Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 48: Dị biến


Đức Vinh Đế cùng Hoàng hậu đồng thời ngồi vàobàn,ngồiở chủ vị,tinhthầnthoạt nhìn sovới ban ngày ngược lại phấn chấn hơn mấyphần.
Nghe phía dướicác Hoàngtử,Côngchúachúcthọ,trênmặt Đức Vinh Đếcũnglộra ýcười,đưatay ôm Thậptamcôngchúatừtay Hiền phi đặtlên đùimình,một bên đùanàng,một bêncấtcao giọng: “Đượcrồi,không dễ dàngtrẫmmớicó đượcmột buổithọthần(*sinhnhật),cácngươicũng khôngcầncâunệnhưthế.”Quay đầunhìn Hoànghậu,hỏi: “Thái phicùng Tháihậu đâu?”
Hoànghậu mỉm cười,đưatay xoa xoa đầu Thiệu Nghi,nhìn Đức Vinh Đế đáp: “Đã để cung nữ qua mời rồi,chẳng qua là cung điện của Tháihậu có chút xa,nhìn lộtrình,có lẽ mộthồi nữa mới cóthể đến nơi.”
Đức Vinh Đế gậtđầu,vungtaylên:“Đã như vậy, hiện tại cũng không còn sớm, khai tiệc đi.”
Hoànghậu nghe vậy,lêntiếng đáptrả,quay đầu về phía Đại cung nữhầuhạbên cạnhthấp giọng phân phó một câu,ngay sau đó,Đại cung nữ kia liền nhanh chóng lui xuốngbắt đầutruyền lệnh.
Tiệcbuổitối khônggiốngvớiban ngày,bởi vì chúý đến mấyvị Công chúa và Hoàng tửvẫnchưatrưởng thành, bỏ điphầnlớn đồ ănmặn nhiềudầu mỡ, ngược lại tăng thêm mấy thứbánhngọthìnhdạngmớilạ. ThiệuNghilà Công chúa Đức Vinh Đếthương yêunhất, ôngcúiđầu thấy ThiệuNghitrongngựcăn đến vui vẻ,tâmtìnhcũngnhịnkhôngđượctốtlên,nói với Hiền phi: “Yến hội lầnnàyái phi ngược lại làdụngtâm rồi.”
Hiềnphi được tán thưởng,nhẹnhàngcongmôi,nângmắtliềnnhìnsangchỗ Hoànghậu bên kia, chẳng qua làngoài miệng vẫn làkhiêmtốn:“Bệhạ thật sựquákhen.Yếntiệchôm nay cóthểvừa mắt, vẫn làdo chỉ bảo củaHoàng hậu. Bằng không thì rấtnhiều thứ, thần thiếp lần đầutiêntiếpxúc,quycủ đều chưa hiểu hết, sợlà phải tay chân luống cuống rồi.”
Đức Vinh Đế cười to:“Áiphi khôngcần nói như vậy! Chodù là áiphi hay vẫn làHoànghậu,lầnnày cũng đều không phí tâm phílực,trẫmdĩ nhiênrõ ràng các nàng vấtvả,yên tâm đi, lúcsauchắcchắnsẽ được trọng thưởng!”
Hiền phi nghe vậy,hai mắt rũ xuống,che miệng cười: “Thân làthiếp củathiêntử,làm việc cho Hoàngthượng vốn làbổn phận,nào dám đòi phầnthưởng!Chỉ có điều —— “
Văn Nhân Cửu ngồi bên dưới uống trà, nhàn nhạt ngẩng đầu liếc nhìn mấyvị phi tần đang nóichuyện bên cạnh ĐứcVinhĐế,khóemôi khẽ nhếch lên thành một đường cong,quayđầu nhìn thoángquaLục hoàngtử Văn Nhân Thưđangngồibêncạnhmìnhbực bội không lên tiếng, mở miệng hỏi: “Thọ yến của Phụhoàng, ngày đại hỉ,nhưthế nào không thấy Tiết Tần tham dự?”
