Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 8: Cầu y


Minh Tâm chỉ nói đến đó chợt dừng lại, ông phân vân không biết có nên nói cho một đứa trẻ nghe về tâm sự đau xót rã rời của cuộc đời mình hay không. Nghe Minh Tâm đang nói bỗng dưng im lặng, Lệ Quyên không nén được tò mò hỏi:
– Nghĩa phụ, sao người không kể tiếp?
– Ta không biết mình có nên kể cho con nghe về chuyện của ta hay không.
Lệ Quyên lại làm nũng lay lay tay cha.
– Con muốn nghe, con muốn nghe, người kể đi mà.
Minh Tâm cười hoà ái:
– Được được được, ta kể, ta kể.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng của một nam nhân vọng vào, giọng người ấy có phần trẻ trung hơn Minh Tâm:
– Nhị sư huynh, huynh đâu rồi, hôm nay huynh có ở nhà không đấy?
Minh Tâm cất tiếng đáp lời:
– Ta ở đây. Lâu rồi không gặp, đệ đi đâu thế?
– Ngao du tứ hướng, giúp người tứ phương. Hôm qua đệ vừa nghe được một tin tức.
– Chuyện gì?
– Bọn họ chuyển nhà rồi.
– Đệ nói ai?
– Huynh cho rằng đệ nói ai? Ủa, đứa bé nào đây nhị sư huynh?
Lệ Quyên không nghe tiếng bước chân người ấy đi vào, nhưng sau mấy câu đối đáp, cô bé chắc chắn người đó đang đứng giữa nhà nói chuyện, trong khi tiếng gọi đầu tiên chỉ là văng vẳng ở xa xa. Lệ Quyên biết đó là khinh công. Vừa vào nhà người kia liền phát hiện ra cô bé nên tò mò hỏi. Minh Tâm cười nói:
– Con bé tên Lệ Quyên, là nghĩa nữ ta vừa thu nhận. Quyên nhi, chào tam sư thúc đi con.
Lệ Quyên hướng mặt về phía phát ra giọng nói, cúi đầu chào:
– Con chào Tam sư thúc!
– Ngoan quá, xinh xắn nữa. Nào, qua đây tam thúc bế một lúc xem.
Lệ Quyên ngần ngừ mãi làm người kia kinh ngạc hỏi:
– Bé con sao thế?
Tiếng cười của Minh Tâm vẫn cứ giòn tan. Lệ Quyên bạo gan mò mẫm đi về hướng phát ra tiếng nói của người đàn ông mới đến. Người ấy nhìn thấy thì kinh ngạc, quay sang nhìn Minh Tâm đầy thắc mắc.
– Sư huynh?
Minh Tâm gật đầu xác nhận. Lệ Quyên vẫn còn đang mò mẫm bước tới, đôi bàn tay ai đó bế thốc cô bé lên. Minh Tâm kể tóm tắt hoàn cảnh của Lệ Quyên cho sư đệ mình nghe. Xong, không gian truyền đến hai tiếng thở dài buồn đến nao lòng.
Mãi lúc sau vị sư đệ của Minh Tâm chợt nói:
– Theo sư huynh nói thì đôi mắt của con bé không phải tật bẩm sinh, vậy thì chắc chắn còn có thể chữa trị. Hay là nhị sư huynh đi tìm đại sư huynh đi, có thể huynh ấy có cách khác thì sao? Nếu cứ để một đứa bé xinh xắn thế này cả đời sống trong bóng tối thì thật tiếc!
Lệ Quyên lắng nghe, niềm hy vọng được sáng mắt lại bừng dậy trong cô. Minh Tâm trả lời:
– Đệ nói đúng, có lẽ ta phải lên phương Bắc một chuyến thôi.
– Sư huynh định bao giờ lên đường?
Minh Tâm trầm ngâm một lúc, trả lời:
– Có lẽ là nay hoặc mai. Ta đi rồi đệ ở lại tiếp tục tìm tung tích những người thân của Quyên nhi giúp ta. Nếu có tin tức gì hãy lập tức báo cho ta, nhờ đệ đấy.
