Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 33: Tứ Bình


Cả hai phải đi một quãng khá xa mới đến được chân đồi Bách Hoa Sơn. Ngọn đồi khá cao nhưng chỉ có một đường lên duy nhất, lối ấy vừa dốc lại có nhiều đá cuội, dường như có ai đó cố tình rắc lên chứ không hẳn là của tự nhiên. Con đường đó người bình thường khó có thể bước lên, còn đối với những ai có võ công thì không làm khó họ được. Huỳnh Hoa khẽ cau mày, Minh Minh nhìn cô hỏi dò:
– Bây giờ cô nương có còn muốn lên nữa hay không?
Huỳnh Hoa đáp nhanh:
– Phải lên chứ, đã đến được đây rồi không lên coi như bỏ công không ra đây hay sao?
– Nhưng con đường này rất nguy hiểm, vừa nhỏ hẹp lại toàn đá cuội, cô nương không sợ té đau sao?
– Tôi không sợ!
Thấy Huỳnh Hoa quả quyết, Minh Minh lần nữa mềm lòng:
– Được rồi, cô nương hãy bám chặt vào ta.
Minh Minh nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa, cô bẽn lẽn nhìn anh cười nụ, rồi nép mình bên cạnh anh. Minh bước từng bước vững chắc lên con đường đầy đá. Huỳnh Hoa không sử dụng võ công, thản nhiên bước cạnh anh, bám víu vào anh. Cô cảm nhận được Minh Minh đang dồn tất cả nội lực của mình vào đôi bàn chân, mỗi bước chân anh rất vững, những hòn đá lởm chởm nơi anh đặt chân bị ấn sâu vào lòng đất. Càng đi, Huỳnh Hoa càng rúc mình vào vòng tay anh, cảm giác được người khác bảo vệ quả nhiên không hề tệ, đôi môi cô không tự chủ cứ len lén vẽ thành một nụ cười.
Con đường càng lên cao càng dốc, càng nhiều đá. Minh Minh tập trung cao độ vào từng bước chân của mình, nếu anh đi một mình thì chỉ sau vài cái bật nhảy lên anh đã có thể lên đến đỉnh. Nhưng lúc này anh lại mang theo bên mình một cô gái không võ công, cô ta lại muốn đi chầm chậm để ngắm cảnh vật xung quanh, với Minh Minh điều này oái oăm hơn bao giờ hết.
Đang đi Huỳnh Hoa chợt gọi:
– Thiếu gia.
– Gì thế.
– Hoa này tên gì vậy? Thiếu gia có thấy nó rất đẹp hay không?
Minh Minh nhìn sang vệ đường nơi Hoa chỉ tay, một bông hoa màu tím to bằng bàn tay đang nở.
– Ừ, hoa đó thật đẹp. Nhưng ta không biết tên, nếu cô nương thích ta sẽ hái cho!
Huỳnh Hoa gật gật đầu. Minh Minh đưa tay định hái đóa hoa, bất ngờ một tiếng quát to từ phía sau hai người vọng tới:
– Rút tay lại! Hoa đó có độc, không được chạm vào!
Minh Minh và Huỳnh Hoa giật bắn người, quay phắt lại xem là ai bắt quả tang hai người nơi đây. Nhưng tai hại, khi xoay người lại Minh Minh hơi phân tâm, những hòn đá cuội dưới chân anh lập tức xoay tròn. Biến cố bất ngờ khiến anh không làm chủ được thăng bằng cho cả hai, anh chỉ kịp kéo Huỳnh Hoa vào lòng để che chở, sau đó hai người cùng té nhào. Huỳnh Hoa không rõ mình lăn được bao nhiêu vòng nhưng có lẽ mười vòng là ít. Lúc sau thì cả hai dừng lại, sau một phút định thần Huỳnh Hoa nhận ra mình đang nằm chồng trên người Minh Minh, anh đã buông cô ra, hai tay anh dang rộng, mắt nhắm nghiền.
