Lúc này lại có người trèo tường nhảy vào. Không cần nghĩ cũng biết, người có thể làm chuyện này nhất định là Lưu Tiễn Dương rồi.
Y chạy thẳng tới cửa, đang định kêu lớn thì bỗng như bị ai bóp ngang cổ, không thốt ra được chữ nào.
Trần Bình An vội đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu Tiễn Dương rồi bỏ nhỏ một câu: “Mấy ngày tới ta có thể qua nhà ngươi không? Có thể vị cô nương này phải ở lại chỗ ta vài ngày.”
Lưu Tiễn Dương đẩy đầu Trần Bình An ra như xua ruồi, xoa tay hỏi rất đỗi ân cần: “Cô nương, nhà ta rộng hơn, lại đầy đủ vật dụng, nếu cô nương không chê thì tới nhà ta ở nhé?”
Thiếu nữ áo đen đưa lưng về phía hai người chỉ bình tĩnh đáp: “Không thèm.”
Lưu Tiễn Dương nhe răng, nhìn bóng lưng đeo đao nhỏ nhắn kia, cố nói thêm: “Cô nương, cô không hiểu đâu. Trước kia có hai nhóm người chặn đường ta ở bên cầu, khóc lóc van xin ta bán bảo vật tổ truyền cho bọn họ mà ta không chịu đấy. Đen đủi nhất là bọn họ hại ta suýt bị Nguyễn sư phụ mắng tới chết. Ta thấy cô nương đây cũng là người từ bên ngoài đến đây cầu may, tuy Lưu Tiễn Dương ta chưa chắc đã chịu bán cho cô, nhưng để cô nhìn một cái để mở mang tầm mắt thì không thành vấn đề!”
Ninh Diêu vẫn lạnh lùng đáp: “Không cần đâu.”
Lưu Tiễn Dương ngồi vào chỗ của Trần Bình An khi nãy, sau khi thấy rõ dung mạo của thiếu nữ áo đen thì hai mắt sáng rực lên: “Cô nương đừng khách khí như vậy, ta và Trần Bình An cùng ở trong ngôi nhà rách này là được. Cô tới nhà ta ở thì sẽ thoải mái hơn, không chật hẹp như ở đây.”
Ninh Diêu đanh mặt đáp: “Ý tốt thì ta xin nhận, nhưng người thì lượn sang chỗ khác đi!”
Lưu Tiễn Dương cũng không lấy làm xấu hổ, đứng dậy nói: “Cũng phải, cơm vàng cơm bạc cũng không bằng cơm hẩm cháo hoa nhà mình, ta hiểu mà.”
Lưu Tiễn Dương kéo Trần Bình An ra ngoài cửa, dùng khủy tay huých thiếu niên một cái: “Đây là sao thế?”
Trần Bình An khó xử đáp: “Chuyện hơi dài dòng, khó mà giải thích rõ được. Ngươi nói xem ta có sang chỗ ngươi ở tạm được không?”
Lưu Tiễn Dương nguýt dài: “Có gì mà không được, nhưng ngươi phải hứa là giúp ta để ý Trĩ Khuê, nhất định không được để cái tên súc sinh Tống Tập Tân kia giở trò. Ngươi phải giúp ta giữ gìn sự trong sạch cho vợ tương lai của ta đấy!”
Trần Bình An đáp ngay: “Đừng có hòng!”
Lưu Tiễn Dương vỗ vai của Trần Bình An, nói lời thầm thía: “Xem như ngươi đồng ý rồi đấy nhé.”
Thiếu nữ áo đen trong phòng bỗng quay đầu lại nói: “Ngươi có biết mình là một kiếm phôi trời sinh không? Sở dĩ lúc ngươi chín tuổi, đám người mua sứ kia không đưa ngươi ra ngoài là vì muốn ngươi ở đây hấp thu nhiều linh khí hơn. Lựa chọn này rất chính xác. Nên khi ở bên chỗ Nguyễn sư phụ thì ngươi phải tranh thủ cơ hội, để ông ta nhận ngươi làm đồ đệ. Nhớ kỹ, ít nhất cũng phải là đồ đệ nhập thất, tốt nhất là môn sinh đích truyền ấy. Còn đệ tử quan môn thì đừng nghĩ đến làm gì, căn cốt và thiên tư của ngươi còn chưa tốt đến mức đấy đâu.”