– Đệ biết rồi.
_o0o_
Như dự tính, ngay ngày hôm sau Minh Tâm và Lệ Quyên lên đường tìm đại sư huynh của ông. Từ khi sinh ra đến giờ Lệ Quyên chưa bao giờ được rời khỏi gia trang, giờ được đi xa cô bé thấy trong lòng vui lắm nhưng mắt không nhìn được nên tiếc vô cùng. Dọc đường Lệ Quyên luôn mè nheo hỏi nghĩa phụ về khung cảnh xung quanh và về người sư bá chưa gặp mặt kia. Minh Tâm luôn miêu tả một cách sống động cho cô bé thỏa sức tưởng tượng dù không biết đó có là sự thật hay không. Còn về người sư huynh kia, Minh Tâm chỉ cho biết ông ta là một người có y thuật cao minh và trầm tính.
Lệ Quyên nghe như vậy thì mở cờ trong bụng:
– Nếu y thuật sư bá cao minh, vậy con được gặp người mắt con chắc chắn sẽ khỏi phải không nghĩa phụ?
– Ừm… có thể…
– Sư bá hiện giờ ở đâu vậy nghĩa phụ?
– Trên một ngọn núi tên là Tiên Sơn
– Từ đây đến đó còn xa không vậy nghĩa phụ?
– Không xa lắm, chỉ cần vượt qua một con sông lớn, mất thêm vài ngày đường là chúng ta có thể đến nơi.
Lệ Quyên và Minh Tâm đi gần một tháng, đã an toàn vượt qua dòng Bảo Định Giang.
Bảo Định Giang là con sông lớn nhất Đại Quyển quốc thời bấy giờ, hướng chảy từ Tây sang Đông, phân chia Đại Quyển thành Quyển Nam và Quyển Bắc.
Đi lâu như vậy vẫn chưa đến được nơi cần đến. Lệ Quyên bắt đầu bồn chồn, nôn nóng:
– Nghĩa phụ, sư bá ở đâu sao chúng ta đi hoài mà không đến vậy?
Minh Tâm vẫn cười hiền:
– Ngọn núi sư bá con đang ở gần tận kinh thành ấy, đường đi có chút xa xôi, nhưng con yên tâm vài hôm nữa chúng ta sẽ tới nơi. Cảm thấy nóng ruột rồi sao?
Lệ Quyên không nói gì.
Ba ngày sau, quả nhiên Minh Tâm thông báo:
– Chúng ta đã đến nơi rồi.
Lệ Quyên mừng khấp khởi:
– Thật sao nghĩa phụ?
Minh Tâm cười hoà ái đáp:
– Ừ. Chỉ cần chúng ta đi thêm một đoạn đường núi nữa là có thể gặp được sư bá của con rồi.
Lệ Quyên nghe đến đây trong lòng ngao ngán, nét vui lập tức tan đi. Minh Tâm bật cười thành tiếng, sau đó ông đưa tay nhấc bổng cô bé đặt lên vai mình và nói:
– Đường núi khó đi, để nghĩa phụ cõng con. Quyên nhi, con đã đói bụng chưa?
Lệ Quyên đáp nhỏ:
– Con không đói.
Lệ Quyên cảm giác được nghĩa phụ cô đang bước từng bước lên những nấc thang dẫn lên núi, gió thổi ngày một mạnh khiến cô bé cảm thấy thích thú cười không ngớt. Minh Tâm nói:
– Ngọn núi này chính là Tiên Sơn. Ngày xưa ta, sư thúc và sư bá con cùng học đạo luyện võ ở đây. Sau đó thì mỗi kẻ mỗi nơi… chỉ còn đại sư huynh ở lại nơi này.
– Sư tổ đã đi đâu rồi ạ?
– Ông ấy đã đi vân du tứ xứ, mấy huynh đệ chúng ta không một ai còn biết được hành tung của người nữa.
Lệ Quyên như vừa chợt nhận ra một điều gì nên hỏi vội:
– Nghĩa phụ, người cũng có võ công phải không? Sau này, người dạy võ công cho con có được không?
