Hiền phitheo sau Hoànghậura khỏi Kim Lưu Điện,khuônmặt đoanchính ởtrướcmặt Thục phi vừarồicũnghơitrầm xuống,ngẩng đầunhìn bónglưng Hoànghậu,mởmiệngliềnhô: “Hoànghậu,đợithiếpmộtchút.”
Hoànghậu dừng bước,quay đầulạinhìnnàng.
Hiền phibước nhanhtới,thấp giọng liền nói: “Hoànghậu,chuyện ngàyhôm nay..”
Hoànghậunhìn chỉ sáo(*指套)trênngóntay út,nhưcónhư khôngcườicười: “Chờ đến khicácngươi bắt đượcthích khách,đãcó đámngười Đại Lý Tự điềutra,ngươicùng bổncungcũng khônglàmraloạichuyệntráilươngtâm,lúcnàylạichột dạcái gìa?”
“Nhưng,Thánhthượng người ——”Sắc mặt Hiền phi vẫn khôngtốt nhưtrước,có vài phần sợhãi* mơhồ.(*Nguyên văn là 後怕 hậu phạ: sau chuyện xảy ra vẫn cảmthấy sợi hãi.)
Hoànghậunhẹnhàng xoa đầu Văn Nhân An: “Thánhthượngmuốnnhưthếnào,chúngtacũng khôngthểcanthiệp,cho dù ở đây đoánmòcũng vô dụng.Chờlà được.”Nói xong,cất bướcmuốn đi,nhưngtrước khi đilại quay đầunhànnhạtliếcnhìn Hiền phi,nói,“Cólẽlờinày bổncung khôngnênnói,chỉcó điều,”Lờinói đến đây,ý vị sâu xa dừngmộtchút,sau đómớinóitiếp: “Mấyngày gần đây,chẳnglẽmuộimuội khôngcảmthấy được…danhtiếngcủangươi và Đạihoàngtửcóhơi quáthịnhrồi sao?”
Hiền phi cân nhắc lời Hoànghậu nói,cảmthấyhoảng sợ,trên mặt cũng không khỏi mangtheo vài phần do dự: “Hoànghậu nói là…”
Hoànghậurồilại không đáp,chỉnhìn Hiền phimộtcái,sau đó kéo Văn Nhân An đi xa.
Hiền phi đứng sữngtạichỗ,Văn Nhân Hiênthu vàomắt,cóchútlo âutiếnlên vài bước,đi đến bêncạnh Hiền phi gọimộttiếng: “Mẫu phi.”
Hiền phinhìn y,nhíumàylắclắc đầu,thấp giọngnói: “Cho dùthếnào,hếtthảy đều do Hoàngthượng định đoạt.Giốngnhư Hoànghậunói,hiệntạichúngtalolắngcũng khôngcó ích gì.”
Văn Nhân Hiên trầm tư mộtlát:“Vậynhithầnsai ngườiđến Đại LýTự bên kia hỏitìnhhuống mộtchút? Gánh hátnàyđã cho người bắt hết, nóikhông chừng cóthểtra ra cáigì đó từmiệngbọnhọ.”
Hiền phithở dàimộthơi,gật đầunói: “Đi đi.”
Nói xong,nhìntheobónglưngdần xa củaVănNhânHiên,quahồi lâu, mới theo Đại cung nữbên cạnh mình ngồi lên kiệu trở vềVũ LộĐiện.
Lúc Lạc Kiêunhận đượctin Đức Vinh đế bị ám sát,là đangcùng Bình Tân Hầu ởtrongthư phòng,khai báotiềncănhậu quảchuyện Tháitử sinh bệnh vàingàytrước đó.
“Trước đó mấy ngày là Tháitử,hôm nay lại là Hoàngthượng,”Bình Tân Hầu nhìn mảnh giấybébằnghai ngóntay,mày nhíu chặt,“Hôm nay,chỉ sợ là muốn sinhbiến rồi.”
Lạc Kiêumởrachụp đèn,mảnh giấy dínhlửa,rấtnhanh đãhóathànhmộtnắmtrotàn.Hơinângmắtnhìn Bình Tân Hầu,thấp giọngnói: “Phụthân,conhiệntạimuốn vào Đông Cungmộtchuyến.”
Bình Tân Hầu cũng nhìnhắn: “Cổng cung lúc này đã đóng,con làm sao đi vào?”
Lạc Kiêucườinhẹmộttiếng: “Đươngnhiên sẽ không đểngười bắt đượca.”
Bình Tân Hầu nhìnbộ dạng của Lạc Kiêu,thở dài mộthơi,khoáttay áo: “Mọi sự cẩnthận,chớ gây rắc rối ảnhhưởng đến Hầu phủ cùng Tháitử.”
“Nhitử đãbiết.”Lạc Kiêu chắptay,lúc này mới quay người đi ra.
Đang đi đếntrung đình(*sânị trong nhà),lại gặp Bạchthị,Bạchthị nhìnbộ dạng vội vàng,chuẩnbị xuất phủ củahắn,trong lòng cũng rõ ràng một ít,tiến lên vàibước,nhẹ nhànghỏi: “Nhưthế nào đã muộn như vậy,còn muốn xuất phủ?”
“Mẫuthân.”Lạc Kiêuhô mộttiếng,bên môi mangtheo nụ cười,nói: “Có một số việc phải đi làm.”
