Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 14: Vào đời


Nhưng khi Lệ Quyên đến nơi cũng là lúc cô nhận ra căn nhà của sư bá trên đỉnh Tiên Sơn ngày ấy đã trở nên hoang vắng từ lâu rồi, nhện bám tơ giăng, sâu bên trong bàn ghế gãy đổ ngổn ngang, đi sâu nữa là những vết máu khô màu đen vương vãi ở khắp nơi. Trái tim Lệ Quyên phút chốc thắt lại, cô biết mình đến muộn rồi, có lẽ giờ này sư bá và cả Tiểu Sơn không ai còn trên thế gian này nữa. Lệ Quyên rời khỏi Tiên Sơn, giờ cô bé chỉ là con nai tơ ngơ ngác giữa cuộc đời, không điểm tựa, không người thân, không biết về đâu với đôi bàn tay trắng trong khi hôm qua cô mới mừng sinh nhật mười sáu tuổi.
Cô bé nhớ lại những mẹo vặt mà Minh Tâm truyền thụ, nào trò hai ngón, nào cờ bạc… trong lúc chưa biết phải làm gì cô lấy đó làm kế mưu sinh. Thời gian sau cô lại nghĩ: “Trộm là sống trên mồ hôi nước mắt của người ta, là một việc làm bất chính, nó không thể là kế mưu sinh lâu dài cho mình được, còn có nguy cơ lộ võ công rất cao. Có lẽ mình nên tìm một nghề khác lương thiện hơn để kiếm cái ăn cái mặc đồng thời dễ dàng che giấu võ công mới được.”
Nghĩ vậy Lệ Quyên chợt nhớ đến một người quen cũ của nghĩa phụ, đó là một người phụ nữ tên Duyên Hương. Bà ta với Minh Tâm có chút ân tình, bà từng hứa sẽ giúp đỡ cha con cô bất cứ lúc nào hai người cần. Có lẽ vì Minh Tâm từng chữa trị cho con trai bà ta khỏi bệnh hiểm nghèo, lúc đó bà nói sẽ trả ơn cho ông thật hậu nhưng Minh Tâm đã từ chối. Lời hứa đó tuy đã qua lâu nhưng hôm nay Lệ Quyên bỗng dưng nhớ lại, cô bé quyết định tìm đến Duyên Hương, hy vọng bà sẽ giúp cô có được việc làm lương thiện. Lúc này đây Lệ Quyên chỉ cần một công việc bình thường có thể kiếm ra tiền, đồng thời có thể giấu đi thân phận thật sự của mình.
Nghĩ là làm, cô tìm ngay đến Hà gia trang, và Duyên Hương chính là trang chủ phu nhân. Hà gia trang lộng lẫy như một cung hoàng mà hoàng hậu không ai khác chính là Duyên Hương, đến nơi rồi Lệ Quyên gần như choáng ngợp trước sự xa hoa quyền quý của Hà gia, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô đến nơi này. Hà phu nhân dù đang ở vào một địa vị cao ngất như vậy vẫn tỏ ra rất cởi mở hòa đồng, đó là cảm nhận của Lệ Quyên về người phụ nữ ấy trong những lần gặp gỡ. Được tin báo Lệ Quyên đến tìm bà để cậy nhờ, Duyên Hương đích thân ra đón tiếp cô bé với nụ cười niềm nở, thăm hỏi ân cần. Lệ Quyên thấy vậy cũng không có gì phải e ngại hay che giấu, nên nói thật ra ngay:
– Cha con đã qua đời rồi, thưa phu nhân.
Duyên Hương có vẻ ngạc nhiên, bà lặng im mất một lúc mới hỏi lại:
– Tại sao… sao ông ấy lại ra đi đột ngột như vậy?
Lệ Quyên buồn bã trả lời:
– Cha con bị kẻ thù sát hại nên mới bỏ con đi nhanh như vậy. Giờ con chỉ còn lại có một mình nên mạn phép đến đây… cậy nhờ phu nhân…
Thấy Lệ Quyên có vẻ ngập ngừng, Duyên Hương cười thấu hiểu:
– Con muốn ta giúp điều gì cứ nói đi.