Cô bé quả thật có niềm đam mê đặc biệt với võ học. Minh Tâm tỏ vẻ ngập ngừng:
– Việc đó… để ta thương lượng với sư huynh đã.
Lệ Quyên ngơ ngác hỏi:
– Tại sao phải thương lượng với sư bá ạ?
– Bởi vì…
Ông bỏ lửng câu nói vì không biết nên giải thích thế nào. Cùng lúc đó Lệ Quyên chợt nghe có tiếng động lạ,cô bé cất tiếng hỏi:
– Nghĩa phụ, dường như có người đang đi ngược hướng với chúng ta có phải không?
Minh Tâm cười đáp:
– Ừ.
Ngay lúc đó, một cậu bé trai xuất hiện ở đầu dốc núi. Vừa trông thấy Minh Tâm cậu ta lập tức reo ầm lên:
– A, sư thúc đến rồi, sư phụ ơi nhị sư thúc đến, sư phụ ơi!
Một giọng nói tuy khẽ nhưng rất âm vang cất lên sau đó, là của một người đàn ông trung niên thì phải.
– Gì mà ầm ĩ vậy Tiểu Sơn?
Cậu bé nhanh nhảu trả lời:
– Dạ, là nhị sư thúc đến ạ.
Một người đàn ông từ trong ngôi nhà tranh bước ra. Nhìn thấy Minh Tâm cõng một bé gái trên vai, ông ta có vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì. Minh Tâm nhẹ nhàng đặt Lệ Quyên xuống đất đồng thời cất tiếng chào:
– Đại sư huynh.
Người đàn ông lên tiếng:
– Đã lâu không gặp, lần này tìm ta có chuyện gì sao? Đứa bé kia là như thế nào?
Minh Tâm cười giòn tan:
– Huynh là con sâu trong bụng đệ sao? Đúng là đệ có chuyện mới tìm huynh. Đứa nhỏ này là nghĩa nữ của đệ, con bé tên Lệ Quyên.
Sư huynh của Minh Tâm nghe xong thì cau mày, hỏi:
– Việc đệ cần ta giúp liên quan đến con bé?
Minh Tâm nhẹ gật đầu. Giọng nói của vị sư huynh kia dường như hơi trầm xuống:
– Sơn nhi, đưa sư muội đi dạo vài vòng quanh đây đi con. Sư đệ, chúng ta vào trong nói chuyện.
Nói rồi vị sư huynh kia liền bước nhanh vào trong. Minh Tâm thấy vậy quay lại nói với cậu bé Tiểu Sơn:
– Sơn nhi, con đưa tiểu sư muội đi dạo, phải trông em cho thật kĩ vào nhé!
Cậu bé gật đầu nhanh nhảu đáp:
– Vâng ạ.
Minh Tâm dặn dò xong vội bước nhanh theo sư huynh vào trong gian nhà tranh, bỏ Lệ Quyên đứng lại đó chơ vơ một mình. Cô bé cảm thấy cơn hoảng sợ dâng trào, đang muốn òa lên khóc thì cậu bé kia lên tiếng:
– Quyên muội, chúng ta đi dạo thôi, để sư phụ và sư thúc bàn công việc.
Lệ Quyên vẫn đứng yên, cô bé không muốn đi mà đúng hơn là không dám bước. Cậu bé đến nắm lấy tay cô kéo đi, cô bé hốt hoảng rụt tay về. Cậu bé tên Sơn nhìn Lệ Quyên khó hiểu, không nén được tức giận, lời nói cũng trở nên gay gắt:
– Sao muội không chịu nghe lời ta? Sư phụ bảo ta đưa muội đi dạo, muội không chịu đi như thế này, khi trở ra sư phụ sẽ đánh ta mất!
