Kiếm Lai

Chương 12: Hẻm nhỏ


Thiếu nữ đồ đen đi vào sâu trong ngõ, thỉnh thoảng sẽ thấy có nhà bên ngõ treo đèn lồng đại hỷ đỏ. So với những kẻ khác, thiếu nữ mang mũ trùm không có sự chuẩn bị tỉ mỉ từ gia tộc, càng không có hậu thuẫn trùng trùng phía sau, chỉ có một thân một mình cứ thế mà xâm nhập trấn.
Trong một con hẻm nhỏ cách chỗ nàng không xa, một thiếu niên áo gấm đang chậm rãi dùng hai tay nâng một khối ngọc tỷ đế vuông lên cao. Khối ngọc tỷ lớn cỡ bàn tay trẻ con, trên đỉnh ấn thấy có khắc rồng cuộn mình nằm ngự, dưới ánh chiều tà chiếu tới, từ trong khối ngọc tỷ có những tia sáng ấm áp tỏa ra. Thiếu niên híp mắt ngẩng đầu ngắm vật chí bảo trong tay, mặt đầy vẻ say mê.
Ở bên cạnh, một lão nhân cao lớn đang quỳ một chân xuống đất, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi bùn đất trên giày trên giày cậu.
Thiếu niên khẽ liếc mắt qua nhìn, thực ra y đã sớm phát hiện thiếu nữ kỳ lạ kia. Cô gái đầu mang mũ rộng vành có mạng che kiểu dáng tầm thường, hông mang một thanh đao lưỡi hẹp với vỏ màu xanh lục, bộ pháp trầm ổn. Rất rõ ràng, nàng chắc chắn không phải người trấn này.
Có điều rằng thiếu niên cũng không bận tâm gì, chỉ tập trung tỉ mỉ ngắm nhìn khối ngọc tỷ ngàn năm trầm tịch trong tay, thậm chí trong đáy lòng, y còn muốn cô gái kia sinh ra y định đoạt bảo, nếu không thì chẳng thú vị gì cả.
Dù sao y cũng thu được hai món rồi, thu hoạch là rất lớn vượt xa dự kiến, nếu thật không kiếm vài chuyện để làm thì y cũng chỉ có thể cứ thế dẫn theo lão nô rời trấn. Việc như thế với thiếu niên này mà nói, có cảm giác thiếu thiếu, tựa như việc trong ngôi nhà cách trấn cả vạn dặm của y có một bộ hoàng bào thêu chín con đại xà vàng kim lấp lánh, chỉ tiếc chúng thiếu một một bộ móng vuốt.
Theo quy tắc khi tới Trấn Nhỏ, mỗi người có thể mang theo ba tín vật để trong túi gấm thêu. Túi giao cho người giữ cửa khi trước là trả phí qua đường, bất chấp kẻ giữ cửa có thân phận sang hèn ra sao, cửa thành rách nát thế nào, kẻ đến dẫu là vua một nước hay tổ sư một tông thì cũng phải ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc này để vào trấn. Hai túi gấm còn lại mang ý nghĩa rằng chỉ có thể mang tối đa hai món đồ ra khỏi trấn, thế nên dù kẻ tới đây có vơ vét hàng chục, hàng trăm món đồ thì cuối cùng cũng phải trả lại đầy đủ. Tín vật trong túi là ba loại tiền đồng có cấu tạo và hình dáng đặc trưng. Ba loại tiền đồng đó lần lượt là: Áp Thắng tiền mà dân chúng phổ thông để trên xà nhà mừng tân gia, Nghênh Xuân tiền mà hoàng cùng treo ở câu đối Tết mỗi dịp xuân về, Cung Dưỡng tiền mà tượng Thành Hoàng thường nâng trong lòng bàn tay. Nói là tiền đồng nhưng thực chất là kim tinh vô cùng quý hiểm, đối với đại đa số phàm phu tục tử “Dưới Núi” mà nói thì bạc trắng nhà quan cũng ít khi thấy được, huống hồ là một túi “hoàng kim” nặng trịch, đúng là đủ khiến cho người ta cam tâm tình nguyện mang đồ gia truyền ra đổi.
Thiếu áo gấm một đường nghiên cứu ba loại tiền không thấy ghi trong chính sửa cũng không suy đoán ra chút môn đạo nào.
Trước mặt y, thiếu nữ cả người toát ra khí tức lạnh lùng đang thẳng bước về trước, trong mắt nàng như không thấy hai chủ tớ.