Lưu Tiễn Dương cười lớn, gật đầu như giã tỏi, miệng thì cứ luôn miệng nói hiểu rồi. Nhưng khi quay sang Trần Bình An thì lại chỉ chỉ thiếu nữ trong phòng vài cái, rồi lại chỉ vào đầu mình.
Trần Bình An đáp: “Cô ấy nói thật đấy, ngươi cứ tin đi.”
Lưu Tiễn Dương không cợt nhã nữa mà im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, ngươi đoán xem hai nhóm người bên cầu là do ai dẫn đường? Là cái tên chết giẫm bên đường Phúc Lộc đấy! Đây chẳng phải chồn chúc tết gà à, ta lại không phải kẻ ham tiền, sao phải buôn bán với bọn họ chứ. Huống hồ gì bộ áo giáp đó là đồ cổ đã truyền qua bao đời của nhà ta. Ta mà bán thật, sau này nằm mơ gặp ông nội, thể nào cũng bị ông mắng đến chết!”
Trần Bình An nghe xong thì giật mình vô cùng: “Ngươi phải cẩn thận đấy, đám người ngoài và Lư Chính Thuần kia không dễ chọc đâu!”
Thiếu niên quay lại hỏi: “Ninh cô nương, cô có biết lai lịch của những người kia không?”
Thiếu nữ áo đen gật đầu, đáp: “Lão nhân và cô bé kia đến từ núi Chính Dương, xem như danh môn chính phải của Đông Bảo Bình châu các ngươi, lão nhân không phải người… tóm lại là ông ta lợi hại hơn Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản gấp trăm lần. Phụ nhân và con trai của bà ta cũng không hề đơn giản, thật ra đám người có thể vào đây theo nhóm đương nhiên đều không phải kẻ giàu bình thường. Phụ nhân kia lòng dạ thâm sâu, đứa bé trai đó cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nên ta khuyên bạn của ngươi, hãy mau khiến Nguyễn sư phụ nhận hắn làm đồ đệ đi. Như vậy chẳng khác nào có một lá bùa hộ mệnh trên người. Ở tiểu trấn này, cho dù chỗ dựa cao tới đâu, bối cảnh lớn cỡ nào, cũng không ai dám so gan với một vị Thánh Nhân đâu.”
Trần Bình An lại quay sang hỏi Lưu Tiễn Dương: “Ngươi có nắm chắc là có thể làm đồ đệ của vị Nguyễn sư phụ kia không?”
Lưu Tiễn Dương lập tức xoắn xuýt, ấp úng đáp: “Hôm đầu tiên tới làm học đồ, ánh mắt Nguyễn sư phụ nhìn ta giống hệt Diêu lão đầu ngày xưa ấy. Chắc là muốn quan sát thêm một thời gian mới quyết định xem có nên nhận ta làm đồ đệ hay không. Nhưng…”
Trần Bình An trừng mắt một cái.
Lưu Tiễn Dương cười gượng: “Nhưng Nguyễn sư phụ có một cô con gái cưng, cô ấy ăn khỏe lắm, ta hơi giật mình nên mới trêu mấy câu. Không ngờ lúc cô ấy vung búa rèn sắt thì bá đạo mạnh mẽ đến vậy, nhưng bình thường lại dễ xấu hổ. Bị ta trêu một câu đã khóc nấc lên, trùng hợp bị cha cô ấy nhìn thấy. Thế là ông ấy lại nhìn ta với ánh mắt không được bình thường, chuyện nhận đồ đệ chắc là thôi rồi. Nhưng ta cũng không muốn làm trâu làm ngựa cho người ta, chúng ta hầu hạ người có tính tình quái gở như Diêu lão đầu đã khổ lắm rồi. Ta cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm ở tiệm rèn thôi…”
Trần Bình An ngẩng đầu, mặt đen xì.
Lưu Tiễn Dương vốn cao hơn thiếu niên giày rơm nửa cái đầu lại cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Cảnh tượng này lại khiến Ninh Diêu lấy làm lạ.