Huỳnh Hoa vội lăn người ra rồi lồm cồm bò dậy, nhận ra trước mặt mình có người đang đứng, cô ngước mắt lên nhìn. Trước mắt cô bây giờ là một thanh niên cao ráo, dáng vấp thư sinh nhưng đượm chút phong trần, cặp mày y đang cau chặt lại, y đứng khoanh tay và nhìn chầm chầm vào hai người. Người này Huỳnh Hoa chưa từng gặp lần nào kể từ khi cô bước chân vào sơn trang này. Bị người này nhìn chầm chầm, Huỳnh Hoa cảm thấy khó chịu, cô cúi xuống lay lay Minh Minh:
– Thiếu gia, thiếu gia, anh có sao không? Anh đừng làm tôi sợ.
Minh Minh mở mắt nhìn Huỳnh Hoa, cười cười:
– Không sao.
Huỳnh Hoa phụng phịu:
– Vậy sao không chịu ngồi dậy?
– Cô nương không cho ta thở một chút à?
Huỳnh Hoa nhìn Minh Minh rồi đưa mắt nhìn chàng trai lạ, cô thật sự không biết mình nên nói gì trong lúc này. Cái nhìn của anh chàng xa lạ kia vẫn kinh dị như vậy làm Huỳnh Hoa không dám đối mặt với anh ta. Cô cúi xuống nhìn Minh Minh với vẻ mặt cầu cứu. Minh Minh bật ngồi dậy, cau mày nhìn trả lại chàng trai kia.
– Tứ Bình, suýt chút nữa cậu hại chết tôi rồi đó, có biết không?
Chàng trai tên Tứ Bình đưa tay kéo Minh Minh đứng lên:
– Thiếu gia có sao không, cô gái này là ai vậy? Tôi thật không biết nói hai người như thế nào nữa. Trang chủ đã nghiêm cấm mà vẫn lẻn lên đây là sao? Lại là đại thiếu gia nữa chứ. Hai người chán sống rồi phải không?
Đôi mày kiếm của Minh Minh vừa giãn ra liền cau chặt lại lần nữa:
– Cậu nói nặng lời quá rồi đó? Đây là Huỳnh Hoa, thành viên mới của sơn trang chúng ta, cô ấy thấy Bách Hoa Sơn lạ mắt nên muốn lên xem thử.
– Chỉ có vậy mà cậu đã dám đưa cô ấy lên đây hay sao? Cậu có biết làm như vậy không chỉ hại chính mình, hại cả cô gái này, mà còn làm liên lụy đến tôi nữa hay không?
Minh Minh nhíu mày gằn giọng:
– Bình… đúng là tôi đã cãi lời cha tôi, tội đó tôi sẽ chịu. Nhưng chuyện của tôi liên quan gì đến cậu mà cậu bảo là bị liên lụy?
Tứ Bình không trả lời câu hỏi của Minh Minh mà chăm chú nhìn Huỳnh Hoa, ánh mắt anh lướt từ đầu đến tận chân cô rồi anh khẽ nhếch môi một cái không rõ có ý gì. Sau đó anh ta lại nhìn từ chân cô trở lên, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại, dán chặt vào gương mặt của cô. Huỳnh Hoa cũng trân trối nhìn anh, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Huỳnh Hoa có xúc động muốn nổi bão, cố gắng lắm cô mới kiềm nén được để không gây sự với chàng trai xa lạ này. Gã cứ nhìn cô chầm chầm một lúc lâu mới quay lại hỏi Minh Minh:
– Thiếu gia, vị cô nương này cậu tìm ở đâu ra vậy?
– Chuyện đó sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, bây giờ tôi phải về. Cậu thật rắc rối, cô ấy chỉ muốn lên xem một chút cũng không cho!
– Không phải tôi không cho, nhưng đó là lệnh cấm nghiêm nhất của lão gia, thiếu gia hãy hiểu cho tôi.