Thiếu niên áo gấm tạm thời đổi chủ ý, y thu ngọc tỷ lại đem cất vào trong một túi vải đã chuẩn bị từ trước rồi buộc nó bên hông, xong xuôi đứng nguyên tại chỗ không nhường đường cho thiếu nữ.
Lão nhân thân hình cao lớn, làn da trắng nõn đứng lên, đè nén giọng nói âm nhu nhắc: “Điện hạ, kẻ này là kẻ luyện võ đăng đường nhập thất, không thể coi thường. Nếu ở ngoài trấn thì tất nhiên không cần quan tâm nhưng ở nơi này, chính chúng ta cũng chỉ có thuần túy sức mạnh vũ lực thể chất đồng thời mỗi giây mỗi phút còn phải chịu áp chế của phương thiên địa này, cực kỳ khó chịu. Một khi toàn lực vận chuyển khí tức, khiếu huyệt mở rộng rồi sẽ như sông suối chảy ngược, khiếu huyệt không khác gì nước lũ phá bờ, không thể nào vãn hồi. Lúc đó ta có chết chỉ là việc nhỏ, an nguy điện hạ mới là chuyện lớn. Nếu bởi cha gia(1) bảo hộ không chu toàn khiến đại nghiệp thiên thu tu đạo của điện hạ xuất hiện chút sơ sót, trở về rồi ta làm sao trả lời với bệ hạ và nương nương đây?”
Thiếu niên áo gấm đáp bằng giọng bỡn cợt: “Ngô gia gia, người rời cung xong thì trở thành lắm lời. Khi trước ở trong cung, quanh năm suốt tháng ngươi nói đi nói lại cũng chỉ mấy câu, so ra còn thua cả con chim anh vũ đần mà tỷ ta nuôi.”
Lão nhân tự xưng “cha gia” này từ bộ dáng tới khí chất đều toát ra vẻ khúm núm, nhất là sâu trong đáy lòng còn lấy việc này làm tự hào thì chỉ có thể là hoạn quan tận tụy, trung thành trong cung.
Lão nhân thấy vị tiểu chủ nhân này có vẻ như chưa nghe ra ngụ ý của mình, chỉ đành toạc ra: “Điện hạ, kẻ kia có khả năng gây uy hiếp cho điện hạ.”
Thiếu niên áo gấm lười biếng cười đáp: “Tuy ta sớm nghe trên đường tu hành, tam giáo cửu lưu rồng rắn hỗn tạp, nhiều tà môn ngoại đạo, rất nhiều ngoại đạo tà môn. Có điều ta và nàng cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, nàng ngửi thấy mùi tiên mà nổi lòng tham, muốn giết người đoạt bảo? Cái này quá không có khả năng nhỉ? Nếu ai ai “Trên núi” cũng vậy thì chẳng phải thiên hạ đại loạn từ lâu rồi sao?”
Lão nhân thở dài, đúng là vương triều dưới núi và Tiên gia trên núi hai bên vốn trông hòa thuận nhưng thực chất là bằng mặt mà chẳng bằng lòng, nhìn nhau đều thấy bất mãn chán ghét.
Thiếu nữ đi tới trước mặt y, tay trái đè chặt lên chuôi đao.
Thiếu niên áo gấm cười cười đoạn nghiêng người sang bên, ý bảo thiếu nữ đi trước.
Thiếu nữ đồ đen thoáng bước chậm lại, hơi nghiêng người, sau tấm lụa trùm mũ, ánh mắt nàng tràn ngập sự cảnh giác.
Hoạn quan tráng niên phát hiện thiếu nữ dùng vải bông băng bó hay tay bị thương, nhịn không được chau mày.
“Càn rỡ!”
Lão nhân đột nhiên gầm lên như lưỡi đầy sấm xuân, hai chân nhoáng cái như trượt một cái xong cả người đã tới trước người thiếu niên. Lưng lão khẽ ngả về sau, bằng xảo kình đẩy thiếu niên vào vách tường trong hẻm đồng thời tay trái xòe năm ngón ra.
Tức thì, một tiếng va đập trầm đục từ lòng bàn tay lão vang lên.
Nguyên nhân là có người dùng hòn đá như ám khí ném về nhắm đầu thiếu niên mà ném. Cú ném có thanh thế kinh người, lực đạo hầu như đủ để xuyên thủng qua vách tường.
Lão nhân ầm ầm bóp nát cục đá cỡ nắm đấm trong lòng bàn tay, xong cũng không có nhằm hướng tên thích khách kia mà đưa tay phải đấm một quyền về phía thiếu nữ đồ đen.
Thiếu nữ mang đao thoáng do dự xong mạnh mẽ đè nén bản năng rút đao khỏi vỏ, đồng thời nhanh nhẹn nghiêng đầu qua, vừa vặn tránh khỏi một quyền cương mãnh mang theo lực đạo, uy thế to lớn kia.
