Thiếu nữ dường như thủy chung không cảm nhận được ánh mắt người thiếu niên.
Nàng có vẻ rất hứng thú với bốn chữ lớn “Khí Trùng Đấu Ngưu” kia. Nếu đem so với ba tấm biển chữ được viết theo lối chữ Khải đoan chính nghiêm trang, tấm biển này lại riêng mình một phong cách khác, thần vận trong đó, quả thực nhìn như cố tình phá ngang.
Nàng yêu thích!
Thiếu niên đột nhiên tỉnh táo lại, nguyên do là vì tiên sinh vỗ nhẹ lên đầu vai y rồi cười nói: “Triệu Diêu, con quay lại trường tư mang đồ về nhà đi.”
Thiếu niên đỏ mặt cúi đầu rồi theo tiên sinh quay bước về trường tư thục.
Thiếu nữ lúc này mới chậm rãi thả lỏng năm ngón tay đang nắm chặt chuôi đao.
Phía xa xa, nho sĩ trêu chọc: “Triệu Diêu à Triệu Diêu, ta vừa cứu con một mạng đó.”
Thiếu niên cả kinh, đáp: “Tiên sinh?”
Nho sĩ trầm tư một thoáng rồi nghiêm mặt nói tiếp: “Sau này nếu thấy nàng ta, con nhất định phải vòng qua mà đi.”
Chàng học trò thân vận thanh sam có chút ngạc nhiên, cũng có chút ảo não hỏi: “Tiên sinh, vì sao phải vậy?”
Tề Tĩnh Xuân suy nghĩ một chút rồi rồi chốt lại một câu thần bí chẳng mấy liên quan: “Nàng vô cùng sắc bén, hệt như một thanh kiếm không vỏ.”
Thiếu niên muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nho sĩ trung niên mỉm cười, nói tiếp: “Đương nhiên, nếu chỉ là thầm thương trộm nhớ ai đó, Đạo tổ Phật Đà cũng không ngăn được. Đến những kẻ đọc sách vốn trọng khuôn khổ nguyên tắc như chúng ta mà mấy vị Chí thánh tiên sư cũng chỉ khuyên ‘Phi lễ chớ nói, nhìn, nghe, động’ mà thôi, chưa từng nói là phải ‘Phi lễ chớ nghĩ’.”
Thiếu niên lúc này bỗng như bị ma ám, lớn tiếng thốt lên: “Nàng rất thơm a.”
Lời vừa nói ra, thiếu niên liền thấy bối rối.
Nho sĩ thấy hơi nhức đầu rồi, không phải vì tức giận mà vì tình thế giờ khó mà thu xếp, chỉ trầm giọng ra lệnh: “Triệu Diêu, xoay người ra chỗ khác!”
Thiếu niên vô thức quay người, đưa lưng về phía tiên sinh.
Thiếu nữ dưới đền thờ quay người, cả người toát ra sát khí ngút trời.
Hai tay vốn đang buông thõng giờ nhấc lại, một tay đặt lên chuôi kiếm, một tay đưa nắm chuôi đao.
Tiếp đó, nàng bắt đầu chạy bước nhỏ lấy đà, qua bốn, năm bước, tay chân liền phát lực, thanh kiếm dài ba xích có vỏ như tuyết trắng lẫn thanh đao vỏ mảnh hẹp màu xanh lúc cùng ra khỏi vỏ, hướng xéo xuống dưới, cùng lúc đó, cả người nàng bắn tới nhanh như đạn, hai tay nhanh nhẹn cầm chặt đao kiếm đoạn không nói lời nào mà lập tức đánh xuống.
Tình cảnh hiện giờ là hai thầy trò của thị trấn nhỏ đang phải đối mặt với hai cánh tay thon duỗi thẳng kéo theo hai dải sáng chói mắt hình vòng cung như trăng cuối tháng.
Tuyệt đối không phải thần thông, cũng không phải thuật pháp.
Đơn gian chỉ một chữ: Nhanh!
Nho sĩ sắc mặt bình thản, không có ý tránh né mà chỉ nhẹ nhàng dậm chân một cái, theo đó một vùng sóng chấn động lan ra.
Chỉ sau một thoáng, thân thể nàng trở nên cứng ngắc, sát khí càng thêm nặng nề.
Một đao một kiếm thế như chẻ tre kia thất bại hoàn toàn không nói, cả người nàng bị chấn lui về đúng chỗ khi đao kiếm mới rời vỏ.
Nho sĩ mỉm cười, nói: “Không sai, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Chỉ có điều phải nói rõ, người đệ tử này của ta đúng là có chỗ mạo phạm cô nương nhưng tội không đáng chết nhỉ?”