Lệ Quyên thành thật trả lời:
– Thưa phu nhân. Đến đây lần này con định nhờ phu nhân tìm giúp con một công việc để làm kiếm sống.
Duyên Hương cười nhẹ hỏi:
– Vậy con muốn làm công việc gì?
Quyên nói nhanh:
– Gì cũng được. Miễn là…
Lệ Quyên chợt ngập ngừng, cô muốn nói: miễn là đủ ăn đủ mặc là tốt lắm rồi, nhưng nếu nói ra thì nó kì kì làm sao ấy nên cô bé nín bặt không nói nữa. Duyên Hương mỉm cười thấu hiểu, bà nhỏ giọng hỏi lại:
– Miễn là như thế nào? Có phải đủ ăn đủ mặc là tốt rồi không?
Lệ Quyên cúi đầu, đáp nhỏ:
– Dạ!
Duyên Hương trầm ngâm một lúc mới cất giọng nói dịu hòa như tâm sự:
– Lúc trước vợ chồng ta mang ơn cha của con rất nhiều, cũng định đền ơn thật hậu nhưng ông ấy nhất định không chịu nhận. Nay ông ấy ra đi vội vã để lại con gái đơn độc một mình, ta nghĩ đã đến lúc ta phải đáp đền ơn nghĩa ấy. Ta thấy con cũng rất dễ thương, lại mới vừa mất đi người thân, ta rất muốn giữ con ở lại nhà ta nhưng không biết chồng ta có bằng lòng hay không nữa. Giờ tạm thời con gái cứ ở lại đây, con không cần phải làm bất cứ công việc gì, từ nay ta sẽ chăm sóc cho con, con cứ xem đây như nhà của mình đừng ngại ngần gì cả.
Chợt bà rỉ vào tai Quyên:
– Bao giờ có ý trung nhân, ta cũng sẽ đứng ra làm chủ cho con luôn thể. Con là con gái của Minh Tâm nên ta xem con cũng như con của mình vậy!
Lệ Quyên tuy vừa tròn mười sáu tuổi vẫn hiểu điều Duyên Hương nói, nghe xong cô bé liền cảm thấy ngượng ngùng hai má đỏ bừng, miệng líu ríu:
– Đa tạ phu nhân.
Duyên Hương tỏ ra hiểu ý, cười hiền:
– Đừng ngại gì hết, ta nói thật đấy!
Lệ Quyên suy nghĩ một lúc rồi nhìn bà:
– Nhưng con ở lại nhà phu nhân mà không cần phải làm gì, con thấy không hay cho lắm…
Duyên Hương gật gù:
– Ôi, con bé siêng làm đây mà, không chịu ăn không ngồi rồi, không thích dựa dẫm… Thôi được rồi, giờ cứ thế này, con cứ ở đây! Trong nhà có ai cần giúp gì, thì con giúp một tay. Như ta vừa nói rồi đấy, cứ xem như con đã là người nhà này rồi vậy, đừng ngại điều gì cả.
Lệ Quyên vẫn còn cảm thấy phân vân:
– Dạ… nhưng…
Duyên Hương nở nụ cười hiền:
– Ta rất thông cảm với hoàn cảnh của con. Thật ra ta còn đang định nhận con làm con nuôi nữa, con dễ thương lắm có biết không? Nhưng ta còn phải đợi thêm vài hôm nữa, đợi phu quân ta về ta hỏi lại ông ấy xem sao, xem ông ấy có bằng lòng không đã. Ta thì đã có ý nhận con chỉ sợ ông nhà ta khó tính, nhưng con cứ yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ thuyết phục ông ấy giúp con, nhất định ông ấy cũng bằng lòng nhanh thôi. Giờ con gái vào trong thay bộ y phục khác đi, đường xa cát bụi bám đầy cả người kia kìa.
Lệ Quyên bối rối.