Minh Minh xua tay:
– Được rồi, được rồi… cậu là lính canh nơi này, tôi không cãi nữa.
Tứ Bình khẽ liếc nhìn Huỳnh Hoa một cái, lạnh lùng nói:
– Hai người hiểu rồi thì về mau đi, kẻo lão gia phát hiện ra thì khổ. Nhớ đừng bao giờ quay lại đây nữa đấy!
Huỳnh Hoa vừa quay đi vừa lẩm nhẩm một mình:
– Trên ngọn đồi này có gì hay ho chứ, đã không cho lên thì không lên. Chắc ở đây có giấu bí mật kinh thiên động địa nào đó nên mới sợ bị người ta biết đến.
Tứ Bình hừ giọng:
– Hoàn toàn không có bí mật gì cả, cô nương không biết thì đừng ở đó đoán mò!
Tứ Bình nói rồi quay lưng bước đi không nói lời nào nữa. Huỳnh Hoa quay lại nhìn thẳng vào gáy anh ta, đôi mắt cô lóe lên ánh sáng huyền bí nhưng ngay lập tức tắt lịm. Bình bước từng bước vững chắc trên con đường dẫn lên Bách Hoa Sơn đầy đá cuội. Minh Minh và Huỳnh Hoa chỉ biết đứng lặng nhìn, khi anh ta đi ngang bông hoa màu tím ban nãy thì ngừng lại, rồi đưa tay ngắt lấy cất vào người. Huỳnh Hoa hốt hoảng kêu to:
– Này, hoa đó có độc, sao anh dám hái?
Tứ Bình quay lại mỉm cười với cô, nét mặt đã giãn ra, dường như anh bắt đầu có thiện cảm với cô.
– Đúng là hoa này có độc, nhưng với tôi thì chẳng hề gì, cô nương không cần lo lắng. Loài cây này tôi trồng để dùng làm thuốc, nhưng hoa có độc nên tôi ngắt đi để người khác không vô ý chạm vào.
Nói rồi anh ta quay lưng đi thẳng lên đỉnh đồi, công phu của người này cũng không phải tệ, chỉ một thoáng bóng người đã khuất sau lùm cây quanh đỉnh của ngọn đồi. Huỳnh Hoa chỉ còn biết đứng ngẩn ngơ nhìn:
– Vậy nghĩa là sao?
Minh Minh vỗ nhẹ lên vai Huỳnh Hoa làm cô giật mình quay lại.
– Không cần bận tâm về anh ta đâu, anh ta rất có tài nhưng cũng rất khác người, tính tình kì quái. Cô nương biết rồi từ nay đừng lấy đó làm khó chịu nữa nhé!
– Anh ta tên Tứ Bình sao?
– Ừm.
– Ở đây anh ta giữ chức vụ gì, phó trang chủ ư? Sao anh ta ngang ngược như vậy?
– Tứ Bình là đại phu riêng của sơn trang, rất được cha ta tin tưởng. Bởi vì anh ta biết sử dụng gần như tất cả các loại thảo dược, khi đến đây anh ta nói trên đồi có vài cây thuốc quý nên cha ta cho anh ấy lên chăm sóc và thay ông ấy quản lý ngọn đồi cấm đó.
– Hoa màu tím ấy có độc thật hay không? Sao anh ta chạm vào mà không bị gì cả như thế?
– Trước giờ Tứ Bình không thích nói đùa.
– Võ công anh ta cao cường lắm không?
– Nói thật, ta chỉ biết anh ta có võ công, nhưng là loại công phu gì có cao cường hay không thì ta không biết. Tứ Bình không bao giờ hiển lộ thân pháp ngoại trừ môn khinh công dùng để lên xuống Bách Hoa Sơn mỗi ngày. Và dường như anh ta không trúng bất kì loại độc nào.
Huỳnh Hoa kinh ngạc:
– Không trúng bất kì loại độc nào… có người như vậy thật sao?
– Nghe nói, từ bé anh ấy được sư phụ cho uống thần dược nên mới được cơ thể bách độc bất nhập như vậy.