Lệ Quyên vẫn im lặng, cô bé đang thật sự hoảng sợ, nơi đây với cô bé thật quá ư xa lạ. Lệ Quyên rất muốn gào khóc gọi nghĩa phụ, chợt cậu bé Tiểu Sơn bế thốc cô bé lên, bước đi. Lệ Quyên giật mình giãy giụa, cậu bé buộc phải buông cô bé ra vì không tài nào có thể giữ được. Lệ Quyên bắt đầu cảm thấy sợ cậu bé xa lạ ấy, cô mò mẫm bước đi một mình. Cậu bé hốt hoảng chạy theo gọi:
– Nè, sư muội định đi đâu vậy?
Lệ Quyên không nhìn thấy thứ gì chỉ là không muốn nghe giọng cậu nhóc này, cô bé dò dẫm bước đi chỉ mong sao tránh xa cậu bé kia là được. Vì không nhìn thấy cô bé vấp ngay hòn đá phải té nhào. Nhưng Lệ Quyên không khóc, với tính khí quật cường từ nhỏ, cô bé không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu nhóc xa lạ kia.
Tiểu Sơn đến đỡ Lệ Quyên dậy nhưng cô bé không chịu, cô gạt tay Tiểu Sơn rồi tự mình đứng lên. Tiểu Sơn không biết phải làm sao chỉ đành ngồi nhìn cô bé. Một lúc sau như chợt phát hiện ra điều gì, cậu bé “A” lên một tiếng to tướng rồi hỏi:
– Tiểu sư muội… mắt muội… không nhìn thấy phải không?
Lệ Quyên vẫn cứ im lặng không đáp trả dù chỉ một lời. Tiểu Sơn bất đắc dĩ phải ngồi nhìn chằm chằm cô bé, dù sao sư phụ và sư thúc đã dặn trông em, cậu bé không thể nào bỏ đi đâu được.
Không biết hai người đàn ông kia nói chuyện gì với nhau nhưng rất lâu sau họ mới trở ra. Minh Tâm lên tiếng trước:
– Ủa, hai đứa vẫn còn ở đây à?
Tiểu Sơn đứng nhìn Lệ Quyên rồi lại nhìn sang Minh Tâm, không nén được hoài nghi cậu bé buộc lòng phải hỏi:
– Sư thúc, mắt sư muội không nhìn thấy phải không ạ?
Minh Tâm cười đáp:
– Đúng vậy.
Nói rồi ông đến bế thốc Lệ Quyên lên. Vị sư huynh kia của Minh Tâm bất ngờ gằn giọng:
– Sơn nhi, lại đây!
Tiểu Sơn tỏ ra sợ hãi, vội vàng phân bua:
– Sư phụ… không phải tại con đâu…
Minh Tâm cười hiền từ:
– Thôi thôi, trẻ con cả mà.
Vị sư huynh của Minh Tâm trầm giọng:
– Ta tha cho lần này, nhưng sẽ không có lần sau đâu, hãy nhớ lấy.
Tiểu Sơn mừng quýnh:
– Đa tạ sư phụ.
Lệ Quyên nghe nhưng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, cô bé vẫn im lặng không hỏi điều gì cả.
_o0o_
Đêm đó, khi trong gian phòng chỉ còn lại Lệ Quyên và nghĩa phụ. Minh Tâm nhẹ giọng hỏi:
– Quyên nhi, ngay bây giờ con mong muốn điều gì nhất?
Lệ Quyên nói nhanh:
– Con muốn được sáng mắt, con muốn đi tìm mẹ. Nghĩa phụ, sư bá người có chịu chữa mắt cho con không vậy?
– Có.
Lệ Quyên nói như reo:
– Như vậy thì tốt quá, con sắp được sáng mắt rồi phải không nghĩa phụ?
Minh Tâm chợt thở dài rồi nói:
– Đừng có vội mừng.
Lệ Quyên hoang mang hỏi lại:
– Sao vậy nghĩa phụ, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?
Minh Tâm thâm trầm nói:
– Khi nãy sư bá con có nói với ta, nếu con muốn chữa mắt con buộc phải luyện Cầm Thiên công của môn phái chúng ta.
Lệ Quyên ngây thơ hỏi lại:
– Như vậy có gì không tốt đâu, con rất thích học võ công đó, lúc trước ngày nào ông ngoại cũng dạy võ công cho con cả.
