Kiếm Lai

Chương 26: Dễ tính (1)


Sắc thuốc là một chuyện cần chăm chút tỉ mẩn, Trần Bình An làm rất bài bản, đắm chìm trong đó. Trên người thiếu niên dần phát ra một cảm giác vui vẻ rất khó hiểu.
Nhưng thiếu nữ áo đen không phải người có tính kiên nhẫn. Thật ra, ngoài chuyện luyện đao tập kiếm ra thì thiếu nữ chẳng quan tâm hay có hứng thú về những thứ khác cho lắm. Tuổi nhỏ đã xa xứ, một mình đi khắp bốn phương, cuộc sống vô cùng đơn điệu. Nên cô không có bất kỳ ác cảm gì với cậu thiếu niên nhà nghèo chỉ có bốn bức tường xiêu kia. Bản thân cô đã sống cảnh màn trời chiếu đất từ lâu, dãi nắng dầm mưa nhiều rồi, người đòi hỏi đến mấy cũng sẽ trở nên dễ dãi hơn.
Thiếu nữ hỏi: “Tay trái của ngươi không sao chứ?”
Trần Bình An băng bàn tay trái lại kín mít, lúc này lại đang dùng hai tay bưng một chén thuốc đi tới, sau khi thiếu nữ đón lấy chén thì hắn mới cười nói: “Không sao hết, trước khi về đây ta đã đắp ít thảo dược lên chỗ ị thương rồi. Lúc ta còn làm ở lò gốm mà bị xây xát đổ máu gì cũng làm như thế, hiệu nghiệm lắm. Đây là bí phương do một cụ ông ở cửa hàng nhà họ Dương chỉ cho ta lúc còn bé. Nhưng lúc đó ta đã hứa với ông là không truyền ra ngoài, bằng không Ninh cô nương thường xuyên đi xa, có khi lại cần dùng tới. Nếu cô muốn thì ta có thể đi tìm ông cụ đó để năn nỉ thử xem. Nhưng hôm nay hiệu thuốc bán đắt quá mà cũng không thấy ông ấy đâu, mong là ông ấy chỉ tạm thời ra ngoài mà thôi.”
Lúc thiếu nữ uống thuốc, đôi mày mỏng như đao khắc chợt nhíu lại, nhưng vẫn điềm nhiên uống cạn chén thuốc. Sau khi trả chén lại cho thiếu niên giày rơm vẫn đang đứng chờ ở bên cạnh thì lẩm bẩm: “Đồ tốt bụng đến ngớ ngẩn, chẳng trách lại nghèo rách mồng tơi như thế, đáng đời ngươi toàn bị người ta bắt nạt.”
Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, thiếu nữ lại chêm thêm một câu: “Đừng để bụng, tính ta nói chuyện hơi thẳng.”
Chắc thiếu nữ không biết là câu này còn làm người ta tổn thương hơn.
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Thiếu nữ áo đen dùng ngón cái lau đi vệt nước thuốc dính bên môi, sau đó ngồi thẳng lưng lại, nghiêm túc nói: “Mặc dù vị Thánh Nhân đang tọa trấn tại nơi này, cũng chính là vị tiên sinh dạy học mà ngươi kể có lòng giúp ngươi chấm dứt mọi chuyện, khiến ngươi về sau không phải lo lắng về vấn đề an nguy. Nhưng ngươi phải biết là sức người chung quy cũng có lúc cạn, dù là Thánh Nhân cũng không ngoại lệ. Huống hồ gì tình cảnh của vị Tề tiên sinh kia cũng chẳng khả quan mấy, khó mà giữ thân, sợ là sau này cũng không thể nhúng tay vào chuyện sống chết của ngươi. Ninh Diêu ta làm người ân đền oán trả!”
Sức người có lúc cạn, ân đền oán trả, khó mà giữ thân… (mấy thành ngữ tương đương đã được mình dịch ra luôn cho đỡ mắc công chú thích)
Lúc này trong lòng thiếu nữ đang lấy làm kiêu ngạo, nghe đi, lời ta nói ra nghe có học thức lắm nhỉ?