Văn Nhân Thư mởto mắt, nhìn Văn Nhân Cửu mỉmcười, sauđó lại nâng chung trà lên, nói: “KhôngkhéoThânthể mẫu phi hômnaykhôngđượctốt,sángsớmchínhlà rời giườngcũngkhôngthể.Vừarồi có hơitốtmột chút,nhưngsợ đi qualâybệnhkhí cho mấy vịHoàngtử,Côngchúa,liềndứtkhoátđóngcửadưỡngbệnh. Ngược lại làmphiền Thái tửnhớ đến.”
“Sinh bệnh sao?”Văn Nhân Cửunhìn Văn Nhân Thư,lậptứcnhưcónhư khôngcongmôi,nói: “Vậycũng đúng.Ngồi ởchỗnày,chỉ sợhứngchút gió,bệnhtìnhngượclạicàngthêmnặng.”
Ngay sau đóhaingườinhìnnhau,nhưlà đạt đến sự ăn ýnào đó,ngượclạicũng khôngnóiramiệng,chỉlặnglặng uốngtrà.
“Nhưngmàcái gìa?”Đức Vinh Đế đưatay gạt vụn bánh bênmôi Thiệu Nghi,sau đócọcọchópmũinàng,tâmtình vôcùngtốt.
“Chỉ có điều,nếu Hoàngthượngban chothầnthiếp phầnthưởng này,thầnthiếpthật là có một chuyện muốn nhờ Hoàngthượng.”Hiền phi mỉm cười,nhẹ nhàng nói.
Hiền phi vừa nói ra lời này,Thục phi ngồi sátbên Hiền phi sắc mặt lậptứctrầm xuống một chút,ánh mắttheobản năng nhìn lướt qua chỗ các vị Hoàngtử,nhưng ngược lại cũng không nói cái gì,vội vàng cúi đầu xuống.
“A?Ái phi có việc cầutrẫm?”Đức Vinh Đế nhướng mày,sau đó cười nói: “Hiếm khi ái phi mở miệng,trẫm phải nghe xem ái phi là cầu chuyện gì.”
Hoànghậu cũng nhìnthoáng qua Hiền phibên này,trên mặt mangtheothong dong mà đoan chính vui vẻ: “Nhưng mà,trước giờ muội muội vẫn là khôngtranh không cướp,ngàyhôm nay nếu như đã mở miệng,chắchẳn cũng là vì Đạihoàngtử điệnhạ đi?”Nói xong ngừng lại một lúc,nói,“Nghe nói,muội muội đã chọn cho Đạihoàngtử một vịtiểuthư?”
“A?Lại có chuyện này sao?”Đức Vinh Đế nhìn Hiền phi,mặt lộ vẻhứngthú.
Hiền phi nở nụ cười,trả lời,“Ngược lại khôngbiếttintức củatỷtỷ lại nhanh nhạy như vậy!”Nói xong,hướng về phía Văn Nhân Hiên vẫy vẫytay,“Hiên nhi.”
Văn Nhân Hiên nâng mắt nhìn Hiền phi, lập tứcđứnglên,chậmrãiđi đến trước mặt ĐứcVinhĐế cùng Hiền phi, mỉm cười chắp tay vớihaingười: “Phụ hoàng, mẫu phi.” sau đómớinhìnlên Hiền phi, “Khôngbiếtmẫuphi gọi nhi thần cóchuyện gì?”
Đức Vinh Đế cười nói: “Lời nàytrẫmnênhỏi ngươimới phải!”Quayđầunhìn Hiềnphi,“Mẫuphi ngươihôm nay đãlàmrất tốt, trẫm ban cho nàng mộtphầnthưởng. Nhưngmà vừa rồi, nàng thếnhưng cóý đểtrẫmnhường lạiphầnthưởng này chongươi.” Cười cười nghiềnngẫm, hỏi: “Ngươi lúc này, chẳng lẽ không nói rasuy nghĩ của mình cho trẫm nghe haysao?”
