Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 31: Kỳ ngộ


Hơn hai mươi năm, ngần ấy thời gian trôi qua, Lệ Quyên đã đến với cuộc đời này nhưng chưa bao giờ cô hưởng được niềm vui trọn vẹn. Lúc chào đời đã làm trẻ mồ côi, chỉ có mẹ cạnh bên yêu thương, chăm sóc vỗ về. Lên năm tuổi, lần đầu cô gặp được mặt cha thì Tống gia lâm vào hỏa biến, cô thất lạc với cả mẹ lẫn cha, may nhờ Minh Tâm nhặt về nhận cô làm nghĩa nữ. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, ngày cô vừa tròn mười sáu tuổi ông cũng rời bỏ cô để về thế giới bên kia.
Lệ Quyên đã phải một mình lưu lạc giữa chợ đời, làm mọi thứ để mưu sinh, ba năm trước cô may mắn gặp được Kiệt. Cứ nghĩ cuộc đời yên bình từ đó, nào ngờ anh cũng bỏ cô mà đi, không một lý do rõ ràng, không một lời ước hẹn. Từ ấy đến nay, cô đã xuôi ngược khắp nơi để tìm anh, để chứng minh mình và anh có duyên có nợ, một việc làm thật thơ ngây và ngốc nghếch trong khi có rất nhiều người dang rộng vòng tay muốn đón cô vào lòng để chở che, mà anh thì vẫn mãi bặt vô âm tín!
Lệ Quyên lại nhấm hớp rượu, lại nghĩ suy.
“Nếu bây giờ có ai đó dang tay để đón mình, mình có nên sà vào lòng người ấy hay không, cho dù đó là ai đi nữa? Cứ lang thang thế này thật mệt mỏi, hy vọng càng nhiều chỉ càng thất vọng ê chề. Tìm kiếm suốt mấy năm dài rốt lại tìm chẳng được ai… Kiệt, lẽ nào chúng ta thật sự không duyên không nợ nên mãi đến hôm nay chúng ta vẫn không thể gặp lại nhau. Nhưng nếu như mình dừng bước phiêu lưu thì những cố gắng suốt thời gian qua còn có ý nghĩa gì?”
Lệ Quyên đang suy nghĩ miên man, không để ý bên ngoài có người đàn ông xa lạ đi vào. Gã đi đến bên cạnh bỗng cất tiếng chào Quyên khiến cô phải kinh ngạc quay nhìn. Trong lòng cô tuy vẫn còn cảm giác bực bội về những tin tức vừa dò hỏi được, nhưng vì phép lịch sự cô cũng nở nụ cười chào đáp lại. Rất tự nhiên, gã kéo ghế ngồi đối diện với cô, rồi cười cười bắt chuyện:
– Cô nương là người ở xa mới đến đây lần đầu phải không?
– Đúng vậy.
– Nơi đây dân tình không tốt lắm, cô nương nhìn bọn chúng xem, bề ngoài là vậy nhưng toàn là những tay đầu trộm đuôi cướp chứ không phải người bình thường đâu! Thấy cô nương khờ khạo tôi mới nói cho cô nương biết mà đề phòng đấy.
– Đa tạ hảo ý của đại ca. Tôi sẽ đề phòng!
– Cô nương đến đây để tìm người quen à?
– Phải.
– Cô nương tìm ai thế, nói xem nếu tôi biết tôi chỉ cho, người trong trấn này tôi quen nhiều lắm!
– Tôi tìm chồng tôi.
Nghe Lệ Quyên nói vậy gã đàn ông bật thốt:
– Ôi liệt nữ, quan san muôn dặm tìm chồng… Tôi thật khâm phục cô nương. Thế anh ta tên gì?
Lệ Quyên nói thầm “phiền thật”. Nhưng cũng đáp lời gã:
– Hạnh Văn Tuấn Kiệt.
Gã lạ mặt trầm ngâm một lát mới nói:
– Anh ta dường như không có ở đây, cái tên ấy tôi chưa bao giờ được nghe qua. Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô nương rồi.
Lệ Quyên mỉm cười dịu dàng đáp:
– Dù sao cũng cám ơn đại ca đã quan tâm.