– Dạ, con cám ơn phu nhân, cám ơn phu nhân nhiều lắm.
Duyên Hương khẽ cười:
– Ừm, để ta dặn người làm dọn cho con một gian phòng. Nào, đi theo ta!
– Dạ.
Lệ Quyên chầm chậm theo sau Duyên Hương vào bên trong, cô bé không thể không ngơ ngẩn ngắm nhìn những hoa văn tinh xảo đã cấu thành cái gia trang đồ sộ này. Chốc chốc cô bé lại khẽ nhìn sang Hà phu nhân, bà có một nụ cười phải nói là “tuyệt mỹ”, từng đường từng nét sắc sảo đến lạ lùng, mà ẩn sâu trong cái đẹp đến ngây người ấy có chút đanh đá dữ dằn, nhưng lúc này Lệ Quyên không thấy sợ bà, vì ấn tượng của cô về người này trước nay chỉ vỏn vẹn hai từ “người tốt”!
Ánh mắt của bà nhìn Lệ Quyên rất âu yếm, làm cô bất chợt nhớ về mẹ, một nỗi nhớ thiết tha và đau buốt. Nhưng cô bé đã tìm kiếm suốt bao năm qua, bóng dáng của mẫu thân vẫn cứ bặt tăm, làm Lệ Quyên có lúc cảm thấy vô cùng thất vọng, tận sâu trong lòng cô bé nảy sinh một sự hoài nghi: “Phải chăng mẹ đã không còn trên thế gian này nữa?”
Lệ Quyên ở lại Hà gia trang được ít hôm thì Hà lão gia trở về. Hà lão gia tên thật là Hà Nghị, trước nay Lệ Quyên chỉ biết ông qua lời kể của Duyên Hương chứ chưa lần nào được gặp mặt ông, đồng nghĩa ông cũng chưa bao giờ gặp được mặt cô.
Hay tin chồng đi làm ăn xa về, Duyên Hương mừng rỡ đích thân ra cửa đón chồng. Theo cảm nhận của Lệ Quyên, Hà phu nhân đối với chồng muốn bao nhiêu âu yếm liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu ngọt ngào cũng có bấy nhiêu. Dù là người đàn ông nào đi nữa ắt hẳn cũng phải đắm mê bà ta trong phút giây này. Hà Nghị nở nụ cười rạng rỡ choàng tay ôm chầm lấy vợ và những cử chỉ yêu thương… Lệ Quyên đứng khuất trong một góc nhà, nhìn đôi vợ chồng ấy âu yếm mà chợt thấy đau lòng, cô nhớ đến mẹ và cha, cô cảm thấy xót xa cho cuộc đời của mẹ.
Nhìn lại thực tại, Duyên Hương cứ tíu tít thăm hỏi chuyện làm ăn của chồng, ông cũng đáp trả huyên thuyên, rồi họ hôn nhau. Hà Nghị về nhà lần này có khối quà tặng vợ nào là vòng tay đủ màu đủ sắc, ngọc bội bằng đá quý, trâm cài bằng vàng có đính những hạt minh châu lấp lánh đẹp mắt, Duyên Hương như đứa trẻ nhận được quà từ người lớn ríu rít cám ơn, săm soi xem xét tỏ ra vô cùng thích thú với những món quà của chồng. Hà Nghị âu yếm nhìn bà, môi nở nhẹ nụ cười trìu mến.
Lệ Quyên cứ đứng lặng nhìn, cảm giác thèm khát được sống một cuộc sống yên bình như vậy, thèm khát được sống trong một gia đình ấm cúng như vậy, thèm khát được yêu thương… Lệ Quyên đang đứng lặng, thả hồn theo những ý nghĩ mông lung thì bất chợt Duyên Hương cất tiếng gọi:
– Lệ Quyên, con thay ta vào pha cho lão gia một tách trà nóng nhé. Pha loại trà ngon nhất ta chỉ con ban sáng ấy, nhanh đi con!
