng vì cô bé còn quá nhỏ (chỉ mới năm tuổi) cũng chẳng thấy gì là lạ, càng chẳng hiểu vì sao. Chỉ biết là nghĩa phụ và sư bá đang giúp cô thoát khỏi sự quản lý của thứ được gọi là “Linh Vật” nào đó, chỉ vậy thôi. Cô bé cũng chẳng buồn thắc mắc làm gì.
Ngay sau ngày cô bé gật đầu đồng ý học võ công, Minh Tâm và sư huynh của ông nhanh chóng truyền dạy những kiến thức sơ đẳng rồi đến công phu bậc một của phái Cầm Thiên cho cô bé. Vì mắt không nhìn thấy nên ít bị phân tâm, Lệ Quyên học rất nhanh, tiến bộ vượt bậc, làm cho nghĩa phụ và cả sư bá của cô bé đều phải gật gù thán phục. Chỉ sau ba tháng, Lệ Quyên có thể đấu ngang sức với Tiểu Sơn vốn được sư bá cô thu nhận trước đó ba năm. Lệ Quyên học tập rất mực chuyên tâm, cô bé chỉ mong mau chóng sáng mắt để đi tìm mẹ, đó là động lực mạnh mẽ duy nhất thúc đẩy cô bé.
Nhìn thấy Lệ Quyên dù phải luyện tập gian khổ vẫn luôn luôn hăng hái khiến nghĩa phụ và sư bá cô rất vừa lòng. Chỉ trừ một điều khiến họ phải đau đầu chính là Lệ Quyên và Tiểu Sơn chẳng thể hòa hợp với nhau, cả hai cứ như mặt trăng với mặt trời, hễ gặp mặt nhau là có chuyện. Tiểu Sơn thấy Lệ Quyên xinh xắn lại mù thì nảy ý đùa nghịch cho cô bé vui, Lệ Quyên thì lại ghét cay ghét đắng cách đùa giỡn của Tiểu Sơn, chỉ muốn tránh khỏi cậu bé càng xa càng tốt. Những lúc nghĩa phụ và sư bá vắng nhà, Tiểu Sơn được lệnh trông nom em, dù cậu bé có cố chiều ý của Lệ Quyên hết mực cô bé vẫn cứ bướng bỉnh không bao giờ chịu nghe lời cậu bé. Lệ Quyên đi đâu cũng chỉ đi một mình, Tiểu Sơn mon men đến gần liền bị cô bé nổi cáu đánh đuổi.
Không có nghĩa phụ cạnh bên Lệ Quyên chỉ đành mò mẫm đi một mình, vì không nhìn thấy cô bé cứ bị vấp té, hết u đầu lại sưng trán, mỗi lần như vậy Tiểu Sơn lại bị một trận đòn vì tội trông coi em không chu đáo. Dần dần Tiểu Sơn càng căm tức Lệ Quyên, càng lúc hai đứa trẻ càng không ưa nhau, cứ gặp là gây gỗ. Minh Tâm và sư huynh của ông cũng phải lắc đầu chịu thua, khó mà hóa giải!
Lại vài tháng nữa trôi qua, Lệ Quyên vẫn chăm chỉ không chút nản lòng. Theo từng bước tăng tiến trong võ học, cô bé cũng đã dần trưởng thành trong ý thức. Minh Tâm thấy vậy cũng vui mừng. Những ngày tháng đó, chiều chiều, Minh Tâm đưa Lệ Quyên ra ngồi trên một mô đá phía trước gian nhà tranh hóng mát. Có một hôm cô bé bất ngờ hỏi:
– Nghĩa phụ, sư bá … tên gì vậy?
Minh Tâm chợt bật cười, không rõ vì lý do gì. Lệ Quyên cảm thấy hơi bối rối:
– Nghĩa phụ…
Minh Tâm cười hiền hỏi:
– Vì sao con gái lại muốn biết tên của sư bá vậy?
Lệ Quyên ngây thơ đáp:
– Mẹ con từng nói cái tên biểu thị tính cách con người, sư bá lại là một người khó khăn…
Minh Tâm cười xòa.
– Sư bá con tên Tấn Hùng, nhưng huynh ấy không muốn bất kì ai nhắc đến cái tên đó trước mặt mình cả.
