Trong văn phòng, chủ nghiệm đã sợi sẵn ở trong. Ông nhìn Linh với ánh mắt đầy thương xót:
“Thầy biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng mà em phải biết mình đã đắc tội với ai cơ chứ? Người ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn vô cùng quyền lực.”
“Thầy giúp em được không?”
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu thở dài:
“Việc này vượt ngoài sức của thầy, không ai có thể giúp được em nữa. Trừ khi.. em được Diệp Anh tha thứ.”
Đến lúc ra khỏi văn phòng, Linh vẫn còn thất thần, trong đầu cô lặp lại từng câu từng chữ của thầy giáo nói.
Đúng rồi, chỉ cần được cô ấy tha thứ sẽ không phải nghỉ học nữa. Được cô ấy tha thứ..
Linh vội vàng đi tìm Diệp Anh, mà lúc này trong căn tin người này rất nhàn rỗi. Cô dùng dĩa cắt miếng thịt bò bít tết được đặt làm riêng tại nhà hàng sang trọng bậc nhất nước. Dùng dao nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò cho vào miệng, trên gương mặt lộ ra sự khó chịu. Vệ sĩ áo đen bên cung kính đưa khăn giấy, Diệp Anh lâu khoé miệng nhỏ lên tiếng:
“Hôm nay đầu bếp bỏ nhầm hạt tiêu.”
“Tôi sẽ cho đuổi việc hắn ta.”
“Tốt.”
Diệp Anh đáp lại một tiếng qua loa, dùng muỗng súc một muỗng kem vani trên bàn. Thử thêm một muỗng nhỏ rồi liền đặt thìa xuống đứng dậy bước ra khỏi căn tin.
Vừa lúc nhìn thấy Linh nhễ nhại mồ hôi chạy đến, cô ghét bỏ nhanh bước rời đi.
“Nguyễn Diệp Anh, bất kể cô muốn như thế nào cũng được chỉ cần đừng bắt tôi nghỉ học.”
Diệp Anh coi như không hề nghe thấy gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta. Ánh mắt không hề có một tia cảm xúc, vừa lạnh lùng, vừa vô tình. Vệ sĩ đi sau dễ dàng chặn Linh lại, nhưng cô nàng vẫn không chịu bỏ cuộc hét lớn:
“Đối với tôi việc học rất quan trọng, tôi muốn trở thành bác sĩ để có thể chữa khỏi bệnh tim cho mẹ.”
Lúc này trên sân trường tụ tập vô số nguời đứng xem, Diệp Anh bỗng dừng bước quay đầu lại ra hiệu cho vệ sĩ thả người. Linh lảo đảo bước về phía cô thổi thức lên tiếng:
“Cầu xin cô..”
“Bất kể điều gì cũng được sao?”
Cô híp mắt đánh giá Linh, cô nàng không có chút chần chờ gật đầu. Diệp Anh cong môi cười nửa miệng, hơi chìa ra một chân:
“Liếm giày đi.”
Lúc nãy Linh cứng đờ người lại, không tất tả mọi người đang chứng kiến đều giật mình, điện thoại đang mở chế độ quay trên tay suýt nữa thì đáp xuống mặt đất thân thương. Xung quanh ồn ảo hơn bao giờ hết, trong phòng livestream rất đông người đang xem video này.
Bình luận liên tục thay đổi:
Lấu 1:”Bạn nữ đang quỳ thực đáng thương.”
Lầu 2: “Tuy mình không giữa bạn họ xảy ra chuyện gì, nhưng nữ sinh kia thật quá đáng.”
Lầu 3: “Có ai để ý đây đều là hai mĩ nữ. Đặc biệt là nữ sinh mắt xanh kia.”
Lầu 4: “Giờ mới để ý nè, tóc bạn ý đẹp quá.”
* * *
Lầu 108: “A, có phải đây là tiểu thư nhà họ Nguyễn không? Tuần trước ta vừa mới thấy chị ấy bước lên thảm đỏ trong buổi diễn ở Pháp.”
Lầu 109: “Ặc, ta thích xem Diệp Anh nhảy hip hop.. Cô ấy là thần tượng của ta đó.”
Lầu 110: “Mình không biết nữ sinh này cho mấy, nhưng gần đây lướt facebook, tik tok, hay instagram đều thấy hết.”
Lầu 111: “Có ai còn nhớ vừa nãy cô ta vừa nói gì không? Mặc kệ cô ta là ai nhưng làm thế rất quá đáng.”
Lầu 112: “Lầu trên không biết rồi ngày nào Diệp Anh cũng đều gây chuyện, náo đến trời đất quay cuồng.”
Trở về hiện trường.
Diệp Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ngồi xuống gần bên cạnh đưa tay nắm cằm Linh hỏi: “Thế nào, không làm được sao?”
Xung quanh cũng theo hành động này của cô mà ngừng hít thở, trong phòng Livestream tất cả người xem đều dừng bình luận. Linh vẫn không trả lời chỉ là cả người run rẩy kịch liệt. Diệp Anh đứng đợi cô ta vài giây cau mày khó chịu: “Mau lên.”
Không chỉ vậy những người khác cũng đều đang muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Diệp Anh nhìn Linh một cách chăm chú nhưng cô không thể kiên nhẫn lâu được như vậy, thẳng tay tát mạnh Linh vài cái, rồi cười khinh bỉ đứng dậy: “Nếu đã không dám, thì đừng có nói làm gì cả? Chẳng phải muốn chữa tim cho mẹ cô sao? Nào mau chóng làm đi.”
Diệp Anh tháo đôi gang tay vả vứt xuống đất, quay đầu tiếp túc trở về lớp học. Trước khi đi phun ra đúng hai từ: “Nhạt nhẽo.”
Trở về chỗ ngồi của mình tất cả đều chăm chú quan sát cô. Bạn cùng bàn Lê Phong sắc bén nhìn cô một cái, trong đáy mắt đều là khí hàn. Trên bục giảng giáo sư ho nhẹ vài tiếng: “Cá em mau chú ý vào bài giảng nào?”
Lúc cuối giờ về, cổng trường vô cùng chật trúc không biết ai đã đào được thông tin mà đăng lên trên Internet cho những người khác. Diệp Anh cau mày, mẹ nó tụ tập đến đông như thế làm gì?
Chiếc xe của cô cũng khó có thể ra ngoài được, bỗng một bàn tay lạnh kéo cô chạy qua đám đông đến một ngã rễ khác. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Anh đập mạnh vào lồng ngực trắc rắn của Lê Phong, tóc tai sớm trở lên tán loạn. Đến lúc dừng lại cô thở mạnh trừng mắt nhìn kẻ đang đứng đối diện: “Anh cái quái gì vậy?”
Lê Phong lạnh lùng nhìn cô nói: “Chẳng phải đang giúp cô sao?”
“Thế phải chân thành cảm ơn anh rồi bạn học Phong.”
“Không cần thiết.”
Diệp Anh nói một cách đầy châm chọc, anh ta lại coi như không biết trả lời xong thì quay lưng bước đi.
*
Lời tác giả: Có ai cảm thấy Diệp Anh rất phá game không?
Đã chia rẽ cặp đôi người ta, còn khuyến rũ cả công lẫn thụ.