Thiếu nữ cố trầm giọng cho già đi đồng thời chậm rãi tra kiếm vào vỏ, đổi tư thế một tay cầm đao chỉ thẳng mũi đao về phía nho sĩ, nói: “Ngươi ‘cảm thấy’ thế nào là chuyện của ngươi, ta bỏ qua.”
Thiếu nữ vừa sải bước đi vừa nói tiếp: “Ta làm thế nào, là chuyện của ta. Đương nhiên, ngươi có thể…thử quản xem!”
Lời dứt, nàng mạnh mẽ bắn người đi, hai chân trước sau đạp xuống mặt đất, tức thì mặt đất xuất hiện hai hố nhỏ.
Nho sĩ thu một tay về, tay kia hờ hững nắm bàn tay mới thu đặt trước, dưới ngực, cười đáp: “Binh gia võ đạo, duy khoái bất phá(1). Chỉ tiếc là ở trong khoảng trời này, dù là sắp sụp đổ nhưng chỉ cần trước đó, dù có có mười vị thần tiên ở lục địa này liên thủ phá trận cũng chẳng hơn gì châu chấu đá xe. Nói gì là ngươi?”
Sau một khắc, thiếu nữ đột ngột xuất hiện ở chỗ cách phía trái nho sĩ hơn mười bước.
Nàng nhắm mắt lại, hơi trầm ngâm suy nghĩ.
Nho sĩ lắc đầu cười nói tiếp: “Thực sự không phải chướng nhãn pháp như ngươi nghĩ, vùng trời đất này, giống như cái gọi là hàng ngàn tiểu thế giới mà nhà Phật nói, ở chỗ này, ta chính là…”
“Ồ?”
Nho sĩ đột nhiên thốt lên một tiếng, lời vừa dứt, người nhoáng cái đã tới cạnh thiếu nữ, xem xét một thoáng xong hai ngón tay liền nhẹ nhàng kẹp chặt mũi đao.
“Là ai dạy người kiếm pháp và đao pháp?” Nho sĩ hỏi.
Thiếu nữ không trợt mắt ngạc nhiên, tay trái nắm chuôi kiếm vừa tra vào vỏ, tức thì một luồng sáng lạnh lẽo quét ngang nho sĩ hòng chém ông thành hai.
Nho sĩ đang dùng hai ngón tay kẹp đao khẽ quát: “Lui!”
Mặt đấy vang lên một âm thanh như mưa rào, bụi đất theo đó tung bay, sau một lúc, thân ảnh thiếu nữ đầu mang mũ, hai chân một trước một sau dần hiện ra, dưới chân nàng, mặt đất xuất hiện một cái rãnh dài kéo từ chỗ trước người nho sĩ tới chỗ nàng, trông như bị cày ra.
Hai tay thiếu nữ, máu thịt lẫn lộn.
Đao đã xuất ra, kiếm đã rời vỏ, thế nhưng nàng vẫn rơi vào cảnh bị người khác tay không đoạt đao.
Hơn nữa, lòng nàng biết đối phương đối phương ngoài việc có thể khống chế vùng trời đất này ra, thực lực cảnh giới đều áp chế nàng.
Đây là tài nghệ không bằng người, không phải là tu vi chưa tới.
Cả người nàng giống như lâm vào ranh giới bạo tẩu.
Không gian bốn phía quanh thiếu nữ bắt đầu vặn vẹo, điều mà e rằng bản thân nàng cũng không nhận ra.
Tiên sinh trường tư chung quy vẫn là người nói đạo lý, thấu hiểu nhân tâm mới cất lời khuyên: “Tốt hơn là tạm thời người đừng so với ta, có khả năng sẽ ảnh hưởng võ đạo tâm cảnh của mình. Đường lên đỉnh võ đạo, tiến chắc từng bước là tối quan trọng.”
Y lúc này trông có phần cổ quái, một tay kẹp mũi kiếm, một tay đưa ngang cầm thân kiếm.
Y đột nhiên mỉm cười, bắt chước giọng điệu bà cụ non của thiếu nữ khi nãy nói: “Nghe hay không là quyền của ngươi, nói hay không, lại là quyền của ta. ”
Thiếu nữ im lặng một lúc rồi trầm giọng đáp: “Thụ giáo!”
Nho sĩ gật đầu cười. Cô gái này thực sự không phải là một nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo không biết trái phải, điểm này rất tốt. Y nhẹ nhàng ném đao lại cho thiếu nữ rồi nói: “Trước trả đao lại cho ngươi.”
Nho sĩ cúi đầu nhìn trường kiếm nơi đầu ngón tay đoạn khẽ lắc mạnh.
Rõ phượng hoàng non, tiếng phượng hoàng già.