Văn Nhân Hiên nhìn đến ánh mắtcủaHiềnphi,con ngươikhẽ động,tronglònglậptức hiểu rõ, chắp tay cười cười vớiĐứcVinhĐế, chậm rãi nói: “Nếu như phụhoàng đãhỏi,vậy nhi thần cũng liền nói thẳng.”
“Haithángtrước,nhithần cùngtiểuthư Trần gia lần đầu gặp gỡtại Hoàng miếu.Trầntiểuthưbăngthanh ngọc khiết(*thuần khiết như ngọc),huệ chất lantâm* khiến nhithần vừa gặp đãthương.Nhithầnhiệntại,cố ý cầu phụhoàngban chothánh chỉtứhôn,đợi đến khi nhithần được phong vương,liền lậptức cưới vịtiểuthư Trần gia kia làm chính phi của nhithần.”
(*ngườimang khíchấtcủahoahuệ,tâmcủahoalan,thườnglànhữngngườicao quý,thanh khiết.)
“Tiểuthư Trần gia?”Đức Vinh Đế suynghĩmộtlát,sau đómới bừngtỉnh đạingộ,hỏi: “Chínhlà Nam Lăngcủa Trần gia?”
“Đúng vậy.”Hiền phi dựa vào Đức Vinh Đế,nói giúp Văn Nhân Hiên,cười khẽ: “Thầnthiếptừngthấybứchọa củatiểuthư Trần gia kia,chính là songbát niênhoa(*hình như 16t),cô nươngtựa nhưhoa.Vả lại Trần gia làthế gia đạitộc,tiểuthư được giáo dưỡng ra đương nhiên sẽ không có sai sót gì.Nếu nhưtiểuthư Trần gia kia cóthể gả cho Hiên nhi làm vợ,nghĩ đến cũng cóthể xem như một đoạn nhân duyên mỹ mãn.”
ThiệuNghiđangăn bánh ngọt cũng ngửa đầu, chớp chớp mắt giọng điệu giòn tan: “ThiệuNghicũngmuốncó một Hoàng tẩu xinh đẹp! Thiệu Nghi đã xemquabức họa, tẩu tẩu làmột tỷ tỷvô cùng xinh đẹp, phụ hoàng, phụ hoàng,đáp ứng caca đi!”
Đức Vinh Đế nghe thấy giọng nói ngọt ngào củaThiệu Nghi, nhịn không được nhéo nhéo má Thiệu Nghi, cười trêu ghẹo nói: “Chuyện nàyngươi thếmà cũng biết được!”Ngẩng đầunhìnVănNhânHiên,“Yểuđiệuthụcnữ,quântử hảo cầu. Đạihoàng tửcủa trẫm rốt cuộc đãđếntuổinày rồi. Yên tâm đi,việchônsự này trẫm nhất định sẽthànhtoàn.”
Hai mắt Văn Nhân Hiên sáng lên, vộivàngcúiđầu thật sâu, chắp tay nói: “Nhi thần đatạ phụ hoàng.”
Bênnày đangnóichuyện,Hoàngtháihậu bên kiacùng Điệpthái phi đượcmamathiếpthânhầu đỡ vàongựhoa viên,nângmắtnhìntìnhcảnhtrong điện,Điệpthái phicườicườilêntiếnghỏi: “Điệnhạnhưthếnào đếntrướcmặt Hoàngthượng,nàylà xảyrachuyện gì?”
Đức Vinh Đế đưalạiThiệuNghivàotronglòngHiềnphi,đứngdậyđón Thái hậu cùng Thái phi, nói: “Cũng khôngcó gì, chẳng qua làĐại hoàngtử của chúng tahướng trẫm ânđiểntứ hôn a.”

“Là cô nương Trần gia kia?”Tháihậu vừatưởngtượng,liền nghĩtới đây,mỉm cười,mộtbên đi về phíatrước,mộtbên nói với Đức Vinh Đế: “Cô nương kia ai gia đãtừng nghe qua,đứchạnh nghe nói khôngtệ,nếu như gả cho Đạihoàngtử,ngược lại cũngthíchhợp.”
Đức Vinh Đế gậtđầu:“Trẫm cũng chorằngnhưthế.”