Huỳnh Hoa cau mày ra chiều ngẫm nghĩ, Minh Minh mỉm cười nhẹ giọng:
– Về thôi!
– Vâng.
– Vừa rồi cô nương có bị làm sao không?
– Tôi không sao. Còn thiếu gia…
– Không hề gì…
_o0o_
Huỳnh Hoa quay trở về phòng nhưng trong lòng trăn trở mãi không nguôi. Chàng trai tên Tứ Bình thật ra là ai? Nếu bông hoa màu tím kia có độc nhưng anh ta chạm vào không bị trúng độc, chỉ có hai khả năng:
Có thể anh ta là một người bình thường đã được uống thần dược gì gì đó như lời anh ta nói với Hồ gia, nhưng để chế được thần dược đó không phải chuyện dễ dàng, vậy thì sư phụ của anh ta có thể là ai, trong khi các thần y có tiếng trong mấy trăm năm qua đều là người của Cầm Thiên phái? Nhưng cũng có thể bản thân anh ta là người của phái Cầm Thiên. Nếu đúng là vậy thì khả năng miễn nhiễm với độc tố là lẽ tự nhiên, vì Huỳnh Hoa cũng là người của bổn môn nên cô biết rất rõ về những đặc điểm của Cầm Thiên công pháp. Nghĩ thế nào Huỳnh Hoa cũng thấy người tên Tứ Bình này có liên quan đến Cầm Thiên phái.
Nếu đặt giả sử anh ta là người của Cầm Thiên phái thì anh ta có thể là ai đây? Sư thúc của cô đã bị giết hại trước khi ông thu đồ đệ, nghĩa phụ thì nuôi dạy cô, sư bá thì chỉ nhận mỗi Hoàng Sơn làm đồ đệ. Nhưng hiện tại cả nghĩa phụ cô và sư thúc đều đã bị giết hại, sư bá và Tiểu Sơn không rõ tung tích. Sư tổ sau khi truyền dạy võ công cho ba người đệ tử đã đi chu du không biết có nhận thêm đệ tử nào nữa hay không… vậy nếu Tứ Bình là người của bổn phái thì anh có thể là ai? Nhìn vào độ tuổi, điều cô nghi ngờ nhiều nhất lúc này anh ta chính là Tiểu Sơn.
Nghi ngờ là thế, nhưng làm sao để khẳng định anh ta là người của bổn môn đây, thực tế cho thấy anh ta cũng như cô đang cố tình che giấu võ công. Nên tìm biện pháp gì để vạch trần anh ta khiến Huỳnh Hoa phải đau đầu. Chẳng lẽ buộc anh phải ra tay với cô, buộc anh bộc lộ võ công nhưng nếu làm như vậy đồng nghĩa chân tướng của cô cũng bị bại lộ. Nếu anh không phải Tiểu Sơn, anh ta nhất định báo cáo với trang chủ để đuổi cô đi cũng nên. Lúc đó sẽ mất luôn manh mối tìm ra vị sư phụ đã cho anh ta uống thần dược kháng độc…
Huỳnh Hoa xoắn xuýt lúc lâu mới có thể đưa ra quyết định. Trước khi có thể tìm ra chân tướng cô tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ. Trước tiên cần phải xác định xem Tứ Bình có phải là Tiểu Sơn hay không. Nếu không phải thì từ từ tìm cách để điều tra thân thế của anh ta, moi vị sư phụ thần bí kia ra. Còn về cách xác định Tứ Bình có phải là Tiểu Sơn hay không, Huỳnh Hoa ngẩn người nhớ lại những chuyện thời còn bé.