Tiếc rằng hàng xóm của Trần Bình An cũng là một người ham học, gần như sáng sớm và chiều tối nào cũng phải đọc sách thánh hiền để giữ tâm sáng, theo như lời tt hay nói thì là “Ta phải nuôi hạo nhiên khí”. Nên dù Trần Bình An chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy nhiều rồi, cũng chẳng xa lạ gì với kiểu nói chuyện vòng vèo của mấy kẻ đọc sách. Mặc dù có vài lời tối nghĩa quá, nhưng ngẫm nghĩ phân tích kỹ thì mười phần cũng đoán được tám chín.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, cố gắng tìm kiếm vẻ giật mình, ngưỡng mộ hoặc mù tịt từ nét mặt của thiếu niên, nhưng Trần Bình An lại trưng ra cái bản mặt “ta hiểu hết á, cô nương nói tiếp đi” rất chi là gợi đòn.
Thiếu nữ vô cùng thất vọng, tâm trạng tụt dốc không phanh, tức giận nói: “Ví như ngươi đã cứu ta một mạng, sau này ta sẽ giúp ngươi giết chết Phù Nam Hoa của thành Lão Long hoặc Lưu Chí Mậu hồ Thư Giản. Nhưng nếu ngươi muốn giết chết cả hai để trừ hậu hoạn thì phải bỏ tiền để tiêu tai, vì hai ta chỉ có duyên bèo nước gặp nhau chứ chẳng thân thiết gì, nên ngươi phải dùng một túi tiền kim tinh để làm thù lao.”
Thiếu nữ chỉ vào túi tiền nghênh xuân: “Ta thích túi này này, hai túi tiền cung dưỡng với áp thắng kia xấu quá, hình đúc cũng không đẹp.”
Tiếp theo thiếu nữ lại hất cằm lên: “Nếu như sau khi làm xong vụ đó, ngươi lại chịu trả thêm cho ta hai túi tiền thì ta sẽ giúp ngươi dẹp yên cả thành Lão Long lẫn núi Vân Hà. Đương nhiên, nếu trước đó ta chết trong tay Lưu Chí Mậu thì xem như thôi. Dù sao tu vi hiện tại của ta cũng không sao, võ đạo cửu cảnh, ta vừa mới đến đệ lục cảnh, sức bền của thể phách chỉ mới là võ phu thuần túy chứ chưa thành đại khí hậu. Về phần mười lăm tầng cảnh giới trong tu hành thì chỉ mới đến Long Môn cảnh thứ năm. Trong đan thất của ta có sáu bức đồ án, chưa thể vẽ mắt cho rồng, cũng chưa thể để thiên nữ phi thiên…”
Cái này thì Trần Bình An thật sự không hiểu gì, nghe cứ ù ù cạc cạc.
Thiếu nữ lập tức thẹn quá hóa giận, rũ cằm xuống, bộ dạng ngốc nghếch “cô nương cứ giải thích tiếp cho ta nghe đi” của Trần Bình An vẫn luôn bị cô khinh bỉ nay lại thành một đòn đâm thẳng vào tim cô.
Mặt mày thiếu nữ sa sầm xuống, dù Trần Bình An có là tên ngốc cũng biết tình hình không ổn, vội nói lảng sang chuyện khác: “Sao lúc trước cô nương bị thương nặng là vậy, mà bây giờ lại gần khỏi thế này?”