Quyên đáp “Dạ” rồi lập tức đi ngay. Đến lúc này Hà Nghị mới chợt để ý đến Lệ Quyên thì cô đã khuất sau cánh cửa của gian phòng. Dù không kịp nhìn rõ nhưng đủ để ông mường tượng ra vóc dáng người con gái lạ, thon mảnh, yêu kiều đến lạ. Hà Nghị bất giác quay sang hỏi vợ:
– Là ai vậy phu nhân? Nàng vừa tuyển thêm nha hoàn nữa à? Nha hoàn nhà ta đâu thiếu, nàng đâu cần thiết tuyển thêm cho tốn kém?
Duyên Hương nở nhẹ nụ cười, đính chính:
– Cô gái vừa rồi không phải là người hầu mới tuyển vào đâu. Con bé ấy là nghĩa nữ của ân nhân chúng ta đó!
Hà Nghị thừ người ra một lúc, hỏi lại:
– n nhân, ai vậy?
– Đại phu Minh Tâm, chàng còn nhớ hay không?
Hà Nghị chép môi lập lại:
– Minh Tâm?
Duyên Hương thấy chồng vẫn chưa nhớ, bà nhẹ mỉm cười lại nhắc:
– Người mà hơn một năm trước đã cứu mạng con trai mình đó, lúc đó Khánh nhi mắc bệnh… may nhờ có ông ấy.
Hà Nghị bỗng “À” lên một tiếng rõ to:
– Ta nhớ ra rồi.
Duyên Hương nói tiếp:
– Theo lời con gái ông ấy, thì Minh Tâm bị kẻ xấu làm hại, ông ấy đã qua đời. Đứa con gái ấy chỉ còn lại một mình bơ vơ nên đã tìm đến đây nhờ thiếp tìm công việc gì đó cho nó làm.
Hà Nghị phẩy phẩy cây quạt trên tay, nói:
– Ầy, làm gì cho cực. Mình đủ sức lo cho con bé mà. Minh Tâm có ơn với gia đình mình, mình lo cho con bé xem như trả ơn, phu nhân đã trả lời con bé như thế nào rồi?
– Thiếp cũng nghĩ như chàng nên đã bảo Quyên nhi ở lại, vợ chồng mình sẽ bảo bọc cuộc đời con bé. Lệ Quyên vừa mới mất người thân, em thấy mình nên nhận con bé làm con nuôi luôn để tiện bề trả nợ ân tình của cha con bé, chàng thấy thế nào?
Hà Nghị gật đầu:
– Ừm, ta cũng nghĩ như nàng, chúng ta…
Ông còn muốn nói thêm gì đó nhưng ngay lúc ấy Lệ Quyên đã xuất hiện, cô mang cho ông và phu nhân mỗi người một tách trà. Hà Nghị vừa nhìn thấy Lệ Quyên, cây quạt trên tay rớt ngay xuống đất, câu nói đã ra đến môi ông vội vàng nuốt xuống luôn.
Lệ Quyên nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn xong định lui ra thì Duyên Hương đã gọi cô lại bảo:
– Quyên nhi, đừng đi vội, con hãy lại đây! Ta giới thiệu một người với con nè.
Lệ Quyên “Dạ” một tiếng rồi bước lại đứng cạnh Duyên Hương. Thật kỳ lạ, dù Lệ Quyên có di chuyển đi đâu ánh mắt của Hà Nghị vẫn dán chặt vào cô không rời khỏi một li nào. Duyên Hương nắm tay Lệ Quyên kéo nhẹ cô bé ra phía trước, giọng bà vẫn dịu dàng như nước chảy:
– Nào, ta giới thiệu với con một chút. Người ngồi trước mặt con là phu quân của ta, cũng chính là trang chủ Hà gia trang. Chắc con chưa gặp lần nào phải không? Mau…
Bà không nói tiếp câu nói cuối cùng Lệ Quyên cũng thừa hiểu ý, cô đến trước Hà Nghị cúi sâu đầu lễ phép chào:
– Con tên là Lệ Quyên, xin ra mắt Hà trang chủ…
Đợi một lúc lâu, vẫn thấy Hà Nghị im lặng không đáp một lời. Duyên Hương nhíu chặt mày lên tiếng thúc giục:
– Phu quân, chàng hãy nói gì đi chứ, hãy trả lễ cho con bé đi nào.