Điệptháiphi chậm rãi đivề phía trước,bỗngnhiên ánhmắtquétđến trên ngườiVăn Nhân Cửu đang ngồi một bên, dừng chân, sau đóđi qua vàibước, nhẹgiọng hỏi: “Nghe nói mấyngàytrước Thái tửlại bị bệnh mộttrận? Hiện tạithânthểđã tốt chưa?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn thoáng qua Điệp thái phi, cong môi mỉmcười, gậtđầunói:“Lúctrướcđượcmộtvị thần ytrị liệu,đã tốt rồi.”
“Vậythìtốt.”Điệpthái phithở phàomộthơi,đưataynhẹnhàng xoa xoa đỉnh đầu Văn Nhân Cửu,“Cố gắng dưỡngthânchotốt,đừng đểchomẫuhậungươilolắng.”
Mẫuhậu này dĩ nhiên không phải là Hoànghậu.
Lúc Hoànghậu Duệ Mẫn vẫn còn,cùng Tháihậu và Điệpthái phi chung đụng vô cùngtốt.Nhất là Điệpthái phi,vốn là có quanhệhọhàng xa,về mặttình cảm dĩ nhiên là không giống nhau,trong cung cũng giống như mẹ con.Năm đó lúc Hoànghậu Duệ Mẫn qua đời,Điệpthái phi ngày ngày rơi lệ,cũng làthươngtâmbệnh nặng mộthồi.
Chỉ có điều Điệp thái phituổitácđã lớn, từtrước đếnnaylại khôngmàngthế sự, mặc dùbiếtrõ Văn Nhân Cửubởivì tiên Hoàng hậu mất sớmmà mỗi ngày trong cung đều trải qua không được như ý,nhưngngược lạimộtchútbiệnphápcũngkhông có.
Văn Nhân Cửu rũmắtxuống, sauđó hướngvề phía Điệp thái phi nởmột nụ cười cựcnhẹ,nói:“Tônnhiđã biết.”
Đức Vinh Đế thấy Điệp thái phiđứngnóichuyện vớiVănNhânCửu,cũngnhanhchóng đitới,nhìnVăn Nhân Cửu cười nói: “Lời Thái phi nóingươi phải nghe cẩnthận, hiện tại thânthểđều đã yếuớt như vậy, đợi đếntháng sauvàotriềulạinhư thế nào chịu đựng được?”
Lời này vừa nói ra,toàntrường không khỏi ngẩn người,Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn Đức Vinh Đế,trong con ngươi cũnghiện lên một chút chấn động: “Vàotriều?”
Đức Vinh Đế dìuHoàng thái hậucùngĐiệptháiphiđến bàn tiệc, sau đóngồivề chỗ của mình, cúi đầunhìnVănNhânCửu,nhẹ gật đầu, cười nói: “Nghiêmtháiphóđã nói quavớitrẫm,Tháitử thôngminh,dựavào học thức, ông ấyđã sớm không còn nhiều thứ cóthểdạy cho ngươi.”
“Huốnghồ còn chưatới nửa năm,Tháitử liền đến chíhọc chi niên(*lập chí họctập,: hoặc chỉ ngườitớituổi mười lăm.).Ởtuổi này,có nhiềuthứ,cũng nên chậm rãi đảm nhận.”
Thụcphi nghe thấy Đức Vinh Đếnói,sắcmặt bỗng nhiênthayđổi,mấy vị phitầncùngcác Hoàngtử còn lạituyrằngkhôngđếnnỗi biểu hiện tâm tình lên trên mặt, nhưng biểu lộvẫncó chút không được tự nhiên.
Tuy rằng dựa theo lệcũ mà nói, Thái tửđã đến độtuổinày,chỉ cần cóthểthôngquaHoàngđế thẩm tra việc học, ngừng việc lên lớp tiến vàotriều đình ngược lại cũng chỉlà chuyệnsớmhay muộn,nhưngcó lẽ bởivì Đức Vinh Đếđốivới Văn Nhân Cửu vẫnluônkhông cóý tứbiểuhiệnphương diện nàyra ngoài,hoặclà bởi vìVănNhânCửu kia thân mình yếu ớtdườngnhưchỉ còn một hơi, khiến cho tấtcả mọi người đều không nghĩ tới, Đức Vinh Đếvậymà sẽở tại thời điểm nàynóira việc ycó thể chính thức tiến vào triều.