“Nếu anh ta quả thật là Sơn ca, nhất định trên cánh tay anh ta sẽ có vết sẹo cực dài, nhìn vào có chút đáng sợ. Nhưng thuở bé nó đã gây cho mình ấn tượng khó quên cả câu chuyện về cuộc đời của anh ta nữa. Muốn biết anh ta có phải Sơn ca hay không mình chỉ cần làm sao cho anh ta vén tay áo lên là được, việc đó không khó khăn đối với mình…”
Huỳnh Hoa nghĩ thông rồi liền nhẹ mỉm cười. Cô đã nghĩ ra được vài cách buộc anh ta phải vén tay áo, giờ cô chỉ chờ thời cơ thực hiện mà thôi. Nhưng cô còn ở lại đây lâu ngày dài tháng, cũng chẳng sợ anh ta chạy mất, vậy thì việc ấy vội gì ra tay sớm.
Huỳnh Hoa thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nghĩ được cách làm sáng tỏ niềm thắc mắc, chợt một niềm nghi hoặc khác lại dâng lên. Bách Hoa Sơn chất chứa bí mật gì mà lại không dám cho người khác tìm đến? Điều đó làm Huỳnh Hoa cảm thấy hiếu kì, cô lập tức quyết định sẽ âm thầm lẻn lên một lần, xem trên đó có gì.
Một ngày đẹp trời, Huỳnh Hoa nghe nói Tứ Bình có việc phải ra ngoài, đây là cơ hội tốt cô không thể không nắm bắt. Nhưng khi vừa ra đến cửa sau cô bị hai tên gia đinh đứng gác ngăn lại:
– Không phải lão gia, phu nhân, Bình đại phu và nhị vị công tử thì không ai được phép ra ngoài bằng cửa sau…
Huỳnh Hoa không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày rồi quay trở vào, vừa đi cô vừa lẩm nhẩm:
– Không cho đi đường cửa, tưởng ta không biết đi đường khác à, hừ…
Huỳnh Hoa cứ đủng đỉnh đi vào, mặc hai tên gia đinh cứ nhìn theo mãi, vừa qua góc khuất Huỳnh Hoa lách mình rẽ sang trái, thoáng cái bóng cô vọt ra khỏi hàng rào, cô thoăn thoắt chuyền cành để băng qua rừng cây, trên cây cũng có một vài bẫy rập nhưng tốc độ Huỳnh Hoa quá nhanh chúng không làm gì cô được. Ra đến đồng cỏ, bóng cô thấp thoáng vài lượt đã đến chân đồi Bách Hoa Sơn.
Huỳnh Hoa thoáng dừng lại đảo mắt nhìn quanh một lượt, xung quanh chẳng một bóng người. Huỳnh Hoa khẽ cười, ung dung bước lên con đường dốc rải đầy đá cuội. Công phu của cô không tệ, chỉ vài hòn đá nhỏ đâu làm khó được cô. Cô vừa đi vừa xoay người nhìn bốn phía, khung cảnh nơi đây thật đẹp, đẹp đến ngây người, chủ của nó hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho ngọn đồi trở nên rực rỡ như thế, vì cảnh vật tự nhiên dẫu có đẹp cũng không hoàn mỹ được như vậy.
Đang đi, Huỳnh Hoa bất ngờ nhìn thấy cây hoa màu tím hôm trước lại nở thêm hai bông. Cô dừng chân lại đưa tay định hái nhưng lại thôi, cô đứng ngắm nghía chiếc bông năm cánh màu tím một lúc lâu rồi đưa tay vuốt nhẹ. Một cảm giác nóng rực thấm vào bàn tay cô rồi truyền nhanh vào cơ thể. Huỳnh Hoa thoáng giật mình, hoa này quả nhiên có độc, độc cực mạnh là khác. Nếu người thường chạm vào hẳn đã bị sức nóng ấy thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, rồi lăn ra chết.
Cảm giác nóng truyền vào người cô lập tức tan ra, dịu nhanh lại như chưa từng tồn tại. Cô là người của Cầm Thiên Phái thì dù độc có mạnh cách mấy cũng không làm hại được cơ thể của cô. Không phải cơ thể cô không có chút phản ứng gì với độc, nhưng bất kì loại độc nào khi xâm nhập vào cơ thể cô đều bị máu của cô hấp thụ trộn lẫn với các chất độc sẵn có mà không làm ảnh hưởng gì đến thân thể. Ngày qua ngày cơ thể Huỳnh Hoa dường như đã quy tụ được gần như tất cả các loại độc dược hiện có của thế gian.