Đây cũng là lần đầu tiên thiếu nữ thấy bộ dạng tức giận thật sự của Trần Bình An.
Trần Bình An thấp giọng nói: “Sau khi trải qua chuyện bên chỗ cây hòe, trên người ngươi có tự nhiên xuất hiện một chiếc lá hòe hay không?”
Lưu Tiễn Dương lắc đầu đáp: “Không có, chỉ có tên thầy tướng số thích nhìn trộm phụ nữ kia nói mấy câu xúi quẩy với ta, thiếu chút nữa ta đã đập nát sạp của hắn rồi.”
Sắc mặt của Trần Bình An thay đổi, hắn chau mày, quay đầu nhìn vào trong phòng: “Ninh cô nương, chúng ta trao đổi nhé, ba túi tiền kim tinh kia có đủ không? Còn nữa, xin cô nói rõ là liệu chuyện này có gây phiền toái lớn cho cô không trước đã.”
Thiếu nữ áo đen nghĩ thật kỹ: “Phiền toái không nhỏ, nhưng không sao cả. Nhưng hai ngày này nhất định phải cẩn thận, bảo bạn ngươi đừng chạy nhảy khắp nơi, dù sao tình hình hiện tại của ta cũng không được tốt lắm.”
Cô lại nói thêm: “Hai nhóm người là hai túi tiền. Làm Nguyễn sư phụ nhận đồ đệ lại thêm một túi tiền. Tóm lại, làm được bao nhiêu chuyện thì ta sẽ lấy bấy nhiêu túi. Yên tâm đi, ta đã hứa thì tức là có thể đảm bảo lấy được hai túi.”
Trần Bình An chạy vào phòng, vội đẩy hai túi tiền cho thiếu nữ: “Cô lấy đi.”
Thiếu nữ vốn không phải người dong dài, nên cũng chẳng từ chối. Sau khi nhận lấy hai túi tiền thì mới cười như không cười: “Trên đời này có rất nhiều kẻ thích vơ tiền vào túi, ngươi lại thích làm tán tài đồng tử à?”
Lúc này thiếu niên lại không phản bác, gật đầu cười đáp: “Tiền rất quan trọng, cực kỳ cực kỳ quan trọng.”
Lưu Tiễn Dương vẫn không hiểu gì cũng sốt ruột hỏi: “Trần Bình An, ngươi điên à, sao lại đưa tiền cho cô ấy? Tận hai túi tiền to như thế, đủ cho ngươi dùng bao lâu chứ?”
Trần Bình An tức giận quát: “Tiền của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Lưu Tiễn Dương nói rất hợp tình hợp lý: “Tiền của ngươi thì cũng là của ta còn gì? Ngươi nghĩ đi, nếu ta vay tiền của ngươi thì ngươi có dám đòi ta trả không?”
Trần Bình An nín thinh, không nói lời nào.
Lưu Tiễn Dương cũng nhận ra mình vừa nói một câu tấu hài không đúng lúc, cũng im miệng không nói nữa.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên nặng nề.
Trần Bình An mở miệng hỏi: “Ninh cô nương, cô thật sự sẽ không vì chuyện này mà…”
Thiếu nữ áo đen liếc mắt nhìn thanh trường kiếm vỏ trắng trên bàn, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề!”
Lúc này cô thật sự không nhịn được nữa, bèn nói: “Ngươi cứ lươn khươn như thế, không thấy phiền sao? Ngươi còn nói mình không phải đồ tốt bụng ngớ ngẩn à?”
Trần Bình An chỉ mỉm cười.
Lưu Tiễn Dương ngẫm nghĩ, nhưng không nói gì.
Cuối cùng thiếu niên cao lớn vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, thầm nghĩ chắc là vì cô nương chưa thấy mặt khác của tên này rồi.
Trần Bình An rất dễ tính, nhưng một khi đã có chuyện thì Trần Bình An thật sự sẽ rất khó tính.
Lưu Tiễn Dương đã từng thấy.
Tống Tập Tân ở bên cạnh chắc là cũng từng được thấy.