TrongconngươiBạchthịlóe qua chút chấn động, nhưnglại săn sóc không hỏi nhiều, tiến lên chỉnh lại vạt áocho Lạc Kiêu, khẽ cười: “Làm việc thì làm việc, nhưng nhớ kỹlàmtrongkhảnăng,đừngkhiến bảnthânmệtnhọc.”
“Mẫuthân yêntâm,nhitửtự có chừng mực.”Lạc Kiêu chânthành nói.
“Được rồi,vi nươngbiết con có chừng mực.”Bạchthị lui sau mộtbước,nhìn nhitử sớm đã caohơn mình không ít,cười mộttiếng,“Đi đi.”
*
TừngnhómCẩm YVệ ởtrong Hoàng cung tiến hành điều tra, nhất thời toàn bộHoàng cung đềuầm ĩhuyên náo. Trong Đông Cung, TrươngHữuĐức vừa thay Văn Nhân Cửutiễnđộituầntra Cẩm YVệ rangoài, quay người đang chuẩnbị trở lạiThanh LanĐiện, liền thấy mộtbóngđentừ đầu tường bỗng nhiên nhảy xuống,nhấtthờitrong lòng trầm xuống, suýt nữa giật mình hôra tiếng.
Nhưngcũngmay,trước khiônglàm ra phản ứng, bóng đenkiađã lập tứcrơixuốngcạnhông,kéoông qua một bên, thấp giọng nói: “Công công đừng hoảngsợ, là ta.”
Trương HữuĐứcsữngsờ một chút, sau đóquayđầu nhìn nhìn dưới ánh đèn không quá sáng sủa, hơikinhngạcmà gọi một tiếng: “Thế tử?”
Lạc Kiêu gật đầu,nhìnchung quanhmột vòng: “Nơinày không phảilànơinóichuyện,Côngcông vẫnlà dẫnta đếnchô Tháitử bên kiaa.”
Trương HữuĐứcnghexonglời này cũng không đoái hoài đến những thứ khác nữa, vội vàng gật đầu,dẫnLạc Kiêu vào Thanh Lan Điện.
Văn Nhân Cửu dĩnhiên cònchưangủ,mộtmìnhngốctrongtẩmđiện,trêntháplùnbày một bàn cờ,mộtngườiđánhcờ dưới ánh nến, cũng là thúvui tao nhã cựckỳ.Nghethấycó người vén rèm đivào,một tay vuốt vequâncờ trongtay,chậmrãi nâng mắt nhìn vềphíabênkia,nhìnthấyLạc Kiêu phía sau TrươngHữu Đức, đuôi mày nhẹ nhàng nhướnglên,khóemôi cong lên như cónhư không,nhưng biểu hiện rồilạikhôngquámức kinh ngạc:“Xemra phòng ngự trong Đông Cung này của Côquá mức lỏng lẻo, Thế tửnói đến làđến,nóiđi làđi,ngượclạiso với Bình TânHầuphủ của mình còn muốn ravào tự nhiên hơn mấyphần.”
Bịtrêu ghẹotrắngtrợn nhưthế,trên mặt Lạc Kiêu nhưng là một chút không đượctự nhiên cũng không có,ngược lại nhìn qua Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu,biểuhiệntrên mặt lại có chút nghiêmtúc: “Tháitử cùngthần ngược lại là cùng nghĩ đến một chỗ.Phòng ngự của Đông Cung này đúng là quá mức lỏng lẻo,vôtâmthì cũngthôi đi,nếu như cótâm,Điệnhạthân ởbêntrong nhưng sẽ gặp nguyhiểm.”
Văn Nhân Cửu hạquântrắng *cộp* một tiếng xuống bàn cờ, sauđó mới ngừng tay, xoay ngườiđi đến bêncạnhgiường của mình ngồi xuống, híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn: “Mới cónửa ngày khôngthấy,da mặt của Thếtử ngượclại dày thêm mấy phần.”
Miễncưỡnghỏi: “Không phảingươi đãtheo Hầu gia quay về Hầu phủrồi sao?Nhưthếnào đêmnay không ởtrong phủnghỉngơi,ngượclại xôngtớicungcấmnàycủa Cô?”
Lờinày vừanóira,Lạc Kiêuliềnlậptứchiểurõ,xemra ghichéprơi vàotrongtay Hầu phủlúctrướccũng không phải búttíchcủa Văn Nhân Cửu.Chỉcó điềucóthểcố ý đưatin đếnchohắn,lạilàchữ viếttinhtếcủanữtử…Liênhệ đếnchuyện xảyrahaingàytrước,tronglòng Lạc Kiêutrồilênmộtcáitên.
Chỉ có điều,nếu như quảthật là nàng mà nói,lại suy nghĩtrước sau một chút,hànhthíchhôm nay,liềnthật sự có vài phần ý vị sâu xa.
Ý niệm trong lòng chuyểnvài vòng,đangchuẩnbị nói raphỏng đoán củamìnhchoVăn Nhân Cửu nghe, nhưngvừa nhấc mắt, nhìn yđangdựagiường, lông mikhẽbuôngcùngkhuôn mặtđượcánhnến làm cho nhuhòa,mộtloạixao động mơ hồilạibắt đầu từng chút từng chút sôi trào.
Lạc Kiêucảmthấycólẽlúcchiều uốngrượu saycònchưatỉnhhoàntoàn,tạithời điểmnày,đứng ởnơi đây,lạicảmthấycóchútmen say.
Khẽmỉmcười,nhìn Văn Nhân Cửuchậmrãinói: “Tháitử ởchỗnày,thần dùcó đi,lạicóthể đi đếnchỗnàoa?”