Nhìn thấy Lệ Quyên tỏ ra háo hức, Minh Tâm nhẹ xoa đầu cô bé rồi hỏi:
– Háo hức đến thế sao? Ta hỏi con, con có biết Cầm Thiên công là như thế nào không?
Lệ Quyên thành thật đáp:
– Con không biết. Luyện nó khó lắm sao nghĩa phụ?
Minh Tâm lại thở dài.
– Cũng không thể nói là quá khó. Chỉ có điều con còn nhỏ quá, ta sợ có nhiều điều con chưa hiểu hết, ta sợ ta lại mắc phải sai lầm.
Lệ Quyên nghe nhưng không hiểu nên hỏi lại:
– Vì sao ạ?
Minh Tâm thấp giọng:
– Trưa nay ta đã nói rõ bệnh tình của con cho sư bá con rồi. Huynh ấy bảo chỉ có cách ấy là cách duy nhất để chữa trị, nhưng… loại võ công con gái sắp phải học không phải như những loại võ công bình thường khác. May mắn luyện thành thì rất tốt nhưng lúc luyện tập quả thật có chút khó khăn. Một khi chấp nhận luyện rồi mà không chuyên tâm cố gắng hoặc tư chất không thích hợp để đạt đến đích cuối cùng thì hậu quả cũng rất khó lường.
Lệ Quyên nhanh nhảu nói:
– Con nhất định sẽ chuyên tâm.
Minh Tâm lại nhẹ giọng tiếp:
– Con nghe ta nói hết đã.
– Vâng ạ.
– Đầu tiên ta muốn con biết về cách luyện loại võ công này, nó hoàn toàn khác với các loại công phu của những danh môn chính phái khác, cũng không giống bất cứ một môn ma công nào. Phải cùng lúc triển khai hai luồng nội khí chí âm và chí dương đi hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Những ai không biết rõ cách tu tập, tập ẩu luyện bừa hoặc khi tập luyện lại để tinh thần mất tập trung sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, có thể mất mạng.
Lệ Quyên quả nhiên rất chuyên chú lắng nghe, không dám nói leo vào. Minh Tâm ngưng lúc rồi tiếp:
– Nếu con có lòng kiên trì, luyện thành môn công phu này thì hai luồng nội khí sẽ trở thành một bức tường bảo vệ vĩnh cửu trong cơ thể của con, bách độc bất nhập, bách bệnh bất xâm. Khi luyện loại công pháp này cơ thể con sẽ tự tiết ra một loại độc tố, độc tố ấy có thể dung hòa tất cả loại độc tố ngoại xâm khác tạo thành một chất kịch độc, nhưng chúng không hề làm hại gì đến thân thể của con, chúng thuộc sở hữu của con, chúng theo hai luồng nội khí tuần hoàn bất tận trong cơ thể con. Tuy nhiên, con sẽ không thể khống chế được chúng lúc nào phải ở vị trí cố định nào, chúng sẽ nằm rải rác khắp nơi trong cơ thể con. Những gì ta vừa nói con có hiểu không?
Lệ Quyên gật đầu xác nhận mình đã hiểu. Minh Tâm tiếp tục giải thích:
– Điều thứ hai ta muốn con biết, tên chính thức của công pháp bổn môn là Cầm Thiên Công, tâm pháp gồm có ba bậc, khó dễ khác nhau. Khi bắt đầu luyện cũng là lúc cơ thể con gái sản sinh ra độc tố. Sau khi luyện thành bậc đầu tiên cũng là bậc dễ nhất, kết hợp với thuốc đặc trị của sư bá con, bệnh mắt của con gái nhất định sẽ khỏi.
Nghe vậy Lệ Quyên mừng rỡ reo lên:
– Vậy thì tốt quá rồi, con sắp được sáng mắt rồi đúng không nghĩa phụ?
Minh Tâm nhẹ vò đầu cô bé:
– Ta đã bảo đừng có vội mừng, ta vẫn chưa nói hết.