—— Này cũng khôngtránh khỏi có chút đột ngột.
“Hoàngthượng,Tháitử…không phải nói Tháitử khôngthể đảm nhiệm,chỉ có điều vội vàng cho Tháitửtiếp nhậntriều chính như vậy,thầnthiếp chỉ sợthânthể Tháitử…Hơn nữa,Tháitửtuổitác còn nhỏ…”Thục phi nũng nịu dùng giọng điệu mềm mại nói với Đức Vinh Đế,tuy rằng chọntừhết sức uyển chuyển,nhưng lo lắngbêntrong đáy mắt rồi lạithế nào cũng khôngthể che lấphết.
Chẳng qualà Đức Vinh Đếrồilại không để ý,khoáttay áoliềnnói: “Điểmnày Thục phicũng khôngcần để ý,Trẫmnghĩ Tháitửhẳnlàcóchừngmực.Nếunhưthật sự khôngthành,đếnlúc đólạinóitỉmỉcũng khôngmuộn.”
“Còn vềtuổitác…”Quay đầu quan sát Thục phi cùng Hiền phi,trầm ngâm một lúc,nói: “Trẫm nhớ rõ,Đạihoàngtử cùng Nhịhoàngtử vàotriều cũng làtại chíhọc chi niên a?Lúc đó Trẫm khôngthấy nàng sốt ruột như vậy,nhưthế nào đến Tháitửbên này,nàng lại nghĩ nhiều nhưthế?”
“Thầnthiếp…”
Lời này vừa nói ra,Thục phi cùng Hiền phi nhìn nhau một cái,sắc mặttuy rằng có chút mấttự nhiên,nhưng cũng khôngthểtiếptục lêntiếng.
Nhưng Đức Vinh Đếrồilại không để ýnhiềunhư vậy,vỗtaymộtcái,hướng về phía Hoànghậuliềntràn đầy phấn khởinói: “Không phảinói yếnhộilầnnàycómời gánhhát sao?Nhưthếnào vẫnchưamờingườilên?”
Hoànghậu vẫn là vẻ mặtbìnhthường nhưtrước,hướng về phía Đức Vinh Đế cười nhạt,nhẹ gật đầu,liền nói: “Gánhhát nàytạitrên phố cóthanh danh rất lớn,thầnthiếp cũng rất mong đợi.”Nói xong,nhìn về phía cungtỳbên cạnh,cungtỳ kia gật đầu,liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Chỉchốclát sau,mộttốp đào kép ănmặc đủloạitrang phục sặc sỡliềnlầnlượtlên đài.Vừaraliền xướngmột khúc Quý phi sayrượu vôcùng đặc sắc,thanh y(*đồ xanh)hát quý phi kiachất giọngcũngthật sự xuất sắc,chỉcó điều —— Văn Nhân Cửunhìn quanhmột vòng,lậptứcchậmrãihạmắtthổithổilátràlơlửngtrongchung: không biếthiệntại,toàn bộchỗnàyrốtcuộccómấyngườitheo dõi vởhínày.
Nhấpmộtngụmtrà,ngẩng đầunhìn Như Mạt không biết đã xuấthiệntừlúcnào,chậmrãitừ phía sau đitới bêncạnh Thục phi,trongconngươihiệnlên ýcười: Hoặclànói,bọnhọhiệntại đều đangtham dựmột vở kịchlớn,nhìn qua,ngượclại so vớinhữngthứtrên đài kia,cònmuốnthú vịhơnnhiều.