Gã đàn ông lạ mặt vẫn ngồi đó cười hề hề, huyên thuyên về những người trong trấn Bình An, kẻ này thế này, kẻ kia đáng sợ thế kia… Lệ Quyên nghe mà như không nghe, tất cả những điều đó có liên quan gì đến cô mà cô phải bận tâm.
Bất ngờ, ngay lúc đó từ bên ngoài có hai người ầm ầm chạy vào, là một gã đàn ông râu xòm rượt đánh một thiếu phụ trung niên. Người phụ nữ trong cơn sợ hãi đã lao mau vào quán, va ngay vào chiếc bàn Lệ Quyên đang ngồi đánh “rầm” một tiếng. Bà ta lảo đảo ngã ập qua phía Lệ Quyên ngồi, cũng may cô nhanh tay đỡ được nên bà ta không bị thương tổn gì. Người phụ nữ vội bật dậy lui nhanh ra khỏi vòng tay Lệ Quyên. Người đàn ông quát:
– Còn không mau xin lỗi cô gái ấy à?
Người đàn bà vội chắp tay xin lỗi rối rít rồi khép nép đi ra cửa, người đàn ông cũng cúi đầu xin lỗi rồi đi mau theo. Y vừa dợm bước, người phụ nữ lại ù té chạy. Lệ Quyên nhìn lại mặt bàn chợt thốt:
– Tay nải của tôi…
Gã đàn ông lạ mặt kêu lên:
– Thôi rồi, là bọn chúng giở trò để cướp cái túi đó đấy. Tôi đã nói bọn người ở đây gian lắm mà cô nương vẫn không cẩn thận. Để tôi chạy theo lấy lại cho cô nương!
– Đa tạ đại ca.
Gã lạ mặt ấy vừa nói vừa lao nhanh về hướng hai kẻ kia mới bỏ đi. Lệ Quyên không vội đuổi theo, cô lấy trong thắt lưng ra vài mảnh bạc vụn rồi bỏ lên bàn, xong cô mới lững thững đi ra cửa, vừa đi cô vừa chép miệng lẩm nhẩm:
– Tay nải của ta thì có gì mà mấy người muốn sờ mó chứ. Chậc chậc.
Lệ Quyên rời tửu quán cũng đi về hướng ba kẻ kia vừa chạy đi. Rẽ qua một góc khuất, trước mặt cô là người đàn ông lạ mặt nói sẽ giúp đỡ cô khi nãy và hai người khác, một nữ và một nam còn rất trẻ, dưới đất là những thứ dùng để cải trang. Cả ba đang túm tụm lại định mở tay nải ra để chia chiến lợi phẩm. Lệ Quyên hắng giọng khiến cả ba kẻ đó giật mình nhìn lại.
Lệ Quyên cau mày nói:
– Bên trong tay nải đó không có gì đâu. Mau trả lại đây.
Cả ba kẻ đó nghe xong, nhìn vào dáng vẻ mảnh mai yêu kiều của Lệ Quyên thì cười khinh miệt rồi nói:
– Cô đùa bọn này sao, không có gì mà đuổi tới tận đây. Dù gì cũng bị bắt quả tang rồi, muốn lấy lại đồ thì xuất bản lãnh ra đi.
Một trong ba kẻ đó vừa nói vừa xoay xoay tay nải trên tay. Lệ Quyên khẽ nhíu mày, nhưng cô còn chưa kịp động thủ thì một bóng trắng bất ngờ vút qua, cả ba tên kia không kịp kêu đã nằm chỏng gọng, tay nải của Lệ Quyên nằm gọn trên tay người mới đến. Kẻ đó quay lưng về phía Lệ Quyên nên cô chỉ thấy một vóc người thon gọn cao ráo, y cất giọng, giọng thanh trong và rất trẻ trung:
– Ta đã cảnh cáo các người hai lần rồi, vậy mà bây giờ vẫn lặp lại trò cũ, nói đi muốn ta phạt thế nào?
Ba tên kia lập tức tái mặt, rối rít van xin:
– Thiếu gia, xin tha cho chúng tôi lần này, chúng tôi hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa.