Lệ Quyên tỏ ra kinh ngạc:
– Tại sao vậy nghĩa phụ?
Minh Tâm bẹo má cô bé:
– Đừng thắc mắc!
Lệ Quyên phụng phịu.
– Nghĩa phụ, con nhớ mẹ.
Minh Tâm nén tiếng thở dài. Câu nói này ông nghe không biết bao nhiêu lần rồi, càng nghe càng xót xa cho số phận đứa con gái bé bỏng của mình.
Chợt gần đó có tiếng bước chân, cô bé nghiêng tai lắng nghe. Minh Tâm cũng nghe thấy, ông quay ra sau nhìn rồi hỏi:
– Tiểu Sơn, con đi đâu đấy?
Tiểu Sơn vội vàng vái chào Minh Tâm:
– Dạ, con chào sư thúc. Sư phụ nói có chuyện muốn bàn với sư thúc ạ.
Minh Tâm đứng lên, Lệ Quyên cũng đứng lên theo. Minh Tâm ôn hòa:
– Con có đang bận việc gì không Sơn nhi?
Tiểu Sơn nhanh nhảu đáp:
– Dạ không.
Minh Tâm nở nụ cười hàm ý:
– Quyên nhi hiện giờ đang buồn, con thay ta đưa nó đi dạo vài vòng cho khuây khỏa nhé.
Tiểu Sơn gải gải đầu, miễn cưỡng đáp:
– Dạ.
Giao Lệ Quyên lại cho Tiểu Sơn xong Minh Tâm liền đứng lên bỏ đi. Lệ Quyên có gọi theo nhưng tiếng bước chân ông xa dần rồi im bặt. Cô bé chơ vơ đứng lặng. Tiểu Sơn chỉ đứng ở xa không dám lại gần, cậu bé rất sợ bị cô bé thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình. Lúc lâu sau cậu bé mới ấp úng hỏi:
– Quyên muội đang buồn hả?
– Không có!
– Bây giờ chiều rồi trên dốc núi gió thổi mát hơn ở đây, lại có hoa nở rất thơm, sư muội muốn đến đó không?
Lệ Quyên xẵng giọng:
– Không muốn.
– Vậy sư muội muốn đi đâu hay không ta đưa muội đi?
– Không đi đâu hết.
Tiểu Sơn bối rối.
– Như vậy không được, sư thúc bảo ta đưa sư muội đi đâu đó để chơi…
Lệ Quyên quay phắt đi, đáp:
– Không cần!
Lệ Quyên cứ cộc lốc như vậy mỗi khi nói chuyện với Tiểu Sơn làm cậu bé cảm thấy thật khó chịu. Không đợi Tiểu Sơn có phản ứng gì, Lệ Quyên tự mình bỏ đi, Tiểu Sơn thấy vậy quýnh quáng chạy theo, gọi to:
– Sư muội định đi đâu vậy, cẩn thận đừng để bị té, ta sẽ bị đòn đó.
Lệ Quyên nhếch môi cười:
– Bị đòn thì ngươi bị chứ đâu phải ta.
Tiểu Sơn tức muốn điên lên nhưng không biết phải làm sao. Lệ Quyên vẫn cứ mò mẫm bước đi, Tiểu Sơn được lệnh sư thúc là phải trông em thì đâu thể nào bỏ mặc, dù giận vẫn phải chạy theo để trông chừng cô bé:
– Sư muội muốn đi ra phía sau hả, ở đó có nhiều đá lắm hay là để ta dắt muội đi.
Lệ Quyên lại xẵng giọng:
– Ta không cần.
Tiểu Sơn biết cứ để cô bé đi như vậy là không ổn nhưng không biết phải làm cách nào ngăn cô bé lại, lòng rối như tơ cứ đứng vò đầu bức tóc. Khi Lệ Quyên đã đi hơi xa cậu bé mới hoảng hồn chạy theo. Thấy trước mặt Lệ Quyên là một dốc hẳm cậu vội chạy lại kéo tay cô bé, kêu lên:
– Đừng bước tới nữa, nguy hiểm lắm!
Lệ Quyên gạt tay Tiểu Sơn, lần này cậu bé nhất định không chịu buông. Trong lúc giằng co, Lệ Quyên vô ý dẫm lên hòn đá cuội, trượt chân té nhào xuống dốc. Vì bất ngờ Tiểu Sơn bị vuột tay nên không thể nào giữ cô bé được. Cậu bé hốt hoảng la toáng lên.