Thụcphi thấy Như Mạt đãtới,mặt xanh mét liền nhìn qua phía nàng, thấy Như Mạtkhẽmỉm cười gật đầu vớimình, sắcmặtvẫn luôn khó coi thoáng cái dịu đimấy phần.NhếchmôinhìnHiềnphi,lại hạ mắtnhìnmấyvị Hoàng tử bêndưới, sauđó,mới thu liễm lại cảmxúcđã phát rangoài, một lầnnữatập trungvào phần biểu diễn đã sắpđếncao trào.
Chỉ thấy thanhy trên đàibiểudiễnquýphi say rượu xoay tròn một vòng, hạeo,cực quyếnrũ mànhìnvề phía Đức Vinh Đếbênkia,sau đó chậm rãiđứnglên,tư thái lười biếngdùngmiệngngậmly rượu,múa từng bước di chuyển lên bậc thang.
Thanhy kia sinh ramột khuônmặt trái xoan,một đôi mắt ẩntình,dángngười uyển chuyển,bộ bộsinhliên(*mỗi bước chân sinh ramột đóa sen), trực tiếp khiếnngườitâmthầnnhộnnhạo.
Đức Vinh Đế cóvài phần si mênhìnthanhy kia, thấy nàng chân thành hướngđến gần mình, sau đómiệng ngậm lyrượuđưa về phía ông, hiển nhiên làmuốndùngcáchđó đưa rượu.
Tháihậucùng Điệpthái phithấytìnhcảnhnày đềucóchút bấtmãn,nhưngnhìn Đức Vinh Đế vẻmặtthíchthú,Hoànghậucũng khôngmởmiệng,nhưngcũng không biếtnói gìthêm,lắc đầu,đành phải quay quachỗ khác khôngnhìn.
Đức Vinh Đế rồilạivô cùng vui vẻ,theotư thế thân mật củathanh y kia nhận lấy lyrượu,mộthơi cạn sạch rượu trong ly, nhưng mà, ngay khi ôngđặtly rượu xuống muốn ôm thanh yvào ngực,rồi lại đột nhiên xảy radị biến, chỉ thấy thanh ykialúc trướcvẫn còn xấu hổrụt rè, đôi mắttìnhý vôhạnrồi lại đột nhiên sắc bén, bàntaygiấutrongốngtay áo giương lên cao, một vòng hànquang bỗng nhiên lóe lên, chói đếnđộ Đức Vinh Đếkhông khỏi nheo mắtlại.
“A —— Hoàng Thượng!Cẩnthận!!”

Hoànghậu ở cách xa Đức Vinh Đế nhìnthấytìnhhuống nhịn không được kêu lên mộttiếng sợhãi,cũng không kịp làm ra phản ứng nào khác,đứng imtại chỗ,trơ mắt nhìnthanh y kia cầm chủythủ đâm về phía Đức Vinh Đế.
Chỉ có điều, cảnh tượng máu metrong tưởng tượng rồi lại không xuất hiện.
Chủythủ kia còn chưa kịpđâmvào,lại đột nhiên bị mộtcâyphấttrầncản lại, thanhy kiahơingẩnra, sau đóchính làbất ngờ không kịp chuẩn bị đãtrúngmộtchưởng, bịmộtlực đạo cực lớnđánhra ngoài.
Sau khi bịmộtchưởng kia đánhtrúnglui sau vài bước,mấttrọngtâm quỳrạp xuống đất,mộttaychống đất,cóchútchật vật phunramột búngmáu,đau đớnmãnhliệtlậptức đánhtới,nhưngmàlúcnàythật sựhoàntoàn không để ýtới.Đưataylaumôi,kinhhoàngngẩng đầunhìn Phúccôngcông không biếtlúcnào đãcầm phấttrầnngăntạitrướcngười Đức Vinh Đế,haimắtthanh ytrầm xuống,nhưng khôngtiếptụctấncông,chỉ quả quyếtnémchủythủ kia về phíalão,sau đóthừalúc Phúccôngcôngnéchủythủ kiatạora kẻhở,haichânnhúnmộtcái,nươngtheo bóng đêm biếnmất ởtrướcmặtmọingười.
“Hoàngthượng!Hoàngthượng người sao rồi!Cóbịthương?Hoàngthượng!”