Nho sĩ tiếc hận nói: “Phẩm chất thanh kiếm này rất khá nhưng so với thứ đỉnh cấp thì còn thiếu một chút, điều này khiến nó tối đa chỉ có thể thừa nhận sức nặng của hai chữ, như vậy cũng là cố lắm rồi nếu không bằng căn cốt tư chất của người, không dám nói cầm cả bốn chữ đi nhưng ba chữ, khẳng định là dư sức… ”
Y thở dài rội thuận tay vung lên, miệng khẽ quát: “Sắc!”
Hai luồng hào quang chói mắt từ tấm biển Khí Trùng Đấu Ngưu bay vụt ra, tức thì theo hai cái phất tay của nho sĩ mà đánh vào giữa thân trường kiếm.
Trên tấm biển, hai chữ Khí, Ngưu vẫn giữ nguyên khí thế, ngược lại, hai chữ Trùng, Đấu tựa như hai lão nhân gần đất xa trời, hồi quang phản chiếu lần cuối rồi hoàn toàn mất đi tinh khí thần.
Nho sĩ bình thản rung cổ tay, thanh kiếm thoáng cái đã trở về bao kiếm của chủ nhân nó và vì đã ở trong bao kiếm, không ai khác biết rằng trên thân kiếm còn có hai luồng khí tức như giao long du động.
Một màn sau đó lại khiến cho người trải đời như Tề Tĩnh Xuân cũng phải giật mình.
Thiếu nữ từ tốn tháo bao kiếm rồi tùy tiện vung tay ném nó rơi xuống nền điện bằng đất vàng. Phía sau lớp lụa mỏng trùm vành mũ, nàng dùng ánh mắt kiên nghị đáp: “Ta không theo đuổi kiếm đạo.”
Nho sĩ liếc mắt nhìn thiếu nữ vứt kiếm, sâu đáy lòng y dâng một một loại xúc cảm nặng nề lâu rồi không thấy, rồi nhìn không được mà hỏi một chuyện tương đối mất mặt: “Ngươi biết ta là ai không?”
Thiếu nữ gật gật rồi lại lắc đầu, đáp: “Ta nghe nói nơi này mỗi một Giáp tử sẽ có một vị Thánh Nhân của một trong Tam giáo tới thay phiên chủ trì việc vận chuyển đại trận, truyền thống này đã kéo dài mấy ngàn năm. Thỉnh thoảng sẽ có người tới đây, sau khi rời đi thì có kẻ thêm bảo vật, người thì tu vi đột nhiên tăng mạnh, vì thế ta mới tới xem. Ngay khi thấy ngươi ta đã xác định ngay thân phận của ngươi, nếu không khi nãy ta ra tay cũng không gọn gàng dứt khoát như thế.”
Tề Tĩnh Xuân lại hỏi: “Vậy ngươi có biết, mới rồi ngươi rốt cuộc đã vứt bỏ thứ gì không?”
Thiếu nữ im lặng.
Trên mặt đất, trường kiếm nằm trong vỏ đang run rẩy liên hồi, tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc đang nghẹn ngào nức nở, đau khổ cầu xin tình nhân hồi tâm chuyển ý.
Cậu học trò thiếu niên từ lâu đã len lén quay đầu, tỉ mỉ từng chút nhìn qua vị thiếu nữ đứng ở phía xa.
Nho sĩ chắc chắn là người học vấn uyên thâm, nhưng dẫu có thế vẫn chẳng cách nào giải quyết cục diện khó xử này, bản thân lại không thể cưỡng ép nhét thanh kiếm ẩn chứa vận số to lớn kia cho thiếu nữ. Cuối cùng, nho sĩ đành lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương tốt hơn là nên thu thanh kiếm lại. Thời gian kế tiếp, thị trấn sẽ rất không…thái bình. Thêm một vật phòng thân, chung quy cũng là việc tốt.”
Thiếu nữ không đáp, cứ thế xoay người bước đi.
Nàng vẫn không muốn cầm theo thanh kiếm kia.
Tề Tĩnh Xuân có phần bất đắc dĩ, chỉ đành phất phất tay áo đem thanh kiếm treo lên chỗ cao trên cột đá. Như thế nếu có ai cố sức rút ra tự nhiên sẽ quấy động tới bản thân trung tâm tọa trấn chính là y, tựa như vị tiên sinh kể chuyện khi trước hai lần ra tay, một sáng một tối nhưng đều không thoát khỏi tầm mắt của vị nho sĩ này.
Nho sĩ dẫn theo Triệu Diêu chậm rãi đi một đường từ trường tư về tới đại trạch Triệu gia ở phố Phúc Lộc, mỗi khi y bước một bước, ở hai bên đường phố nhà cao cửa rộng nằm san sát nhau, nơi những chỗ khuất sáng, để ý rất kỹ sẽ thấy được tràn ngập lưu quang với đủ màu sắc lóe lên rồi tắt.