Chỉ nghe bạch y nhân “Hừ” một tiếng, cả ba lồm cồm bò dậy chạy biến. Nhìn từ phía sau, bạch y nhân có vóc dáng rất quen, vừa trông thấy Lệ Quyên đã nghĩ ngay đến Kiệt, nhưng giọng nói thì không giống. Tuy biết người này không phải anh nhưng sao Lệ Quyên vẫn cảm thấy tim mình cứ đập rộn lên từng hồi.
Bạch y nhân quay lại, Lệ Quyên nhìn vào lập tức ngơ ngẩn xuất thần. Không, anh không phải Kiệt nhưng gương mặt ấy lại có nét hao hao giống Kiệt. Lệ Quyên tự nhận mình đã gặp qua vô số nam nhân nhưng người có khí chất thoát tục như thế này thì đây hẳn nhiên là lần đầu tiên cô gặp được. Nếu xét riêng về dung mạo, trừ Kiệt ra, bạch y nhân này chính là người anh tuấn nhất trong số người Lệ Quyên gặp suốt mấy năm qua. Đôi mắt sáng, đôi mày thanh tú, sóng mũi cao và khuôn mặt chữ điền, kết hợp với dáng dấp thanh cao khiến toàn thân bạch y nhân toả ra khí chất không lẫn vào đâu được. Giọng nói của bạch y nhân cũng rất nhẹ nhàng ấm áp.
– Tay nải này của cô nương phải không?
Đến lúc này Lệ Quyên mới hoàn hồn sau phút ngơ ngẩn xuất thần. Cô vội vàng đáp:
– Vâng.
Người kia lại nói:
– Trả lại cho cô nương này.
Tuy hai người đứng cách khá xa nhưng người nọ không cần dùng sức, cũng không tiến lại vẫn ném gói vải bay đến nằm gọn trong tay Lệ Quyên, khiến cô không khỏi khen thầm “người này cũng một thân công phu chứ không phải tệ!”.
Lệ Quyên mỉm cười đáp tạ:
– Đa tạ thiếu hiệp ra tay giúp đỡ.
Lệ Quyên tỏ ra mình là một cô gái nhu mì, nụ cười cô lúc này thập phần mỹ lệ, nhưng bạch y nhân chỉ xua tay:
– Không có chi, chuyện nhỏ nhặt thôi mà, từ trước đến giờ tại hạ thấy chuyện bất bình luôn không thể làm ngơ. Cô nương dường như là người từ nơi khác đến?
– Vâng.
– Đi lại trong trấn này cô nương nên cẩn thận hơn chút nữa! Tại hạ có chuyện phải đi đây…
Nói chưa dứt tiếng, bạch y nhân đã vội vã quay đi. Khi câu nói dứt bóng dáng bạch y nhân cũng khuất sau lối rẽ cuối đường, nhưng âm thanh bật ra từ môi anh dường như âm vang mãi trong lòng Lệ Quyên. Một cuộc kì ngộ lạ lùng, Lệ Quyên trước giờ vẫn ra ơn cho kẻ khác giờ mặc nhiên trở thành kẻ thọ ơn. Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong phút bất ngờ này?
Lời lão hành khất kỳ lạ hôm nào lại vang lên trong lòng Lệ Quyên:
“Ngày cô nương quyết tâm dừng bước ngao du, cô nương sẽ gặp một người, là khởi nguồn cho cô nương tìm đến đích”.
Lệ Quyên ngẩn người ngẫm nghĩ.
“Người vừa rồi là ai? Không quen biết, không thân thuộc, vì sao khi mặt đối mặt anh ta tim mình lại đập loạn cuồng như vậy? Vì anh ta giống với Kiệt sao? Hình như không phải! Anh là bến đỗ của đời mình theo lời lão hành khất đã nói sao? Lão đã nói mình sẽ gặp lại cha và mẹ nhưng hình như không đúng lắm, bọn họ có lẽ không còn trên đời này nữa. Vậy lời tiên đoán về tình duyên này mình có nên tin lão một lần không? Nếu người vừa rồi chính là định mệnh của mình vậy làm sao mình có thể gặp lại anh ta thêm lần nữa?”