Mọingười vốnlà giậtmìnhtrongchốclát,sau đólậptức vội vàngnhìn về phía Đức Vinh Đế,trênmặt đềumangtheo vẻlolắng kinhhãi.
Sắcmặt Đức Vinh Đế khócoi,thôlỗ đẩyramấy phitầnchenlấn bênngười,đầutiênliếcmắtnhìn Hoànghậucùng Hiền phi,sau đómớilạnhlùng phân phó Phúccôngcông: “Bắtlạitoàn bộngườitrong gánhhátnàychotrẫm!Phúc Hải,ngươimangtheo Cẩm Y Vệ,phongtỏatoàn bộ Hoàngcung,đào bathước đấtcũng phải bắttêntặctử kia vềchotrẫm!”
Nói xong,dườngnhư vẫncònchưahết giậnmàcaumày gằntừngchữ: “Bấtluận sốnghaychết!”
Phúccôngcông vội quỳ gối gật đầu đáplại: “Vâng!:
Rõrànglàthọ yến vui vẻ,lạinháoramộthồi ám sát khôihàinhư vậy.Mặc dù Phúccôngcông đãcứu giá kịpthời,không đểcho Đức Vinh Đế bịthương,nhưngnếu Hoàng đếthật sựmuốn so đo,Hiền phicùng Hoànghậu đãmời gánhhátnày đếnrồicũng khôngthoát khỏitội.
Phúccôngcông giaonhiệm vụ điềutrathích khách xuống dưới,sau đóhộtống Đức Vinh Đế đangnổi giận đùng đùng về Bàn Long điện.Một đám phitần,Hoàngtửcòn sótlại ởngựhoa viên,nhìnthấytìnhcảnhnày,nhấtthờicóchútlolắng,nhưngmà ánhmắtnhìn qua Hiền phicùnghoànghậuthật sự không khỏimangtheochúthảhê.
Văn Nhân HIên cùng Văn Nhân Antáchra đi đếnbêncạnhHiềnphi cùng Hoànghậu,nhưngcũngkhông biết nênnóicái gì, ngược lại làThụcphiđứngcùngmột chỗ với VănNhânChửnhìnhai ngườinhịnkhôngđượccongmôi,cườinói:“Haivị đại tỷcũngđừnglo lắng,có lẽsẽ khôngtráchtộihai vị tỷtỷ quá nặng a.”Nóixong,conngươikhẽđộng,nhìnHiềnphiche miệngcười,“Ainha,chỉ có điều hiện tạixảyra chuyệnnày,cũngkhôngbiếtchuyện tứhôncủa Đại hoàng tử…”
Hiền phi nhìn vào khuôn mặt Thục phi,trong con ngươihiện lên chút ác liệt,thế nhưng lậptức giấu đitia dị sắc kia,đưatay ôm lấy Thiệu Nghi đang co quắp ở phía sau mình sợhãi đến sắp sửa khóc lên,cười khẽ: “Cũng khôngbiết Hoàngthượng gặpthích khách,muội muội nhưthế nào còn cóthể cười đến vui vẻ như vậy.”Quay người lại,nhàn nhạt nói: “Để cho người nào đó nhìnthấy,còntưởng rằng lầnhànhthích này là do muội anbài nữa nha.”
“Ngươicũng đừngngậmmáu phunngười!”Thục phitrừngmắt,lậptứccaumàynói,“Tuồng vuinàylà doai sắp xếp,Hoàngthượngtựmìnhhiểurõ!”
Liếc xéo Thục phibỗng nhiênthay đổi sắc mặt,cười lạnh mộttiếng,cũng không nóithêm lời nào,ôm Thiệu Nghi cùng Văn Nhân Hiên ra khỏi ngựhoa viên.
Hoànghậu đưatay kéo Văn Nhân An,cũng nhìnthoáng qua Thục phi,nhưng cái gì cũng không nói,cũng cùng Văn Nhân An chậm rãi rời khỏi ngựhoa viên.
