KẺ XÂM NHẬP ĐÊM KHUYA
“ Xin lỗi, xin lỗi…”
Ðã hơn chín giờ tối. Cùng với tiếng gọi, nàng còn nghe thấy tiếng chuông cửa reo. Nàng lẩm bẩm rồi đứng dậy.
“Có chuyện gì giờ này nhỉ? Chắc liên quan đến công việc rồi…”
Nàng sống một mình nơi đây. Tuy nàng làm việc ở xưởng phim nhưng không phải là diễn viên. Trên tường nhà có trang trí mấy bức ảnh về cảnh phim nhưng không tấm nào có mặt nàng.
“Có ai ở nhà không?”
Giọng người đàn ông trẻ tuổi tiếp tục.
“Vâng. Giờ tôi mở cửa ngay đây.”
Nàng xoay chìa khóa, giật nắm cửa về phía sau. Một người đàn ông trườn vào như rắn.
“Không cần phải lẻn vào như vậy đâu. A, thì ra là người xa lạ.”
Nàng vừa nói vừa nhìn kỹ thì thấy đó là một chàng trai trẻ mặc một bộ quần áo dơ bẩn. Hắn ta thở hổn hển rồi hạ giọng:
“Sao cũng được. Ðóng cửa lại nhanh.”
Tuy giọng trầm nhưng đầy uy lực. Nàng làm theo lời hắn nói.
“Thực ra thì có chuyện gì đây…”
Vì lần đầu tiên trải qua kinh nghiệm như thế này nên nàng không thể không hỏi.
“Mày làm nơi xưởng phim đúng không? Tao đi ngang qua đây chợt nhớ ra điều đó nên ghé vào đây.”
“Ðúng như vậy nhưng mà sao…”
“Tao muốn nhờ một việc…”
“A, chắc anh hiểu lầm rồi. Nếu anh muốn trở thành ngôi sao điện ảnh thì đến nhầm chỗ rồi. Tuy tôi làm trong xưởng phim nhưng không phải là diễn viên cũng không phải là đạo diễn. Hơn nữa tôi cũng chẳng phải phụ trách tìm kiếm tài năng hay dự án gì cả nên không thể giúp được gì cho anh đâu. Anh phải tìm người khác đi. Xin mời anh về cho.”
Nàng khẽ mỉm cười mà nói. Người thanh niên này quả có khuôn mặt rất thông minh và hiền hậu. Nếu đi theo đúng trình tự đàng hoàng chắc cũng có thể diễn xuất được lắm đây. Bởi vì nhiều chàng trai có dung mạo hơn người thanh niên này một chút cũng đang làm mưa làm gió trên màn ảnh mà. Tuy vậy, anh này đến tìm mình thì đúng là nhầm chỗ rồi.
Nàng vừa nghĩ như thế vừa vươn tay ra tính mở cửa. Tuy nhiên chàng ta giữ tay nàng lại. Tuy nhìn dáng người nho nhã nhưng lực nắm lại mạnh mẽ khác thường.
“Tao hiểu. Nếu như muốn trở thành ngôi sao điện ảnh thì tao đã chẳng đến đây làm gì…”
“Vậy thì anh có nguyện vọng gì?”
“Tao muốn nhờ mày một chuyện.”
Nói rồi, hắn ta lấy trong túi ra vật gì như là con dao rồi lại cất vào chỗ cũ. Vì tình hình có vẻ nguy nan như thế nên nàng phán đoán mình cứ nên giả vờ như không hiểu gì là hơn.
“Xin anh đừng làm chuyện gì khiếm nhã. Nếu anh muốn gì, tôi sẽ cho.”
“Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ không làm vậy đâu.”
“Nhưng mà chắc anh lại nhầm lẫn gì nữa rồi đấy. Nhà này không có vàng bạc hay châu báu gì đâu. Tuy nói là làm việc ở hãng phim nhưng đâu phải ai cũng có cuộc sống giàu sang như ngôi sao hạng nhất đâu mà.”
“Tao biết. Ðiều thông thường như vậy tao hiểu chứ. Cái mà tao muốn mày không phải là đồ vật mà muốn mày làm cho tao một việc.”