Tề Tĩnh Xuân lẩm bẩm một mình: “Lạ nhỉ, tiểu nha đầu này từ đâu tới chứ? Chẳng lẽ là đệ tử Tiên gia bản châu?”
Sau khi trở lại trường, y ngồi trước thư án, nơi đang đặt một khối ngọc khuê (2) dài khoảng một xích hai tấc. Bốn cạnh của khối ngọc có khắc bốn ngọn núi trấn (3) hàm nghĩa giúp bốn phương an ổn, ở giữa mặt trước thấy khắc nổi không dưới chữ Triện nhỏ.
Theo lễ chế Nho giáo, chỉ có Thiên tử một nước mới được giữ Trấn Khuê(4), từ đó có thể thấy Trấn Nhỏ có ý nghĩa to lớn thế nào.
Lật mặt sau lên chỉ thấy trên dưới khắc hai chữ rời rạc.
Chữ viết này pháp độ nghiêm cẩn, phong thần độc tuyệt, cân cốt cực tráng, thần ý cực trường(5).
Trên thư án còn thấy có một phong mật tín vừa tới chưa lâu.
Nho sĩ hai bên tóc mai bạc trắng lúc này hốc mắt đỏ hỏe thì thầm: “Tiên sinh, đệ tử vô năng, chỉ có thể nhìn người chịu nhục tới thế này…”
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không buồn không vui chỉ thoáng có nét cô độc: “Tề Tĩnh Xuân thẹn với ân sư, trăm năm sống tạm, chỉ thiếu chết đi.”
————
Khi Tống Tập Tâm lấy một vật từ trong phòng ra đem đặt lên bàn, Phù Nam Hoa dù có che giấu thế nào cũng không giấu nổi vẻ cuồng hỉ trên mặt.
Thứ đó chỉ là một chiếc bình nhỏ bình thường, ở phần đế có lạc khoản hai chữ: “Sơn Tiêu.”
Tống Tập Tân chống hai tay lên mặt bàn, người chúc về trước, cười ý vị hỏi: “Bình này giá bao nhiêu?”
Thiếu chủ Lão Long thành vất vả thu ánh mắt đang đặt trên bình nhỏ lại, ngẩng đầu nhìn chân thành, đáp: “Nếu đem bán ở nơi thế tục thì chẳng đáng một lượng, nhưng nếu giao cho ta đem bán, có thể đổi lại một tòa thành.”
Tống Tập Tân hỏi: “Mấy vạn người?”
Phù Nam Hoa duỗi ba ngón tay.
Tống Tập Tân ồ một tiếng, bĩu môi: “Hóa ra chỉ ba mươi vạn.”
Phù Nam Hoa ngẩn người, cười ha ha.
Gã vốn nghĩ Tống Tập Tân sẽ nói ba vạn người.
————
Tại ngõ Hạnh Hoa có một nam tử chất phác đang ngồi xổm bên cạnh thành giếng, mắt dán vào sợi xích sắt được buộc vào bệ guồng kéo kéo nước như đang lo lắng suy nghĩ không biết làm thế nào để mang nó đi.
————
Thiếu nữ băng sương thân vận hắc y, đầu mang mũ trùm lúc này đang tùy tiện đi lại không mục tiêu trong trấn, trên người lúc này chỉ mang mỗi thanh bội đao, hai bàn tay thấy dùng vải băng bó sơ sài.
Khi nàng vừa rẽ vào trong ngõ, một thứ ‘vèo’ một tiếng, ngoan ngoãn bay theo sau lưng rồi dừng lại, rung vang lên những tiếng như reo.
Thiếu nữ nhíu mày không thèm quay đầu, miệng ngọc chỉ nói một tiếng: “Cút!”
Lại vèo một tiếng!
Thanh trường kiếm ban nãy đã rời vỏ giờ đã “phi” theo tới tận đây nhưng nó thực sợ đến mức không dám quay về vỏ.
Thiếu nữ kiêu ngạo.
Phi kiếm nhu thuận.
Chú giải:
1/ Bản thường gặp hơn là là Thiên hạ võ công – Duy khoái bất phá – Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá.
2/ Khuê: Một vật dụng dạng thẻ, thanh thẳng dưới bằng trên nhọn, giống như tấm thẻ phán trảm mà Bao Công hay ném.
3/ Nguyên gốc là Tứ Trấn chi Sơn: Bốn ngọn núi để trấn áp, giữ vững ổn định cho đại trận.
4/ Trấn Khuê: Tấm thẻ tác dụng trấn, định mà thiên tử dùng để an ổn quốc gia.
5/ Đây là một câu dài và dịch nghĩa sẽ rất dài, tạm hiểu rằng hai chữ đó được viết với tỷ lệ, thư luật rất nghiêm cẩn chính xác, bút pháp độc nhất vô nhị, nét cứng cáp, thần ý liên miên bất tuyệt.