Duyên Hương đã nói như vậy mà Hà Nghị vẫn cứ im lặng, bà liền nổi cáu lay mạnh tay chồng một cái. Ông giật mình quay phắt lại nhìn bà. Duyên Hương bực dọc càu nhàu:
– Còn không mau trả lời con bé đi.
Hà Nghị ngơ ngác:
– Trả lời gì? Nàng hỏi ta về việc gì?
Duyên Hương thở hắt ra, quay lại nói với Lệ Quyên:
– Quyên nhi, con ra ngoài đi!
Quyên “Dạ” nhỏ rồi cúi đầu bước vội ra ngoài. Cô bỏ lại sau lưng tất cả những hạnh phúc của người ta, những ghen hờn của người ta, mà đến tận bây giờ cô bé mới vừa chớm hiểu.
_o0o_
Hà Nghị lần đầu gặp Lệ Quyên đã tỏ ra ngây ngẩn như vậy cũng bởi vì Lệ Quyên quá đẹp, điều đó không rõ là một điều may mắn hay bất hạnh. Nhưng chính điều đó đã thừa nhận cô bé là một cô gái có nhan sắc hơn người, nhan sắc đó trời đã ban cho cô bé ngay khi mới chào đời. Hôm nay khi bắt gặp cái nhìn kì quặc của Hà Nghị không hiểu sao Lệ Quyên bỗng cảm thấy trong lòng có chút bất an. Càng ngày Hà Nghị càng tỏ ra ngây ngất trước nhan sắc như nụ hoa vừa mới chớm của Lệ Quyên, mặc dù bây giờ cô bé chỉ vừa mười sáu tuổi. Ông mê mẩn lộ liễu đến mức một kẻ khờ nào cũng có thể nhận ra.
Duyên Hương dịu hiền hòa nhã ngày nào giờ đây cũng bắt đầu ra mặt ghen tuông. Lệ Quyên không phải là một cô bé ngốc, làm sao có thể không nhận ra. Những lần Duyên Hương bắt gặp Hà Nghị nhìn Lệ Quyên mê đắm đều sa sầm mặt, Lệ Quyên thấy vậy càng ngày càng tránh xa Hà lão ra. Nhưng không phải cứ tránh xa là lão để yên cho cô bé, cứ vắng Duyên Hương là lão mò đến tìm Lệ Quyên, buông lời tán tỉnh. Sau đó nữa, chỉ cần nghe tiếng Hà Nghị gọi “Quyên nhi” là Lệ Quyên co giò chạy mất dạng để mặc lão đứng đó dậm chân tức tối.
Một buổi sáng, Lệ Quyên đang vô công rỗi nghề, lang thang đi dạo xung quanh trang viện của Hà gia. Nó rộng lớn và tráng lệ đến ngợp người, làm cho cô bé có cảm giác càng nhìn càng thích. Trong lúc Quyên đang ngây ngẩn ngắm nhìn, bất ngờ có một tiếng gọi:
– Lệ Quyên cô nương.
Lại có tiếng gọi của một nam nhân! Lệ Quyên dợm chân muốn chạy nhưng âm thanh này xa lạ, không phải của Hà Nghị. Lệ Quyên dừng chân quay lại nhìn, trước mặt cô là một thiếu niên tuổi độ mười tám đôi mươi, y mỉm cười nhìn cô, nụ cười đẹp và sắc sảo, có nét hao hao giống Duyên Hương. Ngẫm nghĩ một lúc Lệ Quyên mới nhớ ra chàng ta là thiếu chủ của Hà gia trang – Hà Kim Khánh, người trước đây đã được nghĩa phụ cô chữa khỏi bệnh.
