Tập Truyện Ngắn Hiện Đại Nhật Bản

Chương 11


NGÀY TẾT
Ánh sáng ban mai tràn qua khung cừa sổ, trải rộng lên tờ lịch mới trên tường.
“Chà, hôm nay là Tết Nguyên Ðán nhỉ. Dù mình muốn nghiên cứu đến đâu đi nữa nhưng cũng phải dành một ngày để nghỉ ngơi chứ.”
Tiến sĩ N lẩm bẩm. Phần lớn thời gian trong năm ông ở phòng nghiên cứu này, tập trung sáng chế người máy. Tuy nhiên mãi mà không hoàn thiện được, giai đoạn này người máy đặt bên cạnh ông chỉ có thể cử động tay chân được chút ít mà thôi. Tiến sĩ nói với người máy:
“Này năm nay ta sẽ cố gắng cải tiến hơn nữa, sao cho mi có thể nói chuyện như người bình thường được.”
Người máy gật đầu, phát ra tiếng ken két của kim loại. Tiến sĩ tra dầu vào cổ người máy rồi nói tiếp:
“Giờ ta phải đi chúc Tết một vòng đã. Cả năm không gặp gỡ người ta rồi. Nhờ mi trông nhà hộ nhé.”
Người máy gật gù cái đầu nhưng lần này không phát ra âm thanh nữa.
“Không có gì phải lo đâu. Ðúng vậy. Mi hãy làm người đóng thế của ta nhé. Ðể lỡ như có ai ghé thăm ta thôi mà…”
Tiến sĩ ghi âm chữ “Xin được chúc mừng” rồi nhét cuộn băng vào đầu người máy. Rồi sau đó chụp lớp nhựa có hình khuôn mặt mình đang cười đã làm sẵn từ trước lên và mặc quần áo cho người máy.
“Vậy là được rồi đấy. Nếu có khách đến, mi chỉ việc giơ cánh tay phải lên và nói “Xin được chúc mừng”. Như vậy cũng đủ rồi.”
Tiến sĩ N đặt người máy giống y hệt mình xuống ghế rồi đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, cửa mở. Một thanh niên rụt rè sợ hãi bước vào.
“Dạ, cháu xin chúc mừng năm mới bác ạ.”
“Xin được chúc mừng.”
Người máy khẽ giơ cánh tay phải lên và nói lời của tiến sĩ. Chàng thanh niên do dự một lúc nhưng rồi thấy vẻ mặt của tiến sĩ tươi cười hiếm thấy nên mới bạo dạn mà quyết tâm mở lời.
“Dạ, thực ra cháu có một thỉnh cầu với bác ạ. Cháu muốn kết hôn với con gái của bác ạ.”
“Xin được chúc mừng.”
“Ủa, cháu cứ nghĩ là thế nào cũng không được cơ. Vậy mà bác đã cho phép, cháu cảm thấy không có gì vui hơn ạ.”
Chàng thanh niên bước như nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Người máy lại nói vọng theo câu nói tiễn khách “Xin được chúc mừng”.
Lần này là những bước chân dồn dập, ba người đàn ông mặt mũi dữ tợn xuất hiện quát lớn.
“Này, bọn ta là cướp đấy. Tuy nhiên, năm ngoái chẳng làm ăn được gì cả.”
“Xin được chúc mừng.”
“Vì vậy năm nay bọn ta tính cướp người máy mà tiến sĩ đang nghiên cứu để mở hàng đây.”
“Xin được chúc mừng.”
“Nào, đưa đây nhanh lên. Vì sợ tiến sĩ từ chối, bọn ta đã mang theo cái này.”
Ba người móc dao và súng từ trong túi ra, dí vào mặt tiến sĩ. Tuy nhiên người máy chỉ nói “Xin được chúc mừng” và vừa khẽ đưa bàn tay phải lên vừa mỉm cười trả lời.
Ba tên cướp bắt đầu nao núng, nhìn nhau.
“Không hổ danh là tiến sĩ N. Bình tĩnh gớm nhỉ. Dường như ngài đang suy nghĩ gì thì phải. Chắc là tập trung nghiên cứu quá độ nên đầu óc mơ màng đây mà. Dù sao cũng không lấy được. Thôi bọn ta rút đi là hơn.”
“Xin được chúc mừng.”
Bọn cướp rút lui. Ðến chiều tối tiến sĩ trở về, hỏi chuyện người máy.
“Vất vả cho mi quá. Việc trông nhà không có vấn đề gì thì phải. Ðúng là ngày Tết Nguyên Ðán chỉ việc mỉm cười mà nói “Xin được chúc mừng” là cũng đủ rồi. Nếu cả năm toàn những ngày an ổn như thế này chẳng phải tốt sao.”
“Xin được chúc mừng.”
(Ðăng trên báo Asahi,
số buổi chiều ngày 7/1/1962)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.