Sắc mặt của thiếu nữ dịu đi, khoanh tay trước ngực, khàn giọng đáp: “Lúc đó ta thật sự sắp chết rồi, nếu như Lục đạo trưởng không cứu ta thì ta sẽ… Dù dao ta cũng nợ ngươi một phần ân tình, ta lại không phải kẻ thừa nước đục thả câu. Mạng của Ninh Diêu ta không phải thứ như Lưu Chí Mậu có thể so sánh, nên bảo ngươi đưa ba túi tiền là ta không đúng, ngươi cứ xem như ta chưa nói gì hết đi nhé. Chờ sau khi ta rời khỏi tiểu trấn thì sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ giúp ngươi giải quyết mấy mối lo kia. Nhưng ta nói trước, Ninh Diêu ta chỉ làm hết sức mình thôi, chứ không liều đổi mạng với kẻ khác dù biết là sẽ chết chắc đâu đấy.”
Chắc là hiếm khi thiếu nữ phải cúi đầu nhận lỗi, nên tâm trạng của cô vô cùng buồn bã.
Trần Bình An lại hỏi: “Tiền cung dưỡng là túi nào?”
Thiếu nữ chỉ vào túi thêu vàng óng trong số đó.
Trần Bình An lấy ra ba đồng tiền cầm trong tay, sau đó đẩy hết ba túi tiền tới trước mặt cô, cười nói: “Tặng cho cô đấy.”
Thiếu nữ trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần mà hỏi: “Trần Bình An, lúc ngươi còn bé từng bị cửa kẹp đầu à?”
Trần Bình An bất đắc dĩ đáp: “Không có, nhưng lúc bé ta đi chăn trâu cho người ta cũng hay bị trâu hất đuôi vào mặt.”
Thiếu nữ bỗng vỗ bàn, lớn giọng chất vấn: “Có phải ngươi thích ta hay không?”
Trần Bình An đực mặt ra.
Thiếu nữ nhếch miệng cười, giơ ngón cái lên nói với Trần Bình An: “Có mắt nhìn người lắm!”
Sau đó cô trỏ ngược ngón cái, chỉ vào bản thân, nói với vẻ ngông nghênh: “Nhưng ta sẽ không đồng ý đâu, người đàn ông mà Ninh Diêu ta thích nhất định phải là kiếm tiên lợi hại nhất thiên hạ! Là đại kiếm tiên lợi hại nhất trên đời này! Gì mà Đạo Tổ Phật đà, Chí Thánh Nho gia, đứng trước một kiếm của hắn cũng phải cúi đầu lui bước!”
Trần Bình An đỏ mặt, gãi đầu đáp: “Ninh cô nương, cô hiểu lầm rồi, ta không có thích cô…”
Thiếu nữ nhướng mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêng người tới trước. Hai mắt nheo lại, giơ ngón trỏ và ngón cái lên ước lượng chưa đến một tấc, chột dạ hỏi: “Thích một chút xíu như vậy cũng không có à?”
Trần Bình An nói chắc nịch: “Không có! Ninh cô nương cứ yên tâm!”
Thiếu nữ thu tay lại, thở dài thườn thượt, bùi ngùi nói: “Trần Bình An à, sau này dù ngươi có may mắn lấy được vợ thì quá nửa cũng là một cô ngốc.”
Trần Bình An ngồi bên kia, vui vẻ cười đáp: “Chỉ cần cô ấy không xấu bụng là được.”
Thiếu nữ không nói gì.
Theo như mẹ cô từng nói, ngồi ăn chờ chết, có ăn là đủ, thăng quan tiến chức các thứ đều là duyên pháp, chưa chắc đã có phân biệt cao thấp.
Chẳng qua cha cô lại không cho là vậy, cái gì không phải của mình thì chớ nên cưỡng cầu, không cưỡng cầu cũng không có nghĩa là không cầu chút nào cả. Cầu thì vẫn phải cầu chứ, nhưng nếu cuối cùng vẫn không được thì lại là chuyện khác.
Đương nhiên, mấy lời này cha cô tuyệt đối không dám nói ngay trước mặt mẹ của cô rồi.
Trần Bình An thuận miệng hỏi: “Ninh cô nương tới tiểu trấn này cũng là vì cầu cơ duyên à?”
