NGÀY TỒI TỆ NHẤT TRONG NĂM
“ Kính chào quý khách. Cám ơn quý khách luôn sử dụng sản phẩm của chúng tôi. Cho nên lần này chúng tôi quyết định trao cho anh giải thưởng đặc biệt. Chúng tôi thông báo cho anh biết trước như vậy…”
Ðọc mấy dòng chữ trong bức thư chuyển phát nhanh gửi tới, anh cảm thấy gương mặt mình thay đổi như cây kem tan chảy.
Nhưng bất chợt anh nhận ra điều gì đó và ngưng cười. Anh nhìn tờ lịch treo tường rồi cầm tờ báo đặt kế bên và lẩm bẩm.
“Không thể nào. Chắc chắn hôm nay không phải ngày một tháng tư mà.”
Mỗi năm cứ đến ngày Cá tháng tư là anh bị đám bạn xấu lừa không biết bao nhiêu lần.
Năm ngoái khi anh đang ngồi yên ổn trong nhà thì điện thoại gọi đến bảo rằng “Ra mà nhìn xem, đang có thôi miên tập thể ngoài đường, rất nhiều người xếp thành hàng dài đi bộ trên phố đấy”. Thế là anh ba chân bốn cẳng chạy ra con đường khuya dáo dác nhìn quanh làm trò cười cho cả thiên hạ.
Vào năm kia thì nghe bạn nói “Cậu trở thành nhân vật chính của quyển tiểu thuyết “Chàng trai dễ mắc lừa” đấy làm anh đi vòng vòng hết cả mấy hiệu sách.
Năm trước đó nữa thì bị lừa rằng “Có sát thủ tìm cậu thì phải” làm anh phải trốn chui trốn lủi trong nhà cả một ngày trời.
Còn năm trước nữa thì chỉ một câu đơn giản “Có người con gái đẹp hỏi thăm cậu đấy” cũng làm anh mắc lừa dễ dàng.
Trong phạm vi anh có thể nhớ được thì ngày Cá tháng tư đối với anh mà nói là ngày tồi tệ nhất trong năm. Năm nay anh đã hết sức cảnh giác nhưng đám bạn không ngừng nghĩ ra những chiêu trò mới. Căn bản lúc ban đầu anh lơ là chậm chạp nên mới không thể đề phòng. Vì thế mà mỗi lần đến mùa xuân [7] là anh cứ sợ hãi bất an gần như bị căng thẳng thần kinh vậy.
Vì thế chỉ nhìn lịch và xem báo thôi thì không thể an tâm vui mừng được. Anh đến gần điện thoại, gọi số hỏi về thời tiết. Lập tức có câu trả lời.
“Quý khách hỏi về thời tiết phải không ạ?”
“Không tôi muốn biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy thôi. Nơi làm việc của cô chắc có ghi ngày tháng đúng không nào? Hôm nay không phải ngày một tháng tư chứ?”
“Nếu anh hỏi như vậy thì chỗ chúng tôi có biết ạ?”
Giọng cô gái vừa cười vừa trả lời cho anh biết hôm nay không phải là ngày mồng một tháng tư.
Tuy nhiên, không hiểu sao anh vẫn chưa tin chắc lắm. Mùi dối trá phảng phất đâu đây. Vì thế anh quay một số điện thoại bất kỳ và hỏi thử một người xa lạ đang nhấc máy.
“Xin lỗi hôm nay là ngày mấy tháng mấy vậy ạ?”
“Câm ngay. Tao đang bận lắm. Không chơi trò câu đố với mày được đâu. Mày đang đùa giỡn với tao hay bị ấm đầu đấy hả?”
Anh vội vàng cúp máy và suy nghĩ một lúc. Cuối cùng anh gật gù và gọi lại thêm lần nữa. Anh tra trong sổ tay, tìm số của vị bác sĩ quen.
“Bác sĩ phải không ạ? Là tôi đây mà…”
Anh đọc tên của mình ra.
“Có chuyện gì thế? Bệnh bất ngờ à?”
“Dường như là vậy ạ. Không hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng hôm nay là ngày mồng một tháng tư chứ. Bây giờ tôi phải làm sao đây bác sĩ?”
“Vậy sao? Vậy là cậu bị mệt mỏi vào đầu mùa xuân đấy mà. Mỗi năm cậu đều bị mắc lừa nên để tâm quá mức đến điều đó. Tôi sẽ khám cho cậu, đến đây đi. Nếu không trút bỏ được thì sẽ không tốt cho cậu đâu.”
Anh thu hết can đảm hỏi tiếp.
“Như vậy theo ý bác sĩ là đầu tôi bất bình thường phải không ạ?”
“Ðúng vậy. Tuy khó nói nhưng nếu muốn nói thẳng thì đúng là vậy. Vì hôm nay không phải là ngày mồng một tháng tư đâu mà.”
“Vậy sao ạ? Hỏi được bác sĩ điều đó tôi nhẹ cả người.”
Anh cúp máy. Thế là anh yên tâm cất giọng cười đã kìm nén từ lúc nãy và hét lớn.
“Muôn năm. Vậy là sự thực rồi.”
Tuy nhiên, giọng la hét vui mừng của anh quá lớn khiến anh tỉnh ngủ. Anh dụi mắt cho tỉnh cơn mơ rồi nhìn tờ lịch treo tường và chợt hiểu. Bây giờ là buổi sáng ngày mồng một tháng tư.
* * *
[7] Ở Nhật Bản, mùa xuân bắt đầu vào tháng tư.