Thụcphi thấy phản ứng của Hiền phicùngHoàng hậu, lạinhìnquanh mộtvòng, lậptứcđắc ýcongkhóemôi,đưamắt về phía NhưMạt,quayngười, vênh váo tựđắc đi ra.
“Tháitử.”Thấyngườitrongngựhoa viên đãnhanhchóngtản đi bảytám phần,Mặc Lan đứng ở phía sau Văn Nhân Cửu,nhẹnhànghômộttiếng.
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn nàng, đứng lên, nhàn nhạt ngẩngđầu nhìn sắc trời đãhoàntoànchìmvàobóngđêm,qua hồi lâu, cười khẽ, nói: “Chờ màxem,chuyện này vẫncònchưaxong.”
Thụcphi cùng Như Mạt đồng thời trởvề PhongHà Điện, Thục phi ngồi xuống giường, nhìn NhưMạtcẩn thận đống kín tất cảcửa sổ trong phòng,lúc này mới nhịn không được cười ratiếng: “Ngươicó thấy ánh mắtHoàng thượng nhìn HIền phi cùng Hoàng hậu lúc nãykhông? Ha, xảyra chuyệnnày,Bổncungnhìnxem các nàng ngày sau còncó thể đắc ý thế nào!”
“Mưu kếcủa Nươngnương dĩnhiênlà khôngchút sơhở.”Như Mạtcườinói.
“Đó là dĩ nhiên.”Thục phi cong môi,quay đầu nhìn Như Mạt: “Đã chắc chắn đưatới nội cung của Hiền phi chưa?”
Như Mạt gật đầu,suynghĩmộtlát,nói: “Mộttiểuthái giámcủa Vũ Lộ Điện đã bịnôtỳnắmnhược điểmtrongtay,nôtỳ đã để ythừa dịp Hiền phi khôngcó ở đó,đemmấythứ bỏ vàotrong điệncủanàng.”
“Vậylà đượcrồi.”Nghe xonglờinày,Thục phi dựa giường,trongmắtchậmrãi dânglênnét âmngoan,“Chỉhy vọnghếtthảythuậnlợi,đừngcho bổncungrắcrốinàolà được.Haha,haha,bổncungcũng đã đợi không kịp đếnlúcnhìnthấy Hoàngthượng pháthiệnnhữngthứ kiatrongcungcủa Hiền phi,sẽcó phản ứngthếnào.”
Như Mạthạmắt,tiếnlênnhẹnhàng đấmchâncho Thục phi: “Chỉcó điều,Nươngnương,nhữngngườitrong gánhhát kianhiềungườinhiềumiệng,lỡnhư…”
“Lỡ như cái gì?Có cái gì lỡ nhưhay sao?”Thục phi lườibiếng nhìn Như Mạt,“Ngươi nhớ kỹ chobổn cung,gánhhát này là dohai vị kiatìm đến,người cũng là các nàng mờitới,toànbộhànhtrìnhbổn cung chỉ đứngtrong Phong Hà Điệnhầuhạ Hoàngthượng,chính là nóitoạc ra,này liên quan cũng khôngthể kéo đếntrên ngườibổn cung.”
“Còn vịthanh yhànhthích kia ——”Thục phihơi khom ngươi,nhẹ nhàng đỡ Như Mạt lên,khẽ nói một câu: “Ý đồ ám sát Hoàng đế,chính làtội lớn liên lụy đến cửutộc.Bổn cung cảmthấy,cho dùthế nào,nơi người sống đều khôngthể chứa chấp nàng,ngươi cảmthấy có đúng không?”
Giọngđiệumặcdù ônhòa,nhưng sátý rồi lạirõ ràng.
“Như vậychuyện kếtiếp,ngươi đã biết xửlýnhưthếnàorồi,đúng không Như Mạt?”
Như Mạtcúi đầu,che giấucả khuônmặttinh xảo dưới bóng đencủa ánhnến,thấy khôngrõ biểulộtrênmặtnàng,chẳng qualà giọng điệu vôcùngrõràng.
“Nươngnương yêntâm,nôtỳ biết phảilàmnhưthếnào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.