Lúc đó anh ta mắc một căn bệnh rất lạ, trước khi gặp Minh Tâm những đại phu khác đến khám đều lắc đầu bỏ đi, ai cũng nói mình không chữa được. Hà gia nghe như vậy đã rất hoang mang, may là Duyên Hương gặp được Minh Tâm. Họ dường như đã quen nhau từ trước và bà cũng biết rõ về y thuật của ông nên đã van xin ông hãy chữa trị cho con trai của bà ta. Lúc đó Minh Tâm có vẻ do dự nhưng rồi ông cũng nhanh chóng nhận lời. Hà gia đúng là may mắn khi gặp được Minh Tâm, ông đã cứu thoát đứa con trai độc nhất của Hà gia trước ngưỡng “quỷ môn quan” chỉ trong gang tấc.
Ngày đó, Lệ Quyên cũng cảm thấy căn bệnh của chàng ta hơi kì quái nên hỏi nghĩa phụ đó là loại bệnh gì. Nhưng khác với mọi khi Minh Tâm luôn giải thích tận tường về mọi thứ, lần này ông đã không trả lời câu hỏi đó của Lệ Quyên mà chỉ bảo với cô rằng: “Nếu sau này có gặp trường hợp tương tự, nếu con thật sự muốn cứu người đó thì kê toa theo đơn thuốc ta đã dùng để chữa cho chàng công tử họ Hà kia, còn nếu không muốn cứu con người đó thì cũng chẳng vấn đề gì, căn bệnh đó đáng ra không nên chữa trị!” Lúc đó Lệ Quyên nghe nhưng không hiểu và đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu.
Giờ gặp lại con người này, thấy chàng ta đã khỏe mạnh trở lại như thường, Lệ Quyên cảm thấy rất vui. Kim Khánh đứng trước mặt cô, đôi môi chàng vẫn treo nụ cười tà mị, sau phút bỡ ngỡ Lệ Quyên cúi đầu lễ phép chào, vì dù sao chàng ta cũng là thiếu chủ của Hà gia:
– Kính chào thiếu gia!
Môi Kim Khánh vẫn treo mãi nụ cười huyền hoặc, ánh mắt thì đăm đắm nhìn Lệ Quyên, làm cô bất giác thấy thẹn thùng cúi mặt. Kim Khánh vẫn cứ nhìn cô không nói gì. Lệ Quyên thấy thế thì quay lưng định bỏ đi. Lúc ấy Kim Khánh mới bừng tỉnh giấc mơ hoang nào đó, vội chạy theo chặn cô lại.
– Lệ Quyên cô nương sao vội vậy, chúng ta đã từng quen nhau, sao giờ gặp nhau lại xem như người xa lạ.
Lệ Quyên liếc xéo anh ta, dẩu môi nói:
– Chứ thiếu gia gọi tôi lại rồi không chịu nói gì, cứ nhìn người ta mà cười hoài, kỳ cục muốn chết.
Kim Khánh chợt hiểu “A” lên một tiếng, vội nói:
– Cho ta xin lỗi, là ta thất lễ rồi.
– Sau này thiếu gia còn nhìn tôi mà cười như vậy, tôi sẽ lại bỏ đi đó!
– Được rồi, ta sẽ không như vậy nữa. Cô nương đang làm gì đó, đi dạo à?
– Hôm nay không có việc gì làm, buồn chán nên đi loanh quanh, hì hì!
– Ta có chỗ này rất thú vị, cô nương muốn đến xem không?
– Nơi nào vậy thiếu gia?
– Một nơi rất đẹp! Có hoa, có bướm…
Lệ Quyên xị mặt:
– Thiếu gia nói hoa viên nhà thiếu gia chứ gì, tôi đến đó rồi.
Kim Khánh hơi nhướng mày, sau đó lắc đầu:
– Cô bé đoán sai rồi!
Quyên tò mò hỏi:
– Vậy nơi đó là nơi nào?
Kim Khánh cười thần bí nói:
– Muốn biết thì đi theo ta!
Lệ Quyên gật đầu cái rụp:
– Được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.