Lệ Quyên đứng lặng suy tư một lúc mới chậm chạp rời đi. Vừa qua khúc cua cuối con hẻm cô gặp ngay ba tên trộm khi nãy. Lệ Quyên hơi nhướn mày nhìn bọn họ:
– Vẫn chưa chịu buông tha cho cái tay nải của ta hả?
Gã đàn ông kia cười hềnh hệch nói:
– Chúng ta cũng không phải muốn cướp của cô, chẳng qua bọn ta vừa thua bạc sạch túi. Nếu cô nương giao hết bạc trong người ra, bọn ta hứa sẽ không làm khó cho cô nữa.
Lệ Quyên nghe xong thì rút túi bạc trong ngực ra tung tung trên tay cười nói:
– Được thôi. Nhưng trả lại ngươi câu nói khi nãy, muốn bạc thì xuất bản lãnh ra.
Ba tên kia nhìn nhau một cái rồi phóng người lao nhanh lại không chút cố kỵ. Chỉ có điều sau đó con hẻm chợt vang lên vài tiếng bốp bốp và tiếng la ối á liên tục. Nhưng chung quanh vắng vẻ quá mức chẳng ai nghe thấy để mò đến xem nơi đây có chuyện gì. Cuối cùng là tiếng kêu gào xin tha thứ.
– Nữ hiệp xin tha mạng, chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái sơn, từ nay xin chừa không làm nghề này nữa…
Lệ Quyên phủi phủi tay ngồi xổm xuống nhìn mấy kẻ nằm bò dưới đất, cô cười cười nói:
– Ta cũng không ép các ngươi bỏ nghề, trả lời vài câu hỏi của ta chẳng những các ngươi bình yên vô sự mà còn có tiền để cờ bạc.
Cả bọn ngây người một lúc mới kịp phản ứng lại vội vàng nói:
– Được được được, nữ hiệp có gì muốn hỏi chúng tôi biết gì nhất định nói hết không dám giấu. Cô có phân phó gì chúng tôi đều nguyện ý làm theo.
– Được. Câu hỏi đầu tiên. Các ngươi có biết người tên Hồ Nam từng làm tổng tiêu đầu ở đây không?
Cả ba người đồng thanh đáp.
– Không biết.
– Được. Câu thứ hai, các ngươi từng nghe người có họ Hạnh Văn chưa?
– Chưa từng.
– Câu thứ ba, người khi nãy các ngươi gọi là thiếu gia đó là ai? Nếu ta muốn gặp lại người đó thì phải làm như thế nào?
Đợi khi Lệ Quyên tra xét cặn kẽ thì mặt trời cũng ngã về tây. Những áng mây thu trôi lờ lững hắt ánh vàng của hoàng hôn xuống nhân gian làm rực rỡ cả góc trời. Đến lúc này Lệ Quyên mới ném cho ba kẻ kia thỏi bạc, căn dặn:
– Về sau các ngươi hẳn biết chuyện phát sinh trong ngày hôm nay cái nào nên nói cái nào không nên nói rồi chứ?
Ba kẻ kia vội vàng nói:
– Biết biết biết. Sau hôm nay cái gì chúng tôi cũng không nhớ, cái gì chúng tôi cũng chưa làm. Bây giờ trời sắp tối rồi, thiếu gia chắc sắp trở về, chúng tôi đi đây.
Lệ Quyên phẩy phẩy tay đuổi bọn họ đi, cả ba vội vàng chạy mất. Lệ Quyên ngước mắt nhìn trời rồi lẩm nhẩm một mình:
– Xem ra đêm nay phải tìm quán trọ để ngủ lại rồi.
Lệ Quyên thở hắt ra một hơi rồi chầm chậm cất bước, vừa đi cô vừa đảo mắt nhìn quanh tìm quán trọ. Nhưng Lệ Quyên đi vòng quanh thị trấn hơn mười lượt vẫn không tìm thấy quán trọ nào. Cô còn đang phân vân chưa biết làm sao thì chợt nghe có âm thanh từ xa vọng lại khiến cô phải thả chậm bước chân.