Quyền phong mãnh liệt thoáng cái khiến làn lụa trùm mũ của nàng bay loạn.
Lão nhân không dừng mà biến chiêu đấm thẳng thành quét ngang, nắm đấm nhắm thẳng đầu vào thiếu nữ.
Quyền ý xoay tròn như ý, không hề đứt đoạn.
Thiếu nữ chỉ có thể mau chóng đưa hai tay lên, hai mu bàn tay áp vào nhau để bảo vệ vùng tai đồng thời tạo ra thế thủ hình chữ Thập hòng ngăn chặn đường quyền tới trước mặt.
Sau một khắc, cả người thiếu nữ nghiêng đi đồng thời trượt một khoảng hơn mười bước.
Thiếu nữ thở nhẹ ra một ngụm trọc khí, bàn tay vươn ra chắn phía trước máu chảy ra thấm qua lớp vải bông nhiều hơn hẳn tay kia, chiếc mũ trùm trên đầu bị lệch đi một chút.
Nàng có chút tức giận.
Thiếu nữ xoay người nhìn về phía lão nhân đang ngó trái liếc phải kia, nói rành rọt từng từ: “Nếu không phải là ta thì đã có người chết!”
Lão nhân bơ đi chẳng quan tâm, điều này cũng khó trách bởi lão hoạn quan mình đầy kinh nghiệm về ám sát tập kích xếp độ nguy hiểm của nàng xuống thứ hai, còn thứ nhất giờ đã chuyển giao cho kẻ mới ra trong hẻm.
Đương nhiên, trong hẻm này ngoài hai chủ tớ họ, người ngoài thực sự cũng chỉ có hai.
Ở phía kia con hẻm, một người cao gầy bịt mặt đang đứng, cánh tay gã cực kỳ tráng kiện, thớ cơ nổi lên lên như cục sắt, hai bên hông giắt hai cái túi to, phồng phồng giống như chứa vật hình tròn.
Gã đứng yên tại chỗ tựa như muốn nói, khi nãy đánh lén thực ra chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Khi đưa ánh mắt âm lãnh lướt qua người thiếu nữ, gã nhếch khóe miệng, lè lưỡi, đồng thời ánh mắt nóng rực.
Thiếu nữ cười ha ha, nói hai từ: “Trở về!”
Lời vừa dứt, tức thì một kiếm vọt qua đầu nàng.
Phi kiếm bay tới bên người nàng rồi cấp tốc bay tròn vơn quanh như trẻ con làm nũng.
Nàng tức giận nói: “Cút!”
Phi kiếm lóe lên rồi biến mất.
Hai người chủ tớ ngây ra như phỗng.
Lão hoạn quan không khiếp sợ chiêu thức biến hình của cây kiếm mà sợ việc thiếu nữ có thể tùy ý điều khiển phi kiếm. Điều này khiến lão sợ hãi từ trong tâm khảm.
Loại cảm giác này khiến cho đầu óc lão quay về thời thiếu niên, thời mới vào cung luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó khi theo chân tiền bối hành tẩu trong cung chợt nhìn nghiêng thấy người đó vận trang phục thêu mãng xà màu đỏ chói.
Đương nhiên không phải là sợ cái người mà bản thân lão hoạn quan cũng không biết tên đó mà là sợ cái vòng hào quan chói mắt màu đỏ kia.
Thiếu niên áo gấm lấy lại tinh thần xong liền cười cười đầy vẻ tự giễu, chân bước tới một bước, quan tâm hỏi: “Ngô gia gia, không việc gì chứ?”
Lão hoạn quan mặt mũi trầm trọng, lắc đầu đáp: “Cẩn thận thì hơn. Thật không được, chúng ta liền…”
Thiếu niên khoát tay cắt lời: “Chi bằng chúng ta nói xin lỗi?”
Lão nhân có chút theo không kịp, lòng càng bi phẫn lẫn tự trách.
Chủ nhục thần chết.
Nhất là Đế Vương người ta!
May rằng thiếu niên đã cười tiếp: “Ngô gia gia, làm sai thì nói lời thực lòng xin lỗi, có gì khó đâu.”
Lão nhân vẫn cảm thấy hành động này không ổn, trong khi ấy thiếu niên áo gấm đã cất bước tiến về phía thiếu nữ.
Trong một thoáng chốc, lòng lão ngổn ngang trăm thứ cảm xúc.
Thì ra sau lưng thiếu niên hoàn toàn không có dính một chút bùn nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.