“Anh nói thử xem làm gì?”
“Tao chỉ muốn mượn tay nghề kỹ thuật của mày một chút mà thôi. Tao có đọc mấy lời đánh giá gì đó về tay nghề của mày. Bây giờ mượn chút thì cũng chẳng giảm thiểu gì đâu nhỉ? Nhưng nếu manh động, biết đâu giảm thiểu mấy ngón tay đấy.”
Người thanh niên lại đưa tay vào túi.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh yêu cầu. Ðừng có làm mấy hành vi kỳ quặc nữa. Vậy giờ anh muốn trở thành ai đây?”
Nàng quyết định sẽ làm theo lời hắn nói. Nàng vốn là nhân viên hóa trang của xưởng phim. Trong lĩnh vực này nàng vô cùng xuất sắc. Những tấm hình ngôi sao điện ảnh treo trên tường đều là tác phẩm nghệ thuật của nàng tạo ra.
Người đàn ông trung niên kia dưới đầu ngón tay của nàng biến thành một diễn viên hai mươi tuổi, cô gái ngây thơ trong trắng kế bên lại được hóa trang thành người trên bốn mươi. Còn một tấm hình nữ diễn viên thật vô cùng thần tình, không ai có thể biết được đó là do nam diễn viên hóa trang.
Bàn tay nàng cứ như chiếc đũa thần của pháp sư. Nếu mấy ngón tay này mà bị chặt ngắn lại thì nàng không thể nào mà sống tiếp được nữa.
“Tao đang chạy trốn. Ðào tẩu thì không thể bỏ cuộc giữa chừng được.”
“Ý của anh là muốn thay đổi khuôn mặt mình à?”
“À, tao bị giam giữ trong tù cả nửa năm nay, không có tự do. Ðó không phải là nơi vui vẻ gì. Vì vậy hôm nay trên đường bị dẫn ra pháp đình, tao đã rình sơ hở bỏ trốn. Tao không muốn vào tù thêm lần nữa.”
“À, ra là vậy. Như thế thì tôi không từ chối được rồi. Tôi sẽ làm cho anh. Xin anh ngồi xuống chỗ kia. Tuy nhiên ở đây đạo cụ không đầy đủ nên có lẽ sẽ không được hoàn hảo lắm.”
Nàng chỉ cho hắn ta ngồi xuống trước chiếc gương ba mặt, rồi lấy hết đạo cụ ra, chỉnh ánh sáng mạnh hơn một chút.
“Này, làm nhanh nhanh đấy.”
“Nhưng anh không thử suy nghĩ kỹ lại sao? Hóa trang khác với phẫu thuật chỉnh hình, không thể giữ lâu được. Ðược một khoảng thời gian là sẽ hư mất đấy.”
“Hiểu rồi. Chỉ cần một đêm thôi. Chỉ cần vượt qua được mạng lưới cảnh sát đang bủa vây quanh đây là được.”
“Nếu vậy anh muốn khuôn mặt nào đây? À, hay hóa trang cho anh thành phụ nữ nhé.”
Nàng nhìn khuôn mặt người thanh niên trước gương, mắt sáng lên. Ngay trong hoàn cảnh như vậy mà cảm hứng nghề nghiệp vẫn dâng trào. Nếu chỉnh sửa chỗ này như vậy, chỗ kia nữa thì sẽ thành một gương mặt phụ nữ bình thường. Nhưng hắn ta lắc đầu.
“Không được. Nếu làm thế, tao phải thay luôn trang phục. Tao đâu rảnh như thế. Nếu không có quần áo phụ nữ thì chẳng phải là càng khả nghi hơn sao? Mày cứ làm khuôn mặt nào đó khác với mặt tao bây giờ là được.”
“Vậy làm khuôn mặt dữ dằn của người đàn ông trung niên nhé.”
“Ðược đấy. Một kẻ nguy hiểm với gương mặt nguy hiểm mới có thể dễ dàng đào thoát chứ, đúng là hợp lý.”
“Hiểu rồi. Giờ tôi sẽ bôi kem nên anh hãy nhắm mắt lại một chút.”
Người thanh niên nhắm mắt lại nhưng vẫn vô cùng cảnh giác.