– Cô gái kia là người nơi khác mới tới thì phải.
– Cô ta đẹp đấy chứ?
– Không, phải nói cô ta cực kì xinh đẹp mới đúng.
– Khặc khặc… ngươi lúc nào mà chả vậy.
– Thuộc về ai bây giờ hay là chia nhau, lâu rồi không được chạm vào thân thể các mỹ nhân, thèm thật.
– Thèm đến thế à? Vậy ngươi xơi cuối nhé!
– Các ngươi… các ngươi thật quá đáng.
Tiếng cười lúc lúc vang lên rồi lắng xuống, Lệ Quyên nghe mà như không nghe, những câu chuyện phím của thiên hạ không đáng để cô bận lòng. Nhưng khi cô vừa dợm bước lập tức có vài người từ đâu nhảy xổ ra ngăn cô lại, chúng cười hềnh hệch nham nhở, có kẻ mở lời:
– Tiểu cô nương đi đâu mà vội mà vàng, cho anh hôn một cái rồi đi cũng chưa muộn…
Lệ Quyên sầm mặt:
– Các ngươi muốn gì?
Một tràng cười nham nhở cất lên, quanh cô hiện giờ không dưới mươi tên con trai mặt mày dâm đãng, hau háu nhìn vào thân thể mảnh mai của cô.
– Bọn anh muốn được hôn em thôi mà, em yêu… có phải từ nơi khác mới đến không?
Lệ Quyên sa sầm mặt:
– Các người muốn làm bậy hả, ta la lên bây giờ!
– Cứ la đi, trời sẽ xuống cứu em, mỹ nhân ơi…
Bọn chúng vẫn cứ cười hềnh hệch. Trong đầu Lệ Quyên bây giờ đang vẽ khung cảnh mỹ lệ khi gặp lại bạch y nhân ban trưa. Cô liền gân cổ lên gào:
– Có ai không, cứu tôi với…
Có lẽ phản ứng của cô càng làm bọn người kia thêm khoái trá, tràng cười nham nhở lại bật lên.
– Cứ la đi, không ai đến cứu mỹ nhân đâu, ngoan ngoãn im lặng anh yêu trong êm ái, bằng ngược lại… khặc khặc…
Ba bốn đôi tay với tới chộp lấy Lệ Quyên, cô run rẩy lui về sau dựa lưng vào vách tường. Cô thu mình lại né tránh những đôi tay dơ bẩn đó miệng không ngừng kêu cứu:
– Có ai không, cứu tôi với…
“Phịch, phịch…”
“Ui… á”
Sau nỗ lực kêu cứu không ngừng của Lệ Quyên, bọn người kia cuối cùng cũng bị đôi bàn tay rắn chắc nắm cổ quăng đi. Thân thể bọn chúng bay lên theo hình vòng cung rồi rơi xuống cách Lệ Quyên một khoảng khá xa. Nghe những tiếng rơi bình bịch liên tục vang lên khiến Lệ Quyên không khỏi thấy đau dùm. Bọn người kia thấy có người đến lập tức ù té chạy không dám dây dưa thêm phút giây nào.
– Vị cô nương này, cô không sao chứ?
Trái tim Lệ Quyên lúc này đang đập rộn ràng vì mừng rỡ, nghĩ thầm “quả nhiên có thể gặp lại”. Chính vì vậy cô nhoẻn miệng cười đáp:
– Tôi không sao. Đa tạ thiếu hiệp lần nữa cứu giúp tiểu nữ.
– Cô nương là cô gái ban trưa bị cướp đồ đó à?
– Vâng.
– Cô nương có thể cho tại hạ biết cô đến đây để làm gì không? Vì sao cả ngày nay cô nương cứ loanh quanh ở chỗ này chưa chịu rời đi?
Đột nhiên bị chất vấn, Lệ Quyên có chút khó chịu nhưng vẫn thành thật đáp:
– Tôi đến đây tìm người, nhưng chưa tìm được.
– Người cô nương tìm tên họ là gì? Nói ra thử xem biết đâu tại hạ giúp được cô nương.