Lệ Quyên xụ mặt:
– Vậy nghĩa phụ nói tiếp đi ạ.
Minh Tâm nhẹ vuốt ve mái tóc non tơ của cô bé, giọng ông bất chợt xa xăm:
– Điều quan trọng ta muốn con biết thật ra không phải là những điều ta vừa nói đó, mà là chuyện của sau này. Chính chất độc tự sản sinh trong quá trình tập luyện và tích tụ từ cả bên ngoài vào cơ thể ấy. Một khi con lớn lên, muốn thành gia thất thì…
Minh Tâm chợt im lặng. Lệ Quyên nôn nóng hỏi dồn:
– Thì như thế nào hả nghĩa phụ? Sao người không nói tiếp vậy?
Minh Tâm nhẹ nhàng kéo Lệ Quyên vào lòng, âu yếm nói:
– Thì tuyệt đối không được, con không được phép thành thân với bất kì một nam nhân nào, nếu không chất độc trong người con sẽ giết chết phu quân của con ngay đêm động phòng hoa chúc.
Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi lại:
– Ơ… sao lại như vậy ạ?
Minh Tâm ôn tồn:
– Như ta đã nói chất độc trong người con là chất kịch độc, giây phút con thành thân cùng người khác giới đồng nghĩa con hạ độc họ, những nam nhân đó sẽ chết ngay tức khắc, ngay cả trăn trối cũng không thể…
Lệ Quyên có vẻ đã hiểu, trên mặt không còn nét háo hức ban đầu, cô bé ngây thơ hỏi:
– Vậy không còn cách nào khác để chữa mắt cho con sao nghĩa phụ?
Minh Tâm buồn giọng:
– Không còn cách nào khác, giờ chỉ có hai con đường cho con chọn lựa. Nếu bằng lòng luyện Cầm Thiên công, sư bá sẽ giúp con trị liệu, con gái nhất định sẽ được sáng mắt. Nếu con không muốn luyện tập công pháp đó, ta sẽ không ép buộc con, chỉ là mắt con gái không có cách nào để chữa trị. Nhưng con yên tâm, nghĩa phụ sẽ ở bên con cả đời, không để con gái chịu khổ đâu.
Lệ Quyên chợt rưng rưng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
– Nhưng nếu không tu luyện con vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh sáng, con sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nghĩa phụ, con phải làm sao bây giờ?
Minh Tâm ôm con gái trong lòng nhẹ vỗ về.
– Ta biết, như vậy là làm khó cho con, nhưng những gì cần nói ta đều đã nói cho con biết hết rồi. Giờ ta giao quyền lựa chọn cho con, suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy quyết định. Hãy lựa chọn làm sao để sau này không phải hối hận, vì nếu có hối hận con cũng chẳng oán trách được ai đâu.
Lệ Quyên im lặng lắng nghe, lúc lâu sau cô bé mới đáp lời:
– Con muốn sáng mắt, con muốn đi tìm mẹ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra con đều chấp nhận.
Minh Tâm thở hắt ra một tiếng, dịu dàng khuyên nhủ:
– Giờ trời cũng đã khuya rồi, ngủ đi con gái! Hãy suy nghĩ cho thật kĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, đừng để như ta. Đến lúc biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là dục vọng thét gào, thì lại không dám chạm vào dù chỉ là sợi tóc của người thương. Đau lòng, ân hận cũng không thay đổi được gì. Đến bây giờ ta luôn cảm thấy trước kia bái sư học võ là một sai lầm lớn…
Không biết Lệ Quyên có nghe hiểu những gì ông nói hay không, cô bé chỉ im lặng. Lúc sau, cô bé nhắm mắt, dựa hẳn vào lồng ngực Minh Tâm, hơi thở đều đều. Minh Tâm khẽ khàng vuốt ve mái tóc non tơ của con gái, đôi mắt ông nửa âu yếm nửa lại xa xăm. Mãi lúc lâu ông mới nhẹ nhàng đặt cô bé nằm xuống, ông cũng ngã người nằm cạnh cô bé rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say nồng sau bao ngày vất vả bôn ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.