Thiếu nữ không định giấu giếm gì, đáp thẳng: “Ta tiêu hết toàn bộ của cải tích góp được sau bao kỳ ngộ, cộng thêm một phần nhân tình nữa mới đổi được suất vào tiểu trấn này. Nhưng ta khác với đám người kia, ta không cầu cơ duyên hay số mệnh gì cả, chỉ muốn nhờ người kia giúp ta đúc một thanh kiếm. Tốt nhất là phải đúng ý ta ấy, còn chuyện có sắc bén hay không, có chịu nổi kiếm khí cao độ hay không chỉ là chuyện thứ yếu.”
Trần Bình An nghi hoặc hỏi lại: “Đúc kiếm?”
Thiếu nữ đáp: “Đúng là người thợ rèn tên Nguyễn sư phụ kia đấy, ông ta có tiếng tăm khá lớn ở chỗ các ngươi, có một quy tắc là ‘thép đánh không động’, mỗi 30 năm chỉ đúc một thanh kiếm. Sở dĩ ông ta đồng ý tới đây thay thế Tề Tĩnh Xuân cũng là vì cảm thấy nơi này thích hợp để mở lò đúc kiếm. Ta tới để thử thời vận, để xem ông ta có chịu đúc kiếm cho ta hay không. Nếu thật sự không được thì ta cũng đành chịu, xem như mình xui xẻo vậy.”
Trần Bình An cười nói: “Người tốt sẽ được báo đáp thôi.”
Thiếu nữ đáp ỉu xìu: “Đành chịu vậy.”
Cô liếc nhìn thiếu niên: “Tay trái của ngươi không đau à?”
Trần Bình An ngẩn ra: “Đau chứ.”
Cô lấy làm khó hiểu: “Sao trông ngươi không giống đang bị đau chút nào thế.”
Trần Bình An đáp với vẻ đương nhiên: “Dù ta có lăn lộn kêu gào thì cũng có hết đau ngay được đâu.”
Thiếu nữ vô trán: “Đúng là hết thuốc chữa. Giống hệt cha ta, chẳng qua bản lĩnh của ngươi thua xa cha ta.”
Trần Bình An chỉ cười chứ không nói, im lặng nhìn ra ngoài sân.
Thiếu nữ đẩy ba túi tiền lại: “Ta không lấy đâu.”
Trần Bình An thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Ninh cô nương, cô có nghĩ tới chuyện ta giữ chúng chưa chắc đã là chuyện tốt hay không. Sau khi gặp Tề tiên sinh, ta lại càng thêm chắc chắn về điểm này.”
Thiếu nữ đã quyết định chuyện gì thì sẽ không đổi ý, nghe vậy vẫn kiên quyết lắc đầu: “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta. Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện đền ơn cứu mạng thì sau này ta nhất định sẽ làm được, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không bớt xén, không thẹn với cái tên Ninh Diêu này! Nhưng mấy năm tới ngươi ở đây nhất định phải sống cho thật tốt, đừng có khi khổng khi không lại đi đời nhà ma. Chỉ cần ngươi sống qua được thời gian này…”
Thiếu niên vẫn luôn ngoan ngoãn lắng nghe đột nhiên chủ động cắt đứt lời nói của thiếu nữ: “Người cứu cô là Lục đạo trưởng, nên cô không cần phải nghĩ là mình mắc nợ ta. Nếu như không phải lúc đó ta cảm thấy mình chết chắc rồi, muốn nhờ Lục đạo trưởng làm ít việc cho cha mẹ mình thì ta cũng chẳng mở cửa đâu.”
Thiếu nữ hừ lạnh đáp: “Đó là chuyện của ngươi!”
Thiếu niên bật cười, lặp lại lời của cô: “Đó là chuyện của cô.”
Hai người lại trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng thiếu nữ cũng chào thua, nhăn nhó nói: “Dù ngươi có thích ta thì ta cũng không đồng ý với ngươi được đâu.”
Trần Bình An cũng giơ tay ôm đầu.
Dây vào một cô nàng kỳ lạ thế này, hắn cũng đành bó tay chào thua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.