Lệ Quyên chỉ muốn thở dài, người già nhất trong trấn còn không biết tin tức gì về Hồ Nam thì thiếu niên trước mắt này làm sao giúp được cô đây. Đã vậy cần gì làm phiền nhau, cô cười ngượng đáp:
– Tôi không nhớ tên người đó, chỉ biết cách nay hơn hai mươi năm ông ta làm tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An oai trấn nhất vùng này.
Bạch y nhân trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói:
– Tại hạ hỗ thẹn, chưa từng nghe qua tên tiêu cục Chấn An lần nào. Hiện tại, thị trấn này không có bất kì tiêu cục nào cả! Có lẽ người cô nương tìm không ở đây.
Lệ Quyên lắc đầu:
– Phụ thân tôi nói người đó chắc chắn ở đây.
– Người đó quan hệ thế nào với phụ thân cô nương?
– Họ là bằng hữu.
– Ra là vậy. Nghe nói cách đây khá lâu, thị trấn có một cơn dịch bệnh người trong trấn chết sạch chẳng còn một ai. Có khi nào vị bằng hữu của phụ thân cô nương cũng…
Anh ta không nói hết ý. Lệ Quyên thấu hiểu khẽ thở dài nhỏ giọng:
– Cũng rất có thể người tôi tìm đã không còn nữa, đa tạ thiếu hiệp nói cho tôi biết.
– Nơi này không thích hợp để ở lâu, cô nương nên nhanh chóng trở về nhà đi.
Lệ Quyên rưng rưng nước mắt:
– Tôi không về được.
– Tại sao vậy? Nhà cô ở đâu?
– Nhà tôi ở tận vùng Đông Bắc.
Bạch y nhân nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
– Xa vậy à? Cô nương làm sao đến được đây?
– Khi bắt đầu rời quê, tôi đi cùng phụ thân, nhưng được giữa đường người bạo bệnh qua đời rồi. Theo lời phụ thân, tôi cố gắng tìm đến đây hy vọng có thể nhờ cậy bằng hữu của phụ thân. Nào ngờ…
Đôi mắt Lệ Quyên rưng rưng lệ. Bạch y nhân vội hỏi:
– Cô nương có võ công không?
Lệ Quyên nhẹ lắc đầu. Lúc này đây, Hắc Long bang đang truy lùng cô ráo riết, cô không muốn hiển lộ công phu để bọn chúng nhận ra.
– Vậy cô nương có dự định gì không?
– Tôi… tôi không biết phải làm sao cả, hiện tại lộ phí của tôi cũng sắp hết rồi. Có lẽ tôi sẽ ở lại đây rồi tìm việc để làm…
– Đêm nay cô nương tính thế nào?
– Tôi đang tìm quán trọ để ngủ qua đêm.
– Thật không may cho cô nương, thị trấn này không có quán trọ đâu.
– Cái gì?
Lệ Quyên thật sự ngây người, hóa ra nơi này vốn không có quán trọ nên cô tìm mãi vẫn không thấy. Nhìn thấy nét hoang mang trên gương mặt diễm kiều của Lệ Quyên, bạch y nhân có lẽ cũng chạnh lòng, anh từ tốn nói:
– Hay là cô nương đến ở tạm nhà ta đêm nay, ngày mai ta sẽ cho cô nương ít lộ phí hồi hương.
– Hả.
– Cô nương xin đừng hiểu lầm, thấy cô nương thân gái một mình, thị trấn này về đêm rất phức tạp, nếu cô ở lại đây ta sợ cô nương bị hại. Nhà ta cũng ở gần đây, ta có thể cho cô nương ngủ tạm một đêm, nếu ngày mai cô nương muốn đi ta có thể tặng cho cô ít lộ phí. Nếu cô nương muốn ở lại cũng được, cô nương có thể làm công cho nhà ta.
Lệ Quyên nghe vậy thì mừng rỡ.
– Đa tạ thiếu hiệp, đa tạ thiếu hiệp.
– Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về thôi.
Bạch y nhân sải bước đi trước, Lệ Quyên lẽo đẽo theo sau. Đôi môi cô nhẹ cong lên thành một nụ cười. Hoàng hôn buông dần, bóng hai người in dài lên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.