Nghe đến Cầm Thiên Phái ai ai cũng sợ chính vì điều đó, nội công quái dị, một khi đã luyện loại công phu ấy, bách bệnh sẽ bất nhập, bách độc bất xâm. Nhưng thực ra không phải độc không xâm nhập vào cơ thể họ, mà là cơ thể họ hấp thu độc rồi giữ lại như một vật sỡ hữu riêng. Nếu muốn loại bỏ chúng thì chỉ cần vận công là có thể đẩy ra, khi giao đấu nếu muốn hạ đối thủ chớp nhoáng họ chỉ cần dồn độc ra song chưởng rồi xuất chiêu, địch nhân trúng độc sẽ chết ngay vô phương cứu chữa. Vì loại độc tổng hợp ấy hoàn toàn không có thuốc giải.
Nhưng những ai là đệ tử của Cầm Thiên Phái đều phải bái sư phát thệ, chịu sự giám quản của linh vật trấn phái, không được phép giết người dù thiện hay ác, nếu trái lời thề người đó sẽ bị linh vật đoạt mạng ngay lập tức. Nên từ trước đến nay rất ít người chết dưới độc chưởng của người trong Cầm Thiên Phái.
Huỳnh Hoa vừa đi vừa vận công đẩy độc ra bàn tay, bàn tay cô chạm vào chiếc lá nào dù xanh hay xám chúng cũng cháy xèo xèo rồi tan thành tro bụi, không hiểu sao Huỳnh Hoa bất giác thở dài. Độc trong cơ thể cô ngày một nhiều, hiện tại cô chỉ có thể gom chúng vào một phạm vi hẹp hay cho tỏa khắp người chứ không thể tiêu trừ hoàn toàn được, trừ khi cô luyện thành bậc cuối cùng của tâm pháp Cầm Thiên. Còn một cách khác để giải phóng bớt ra ngoài là vận công ép chúng ra nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều sinh linh bên cạnh. Còn cứ để như thế này thì dù một giọt máu của cô rỉ ra cũng đủ hại chết những ai chạm vào, mặc dù Huỳnh Hoa không bị linh vật giám quản nhưng hiện giờ cô không muốn làm hại những sinh linh vô tội.
Vừa đi vừa suy nghĩ, về chất độc trong người cùng cây hoa độc chưa từng nghe danh kia, Huỳnh Hoa lên đến đỉnh đồi lúc nào cô cũng không hay. Cô vẫn bước đi vô định đến khi phía trước hiện ra tấm bia mộ cô mới giật mình đứng lại. Trên đỉnh Bách Hoa Sơn hoàn toàn không có gì khác lạ, giữa đỉnh đồi có hai ngôi mộ, bên trên và xung quanh có rất nhiều hoa như được ai đó hái và rắc lên một cách cẩn thận. Xung quanh là khoảng đất trống, quanh khoảng đất trống cây cối rậm rạp âm u như một bức tường vĩnh cửu ôm lấy ngôi mộ bên trong. Không gian chung quanh im ắng đến lạ lùng, không bóng người, không tiếng gió. Tấm bia mộ phẳng rộng, bên trên có dòng chữ đỏ như màu máu: “Hạnh Văn Hạnh Nguyên hiền thê chi mộ”. Tấm bia còn lại có thể hiểu là mẹ của người tên Hạnh Nguyên.
Huỳnh Hoa đứng lặng suy nghĩ miên man:
“Là ai đang nằm đây thế nhỉ? Một người vợ quá cố? Đã chết rồi nhưng vẫn còn người tưởng nhớ như thế này có lẽ linh hồn người ấy cũng được ngậm cười.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.