“Nói để mày biết là chọn hóa trang hay thật đấy. Tao bị bắt vì tao ăn cướp mà.”
“Người như anh mà đi ăn cướp thì đúng không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ?”
Trong sự yên tĩnh của đêm, nàng miệt mài tác nghiệp.
“Anh thấy thế nào? Như vậy đã được chưa?”
Người thanh niên trừng mắt nhìn mình trong gương.
“Chà, thay đổi đến mức như thế này ư? Quả là xứng danh tay nghề bậc thầy. Khuôn mặt khó ưa nhỉ. Nhìn mà rùng hết cả mình. Nhưng xuất sắc thật. Tự mình còn thấy như vậy thì chắc chắn người khác cũng không thể nào phân biệt được.”
Trong gương là một người đàn ông trung niên da mặt rám nắng, có đôi mắt nhìn dữ tợn.
“Nếu được rồi thì xin anh đi mau cho.”
“Ðược rồi, tao sẽ đi. Nhưng trước khi rời khỏi đây tao có việc phải làm.”
Người thanh niên giật ngược hai tay nàng ra sau, rồi dùng sợi dây điện của chiếc đèn bàn trói tay chân nàng lại.
“Anh làm gì thế? Anh định nuốt lời à?”
“Hạng người như mày tao phải nuốt lời thôi. Hình như mày làm gì kỳ quái phía sau lưng nên tao phải làm vậy để xem sao.”
Hắn xoay lưng về phía chiếc gương ba mặt. Nơi đó có viết hình dấu hỏi bằng chất bột màu trắng. Chắc để người ta nhìn mà thấy khả nghi chăng? Nàng ta dùng đầu ngón tay viết để hắn không nhận ra.
“Mày nói xem mày tính làm gì vậy?”
Tuy là tác phẩm của mình nhưng nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ gương mặt hung ác của hắn ta.
“Tao đã nói với mày rồi. Những thằng phạm trọng tội như giết người hay đâm người bị thương tích thì không có ngu đâu. Chỉ cần mày ngồi yên đó không báo cảnh sát là được rồi. Ðể trong thời gian đó tao cao chạy xa bay.”
Gã thanh niên lấy chiếc khăn đặt kế bên đó rồi nhét vào miệng nàng. Thế là nàng không kêu cứu gì được nữa.
“Vì tao sẽ không khóa cửa nên đến sáng ngày mai sẽ có người vào đây giúp mày thôi. Ðến lúc đó cho dù có vẽ lại khuôn mặt hay làm gì nữa thì cũng muộn rồi. Bai nhé.”
Gã thanh niên nói vậy rồi mang khuôn mặt người khác mà đi ra ngoài cửa.
“Nhờ cô giúp đỡ mà chúng tôi mới bắt được hắn ta. Chắc cô đã chịu khổ sở lắm nhỉ.”
Chẳng bao lâu sau, viên cảnh sát vào nhà đỡ nàng đang nằm nơi sàn nhà ngồi dậy rồi cởi dây điện trói tay chân cho nàng.
“Tôi cũng nguyện cầu cho mọi chuyện trôi chảy. Nhưng khi bắt người thanh niên đó chắc các anh thấy rất bất ngờ đúng không?”
“Chúng tôi vô cùng kinh ngạc đấy. Bởi vì lúc đầu cứ tưởng là bắt được tên giết người có lệnh truy nã ai ngờ lại là hắn ta.”
Nàng đã hóa trang khuôn mặt của tên tội phạm hung ác bị truy nã dán nơi góc phố cho người thanh niên kia. Hắn ta thấy mình bị bắt vì tội bỏ trốn còn hơn là tội giết người nên đã tự thú tất cả.
“Nhưng mà thường thì người ta không nhìn chăm chú lệnh truy nã đến mức như vậy để cùng hợp tác với chúng tôi điều tra đâu. Thế nên chúng tôi cảm thấy mình được khích lệ rất nhiều.”
Viên cảnh sát nói với giọng vui vẻ nhưng nàng lắc đầu.
“Việc nhìn chăm chú lệnh truy nã như thế thì chỉ có tôi mà thôi. Ðó là tài liệu tham khảo cho công việc mà.”