Còn Lệ Quyên, cú ngã bất ngờ khiến cô bé chới với không gượng lại được, lăn tròn mấy vòng, chân va vào đá đau điếng đến phải kêu thét lên. Tiểu Sơn vội chạy theo xuống dốc xem xét tình hình, mặt cô bé tái xanh không còn giọt máu, nhưng cô bé không khóc. Không biết là do ngang bướng hay là vì quá sợ nên quên cả khóc? Minh Tâm và sư huynh của ông nghe tiếng la cũng chạy vội ra. Minh Tâm là người lo lắng nhất, chưa đến nơi đã lớn tiếng hỏi dồn:
– Chuyện gì vậy? Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Tiểu Sơn chưa kịp trả lời, Minh Tâm đã đến nơi. Vừa trông thấy vết máu ở chân con gái, ông đã nhảy ngay xuống chỗ Tiểu Sơn, quát:
– Sao lại để Quyên nhi té nữa rồi?
Minh Tâm có vẻ giận, Tiểu Sơn ấp úng phân bua:
– Con… không phải con…
Tấn Hùng quát:
– Mau vào trong quỳ xuống cho ta, hôm nay không trừng phạt mi là không được.
Tiểu Sơn khẩn thiết:
– Sư phụ… con không cố ý…
Tấn Hùng chỉ “Hừ” một tiếng Tiểu Sơn lập tức im bặt. Cậu bé quay nhìn Lệ Quyên thấy chân cô bé đã đẫm máu thì cậu bé xịu mặt. Minh Tâm bế thốc con gái lên đi vào trong, Tiểu Sơn lầm lũi đi theo. Minh Tâm băng bó vết thương cho Lệ Quyên xong đâu vào đấy ông mới quay lại Tiểu Sơn gằn giọng hỏi:
– Ta đã bảo trông em, sao lần nào cũng để em phải té như vậy?
Tiểu Sơn cúi mặt đáp nhỏ:
– Con xin lỗi.
Tấn Hùng quát:
– Chỉ mới là trẻ con đã biết tư thù cá nhân, Quyên nhi tuy có bướng bỉnh đôi chút nhưng cũng đâu đến nỗi nào. Sao mi cứ nhất định phải làm con bé bị thương mới chịu?
Tiểu Sơn hoảng hồn vội vàng khóc nói:
– Không có… con không có…
Tấn Hùng lại “Hừ ” một tiếng, Tiểu Sơn im bặt ngay. Ông cao giọng:
– Đã không trông coi em chu đáo thì phải chịu phạt. Nói, bao nhiêu roi?
Tiểu Sơn đáp ỉu xìu:
– Tùy sư phụ!
Tấn Hùng rút sợi roi trên vách quất vào không khí tạo thành tiếng “Vút”, Tiểu Sơn lập tức khóc òa lên, có lẽ vì quá sợ hãi trước những hình phạt của sư phụ. Lệ Quyên từ lúc té xuống dốc đến giờ không khóc lấy giọt nước mắt nào, giờ lại nở nụ cười mỉa mai. Tiểu Sơn nhìn thấy càng tức thêm. Tấn Hùng trầm giọng:
– Chuẩn bị tinh thần đi!
Lập tức tiếng gió roi rít lên vun vút, những tiếng “chan chát” cũng vang theo, Tiểu Sơn chỉ còn biết khóc nấc lên. Lúc sau, Minh Tâm ngăn Tấn Hùng lại, Tiểu Sơn mới được tha cho. Nhưng tiếng của Lệ Quyên vẫn còn cười khúc khích đầy thích thú. Ánh mắt Tiểu Sơn nhìn Lệ Quyên nảy lửa nhưng cô bé không nhìn thấy nên vẫn cứ cười. Minh Tâm vội bế thốc cô bé lên đưa về phòng. Phải mất mấy hôm sau vết thương ở chân Lệ Quyên mới khỏi hẳn.
Cô bé và Tiểu Sơn vẫn cứ như thế vẫn cứ nghịch nhau, không làm sao hóa giải, khiến cho hai vị sư phụ không khỏi thầm lo lắng.